Thú Phi

Chương 78: Chương 78: Thủ đoạn lôi đình




Độc Cô Tuyệt muốn giết người, hắn muốn giết hết bọn chúng.

Đinh Bác Nhiên và Đinh Mậu Thân phát hiện ra ý niệm không chút che giấu ấy trong đôi mắt lạnh lẽo bên dưới chiếc mặt nạ sắt kia, cả hai vô cùng hoảng sợ liên tục lùi về phía sau, vừa vặn lại đụng vào chiếc cột đầu rồng ngay sau lưng, không còn chỗ nào để trốn được nữa.

Đinh Bác Nhiên hoảng hốt, chỉ cần thấy ánh mắt Độc Cô Tuyệt đang nhìn thẳng vào bọn họ như thế, mồ hôi đổ ròng ròng, lông tóc dựng đứng hết lên. Nếu hắn thực sự ra tay thì ngay cả cơ hội liều mạng bọn họ cũng không có.

Đinh Bác Nhiên là lão cáo già, trong phút chốc cả người lão run lên bần bật, nhìn Vân Khinh đang tựa vào lòng Độc Cô Tuyệt gào lên thảm thiết: “Cháu .., à, không, không, Dực vương phi cứu mạng, Dực vương phi cứu mạng…”

Đinh Mậu Thân đang run rẩy, hoảng sợ quỳ bên cạnh Đinh Bác Nhiên, nghe Đinh Bác Nhiên nhào tới Vân Khinh khóc lóc, lập tức hùa theo lão kêu gào Vân Khinh hãy cứu mạng.

Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy đã nhíu mày lại, sát khí toả ra khiến kẻ khác phải run sợ.

Vân Khinh cảm nhận được sát khí lan tỏa ra từ Độc Cô Tuyệt, cô hơi cứng người lại, cầm tay Độc Cô Tuyệt.

“Vương gia, hôm nay Vương phi đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ cũng đã muộn, để thuộc hạ đưa Vương phi về nghỉ ngơi trước.” Sở Vân là loại người thông minh cỡ nào chứ, vừa thấy tình huống như thế y biết ngay lúc này nên làm gì, mỉm cười nhìn Độc Cô Tuyệt nói.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy chỉ gật đầu, cúi xuống nhẹ nhàng vỗ về lên lưng Vân Khinh vẫn đang ôm chặt trong lòng, trầm giọng nói: “Nàng về nghỉ ngơi trước, một lát nữa ta sẽ về.”

Vân Khinh biết ý Độc Cô Tuyệt và Sở Vân muốn cô rời khỏi đây, không khỏi ngẩng đầu lên từ trong lòng Độc Cô Tuyệt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn hắn thấp giọng nói: “Tuyệt.”

Dù thế nào thì hai kẻ kia cũng là cha và ông của cô, muốn cô nhìn Độc Cô Tuyệt giết chết bọn họ, thì với lý do gì cô cũng không chịu nổi, không làm được.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy, cúi xuống nhìn Vân Khinh, khẽ hôn lên đôi môi mỏng manh, nhợt nhạt không còn chút sắc hồng, nhẹ nhàng vỗ về vai Vân Khinh nói: “Ta biết.”

Sao hắn có thể để cho Vân Khinh khó xử được, muốn giết hai kẻ kia hắn thiếu gì thời gian và địa điểm khác, không nhất thiết phải làm trước mặt Vân Khinh. Mất công lại được dịp cho những kẻ không biết rõ chân tướng nói nhảm khắp nơi, tuy rằng hắn cũng chẳng để ý gì mấy cái thứ chuyện buôn lê bán táo ấy, nhưng cũng không thể để Vân Khinh của hắn chịu uất ức. Tuy vậy cũng chẳng thể dễ dàng buông tha cho hai kẻ vô liêm sỉ ấy được.

Vân Khinh biết Độc Cô Tuyệt nói như vậy là đã đồng ý với cô rồi, Độc Cô Tuyệt đã nói không giết thì tất nhiên sẽ không giết, một khi đã như thế thì những chuyện khác cô không cần bận tâm tới. Lập tức khẽ ừ một tiếng rồi xoay người đi theo Sở Vân rời khỏi đại điện. Cô cũng chẳng muốn nhìn thấy hai kẻ này nữa.

Tề Chi Khiêm nhìn một màn trước mắt, đáy mắt sâu thẳm thoáng hiện nét âm trầm.

Đinh Bác Nhiên và Đinh Mậu Thân nhìn theo bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy từ từ biến mất ngoài đại điện cho đến khi chìm khuất hẳn vào trong màn đêm thì lòng cứng lại, từ nay về sau, có lẽ Đinh gia bọn họ đã thật sự mất đi nhân tài kiệt xuất lừng danh thiên hạ này thật rồi.

“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh cắt ngang giây phút lạc hồn ngắn ngủi của Đinh Bác Nhiên và Đinh Mậu Thân, bọn họ nhìn lại ánh mắt âm trầm của Độc Cô Tuyệt, mặt mày trắng bệch ra, không còn chút máu, vội vàng quỳ mọp xuống dưới chân Tề Chi Khiêm.

Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn hết tất cả, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lạnh lùng, vô tình, gằn từng chữ từng chữ một: “Bây giờ, ai tới cứu các ngươi.”

“Thái tử… Thái tử…” Đinh Bác Nhiên và Đinh Mậu Thân nằm rạp dưới chân Tề Chi Khiêm, cả người không ngừng run lẩy bẩy, trước mắt e rằng chỉ có Tề Chi Khiêm mới có thể giúp bọn họ chống lại Độc Cô Tuyệt.

“Bọn chúng cũng xứng làm người thân của Vương phi chúng ta sao.” Mặc Ngân đứng ở phía sau Độc Cô Tuyệt, tay cầm thanh trường kiếm, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, khinh bỉ.

“Người đâu …”

Tề Chi Khiêm thấy cả người Độc Cô Tuyệt tràn đầy sát khí, quả thật là muốn giết người, không khỏi nhíu mày nhìn thoáng qua trên mặt đất, thấy rõ vẻ hoảng sợ của Đinh Bác Nhiên và Đinh Mậu Thân. Nói gì thì nói hai người đó cũng là thị vệ của y, sao có thể để cho Độc Cô Tuyệt muốn làm gì thì làm, thể diện thái tử Tề quốc của y biết để đâu chứ.

Y lập tức ho khan một tiếng, cắt ngang lời Độc Cô Tuyệt, nhíu mày nói: “Dực vương, ngài có ý gì? Thị vệ của bản thái tử không trêu chọc gì ngài, cũng không làm gì bất kính với Dực vương phi? Muốn trị tội ít nhất cũng phải định tội đã chứ, có phải ngài dựa vào thế lớn của Tần quốc rồi muốn ức hiếp lục quốc chúng ta thế nào cũng được hay không?”

Độc Cô Tuyệt nghe xong hừ lạnh một tiếng: “Đừng lôi lục quốc ra để nói với bổn vương, Tề quốc là Tề quốc, không thể đại diện cho lục quốc được.”

Dứt lời, sắc mặt hắn trầm xuống, chẳng thèm để ý tới Tề Chi Khiêm, ánh mắt sắc bén dán chặt trên người Đinh Bác Nhiên và Đinh Mậu Thân, lạnh lùng nói: “Bổn vương là ác ma ăn thịt người, hung ác thành tính. Được lắm, trên đời này chưa có kẻ nào dám nói như thế trước mặt bổn vương, như thế là khinh thường bổn vương. Tề thái tử, đây là do thái tử xúi giục? Hay là thị vệ của thái tử không coi ai ra gì?”

Giọng nói lạnh lùng vang lên khắp đại điện khiến cho bên trong chợt trở nên lạnh lẽo.

Tề Chi Khiêm khẽ nhíu mày, làm sao Độc Cô Tuyệt có thể nghe lọt hết mọi chuyện thế này, rõ ràng bên ngoài có người canh gác, việc này…

“À, việc này đúng là thị vệ của bản thái tử không phải, làm ra những hành động không có vương pháp, xuất khẩu cuồng ngôn. Xem ra ngày thường ta đã quá rộng lượng rồi, để cho bọn chúng nói ra những lời xấu xa như thế, thật sự là nên phạt. Thị vệ xấu xa như thế, xin Dực vương hãy giúp bản thái tử dạy dỗ nghiêm khắc mới được, để tránh hiểu lầm gây ảnh hưởng đến mối quan hệ giao hảo của Tề – Tần”. Vừa nói y vừa vung chân đá văng hai người đang phủ phục dưới chân, xoay người lui về phía sau, phủi tay không còn một mảnh.

Có thể lui cứ lui, hiện tại đã bị Độc Cô Tuyệt nắm được chỗ sai, đem tình cảm riêng tư đối với Vân Khinh chuyển thành công khai nói xấu hắn. Đối với Vân Khinh thì đó là người một nhà, làm như thế nào cũng được, xúc phạm nặng nề ra sao cũng xong, nhưng đối với Độc Cô Tuyệt sao có thể xúc phạm. Từ việc riêng tư chuyển thành công khai như vậy được, hơn nữa lời nói của Độc Cô Tuyệt vô cùng sắc bén y sẽ không tránh khỏi liên lụy, chuyện này thì y không thể cương được, đành vứt xe giữ tướng, kẻ khôn phải biết giữ mình.

“Thái tử……” Đinh Mậu Thân thấy vậy mặt mày trắng bệch ra, giọng run run đứt quãng.

Tề Chi Khiêm nói như vậy không phải là công khai bỏ mặc bọn họ sao, không có Tề thái tử bảo vệ bọn họ chống lại Dực vương Độc Cô Tuyệt, bọn họ còn giữ được mạng của mình sao.

Đinh Bác Nhiên khôn khéo, thấy vậy vội vàng âm thầm kéo Đinh Mậu Thân, quỳ phủ phục trên mặt đất, không dám nói một câu.

Quân cờ đã gần như bị vứt bỏ, nếu thông minh thì còn có thể giữ được mạng sống. Trong lúc cấp bách mà hoảng loạn, nói ra điều không nên nói thì sợ là không đơn giản chỉ có mạng của mình mà thôi, phải biết rằng toàn bộ gia tộc của Đinh gia vẫn đang ở Tề quốc.

Đinh Mậu Thân lập tức hiểu được tình cảnh sau này của mình, cả người run như cầy sấy, phủ phục trên mặt đất, không dám ăn nói bừa bãi nữa.

Độc Cô Tuyệt thấy vậy lạnh lùng nhìn Tề Chi Khiêm rồi quay đầu nhìn Đinh Bác Nhiên và Đinh Mậu Thân, trầm giọng quát: “Nên xử trí như thế nào?”

Mặc Ly đang đứng thẳng người ở phía sau lập tức tiến lên một bước, sắc mặt không thay đổi nói: “Công khai nói xấu Dực vương Đại Tần ta, theo luật phạt hai trăm trượng. Niệm tình là thị vệ tùy thân của sứ thần ngoại quốc, được giảm một nửa, chỉ chịu một trăm trượng.”

“Đánh cho bổn vương.”

“Tuân lệnh.” Mặc Ngân và Mặc Ly đang đứng phía sau tự tay cầm gậy, một trái, một phải đánh thẳng xuống người Đinh Bác Nhiên Và Đinh Mậu Thân, chỉ còn nghe thấy tiếng gậy vù vù vụt mạnh xuống.

“A……” Cùng lúc với gậy đầu tiên vụt xuống, Đinh Mậu Thân cong người kêu một tiếng thảm thiết, Mặc Ngân mà đã ra tay thì làm gì có kết cục tốt đẹp được chứ.

Một gậy này, nhìn như rất nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn giấu một sức mạnh kinh hoàng, thứ đánh vào không phải thịt cũng không phải xương, mà là gân.

Đinh Mậu Thân ở Tề quốc tác oai tác phúc lâu như vậy, nay phải chịu một gậy thế kia, trong nháy mắt cả người run lên dữ dội, kêu gào thảm thiết.

Tề Chi Khiêm thấy vậy khẽ liếc mắt nhìn Đinh Mậu Thân, vẻ mặt thực bình thản, nhẹ nhàng như chẳng hề có cảm xúc gì nhưng trong đôi mắt lại sâu thẳm tựa đáy hồ.

Lúc Đinh Mậu Thân chạm vào ánh mắt Tề Chi Khiêm, tiếng kêu gào thảm thiết đang phát ra trong cổ họng nghẹn cứng lại giữa không trung, giống như có ai đó đang bóp cổ lão ta, buộc lão ta phải nuốt ngược xuống, đột nhiên bị dừng lại nên tiếng kêu đó vô cùng quái dị.

Ánh mắt có vẻ cực kỳ bình thản kia không làm cho người ngoài có cảm giác gì, nhưng lại làm cho Đinh Mậu Thân sởn tóc gáy. Không có vẻ gì nguy hiểm nhưng sâu thẳm trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa sự nguy hiểm tuyệt đối, không biết vì sao Đinh Mậu Thân lại có cảm giác như thế. Lập tức cắn chặt răng lại, không dám thốt ra một tiếng nào nữa.

Trong lòng Đinh Bác Nhiên hiểu rất rõ, bởi vậy từ đầu tới cuối lão chỉ cắn răng không hề kêu rên một tiếng.

Độc Cô Tuyệt thấy vậy cười lạnh lùng, sát khí trên mặt lại càng dày đặc hơn nữa.

Tiếng gậy vù vù giáng xuống, máu đỏ tuôn khắp nơi.

Màu máu đỏ tươi nhanh chóng lan ra phía sau lưng Đinh Bác Nhiên và Đinh Mậu Thân, trang phục thị vệ khoác trên người lập tức bị máu tươi thấm ướt đẫm, màu sắc nhàn nhạt bị nhuộm thành một mảnh đen thui, dưới ánh đuốc chập choạng lúc sáng lúc tối trở nên vô cùng âm u.

Sở trường của Đinh Bác Nhiên và Đinh Mậu Thân vốn không phải võ công, mà cho dù thân thể hai người có luyện võ công đi chăng nữa thì mấy ai có thể chịu được mấy chục gậy trong tay Mặc Ngân và Mặc Ly chứ. Mới hơn mười gậy, hai người đã bị đánh cho bẹp dí trên mặt đất, ánh mắt mờ mịt, tiếng kêu rên cũng trở nên rất nhỏ.

Mặc Ngân và Mặc Ly thấy vậy, lơ đãng nhìn nhau, cây gậy trong tay khẽ chuyển động xéo sang, cổ tay vừa mới cử động đã vụt cực nhanh và mạnh xuống cánh tay phải của hai người vô cùng chuẩn xác.

“A…” Trong khoảnh khắc, chỉ nghe thấy hai tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng bên trong đại điện mịt mờ rồi lan truyền rất xa ra ngoài.

Cùng với hai tiếng kêu thảm thiết kia là tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Tay phải Đinh Mậu Thân và Đinh Bác Nhiên bị Mặc Ngân và Mặc Ly vụt mạnh xuống một gậy, trong nháy mắt xương tay bị đánh gãy nát, cổ tay ngoặt qua một bên, nhìn rất dị dạng. Cánh tay này coi như đã hoàn toàn tàn phế.

Đinh Bác Nhiên và Đinh Mậu Thân nhất thời hoảng sợ, tức giận, tuyệt vọng… Những cảm xúc bất chợt ập đến trộn lẫn vào nhau, cả hai không chống đỡ nổi nữa liền ngất đi.

Âm công, mặc kệ là sử dụng nhạc khí gì, hầu hết đều sử dụng tay phải làm chủ đạo, phế đi cánh tay phải, chẳng khác nào phế đi toàn bộ âm công của bọn chúng. Từ nay về sau bọn chúng chỉ là một người tàn phế, đừng nói gì đến âm công hàng đầu, cũng đừng nói đến niềm kiêu ngạo ở chốn võ lâm, tất cả đã trở thành hư ảo.

Mặc Ngân và Mặc Ly thấy vậy dừng tay lại, nhìn lướt qua hai kẻ đã hôn mê bất tỉnh, trong đáy mắt hiện rõ sự lạnh lùng và chán ghét đến cùng cực.

Độc Cô Tuyệt không nói gì, từ từ bước lại, nhìn cánh tay phải không ngừng đổ máu của Đinh Mậu Thân, sắc mặt không chút thay đổi, nhấc chân giẫm một cái thật mạnh như muốn giẫm nát cả cánh tay.

“A……” Chỉ nghe một tiếng rú lên, Đinh Mậu Thân sau khi bị đánh đau đến lăn ra hôn mê bất tỉnh, bị Độc Cô Tuyệt đạp một phát đau đớn đến phải tỉnh lại, mặt mày trắng bệch không còn chút máu, đầu đầm đìa mồ hôi, cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo.

Độc Cô Tuyệt chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm tóc Đinh Mậu Thân nhấc lên để lão ta đối mặt với mình, trên khuôn mặt hắn hằn lên những tia máu, vô cùng tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Không ngờ tới sẽ có ngày hôm nay phải không, những kẻ đắc tội với người của bổn vương, trên đời này chưa có kẻ nào sống sót.”

“Không … Không …” Gương mặt Đinh Mậu Thân càng trở nên vặn vẹo, nhăn nhúm, sự hoảng sợ tràn đầy trên mặt, giọng run rẩy nói: “Ta là cha của con bé , là …. a …”

Năm ngón tay của Độc Cô Tuyệt hung hăng kéo mạnh một cái, da đầu Đinh Mậu Thân thiếu chút nữa bị hắn lột ra, dưới chân tóc đã rơm rớm vết máu.

“Cho nên, hôm nay bổn vương không giết các ngươi, bổn vương sẽ làm cho các ngươi biết mùi vị sống còn thống khổ hơn so với chết là như thế nào.” Đẩy đầu của Đinh Mậu Thân qua, Độc Cô Tuyệt xoay người giẫm nát cánh tay của Đinh Bác Nhiên; giữa tiếng kêu thảm thiết, hắn quát lên vô cùng lạnh lùng: “Đánh.”

Mặc Ngân và Mặc Ly không nói lời nào, nhấc gậy lên đánh tiếp.

Tề Chi Khiêm nhìn hai kẻ từ nay về sau đã trở nên vô dụng, vẻ mặt vô cùng bình thản không chút dao động, đánh người thì cứ đè mông mà đánh, cớ sao lại đánh đến tay, người này muốn làm gì chứ, đương nhiên là cố ý, chắc chắn là vì báo thù cho Vân Khinh.

Nhưng nguyên nhân mọi chuyện không phải đều do bọn chúng sao, bằng không việc gì Vân Khinh phải bỏ đi, bây giờ khuyên cô trở về không được, ngược lại còn làm cho cô hoài nghi y, cũng như quyết tâm vĩnh viễn cắt đứt mối quan hệ với Đinh gia. Hạng người như vậy giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, phế được thì cứ phế đi. Độc Cô Tuyệt không phế, có lẽ y cũng sẽ phế bỏ bọn chúng.

Bởi vậy, Tề Chi Khiêm vô cùng lạnh nhạt đứng một bên, coi những kẻ bị đánh kia chẳng phải người của mình.

Tiếng kêu thảm thiết truyền ra rất xa, quanh quẩn khắp cung điện.

Vân Khinh đang đi qua hàng dương liễu bên hồ, không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn lại.

“Vân cô nương, làm sao vậy?” Bởi vì hai người còn chưa thành hôn, trước mặt người ngoài bọn họ xưng hô với Vân Khinh là Dực vương phi, nhưng đó chỉ là để ứng phó với kẻ thù mà thôi. Bây giờ chỉ có người một nhà thì lại xưng là Vân cô nương.

“Hình như có tiếng kêu rất thảm thiết.” Vân Khinh hơi nhíu mày nói.

Lúc này, Sở Vân mỉm cười nói: “Nào có đâu, e là hôm nay cô nương mệt nhọc quá độ nên nghe nhầm rồi, tại hạ có nghe thấy gì đâu.” Dứt lời, y khẽ cười rồi nói tiếp: “Đi nhanh thôi, nếu Vương gia trở về mà thấy cô nương còn chưa trở về, nhất định tại hạ sẽ bị mắng.”

Vân Khinh tập trung nghe lại một lần nữa thì không nghe thấy thanh âm gì, cô nghĩ rằng có lẽ mình nghe nhầm thật, Độc Cô Tuyệt đã đồng ý với cô không giết bọn họ, tất nhiên sẽ không khiến bọn họ khó xử, cô khẽ gật đầu: “Ừ.”

Vừa dứt lời, hai người còn chưa kịp bước đi, Điêu nhi đang ngủ lăn quay trong tay áo Vân Khinh sau khi hít no khí độc, đột nhiên phóng ra ngoài, nhảy nhảy lên vai Vân Khinh, cào cào vai cô, kéo cô về phía Tây Nam kêu xèo xèo ầm ĩ.

Vân Khinh và Sở Vân vừa nghe thấy chợt biến sắc. Lúc gặp bầy ong bắp cày ở dãy núi Phỉ Thúy, Điêu nhi cũng kêu như vậy. Điêu nhi trời sinh vốn vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm.

Lập tức, Vân Khinh vung tay lên, Phượng Ngâm Tiêu Vĩ bên hông được cô cầm trong tay. Cùng lúc này, từ hướng Tây Nam tối đen như mực có một bóng người phóng tới như sao băng, ăn mặc hỗn độn, cả người chật vật nhưng toàn thân lại tràn ngập sát khí, tay cầm trường kiếm, đánh về phía Vân Khinh vô cùng nhanh và mãnh liệt, kẻ đó đương nhiên là Thiết Báo.

Thấy Thiết Báo vừa nhanh vừa mạnh giống hệt loài báo, chỉ chuyển động trong chớp mắt đã gần như bổ nhào trước mặt Vân Khinh. Tốc độ ấy cho dù là Độc Cô Tuyệt có lẽ cũng còn kém hơn một bậc, chẳng hề tương xứng với tướng mạo âm trầm, thâm hiểm của y chút nào, vừa nhanh như gió, vừa lợi hại như kiếm.

Nếu không có Điêu nhi cảnh báo thì với khoảng cách như vậy, tốc độ như vậy, có lẽ Vân Khinh sẽ không bao giờ phản ứng kịp. Phải biết trong 3 tướng của hoàng tuyền thiết vệ thì Thiết Báo giỏi mưu, đồng thời cũng rất giỏi khinh công, chỉ có võ công không được tốt lắm, nhưng khinh công gần như là bậc nhất võ lâm.

Nhưng mà, bây giờ Phượng Ngâm Tiêu Vĩ đã nằm trên tay Vân Khinh, trong khoảnh khắc chỉ nghe thấy tinh một tiếng, bảy âm chồng lên nhau tạo thành âm nhận, tốc độ nhanh như gió chống lại Thiết Báo đang cố sức đánh tới.

Tinh, tinh tinh! Ba tiếng đàn trong vắt liên tục vang lên, ba lần bảy âm chồng lên nhau phát ra sau đó đánh thẳng tới Thiết Báo.

Sở Vân che chắn trước người Vân Khinh theo bản năng, cả người lạnh lùng, thâm trầm đối mặt với Thiết Báo đang bay lại, cũng không biết y chỉ là thân thư sinh, chống lại kẻ làm tướng hung bạo như vậy, có thể sử dụng gì được nữa.

Bang, bang, bang! Ba tiếng trầm đục vang lên, thanh trường kiếm trong tay Thiết Báo bị cắt thành từng mảnh nhỏ trong nháy mắt. Đùi, ngực và vai của y đồng loạt bị Vân Khinh đánh trúng, miệng phun một ngụm máu đỏ tươi, làm nhiễm đỏ đám cỏ xanh trước mặt.

Vân Khinh thấy vậy, năm ngón tay của cô lại lướt qua mặt đàn định thừa thắng xông lên, không ngờ phía sau Thiết Báo chợt vang lên một tiếng “vút” xé gió. Một mũi tên nhọn chếch từ hướng Tây Nam phóng đến như bão táp. Thiết Báo vừa bị bốn lần ‘bảy âm chồng’ của Vân Khinh đánh trúng chỗ hiểm nên lúc này không thể tránh. Một mũi tên bắn trúng bắp chân của y, giữ chặt y trước mặt cô.

Trong khoảnh khắc, phía sau Thiết Báo, một đội thị vệ mặc giáp sắt ùa lên vây chặt Thiết Báo vào giữa, sau vài pha giao chiến đã bắt giữ y lại.

Tất cả chỉ xảy trong chớp mắt, Vân Khinh thấy vậy ngón tay vẫn đặt trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ nhưng không tiếp tục gảy đàn, chỉ nhíu mày nhìn tình hình trước mắt.

Từ trong những hàng cây tối tăm, một đội nhân mã phóng lại, dẫn đầu là Độc Cô Hành, vừa chứng kiến cảnh này sắc mặt cứng nhắc, xanh mét của y chợt thả lỏng xuống, y bước nhanh đến trước mặt Vân Khinh, cười nói: “Muội (*) thật sự là phúc tinh của Đại Tần ta, may mắn là có muội, nếu không gã sẽ tiếp tục bỏ chạy.” Dứt lời, y quay đầu lại nhìn Thiết Báo vừa bị tóm.

* Chỗ này vì Vân Khinh đã được tứ hôn cho Độc Cô Tuyệt nên coi như người một nhà, xưng hô vậy cho thân mật.

“Độc Cô Hành, ngươi thật là thâm hiểm.” Thiết Báo bị trói chặt, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Độc Cô Hành, lẽ ra trong tình huống như thế này y phải vô cùng tức giận mới đúng, không ngờ sắc mặt kia lại bình tĩnh đến dọa người.

“Thế nào là thâm hiểm?” Độc Cô Hành lạnh lùng nhìn Thiết Báo, nhíu mày hỏi ngược lại.

Thiết Báo nghe vậy chỉ cười nhạt, cúi đầu xuống, không thèm nhắc lại hay phản bác gì nữa.

Độc Cô Hành thấy vậy vung tay lên quát: “Trông coi cho cẩn thận, nếu có sai sót gì, mang đầu chín đời nhà các ngươi tới gặp quả nhân”.

“Rõ.” Một hàng thị vệ mặc giáp sắt nhanh chóng áp giải Thiết Báo lui xuống.

Thiết Báo cũng chẳng phản kháng, lúc đi ngang qua mới ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Vân Khinh.

Vân Khinh vẫn đứng nguyên tại chỗ không nói gì, nhìn mọi người đột nhiên đến rồi đột nhiên đi, cô giương mắt nhìn Độc Cô Hành.

Tâm trạng của Độc Cô Hành lúc này dường như rất tốt, bắt gặp Vân Khinh đang giương mắt nhìn mình, không khỏi cười nói: “Mau trở về phủ thôi, có lẽ một lát nữa vương đệ sẽ về.” Độc Cô Hành vừa nói vừa quay sang mấy người thị vệ đang ở lại bên cạnh trầm giọng nói: “Các ngươi hộ tống Vân Khinh trở về, trên đường cẩn thận, không được phép xảy ra sai sót gì.”

“Rõ.” Mấy người thị vệ lập tức khom người tuân mệnh.

“Tuyệt không việc gì chứ?” Vân Khinh nhìn Độc Cô Hành, đột nhiên hỏi.

Độc Cô Hành cười lớn : “Không sao, không sao, muội cứ yên tâm. Muốn giở trò với tên nhóc đó, chưa có kẻ nào qua mặt được nó đâu. Muội mau trở về đi, một lát nữa quả nhân sẽ đóng cửa cung.”

Vân Khinh không biết đóng cửa cung là có ý gì, nhưng Sở Vân biết rất rõ, lập tức cười nhìn Vân Khinh nói nhỏ: “Vân cô nương, chúng ta đi về trước.”

Vân Khinh thấy Độc Cô Hành và Sở Vân có chung biểu cảm và lời nói, cũng đoán ra hẳn là Độc Cô Hành cùng Độc Cô Tuyệt đang làm gì đó, nếu không, buổi sáng còn phải để ý tới sứ giả Sở quốc Thiết Báo, bây giờ sao có thể trở thành như vậy được, hôm nay Tần vương cung, sơn vũ dục lai phong mãn lâu (*).

* Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: trích trong bài Hàm Dương thành đông lâu – Tác giả: Hứa Hồn nghĩa là gió thổi báo giông tố sắp đến; cơn giông trước lúc mưa nguồn (ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động), tiếng Việt ta có câu tương tụ là “khoảng lặng trước cơn bão”.

Bản dịch thơ Điệp luyến hoa

Lên tới lầu cao vạn dặm sầu,

Cỏ gai dương liễu tựa đinh châu.

Mây khe vừa nổi, trời sau gác,

Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu.

Chim lẩn bụi xanh, Tần uyển tối,

Ve rên lá úa, Hán cung thu.

Người qua chớ hỏi ngày xưa nữa,

Cố quốc theo dòng Vị đã lâu.

Nhưng Độc Cô Tuyệt không muốn cho cô biết, vả lại đối với mấy chuyện thiên hạ triều chính này cô cũng không có hứng thú, chỉ cần biết Độc Cô Tuyệt không có chuyện gì là tốt rồi, bởi vậy cô lập tức gật gật đầu, cáo từ Độc Cô Hành, xoay người bước đi cùng Sở Vân trở về Dực vương phủ.

Độc Cô Hành nhìn Vân Khinh đi xa, khuôn mặt tràn ngập ý cười, vô cùng vui mừng nói: “Thằng nhóc này thật sự có phúc lớn quá, có thể gặp được một người như vậy, Đại Tần ta lại như hổ thêm cánh!” Y vừa nói vừa cười ha hả nhìn Thiết Báo bị áp giải đi.

Mà lúc này, trong Dung Hòa điện, sau khi đã chấp hành xong hình phạt một trăm gậy, Mặc Ngân và Mặc Ly thu gậy lại đứng ở phía sau Độc Cô Tuyệt.

Khắp người Đinh Bác Nhiên và Đinh Mậu Thân bị đánh tróc da bong thịt, máu tươi đầm đìa, hấp hối. Nếu để trút hết giận thì e bọn chúng cũng chẳng còn thở nữa. Nhưng trong lòng đám người Mặc Ngân đều có tính toán, hai kẻ này tuyệt đối không chết được, vì họ xuống tay đều có chừng mực.

“Làm bẩn Dung Hòa điện của Vương huynh ta.” Sắc mặt Độc Cô Tuyệt không hề thay đổi nhìn máu đỏ lênh láng, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Tề Chi Khiêm thấy vậy, cũng hiểu rõ là Độc Cô Tuyệt không muốn giết hai người này, ít nhất bây giờ sẽ không giết, việc hôm nay có lẽ cũng chỉ là một đòn cảnh cáo. Lập tức ho khẽ một tiếng, nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Dực vương tha cho hai thị vệ xấu xa này một mạng, đó là phúc phận của bọn chúng.”

Độc Cô Tuyệt ngẩng đầu nhìn Tề Chi Khiêm, đột nhiên cười lạnh, lạnh lùng nói: “Không kẻ nào khiến bổn vương thiệt thòi mà có thể sống yên ổn được.”

“À!” Tề Chi Khiêm nhíu mày, nhìn Độc Cô Tuyệt.

Độc Cô Tuyệt thấy vậy cười lạnh một tiếng, nhìn Tề Chi Khiêm, phất phất tay, phía sau chợt đưa lên bốn thị vệ Tề quốc bị trói chặt cùng hai tên hoàng tuyền thiết vệ mà Thiết Báo mang đến.

Tề Chi Khiêm nhìn thấy những người vốn là phải canh gác ở ngoài cửa, bây giờ lại bị trói thành như vậy, y khẽ nhíu mày nhưng sắc mặt không chút dao động. Độc Cô Tuyệt có thể xuất hiện trong này, cũng sớm nghĩ ra kết cục của những người này rồi, lập tức nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Đây là…”

“Nếu không phải nhờ những hoàng tuyền thiết vệ này, bổn vương còn không biết Tề thái tử và Sở Hình Thiên đã bắt tay với nhau.” Độc Cô Tuyệt khoanh hai tay, lạnh lùng nhìn Tề Chi Khiêm.

Tề Chi Khiêm nghe vậy, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Độc Cô Tuyệt: “Dực vương, lời này không thể nói bừa.”

Độc Cô Tuyệt nhíu mày lại, giọng lạnh lùng: “Có phải hay không trong lòng thái tử biết rõ.”

“Ngậm máu phun người, cần phải có chứng cớ.” Tề Chi Khiêm trầm mặt, nhìn thẳng vào mắt Độc Cô Tuyệt.

Mặt mày Độc Cô Tuyệt chợt lóe sát khí, chậm rãi nói: “Bổn vương nói Tề thái tử đúng là có tật giật mình.”

Tề Chi Khiêm vừa nghe thấy, sắc mặt hiếm khi thay đổi chợt dao động, nhíu mày nhìn Độc Cô Tuyệt hỏi: “Dực vương có ý gì?”

Ánh mắt Độc Cô Tuyệt lạnh lùng như đao nhìn xoáy vào Tề Chi Khiêm, trầm giọng nói: “Không ai có thể ra vẻ trên địa bàn Đại Tần ta, kẻ nào dám ra tay, sẽ phải gánh hậu quả.”

Vừa dứt lời, sát khí lại lan tỏa khắp mặt, hắn lạnh giọng quát: “Phong toả toàn bộ Dung Hòa điện cho bổn vương, kể từ hôm nay, không được để Tề thái tử và bọn người hầu ra vào lấy một bước, nếu trái lệnh, giết không tha.”

“Tuân lệnh.” Chỉ trong nháy mắt, một hàng thị vệ đứng sừng sững chờ sẵn bên ngoài điện, lập tức hô lớn đáp lại, vừa hô một tiếng đã nhanh chóng vây kín Dung Hòa điện.

“Dực vương giam lỏng bản thái tử.” Trên khuôn mặt u ám của Tề Chi Khiêm chợt lóe sáng, nhìn Độc Cô Tuyệt trầm giọng nói.

“Lấy việc ngươi cấu kết với Sở quốc, mưu hại Tần vương ở tiệc đại thọ, chỉ với lý do này nếu bổn vương muốn ngươi chết ngay bây giờ, cũng không kẻ nào dám thốt nửa lời.”

Tề Chi Khiêm nhìn Độc Cô Tuyệt cả vú lấp miệng em (*), sau đó khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười lạnh, chậm rãi nói: “Bản thái tử không nên tới, hôm nay mặc kệ Đại Tề ta có cấu kết với Đại Sở hay không, ngươi cũng sẽ không để ta rời đi.”

* Nhằm hàm chỉ một thói xấu của người đời là hay ỷ vào thế lực, sức mạnh để chèn ép, lấn át người kém mình về thế lực và địa vị trong cuộc sống. Trường hợp này ý chỉ người có thế mạnh hơn chèn ép kẻ yếu thế hơn mình.

“Là tự ngươi chui đầu vào lưới.” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng cười.

Đã đến địa bàn của hắn, làm sao hắn có thể dễ dàng thả hổ về rừng. Dám đấu với hắn, thì cũng nên nghĩ sẽ có ngày thất bại.

Ở Tần quốc, hắn nói phải, không ai dám nói không phải, hắn nói Tề Chi Khiêm cấu kết với Sở Hình Thiên, thì phải là cấu kết, ở trước mặt mọi người còn sợ không định được tội danh cho y sao. Độc Cô Tuyệt hắn am hiểu nhất chính là thủ đoạn này, huống chi, dám chủ ý nhắm vào Vân Khinh của hắn, giết không tha.

“Hừ!” Tề Chi Khiêm khẽ cười lạnh, nhìn Độc Cô Tuyệt không nói gì nữa.

Độc Cô Tuyệt thấy Tề Chi Khiêm là một kẻ hiểu chuyện, lập tức khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn khốc, trầm giọng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, bổn vương sẽ đích thân chuẩn bị phủ cho thái tử.” Dứt lời, hắn phất tay áo, xoay người rời đi thật nhanh.

Trong khoảnh khắc đó, trời đất đảo ngược, thượng khách thành tù nhân, một sự thay đổi bất ngờ, từ nay về sau hẳn sẽ còn nhiều chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.