Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Gió lạnh, đất trời tràn ngập bi thương.
Năm nay không biết có quá giá lạnh hay không, mà tháng hai
âm lịch – vốn đã qua thời điểm đầu xuân, nhưng tuyết vẫn rơi nhiều như trước,
bay tán loạn trong đất trời, không thấy một chút dấu hiệu của tiết trời ấm lại.
Dưới làn tuyết trắng bao trùm, thế gian này như biến thành
ngọc lưu ly, mà trong thế giới ngọc lưu ly này lại ẩn chứa sắc màu của lửa đỏ
và những dòng chất lỏng cũng toàn một màu đỏ, máu ở trong tuyết bị thiêu đốt,
tuyết ở trong máu lại như ở chốn niết bàn.
Trong lòng lãnh thổ nước Sở, trăm dặm bình nguyên, lúc này
là một vùng tuyết trắng mờ mịt, không gian bị bao trùm toàn là sát khí.
Giáp sắt đen bóng trong tuyết trắng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo,
âm u, kéo dài trên trăm dặm bình nguyên tối tăm. Phóng mắt nhìn ra, tất cả đều
là màu đen của giáp sắt, không thể phân biệt được màu đen này là chân trời, hay
là chân trời mới có màu đen. Trăm vạn binh mã Tần hiện ra, khí thế chấn động cả
núi sông.
Binh mã bốn phương đã hội hợp lại một nơi. Độc Cô Tuyệt, Mặc
Lâm, Mặc Chi, Mặc Vũ, dẫn theo trăm vạn hùng binh tụ họp lại trên trăm dặm bình
nguyên, giống như một con rồng lớn màu đen đang bay đến, bao phủ trời đất.
Độc Cô Tuyệt mang giáp đỏ, trên đầu là vương miện màu vàng,
càng làm nổi bật hơn nét yêu mị, lạnh lùng của hắn. Long bào đen bay phần phật
trong gió lạnh. Đi phía trước làm gương cho trăm vạn hùng binh ở phía sau, khát
máu mà lạnh lùng, tàn khốc.
Ở bên cạnh là Độc Cô Hành, cả người cũng khoác toàn một màu
đen tương ứng với trường bào đỏ, phóng ngựa đi bên cạnh Độc Cô Tuyệt, sắc mặt
không một chút thay đổi.
Phía sau, bốn đại tướng quân Mặc Ly, Mặc Chi, Mặc Lâm, Mặc
Vũ suất lĩnh binh mã bốn phương, phân ra thành bốn hướng mà đứng, khắp nơi đều
là sát khí dày đặc và sắc bén đến mức muốn xuyên thủng bầu trời kia.
Mà ở phía trước bọn họ, những bộ giáp sắt màu gỉ sét cũng
làm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ở trên trăm dặm bình nguyên rộng lớn như vậy, đứng
thật dũng mãnh, liếc mắt nhìn lại hầu như không thấy được điểm cuối, đông nghịt
một vùng.
Nếu lúc này nhìn từ trên cao nhìn xuống, vốn phải là tuyết
trắng bao trùm trên khắp vùng bình nguyên, nhưng lúc này lại hầu như không nhìn
thấy được một chút màu trắng nào, chỉ có màu đen, giống như quây quần kết hợp lại
thành một đàn kiến đông đúc, kéo dài xuyên suốt cả một vùng rộng lớn. Mà ở
chính giữa quần thể màu đen đó là một đường ranh màu trắng, phân đàn kiến ra
thành hai bên, giống như một cái thắt lưng bằng ngọc được gắn ở phía trên một
miếng vải gấm màu đen.
Dây cung giương căng lên, tên rút ra khỏi vỏ, sáu mươi vạn
binh mã của hai nước Sở – Tề bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, những đầu ngọn
thương sáng bóng, làm hiện ra sát khí dày đặc, đang chờ đối đầu với trăm vạn đại
quân Tần do Độc Cô Tuyệt cầm đầu.
Mặc giáp màu vàng, đầu đội vương miện gắn lông công, Sở Hình
Thiên lạnh lùng, tàn khốc phóng ngựa đứng phía trước sáu mươi lăm vạn binh mã,
ngựa trắng bào vàng, giống như một vị thần.
Trên trời mây đen cuồn cuộn, giống như nham thạch không ngừng
sôi trào, gió rít gào kéo những đám mây ở trên bầu trời sít lại, chồng chất.
Ngàn vạn hình ảnh không ngừng biến đổi trên bầu trời, tầng sau nặng nề hơn tầng
trước.
Áp lực không khí càng ngày càng thấp, bầu trời càng u ám
hơn, mây đen ầm ầm kéo đến, dồn ép đến mức khó thở. Nhưng mà chính trong những
tầng mây đang kéo đến cuồn cuộn như thế, có những bông tuyết trắng như lông ngỗng
lại dần dần nhỏ lại rồi rơi lả tả, những điểm màu trắng tung bay, trong sáng,
trắng xóa.
Tiếng trống trận như sét đánh, như sấm gầm muốn xé tan cả bầu
trời, vang vọng trên trăm dặm bình nguyên, từng hồi từng hồi cuốn thẳng lên tận
trời.
Trống trận của Tần và Sở đồng thời vang lên, kinh thiên động
địa, âm thanh truyền ra xa đến hàng trăm dặm.
Hai tròng mắt đỏ ngầu ngập tràn sát khí, Độc Cô Tuyệt chậm
rãi đưa tay phải lên cao, trăm vạn hùng binh như trào dâng, binh khí ra khỏi vỏ,
dây cung kéo căng, chỉ chờ Độc Cô Tuyệt ra lệnh một tiếng, thì tất cả sẽ hợp lại,
xông vào chiến đấu với kẻ địch với một tinh thần liều mạng cá chết lưới rách.
Mà cùng thời điểm này, sáu mươi lăm vạn liên quân Sở – Tề
cũng một lòng hướng về Sở Hình Thiên, trường thương vàng chói nắm chặt trong
tay vẫn giơ cao, cánh tay hạ ngang xuống, cây thương chỉ thẳng về phía Độc Cô Tuyệt
đang ở đối diện, trên mặt là sự quyết tuyệt lạnh lùng, tàn khốc, so với tuyết lạnh
bên người còn lạnh hơn đến mấy lần.
Một tiếng sét đánh ầm vang, sấm sét nổ vang trên bầu trời
nhanh chóng vang vọng trong trăm vạn binh mã trên khắp trăm dặm bình nguyên
này, tiếng sét từ phía đông đánh tới làm trời đất chấn động, biến sắc.
“Giết!!!” Cùng lúc với tiếng sét đánh này, tay của Độc Cô
Tuyệt lẫn cây thương của Sở Hình Thiên cùng lúc hạ xuống thật dứt khoát. Chỉ
trong nháy mắt, trăm vạn binh sĩ Tần cùng sáu mươi lăm vạn liên quân Sở – Tề đồng
loạt bật lên tiếng thét, tiếng thét rung động cả mặt đất.
Người phóng lên như gió, ngựa phi lên như rồng, tiếng ngựa
hí, tiếng chém giết chấn động cả vùng trời.
Người ngựa hai bên đông nghịt, giống như ngựa hoang thoát khỏi
dây cương, vọt thẳng vào đối phương. Từ phía chân trời nhìn lại, giống như hai
khối sắt đen liền một mạch tràn lên, trong nháy mắt hai khối sắt húc thẳng vào
nhau, tia lửa bắn ra tung tóe.
Lịch sử chiến loạn của thất quốc, trận chiến lớn nhất đã được
kéo màn.
Tiếng trống trận ầm ầm, nhịp trống kịch liệt vang vọng ở
phía chân trời, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, ngày càng điên cuồng
hơn.
Trời đông lạnh, không lạnh bằng vũ khí sắc bén. Tiếng trống
nóng, không nóng bằng máu đỏ thịt tươi.
Đao kiếm không có mắt, trường thương tung hoành, không phải
đồng đội thì chính là kẻ thù, hoặc là nói, không có đồng đội, chỉ có kẻ thù mà
thôi.
Giơ tay chém xuống, máu đỏ vỡ toang, đẹp như hoa hồng nở rộ
trên trăm dặm bình nguyên, nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc lập tức thành một
dòng suối nhỏ chảy giữa vạn người, len lỏi khắp mọi ngõ ngách trên trăm dặm
bình nguyên này.
Một thương đâm thẳng vào đầu kẻ địch, nhưng người còn chưa kịp
xoay lại, thì phía sau đã có một đao chém thẳng vào lưng.
Kiếm chém đứt cánh tay của kẻ địch, thì đao của kẻ địch cũng
đã khắc sâu vào cổ mình.
Nơi nơi đều là người, nơi nơi đều là máu đổ, đã không còn
phân biệt rõ được đó là địch hay ta nữa rồi.
Chỉ có liều mạng đánh nhau đến sống chết, đánh nhau với bất
cứ kẻ nào uy hiếp đến mạng mình, còn quản chi đến việc kẻ bên cạnh mình có phải
là đồng đội hay không.
Trăm vạn đại quân đối trận, thứ cần chú ý không phải là chiến
thuật, không phải là sĩ khí, mà là ai đổ máu nhiều hơn, ai chém giết nhanh hơn,
chỉ có thế mà thôi.
Sấm sét nổ vang từng hồi, mây đen dày đặc cuồn cuộn kéo đến,
trông như những ngọn sóng nơi đáy biển mịt mờ đang điên cuồng chuẩn bị phá vỡ
toang vạn dặm bờ đê.
Phía dưới tiếng chém giết chấn động tận trời, máu đỏ văng khắp
nơi và kịch liệt va chạm, không thua gì những tầng mây đen đang quay cuồng trên
bầu trời kia.
Cờ chiến tung bay, lá cờ thêu hình chim ưng màu đen bay phần
phật trong gió lạnh, Độc Cô Tuyệt mặt lạnh như băng giá đứng ở vị trí trung tâm
đội quân, lạnh lùng nhìn chăm chú về chiến trường phía trước.
Quyết chiến như thế hắn thật không ngờ, nhưng cũng đã nghĩ đến,
trước khi Mặc Vũ hợp lại cùng họ đã sắp đánh tới trăm dặm bình nguyên này. Vì
phía sau nơi này chính là Lạc thành, thành trấn lớn thứ hai của Sở, cũng là con
đường duy nhất tiến vào Tuấn thành – kinh đô của Sở. Nếu Lạc thành bị phá, cũng
đồng nghĩa với việc Tuấn thành sẽ cùng diệt vong với nó, Sở Hình Thiên quyết đấu
một trận cuối cùng ở chỗ này cũng không có gì bất ngờ.
Chỉ là hắn không nghĩ tới quân liên minh của hai nước Sở – Tề
tổng cộng sáu mươi lăm vạn lại có thể có quyết tâm cao độ đến thế, lại có thể
chỉ có một người chỉ huy duy nhất là Sở Hình Thiên, không ngờ Tề Chi Khiêm lại
có thể hào phóng như vậy. Hắn cũng đã ít nhiều bất ngờ. Tình thế đó khiến hắn
dù muốn hay không cũng phải đánh, sáu mươi lăm vạn binh mã trấn thủ ở nơi này,
đó là một lực lượng có thể thay đổi mọi tình thế.
Nếu như hắn không giáp chiến mà vòng vo, thì binh lực sẽ
không có ưu thế tuyệt đối, ngược lại nếu Sở – Tề mà phản công thì hắn không
tránh khỏi tai họa, nếu hắn chia ra tấn công thì chắc chắc không chống cự được,
nhưng nếu hợp binh lại mà lấy cứng đối cứng, sau khi tiêu diệt được liên quân Sở
– Tề thì cũng tổn hại ba phần lực lượng của mình. Trận đánh ác liệt này quả thật
là thất sách nhất, nhưng lại là thảm thiết khốc liệt nhất.
Bình nguyên kịch chiến, chém giết động trời.
Đáy mắt chợt lóe ánh sáng lạnh lẽo, Độc Cô Tuyệt hung hăng nắm
chặt roi ngựa trong tay, ngẩng đầu liếc nhìn Lạc thành xa xa phía sau lưng Sở
Hình Thiên.
Lúc này, tại cửa thành của Lạc Thành nằm sau lưng Sở Hình Thiên,
Vân Khinh một thân trường bào đỏ thẫm ngồi trên mình Bạch Hổ vương, vạt áo màu
lửa đỏ chợt hiện ra, giống như đốm lửa vụt cháy, tung bay lên, vô cùng nổi bật.
Phía sau, Phi Lâm, Mộ Ải cưỡi hổ đứng ở hai bên, Tiểu Tả, Tiểu
Hữu, Thượng Quan Kính, Tuyết Cơ tiếp nối ở sau cùng.
Ở phía sau bọn họ, vạn thú phủ phục, thân thể căng tràn sức
sống, miệng đỏ như máu, hung hãn giương nanh, làm lộ ra cả dãy răng trắng toát
hòa cùng màu tuyết trắng. Sát khi ngút trời.
Ngoại trừ trăm dặm thảo nguyên nối thẳng đến Tuấn thành, còn
có một con đường khác cũng thông đến Tuấn thành, đó là một con đường núi dốc gần
như thẳng đứng, cao chót vót, hoàn toàn bất lợi cho người đi lại. Nếu như Độc
Cô Tuyệt suất lĩnh đại quân đi theo đường này, thì Sở Hình Thiên chỉ cần hỏa
thiêu vài ngọn núi sẽ tiêu diệt được tất cả, nhưng đối với vạn thú mà nói, việc
đi qua nơi này chẳng khác gì giẫm trên đất bằng.
Một sự tĩnh lặng bao trùm, gió lạnh thổi qua, chỉ nghe thấy
tiếng vạn thú hít thở.
Mà ở phía trước, trên đầu tường thành của Lạc thành, Tề Chi
Khiêm khoác giáp sắt màu gỉ sét, ngồi ngay ngắn, sắc mặt tái nhợt, hơi thở
không mấy ổn định, xem ra có lẽ là do độc tố của Thánh Thiên Vực. Nhưng cho dù
đã được giải độc, nhưng y vốn bị thương, cho nên không còn hăng hái như ngày đó
nữa.
Chỉ là, lúc này nét mặt Tề Chi Khiêm hết sức băng giá, đã
không còn nét cười dào dạt thản nhiên, nho nhã của ngày xưa nữa. Mà cả người
như băng như sắt, ngồi ngay ngắn trên tường thành, quanh cơ thể y một luồng sát
khí dày đặc toát ra, cũng có thể làm uy chấn tám phương, khí thế khiến người ta
sợ hãi.
Hai mắt đối nhau giữa không trung, như có ánh lửa bắn ra bốn
phía. Đã không còn khiêm tốn lễ nghĩa như ngày xưa, và cũng không còn vẻ lạnh
nhạt như coi thường mọi thứ để ngụy trang, mà chỉ còn lại trong đó là một sự
kiên quyết nếu không chết thì quyết không ngừng.
Trường bào màu lửa đỏ bay lên trong gió, hai ngón tay phải của
Vân Khinh nhấn một cái thật mạnh trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, một tiếng đàn lạnh
lùng xuyên phá không gian, êm ái như dòng nước chảy, nhưng giữa thời tiết rét lạnh
như này lại càng thêm băng giá.
“Công thành!” Giọng nói thanh thoát vang lên, phá vỡ sự yên
tĩnh.
“Ngaoooo……” Chớp mắt, vạn thú đồng thanh gào rú, khí thế
kinh người, tuy không thể so với hai trăm vạn binh lính trên trăm dặm bình
nguyên kia, nhưng đủ khiến kẻ thù đối mặt phải thất sắc.
Thân người phóng vụt lên, nhanh nhẹn như tia chớp. Đàn báo
nhanh nhẹ nhất làm tiên phong, bầy sói áp sát phía sau, đàn hổ tọa trấn ở trung
tâm của đội quân, linh cẩu bọc đánh hai cánh. Bọn chúng phân công hợp tác, lao
thẳng tới Lạc thành.
Vạn thú công thành lợi hại, đã sớm truyền khắp thiên hạ, ai
nấy gặp phải đều bị dọa sợ vỡ mật, chỉ hận sao cha mẹ không sinh ra cho mình
thêm hai cái chân để có thể chạy càng xa càng tốt.
Nhưng lúc này, thái độ mọi người tại Lạc Thành thật khác thường,
trong mắt đám binh sĩ trên tường thành không hề có một chút thần sắc e ngại
nào, những mũi tên nhọn hoắt đến rùng mình không có một cái nào hướng về phía vạn
thú đang vọt tới tường thành của Lạc thành kia, mà ngược lại tầm bắn chỉ rơi
vào trong một vòng tròn trên mặt băng lạnh giá.
Sắc mặt Tề Chi Khiêm không chút thay đổi, nghiêm chỉnh ngồi
trên chiếc ghế dựa mềm mại, nhìn cảnh tượng phía dưới, trong mắt lóe lên những
vằn máu đỏ ngầu đầy mùi giết chóc.
“Cẩn thận một chút.” Phi Lâm thấy vậy nhỏ giọng nói với Vân
Khinh.
Hôm nay không giống ngày xưa, trấn thủ một nơi quan trọng với
Sở thế này lại là binh mã của Tề, là mười vạn binh mã của Tề Chi Khiêm. Một nơi
mấu chốt nhất của Sở mà lại dùng binh lính ngoại quốc đến đóng chưa nói, mấu chốt
ở đây là chỉ chừa có mười vạn người để thủ thành. Nếu như không tự tin và nắm
chắc tuyệt đối, thì Sở Hình Thiên sao dám làm vậy. Tề Chi Khiêm dựa vào cái gì
để dám có tư thái như thế. Trọng thần của Sở dựa vào đâu để không hề có lấy một
lời phản bác. Bởi vậy, không nên vì danh tiếng vạn thú tấn công bất bại mà tự
cao tự đại, hôm nay phải cẩn thận hết mức có thể mới ổn.
Đầu ngón tay Vân Khinh nhanh chóng lướt trên Phượng Ngâm
Tiêu Vĩ, nghiêm túc gật đầu. Cô hiểu.
Ngay khi lời Phi Lâm vừa dứt, khoảnh khắc Vân Khinh khẽ gật
đầu, đàn báo đang tiên phong xông vào Lạc thành còn chưa tiến tầm bắn của những
mũi tên nhọn thì đột nhiên bị trượt đi như trượt băng, lũ lượt ngã nhào trên mặt
đất, không thể đứng vững. Giống như đang bước trên băng, cả người cong vẹo, trượt
ngã loạn xạ, đội ngũ hỗn loạn cả lên.
Vân Khinh, Phi Lâm, Mộ Ải lập tức đồng loạt nhíu mày.
Sở và Tề có địa thế gần giống nhau, tuyết lớn lắm mới kết
thành lớp băng mỏng, nhưng sau đó cũng tan thành nước. Ở trên bình nguyên, thảo
nguyên, những vùng hiếm người qua lại thì còn có tuyết đọng, nhưng ở đây là ngã
tư đường của một thành trấn thì khả năng rất thấp.
Lúc này trên mặt đường ướt át, giống như đã kết một lớp băng
mỏng, nhưng cũng không thể trơn đến mức khiến cho cả đàn báo không thể đi được.
Tiếng đàn vang lên, Vân Khinh lập tức khẽ điều chỉnh lại một
chút.
Tuy nhiên, khi tiếng đàn của cô vang lên cũng là lúc Tề Chi
Khiêm vốn sắc mặt không chút thay đổi kia đột nhiên hạ tay xuống một chút. Lập
tức, những cung tiễn đã sớm chờ sẵn trên tường thành bắt đầu phóng ra vun vút bắn
xuống mặt đường bên dưới. Tuy nhiên, những mũi tên này lại không hướng về phía
đoàn báo tiên phong còn chưa tiến vào tầm bắn đang té ngã trên mặt đường.
Mà những mũi tên nhọn thay đổi phương hướng, cắm dày đặc
trên mặt đất phía trước Lạc thành, tiếng mũi tên cắm thật mạnh vào mặt đất, tiếng
ma sát nghe rất nặng nề, trong khoảnh khắc không gian ngập tràn tiếng kin kít.
Mộ Ải võ công cao nhất, đứng giữa ngàn vạn dã thú gầm rú vẫn
nghe được rất rõ, lập tức đứng lên trên lưng một con hổ, nhìn chăm chú về phía
trước.
Đám người Vân Khinh, Phi Lâm thấy vậy biết là có chuyện
không ổn, lập tức đứng lên nhìn theo.
Thu vào trong tầm mắt là hình ảnh vùng đất có vô số mũi tên
nhọn cắm trên đó, giống như là bắn vào mặt băng vậy, tất cả các mũi tên đều cắm
phập trên mặt đất. Trong khoảnh khắc, toàn bộ mặt đường xám trắng kia bị nứt
toác, để lộ ra những tảng băng cứng bị vỡ vụn, mà bên dưới lớp băng này một chất
lỏng màu vàng chậm rãi chảy ra, dưới ánh sáng âm u nhìn hết sức kỳ lạ.
Một mùi hương nhè nhẹ khác thường lập tức tràn ngập trong
không khí.
“Dầu hỏa.” Vân Khinh, Phi Lâm, Mộ Ải liếc qua đều thấy, mặt
đồng loạt biến sắc, đồng thời hét lớn lên.
Tiếng đàn nhanh chóng chuyển âm cao, Phi Lâm cũng lập tức
đưa cây sáo huyết ngọc tới bên miệng, tiếng sáo và tiếng đàn hòa vào nhau,
nhanh chóng hướng về phía trước, nơi Báo, sói, linh cẩu đang tràn lên. Hai người
đồng thời phát ra mệnh lệnh cho vạn thú lui lại.
Tiếng đàn, tiếng sáo vừa nhanh chóng vừa gấp rút, bên trong
còn ẩn chứa mệnh lệnh nghiêm khắc và lo lắng.
Vạn thú vốn đang chạy về phía trước, nhưng vừa nghe mệnh lệnh
của Vân Khinh và Phi Lâm, phía sau lập tức biến thành phía trước, bốn vó phóng
như bay quay về phía Vân Khinh và Phi Lâm.
Ngồi ở trên tường thành, Tề Chi Khiêm thấy vậy, đồng tử co
rút lại, lạnh lùng vung tay ra hiệu.
Trên tường thành, cung thủ lập tức lui về phía sau, một đội
binh khác đứng phía sau bọn chúng nhanh chóng bước lên phía trước. Cung tiễn
trong tay giơ lên cao, những mũi tên nhọn ở đầu không còn là mũi nhọn bằng sắt
thép nữa, mà là lửa đỏ, một hàng ngàn vạn cung tiễn như hoa lửa nở rộ trong trời
tuyết rét lạnh, yêu diễm đến kinh người.
“Mau lui lại.” Điên cuồng hét lên với Tiểu Tả, Tiểu Hữu và
Thượng Quan Kính đang suất lĩnh mấy vạn thú, Mộ Ải rống hết sức, thanh âm như
tiếng sét giữa trời quang, chấn động đến mức đàn hổ đứng gần đó choáng váng hết
cả đầu óc, và đồng thời áp chế tiếng gầm rú của đàn dã thú lại.
Đám người Tiểu Tả đang suất lĩnh đàn thú nghe vậy, không để
ý đến gì khác, chỉ huy đàn hổ chạy điên cuồng về phía Vân Khinh.
Mà chỉ trong chớp mắt, ngay khi cả bọn xoay người chạy đi, lửa
đỏ phóng qua không trung rơi xuống, nhiều đốm lửa đã nở rộ trên mặt đất bắt vào
chất lỏng màu vàng trào ra từ bề mặt băng cứng lạnh giá kia.
Nhất thời, chỉ thấy nơi nơi đều là lửa, ngọn lửa bùng ra như
một con rồng hung hãn tung hoành về bốn phương tám hướng, giống như một mạng lưới
tơ nhện giăng khắp nơi nơi, nơi nào lướt qua nơi đó thành biển lửa, lao đến đàn
thú với tốc độ chóng mặt.
Hoa lửa quay cuồng, ánh lửa đỏ chói tỏa trên mặt đất, thiêu
đốt khoảng không. Trong thế giới toàn một màu băng giá này, hình ảnh này có vẻ
rất trái ngược luân thường.
Tiếng đàn, tiếng sáo càng trào dâng, như phá vỡ cả không
trung.
Vạn thú nhanh chóng lui về phía sau, bốn vó phóng như bay,
dường như bay luôn lên không trung. Ngọn lửa phía sau như từ đất bùng ra, phạm
vi càng lúc càng rộng, nhiệt độ càng ngày càng cao hơn, đuổi sát theo sau vạn
thú, chớp mắt đã lan ra ngàn dặm.
Tề Chi Khiêm ngồi trên tường thành cao cao, lạnh lùng nhìn
tình cảnh phía dưới, nét mặt lạnh lùng, tàn nhẫn.
Vạn thú công thành, chưa bao giờ thất bại, đó là vì chưa gặp
được Tề Chi Khiêm y mà thôi, nếu y không để cho chúng qua, thì cho dù là lão
Thiên vương đến đây cũng không qua được.
Đất Sở đang trong thời tiết này, tuyết có thể kết thành
băng, nhưng cũng không quá dày. Lấy nước đá đổ ra mặt đường, chờ lớp nước này kết
băng, sau đó đổ dầu hỏa lên mặt băng, cuối cùng là phủ lên một lớp băng khác
che lấp mùi dầu, sau đó trên mặt băng lại được tuyết phủ thêm một lớp, làm sao
có thể nhìn ra được gì khác thường.
Hơn nữa nước và dầu hỏa có độ đông lạnh khác nhau, nước cho
dù có kết thành băng thì dầu hỏa cũng không bị đóng băng, chỉ cần y làm dầu nổi
lên trên mặt băng cứng, rồi phóng hỏa từ trên không xuống thì cho dù vạn thú của
Vân Khinh có lợi hại, cũng sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ mà thôi.
Chậm rãi tựa vào chiếc ghế phía sau, Tề Chi Khiêm sờ sờ cánh
tay cụt của mình. Năm trước nữa liên quân sáu nước sát phạt Tần, bị Độc Cô Tuyệt
hỏa thiêu một trận khiến bại binh như núi đổ, hôm nay đúng dịp để rửa mối nhục ấy.
“Ngaoooo.” Ngọn lửa táp đến, xông thẳng vào đám báo chạy sau
cùng, một số con chạy chậm bị lửa bén vào mình bốc cháy, vừa phẫn nộ vừa đau đớn
kêu gào lên trong ánh lửa thẳng hướng lên tận trời.
Tiếng đàn càng khẩn cấp, Vân Khinh rất đỗi đau lòng, sự đau
xót chen lẫn trong cơn giận ngút trời. Lẫn trong tiếng đàn lui binh còn còn có
cả sát khí sắc nhọn.
“Có Tề Chi Khiêm ta ở đây, các ngươi đừng mơ bước qua một tấc
đất của Lạc thành.” Giọng nói lạnh lùng theo gió truyền đến, gió lạnh thổi mái
tóc và áo giáp của Tề Chi Khiêm khẽ lay động, nhìn giống một bức tượng thần chết.
Lột đi cái mặt nạ nho nhã, ôn hòa, đây mới thật sự là bộ mặt
của Tề Chi Khiêm, hết sức khát máu.
Ngọn lửa kịch liệt thiêu đốt ở phía trước Lạc thành, mặt đất
biến thành biển lửa, ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt hết không khí quanh nó, tỏa
ra ánh sáng vặn vẹo nhảy múa trên mặt đất. Khói đặc không ngừng cuồn cuộn bốc
lên, che phủ cả một phương trời.
Vạn thú lao ra khỏi biển lửa, ra sức lăn lộn trên mặt đất.
Cũng may hôm nay đang là ngày tuyết rơi, mặt đất vô cùng ướt át, ngọn lửa bốc
cháy trên thân mình nhanh chóng bị nước băng lạnh lẽo dập tắt, nhưng bộ lông đẹp
đẽ trên mình chúng đã bị thui loang lỗ.
Nhờ đám người Vân Khinh, Phi Lâm nhận ra sự bất thường sớm,
nên đám thú cũng không tổn thất gì.
Nhìn lướt qua biển lửa mờ mịt, Vân Khinh quay đầu nhìn Mộ Ải,
trầm giọng nói: “Nói với y, Vân Khinh ta muốn công thành, thì nhất định sẽ vào
được.”
Bố trí như vậy chỉ có thể sử dụng một lần, không dùng được lần
thứ hai, hôm nay y đã ngăn được cô, nhưng ngày mai lấy gì để ngăn.
“Ngoan nào.” Nói chuyện với đàn thú xong, Vân Khinh cũng
không dẫn đàn thú lui về mà đóng quân luôn ở phía trước Lạc thành, cách Tề Chi
Khiêm một khoảng tương đối.
Trên trăm dặm bình nguyên tiếng chém giết chấn động đất trời,
còn ở phía trước Lạc thành lại là sự uy nghiêm, trầm lặng. Toàn bộ nước Sở tràn
ngập trong chiến hỏa.
Gió lạnh buốt, thổi ùa qua ngọn lửa. Vân Khinh ngẩng đầu
nhìn về phía Đông, đó là toàn bộ mặt sau của nước Sở.