Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Chương 122 MDH đã để “long cân” thành gân cá rồng, nhưng sau
khi cân nhắc kỹ lưỡng MDH quyết định để lại tên Hán Việt của nó là long cân.
(Lưu ý là bạn đọc copy và chỉnh sửa chính tả giùm MDH, khi copy chương này
không cần giữ lại dòng ghi chú này nhé, MDH đã sửa lại ở chương 122, nếu bạn đã
copy rồi thì sửa lại giùm MDH trong bản word giúp ^^, sau ít ngày nữa MDH sẽ bỏ
dòng ghi chú này )
“Một mạng cũng không tha, giết cho ta.” Đinh Phi Tình theo
sát phía sau thét to, trường kiếm trong tay vung lên, mũi kiếm chỉ thẳng về
phía trước, cả người tràn đầy khí thế dũng mãnh.
Đinh Phi Tình làm Thượng tướng quân nhiều năm, rất giỏi về
việc dụng binh, nay lại được phong làm tướng dẫn đầu binh lính. Trên hành trình
theo dõi rồi truy đuổi, đã dạy dỗ một vạn binh lính Nam Vực trở nên rất biết
nghe lời. Lúc này hiệu lệnh vừa cất lên, một vạn tướng sĩ Nam Vực đều răm rắp
tuân lệnh.
“Giết.” Lập tức, tiếng la hét đinh tai nhức óc vang lên như
bão táp, chấn động đến tận chân trời.
Trong thoáng chốc, như gió cuốn mây trôi, một vạn thiết kỵ
như một thanh kiếm sắc được tuốt ra khỏi vỏ, tung hoành đâm thẳng về phía trước,
nhanh chóng lao thẳng tới đám người Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên đang ra sức
chạy trốn.
Vân Khinh đi trước làm gương, sắc mặt đạm mạc, một tay khống
chế cương ngựa, một tay vẫn đặt trên Phượng Ngâm Tiêu vĩ ở bên hông. Ngón tay
khẽ lướt qua dây đàn, một luồng âm nhận sắc bén xuyên phá khoảng không, đánh thẳng
vào đám người Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên đang chạy trối chết ở phía trước.
Bọn chúng nghĩ rằng cô vẫn hôn mê, không có đáng lo, bởi vậy
cũng không kẻ nào chú ý lấy Phượng Ngâm Tiêu vĩ vẫn đeo bên hông cô đi. Giây
phút này có lẽ đám người Hoa Dương thái hậu và Sở Hình Thiên đang nghĩ ‘biết vậy
thà chẳng làm’.
Tiếng đàn trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, lại ẩn chứa
sát khí vô cùng lạnh lẽo
Tiếng đàn ngân lên, âm nhận bắn ra, chỉ trong nháy mắt tiếng
ngựa hí thảm thiết vang lên. Mấy con ngựa chạy cuối cùng hai chân mềm oặt, ngã
lăn trên mặt đất. Người ngồi trên ngựa không biết là người của Tề Chi Khiêm hay
là người của Sở Hình Thiên, chỉ thấy giữa lưng máu đỏ văng tung toé, té nhào xuống
mặt đất, thân thể khẽ động hai ba cái rồi không thấy nhúc nhích nữa.
Cùng lúc này, hàng ngàn vạn mũi tên nhọn từ ba hướng khác
nhau lao vút vào không gian, vọt thẳng về đám người của Tề Chi Khiêm và Sở Hình
Thiên. Những mũi tên nhọn màu đen xé toang bầu trời, che kín khoảng không dưới
làn nắng vàng rực rỡ, khiến kẻ khác nhìn thấy mà rùng mình khiếp sợ. Tiếng vun
vút xé tan bầu không khí kia cứ vậy lao tới phía sau Tề Chi Khiêm và Sở Hình
Thiên.
Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên nắm bắt tình thế cực nhanh,
ngay lúc Đinh Phi Tình chưa ổn định được tất cả mọi phương hướng, lập tức không
hề chống cự dù chỉ một giây, trước hết cứ rút lui cái đã. Hành động nhanh chóng
dứt khoát, trong giây lát đã tạo được chút khoảng cách với đội quân đang bao
vây khắp ba mặt của Vân Khinh, tạo thành thế trận một trước một sau.
Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết
phía sau, nhưng không hề ngừng lại, càng vung roi thúc ngựa phóng đi, chạy như
điên như dại về vùng núi đồi trùng điệp phía trước.
Kiếm sắc bay múa, kiếm khí vùng thoát, hàng loạt những mũi
tên nhọn phóng tới đều bị chém đứt.
Hoàng tuyền thiết vệ và người của Tề Chi Khiêm trung thành bảo
vệ chủ nhân, không màng đến bản thân, hết lớp này đến lớp khác ngăn cản, bảo vệ
cho Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên và Hoa Dương thái hậu đang chạy như điên về
phương bắc.
“Bệ hạ, đi mau, đi mau…”
“Điện hạ, chạy nhanh …” Tiếng kêu liên tiếp vang lên, cùng với
đó là từng lớp người dần dần ngã xuống.
Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên, Hoa Dương thái hậu không hề
quay đầu lại, càng không dám dừng lại một bước nào. Tình thế này lấy mấy trăm
người chống lại một vạn binh mã chắn chắn là sẽ thất thủ. Cho dù những người mà
bọn họ mang theo toàn bộ là tinh anh trong những tinh anh của hai nước Sở Tề
cũng tuyệt đối không phải đối thủ, điểm ấy tự bản thân bọn họ hiểu hơn ai hết.
Chỉ có nước tiến vào vùng đồi núi ở phía trước kia, lợi dụng
ưu thế của địa hình để áp đảo thì mới có thể có cơ hội sống sót, chỉ là cần phải
xem bọn họ có thể kiên trì được đến khi tiến vào vùng đất đó hay không mà thôi.
Lúc này sắc mặt hai người xanh mét, roi ngựa quất không ngừng,
chỉ hận không thể mọc thêm một đôi cánh để thể bay lên.
“Bọc trái đánh phải, tấn công vào mặt phải.” Đinh Phi Tình
nhìn nhận tình huống trước mắt, quát lớn hạ lệnh.
Đây chính là chiến thuật tác chiến khi hai thế lực trên chiến
trường ngang ngửa nhau. Hiện tại vốn đã chiếm ưu thế lớn như thế, căn bản không
cần dùng đến chiến thuật nào khác, chỉ cần trực tiếp áp đảo là đủ rồi. Nhưng mà
Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên là loại người nào cô hiểu rất rõ, tất cả mọi chuyện
không thể không đề phòng cẩn thận được, cho dù trước mắt đang nắm giữ phần thắng,
cũng không thể tự đắc tự mãn.
Phi Lâm và Mộ Ải đứng từ xa xa nghe Đinh Phi Tình hạ lệnh,
không nói một lời nào, lập tức hành động. Giang hồ là thiên hạ của bọn họ,
nhưng chiến trường là thiên hạ của Đinh Phi Tình.
“Boong boong.” Tiếng đàn vang lên mạnh mẽ, đồng thời tiếng
sáo trong trẻo, trầm bổng như bay lên đón đầu, hòa cùng với tiếng đàn của Vân
Khinh quấn quít vào nhau, trong khoảnh khắc cùng đánh thẳng vào đội quân Sở Tề
đang tháo chạy ở phía trước.
“A…” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mười mấy binh sĩ Sở Tề cản
ở phía sau lập tức phun máu tươi rồi bị đánh bật ra ngoài vòng chiến.
Mấy trăm người, chỉ trong khoảnh khắc chỉ còn lại mấy chục
người.
Vân Khinh và Đinh Phi Tình cách Tề Chi Khiêm và Sở Hình
Thiên xa nhất, mà Mộ Ải lại là người cách gần nhất. Mộ Ải vừa nhìn thấy tình thế
này, mặt mày chợt lóe sáng, giương trường cung lên, rút hai mũi tên ở sau lưng
ra, cài tên lên dây cung, nhắm ngay Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên.
Mũi tên lạnh lẽo xé tan không gian, phóng thẳng về hướng Sở
Hình Thiên và Tề Chi Khiêm.
“Bệ hạ chú ý.” Thiết Hổ bảo vệ sát bên Sở Hình Thiên, ngước
mắt nhìn thấy, sắc mặt không khỏi đại biến, điên cuồng hét lên với chủ nhân.
“Điện hạ, cẩn thận.” Cùng lúc này, người bảo vệ sát bên Tề
Chi Khiêm cũng điên cuồng gào thét hoảng loạn, vừa la hét vừa cuống cuồng xông
về phía Tề Chi Khiêm.
Sắc mặt Sở Hình Thiên trầm hẳn xuống, không kịp quay đầu
nhìn kỹ, chỉ nương theo tiếng gió đoán vị trí, kiếm vung lên, hướng phía mũi
tên của Mộ Ải đang lao tới từ đằng sau chém thật mạnh. Thế mà chuẩn xác đến mức
khiến người ta á khẩu, có thể thấy được Sở Hình Thiên dũng mãnh đến mức nào.
Một tiếng phịch trầm đục vang lên. Trong khoảnh khắc, cổ tay
Sở Hình Thiên run lên, khiến y không khỏi hoảng hốt. Sức mạnh trên mũi tên do
người này bắn ra nếu so với mũi tên của Độc Cô Tuyệt ở biên giới Tần quốc ngày
đó dường như còn mạnh hơn một chút, quả thực là cực kỳ lợi hại. Y vội ngồi rạp
hẳn xuống lưng ngựa, thúc dục tuấn mã chạy nhanh hơn.
Đương nhiên là so với thân thủ cao cường của Sở Hình Thiên
thì đám người vây quanh Tề Chi Khiêm không có được võ công dũng mãnh như vậy. Vừa
nghe thấy tiếng cảnh báo vang lên bên tai, Tề Chi Khiêm còn chưa kịp làm bất cứ
động tác nào, thì từ sau một luồng gió cực mạnh đột nhiên ập lại, thân thể người
nào đó bay từ không trung mạnh mẽ ập thẳng vào lưng y.
Người ngã rạp về phía trước, nhưng còn chưa kịp phản ứng gì
khác, thì Tề Chi Khiêm đã cảm thấy đầu vai phải đau đớn không ngừng. Một mũi
tên cắm phập vào vai phải, xuyên thẳng về phía trước.
“Điện hạ.” Phía sau, người hộ vệ phun một ngụm máu tươi ở
ngay sau gáy Tề Chi Khiêm, đầu ngoặt qua một cái rồi gục hẳn xuống, trên ngực y
là một mũi tên nhọn cắm xuyên qua ngực.
Một mũi tên xuyên thấu qua hai người. Sở Hình Thiên ở phía sau
liếc mắt nhìn qua thấy cảnh tượng này, sắc mặt càng thêm căng thẳng và nhuốm phần
kinh hãi.
Máu tươi nhè nhẹ từ khóe miệng chảy ra, Tề Chi Khiêm liều mạng
cắn chặt răng, không biến sắc mặt, cầm kiếm lên, nhắm thẳng vào đầu mũi tên
xuyên qua vai mình, chém mạnh. Một tiếng gãy khô khốc vang lên. Tề Chi Khiêm
dùng một kiếm chém đứt mũi tên nhọn, thân thể hơi ngã về phía trước, tay còn lại
khẽ đẩy thân thể phía sau, mũi tên nhọn xuyên thấu bả vai lập tức được rút ra,
đồng thời thúc khuỷu tay đẩy tên hộ vệ đã chết bên người rơi xuống, ra roi thúc
ngựa, không hề dừng lại, cứ thẳng hướng phía trước chạy như điên.
Máu tươi chảy thành dòng trong nháy mắt đã nhuộm đỏ toàn bộ
nửa người y, trông cực kỳ chật vật.
“Giết.” Liếc mắt thấy thủ lĩnh của đối phương bị thương, sĩ
khí dâng tràn, binh sỹ càng thêm phấn chấn, gót sắt ra sức tung bay điên cuồng
đuổi theo kẻ địch.
“Nhanh, nhanh, hướng này.” Sở Hình Thiên liên tục rống to,
chạy điên cuồng về phía vùng đất đầy đồi núi ở phía trước, bất chấp sống chết cứ
thế mà phóng đi.
Tề Chi Khiêm không nói một lời, ra sức kéo cương ngựa, chạy
theo Sở Hình Thiên, đồng thời trong miệng phát ra tiếng huýt sáo, dường như
đang triệu hồi đồng bọn.
Vân Khinh truy đuổi ở phía sau nghe được, khẽ nhíu mày, đôi
tay nhẹ lướt trên đàn, tiếng đàn vang lên, năm sáu ba mươi âm chồng nhau như
bão táp lao thẳng về phía Sở Hình Thiên và Tề Chi Khiêm. Hôm nay không thể
buông tha hai người bọn chúng được, bao nhiêu chuyện xảy ra từ trước đến giờ đều
bắt nguồn từ bọn chúng. Hôm nay có cơ hội tốt như thế này, tất nhiên không thể
tha, nếu không về sau bọn chúng vẫn mãi là mối họa lớn.
Âm nhận cực nhanh, tốc độ so với những mũi tên nhọn kia còn
nhanh hơn.
Phía trước Sở Hình Thiên đã sắp chạy vào trong núi rừng,
nhưng vẫn không kịp né tránh, thân người chỉ kịp hơi nghiêng sang một bên,
nhưng vẫn bị trúng một đòn công kích của Vân Khinh, phun ra một ngụm máu tươi.
Phi Lâm đang đuổi theo từ một hướng khác, nhìn thấy tình cảnh
ấy, chớp mắt, tiếng sáo vang lên, âm công bậc cao nhất, bảy bảy bốn chín âm chồng
nhau trực tiếp tấn công Sở Hình Thiên và Tề Chi Khiêm.
“Vương nhi, mau tránh……” Hoa Dương thái hậu chạy bên cạnh Sở
Hình Thiên nghe tiếng đàn tiếng sáo, vừa thét lên kinh hãi, vừa vung cổ tay
lên, vô số âm nhận phóng ra đón đầu âm công bậc cao nhất của Phi Lâm đang tràn
tới.
Bà vốn là đệ tử của gia tộc Phi Linh ở Yến quốc, dù bà chưa
được học âm công bậc cao nhất. nhưng không có nghĩa là bà không hiểu được uy lực
của nó, đó là cấp bậc cao nhất, dũng mãnh nhất của âm công.
Sở Hình Thiên và Tề Chi Khiêm vừa nghe thấy vậy, không kịp
suy nghĩ nhiều, cùng lúc vỗ mạnh lên mình ngựa, phi thân bay vọt lên không
trung, nhắm con đường dốc phía trước lao xuống.
Tuy nhiên cả hai người đều bị trọng thương, làm gì còn đủ sự
dũng mãnh lợi hại như bình thường, bây giờ lại nhảy lên cao như thế, làm gì còn
đủ sức để vận công, trong khoảnh khắc nội lực đông cứng, thân thể đang ở giữa
không trung lại không có nội lực chống đỡ lập tức rơi thẳng xuống dưới.
Tại triền dốc phía trước, hai người lăn xuống, trong nháy mắt
mặt xám mày tro.
Cùng lúc này, tiếng hí dài cực kỳ thảm thiết chợt vang lên,
hai con tuấn mã mà bọn họ vừa cưỡi bị âm công bảy bảy bốn mươi chín âm chồng
nhau của Phi Lâm phanh thây tan nát, một vùng máu thịt mơ hồ, máu đỏ bắn ra
tung tóe.
Đám người Thiết Hổ chạy sát đó may mắn sống sót không khỏi
hoảng hốt. Nếu Sở Hình Thiên và Tề Chi Khiêm không kịp tránh đi thì hậu quả kia
quả thực không thể tưởng tượng nổi.
“Bệ hạ…”
“Điện hạ…”
Ngay sau đó, vài người còn sót lại liền nương theo triền dốc
lăn tròn xuống dưới đuổi theo chủ tướng.
Vân Khinh thấy vậy vung tay lên, hoàn toàn áp đảo.
Hoa Dương thái hậu chạy sau cùng, vẫn đang trong tình trạng
nguy hiểm lửa xém lông mày, đột nhiên quay đầu hướng về phía Phi Lâm hét lớn:
“Phi Lâm, Tần quốc diệt toàn bộ gia tộc Phi Linh của ngươi, vì sao hôm nay
ngươi còn giúp bọn chúng? Ta dù thế nào cũng được coi như sư cô của ngươi, hôm
nay ngươi còn muốn giết ta ư?”
Vân Khinh đang muốn đánh tiếp đòn tấn công thứ hai thứ ba
thì nghe tiếng Hoa Dương thái hậu hét lên, cô khẽ chau mày. Trong ánh mắt hiện
lên một tia kinh ngạc, ngón tay hơi ngừng lại. Người nhà Phi Lâm không phải chết
vì dịch bệnh sao? Sao bây giờ lại thành chết ở trong tay Tần quốc?
“Ta thích.” Phi Lâm nhìn Hoa Dương thái hậu, ném thẳng ra mấy
chữ.
Hoa Dương thái hậu nghe xong không khỏi giật mình, nhìn Phi
Lâm mà miệng cứng lại, câu nói kế tiếp muốn thốt ra cũng không thể thốt nên lời.
“Vừa mắt ta thì ta giúp, không vừa mắt ta thì ta giết. Sư cô,
ha ha. Đừng quên là vì ai mà Tần quốc mới diệt toàn bộ người của gia tộc Phi
Linh ta.” Trong mắt Phi Lâm chợt hiện lên một tia thâm trầm, sau đó lập tức
khôi phục lại giọng nói cực kỳ cà lơ phất phơ ngày thường, nắm cây sáo huyết ngọc
trong tay, thản nhiên nói: “Mọi việc trước kia là chuyện riêng của các ngươi,
chuyện gì đã trôi qua thì cứ cho nó trôi qua, ta không muốn truy cứu. Đời người
nào mấy nỗi, suốt ngày phải chìm trong hận thù nữa ư. Ta đây cũng không muốn sống
như vậy.”
Dừng một chút nhìn thoáng qua Vân Khinh đang đuổi tới, Phi
Lâm đột nhiên nhíu mày cười nói: “Huống chi dù tính như thế nào thì bà cũng chỉ
có thể là một nửa sư cô của ta mà thôi. Còn Vân Khinh là đồ đệ của ta, dù thế
nào đi nữa cũng thân thiết với ta hơn là bà. Quả thật không có cách nào khác,
con người của ta chỉ giúp người thân chứ không giúp kẻ quen biết. Cho nên,
chiêu này của bà đối với ta hoàn toàn vô dụng.” Dứt lời, đưa cây sáo huyết ngọc
nhỏ lên miệng, thổi ra một tiếng, một luồng âm nhận bén nhọn phóng thẳng tới tới
đỉnh đồi cao cao phía trước nơi Hoa Dương thái hậu đang đứng.
Hoa Dương thái hậu phản ứng khá nhanh, không chần chờ nói
chuyện với Phi Lâm nữa, cũng chẳng chống lại đòn tấn công đó của Phi Lâm, phóng
thẳng ngựa xuống triền đồi, khoảnh khắc biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Vân Khinh lúc nãy đang đuổi theo, nhìn Phi Lâm từ một khoảng
cách xa xa, bất ngờ thấy Phi Lâm tự dưng liếc qua cô, trao cho cô một ánh mắt mờ
ám quyến rũ, Vân Khinh bất giác ngẩn người, sau đó cô chậm rãi nở một nụ cười.
Sư phụ của cô đâu phải người có thể dùng những lý lẽ thông thường để xét đoán
được chứ.
“U u.” Một tiếng kèn vang lên, Vân Khinh và Đinh Phi Tình lập
tức liếc mắt nhìn nhau.
“Đây là phương hướng của Mộ Ải, có địch.” Trong khoảnh khắc,
Đinh Phi Tình phán đoán phương hướng, sắc mặt trầm xuống.
Vừa dứt lời, bọn họ đã xông lên sườn dốc mà vừa rồi Sở Hình
Thiên lăn xuống, phía sau sườn dốc cao cao đó là một vùng đất đầy gò đống, đồi
núi chập chùng, cỏ dại mọc đầy, đất đá lởm chởm. Mà ngay giây phút lao lên đến
đỉnh đồi, thứ bọn họ nhìn thấy trước hết là Mộ Ải vốn là người đầu tiên bám sát
đám người kia, thì giờ đang dẫn quân chiến đấu kịch liệt với một đội binh mặc
thường phục.
Vân Khinh khẽ cau mày. Mộ Ải suất lĩnh ba ngàn binh sĩ đang
chống lại đội quân kia ở vùng đồi phía trước. Những binh lính mặc trang phục
dân thường kéo đến hướng bên này càng ngày càng nhiều, số người này không hề
ít, ngược lại ngày càng đông, xem ra nơi này đã có mai phục sẵn.
Khẽ đổi sắc mặt, Vân Khinh hiểu ra ngay vấn đề. Vừa rồi Tề
Chi Khiêm huýt sáo chính là lệnh triệu hồi nhóm người này, nhìn kỹ vóc người và
khí chất, những người này ắt hẳn là người của Nam Vực vương. Tên Tề Chi Khiêm
này mặc kệ đi đến đâu cũng luôn chuẩn bị đường lui cho mình rất cẩn thận. Hẳn
là do y không tin Sở Hình Thiên, cho nên mới dẫn theo nhiều người như vậy đến để
chuẩn bị đối phó với Sở Hình Thiên. Có điều y không hề nghĩ tới đội quân này hiện
tại bất ngờ lại thành đội quân cứu mạng bọn chúng.
“Tỷ tỷ, nơi này giao cho tỷ.” Vân Khinh nhìn thoáng qua chiến
trường hỗn loạn trước mắt, hướng về phía Đinh Phi Tình trầm giọng nói.
Đinh Phi Tình nhìn thoáng qua, thấy ở xa xa phía dưới, đám
người Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên đã sắp chạy vào bên trong ngọn núi kia. Cô
hiểu ngay ra hàm ý của Vân Khinh, vội vàng đáp: “Được, nơi này giao cho ta, muội
đuổi theo bọn chúng đi.” Dứt lời vung tay ra phía sau, quát to: “Đi.” Rồi phóng
ngựa vọt thẳng vào chiến trường hỗn loạn bên dưới, chém giết không ngừng.
Vân Khinh lúc này tách riêng ra, không để ý tình hình chiến
đấu bên dưới, hướng tới chỗ Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên đang chạy trốn đuổi
theo.
Xa xa, Phi Lâm thấy vậy, hướng tới Đinh Phi Tình làm vài ám
hiệu bằng tay rồi mang theo một trăm người liền đuổi theo Vân Khinh, mấy ngàn
binh lính phía sau giao cho Đinh Phi Tình cai quản.
Xuyên rừng vượt núi, kẻ chạy người đuổi cứ thế xuyên qua,
vùng gò đống được lấp đầy bằng những núi đá lởm chởm cực kỳ khó đi. Giây trước
đám người Tề Chi Khiêm còn nằm trong tầm mắt, thế mà chỉ giây sau đã bị núi đá
ngăn trở không còn nhìn thấy tung tích. Nhưng mà, trên người hai kẻ nọ đều có vết
máu, đặc biệt Tề Chi Khiêm, máu nhỏ thành giọt rơi vãi trên đường đi, nên có muốn
tránh thoát khỏi Vân Khinh cũng không thể.
“Đừng hoảng, bọn chúng chạy không xa nổi đâu.” Phi Lâm trầm
giọng nhìn Vân Khinh nói nhỏ.
Vân Khinh nhìn thoáng qua Phi Lâm và đoàn người phía sau
lưng y, gật gật đầu, không hề nói một câu nào. Người mà Phi Lâm dẫn theo đều là
thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt mang từ Tần quốc đến, là đội quân tinh nhuệ và lợi hại
nhất, truy tìm tung tích là sở trường của họ, có một trăm người này còn hơn có
cả ngàn người trong tay.
Vó ngựa đi qua, máu đỏ tung bay, không người nào có thể chống
lại được.
Mấy người hộ vệ của Nam Vực vương ra sức để bảo vệ cho đám
người đang chạy trốn kia, nhưng cuối cùng từng người từng người một ngã xuống.
Bọn chúng muốn giữa đường chặn đám người Vân Khinh lại để tranh thủ thời gian
cho đám người Tề Chi Khiêm có thể chạy xa, điều này chỉ là nằm mơ. Thiết kỵ
quân của Độc Cô Tuyệt được huấn luyện tỉ mỉ, không phải một vài binh sĩ của Nam
Vực vương là đã có thể tùy tiện đối phó với bọn họ được.
Rầm! Tiếng núi đá bị đánh vỡ toạc ra chợt vang lên, Vân
Khinh phất tay đánh một âm nhận nã thẳng lên trên núi đá, trong nháy mắt đá vụn
bay loạn xạ khắp nơi.
“Nhanh, bọn chúng đuổi theo.” Tề Chi Khiêm sắc mặt tái nhợt,
vừa tránh né những mảnh đá bay loạn xạ, vừa thấp giọng quát.
Sở Hình Thiên sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, vừa chạy như
điên, vừa vung trường kiếm trầm giọng nói: “Phía trước là vực thẳm.”
Tề Chi Khiêm nghe thấy vậy cũng không để ý đến thương thế
trên người sống chết chạy tới phía trước. Hai người đều là vô cùng chật vật,
máu, tro bụi, bùn đất trộn lẫn vào nhau, hầu như nhìn không ra đường nét khuôn
mặt nữa. Một người là Sở Vương, một người là thái tử Tề quốc, từ trước cho tới
giờ chỉ có bọn họ tính kế sắp đặt người khác, hôm nay chật vật chạy trối chết
thế này, quả thật biết bao năm như vậy mà chưa từng thấy qua.
“Tuýt tuýt tuýt tuýt.” Thiết Hổ theo sát ở phía sau, ngón
tay để ở bên miệng, một âm sắc rất đặc thù nhanh chóng truyền vào không khí,
lan truyền đi rất xa.
“Vẫn còn mai phục.” Phi Lâm nghe thấy âm sắc này, sắc mặt
hơi biến đổi. Hai tên chẳng tên nào tin tưởng được đối phương, nên dù thế nào
cũng phải có sự chuẩn bị sẵn.
Vân Khinh nghe thấy vậy mày nhẹ nhàng nhíu lại. Vẫn còn mai
phục ư, không được, nhất định không thể để cho bọn chúng thực hiện được. Lập tức
đánh một chưởng lên lưng ngựa, phi thân nhảy xuống, dùng khinh công đuổi theo Sở
Hình Thiên và Tề Chi Khiêm đang ở phía trước. Nơi này đất đá lởm chởm, cỏ hoang
mọc khắp nơi, cưỡi ngựa còn không nhanh bằng cô tự mình đi.
Phi Lâm thấy vậy khóe miệng cong lên, phi thân một cái lên
không, nhẹ nhàng đuổi theo đám Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên. Nếu so về khinh
công thì Vân Khinh sao bằng y được. Thế là chỉ trong chớp mắt đã bỏ xa Vân
Khinh, như gió như chớp đuổi theo Tề Chi Khiêm.
“Nhanh, nhanh lên.” Đám người của Tề Chi Khiêm và Sở Hình
Thiên nhìn thấy Phi Lâm đang bay vọt lại, tốc độ kia dường như nhanh gấp đôi bọn
chúng, không khỏi hoảng hốt, kêu gào rồi nhanh chóng vung trường kiếm hướng về
phía Phi Lâm đang đuổi theo mà đánh. Bọn chúng đã là những người duy nhất còn lại
có thể chặn kẻ địch thay cho Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên rồi.
Trong nháy mắt, đội quân mấy trăm người chỉ còn lại bốn người
là Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên, Hoa Dương thái hậu, Thiết Hổ. Cả bốn người như
điên như dại, điên cuồng lao về vực thẳm phía trước, tốc độ cũng không hề thua
kém Phi Lâm.
Trong lòng cả bốn người này đều đã có tính toán, hôm nay nếu
rơi vào tay Vân Khinh thì cũng chẳng khác nào rơi vào tay Độc Cô Tuyệt. Nếu thực
sự chết còn đỡ, chỉ sợ Độc Cô Tuyệt lợi dụng bọn họ thâu tóm hai nước Sở Tề,
như vậy thì làm sao mà không thể không liều mạng được.
Phi Lâm thấy vậy giương lên mi, cười hắc hắc, chậm rãi nói:
“Chạy trối chết, quả nhiên nhanh hơn nhiều nhỉ.”
Tiếng nước, tiếng nước ầm vang đinh tai nhức óc, Vân Khinh
và Phi Lâm vừa bay qua một khúc quanh của núi, vốn đã nghe loáng thoáng có tiếng
nước chảy, thế mà chỉ trong nháy mắt lại được phóng đại ra hết cỡ, gần như ong
cả màng nhĩ. Đảo mắt liếc qua, một dòng
thác lớn ngay phía trước, sông Cửu Khúc Long.
Dòng nước quấn quanh vách đá, sóng nước đánh mãnh liệt, uy
danh hiển hách, chưa thấy mặt đã nghe tiếng, quả thật rất kinh người.
Vực thẳm, con đường chạy thoát duy nhất ở trước mắt chính là
một vực thẳm, đưa mắt nhìn xuống chỉ thấy một màu trắng xoá, nhìn không thấy bờ
bên kia, chỉ có mây mù lượn lờ lơ lửng.
Đáy mắt Vân Khinh khẽ lay động, tên Tề Chi Khiêm và Sở Hình
Thiên rốt cuộc đang chạy đến chỗ nào đây, tuy rằng suy tư nhưng chân không hề
ngừng nghỉ, hướng tới đỉnh của vách núi mà đám người Tề Chi Khiêm đã chạy qua
tiếp tục truy đuổi. Đồng thời năm ngón tay tay phải đặt trên Phượng Ngâm Tiêu
vĩ khẽ lướt, một luồng âm nhận phóng thẳng ra, đánh thẳng về đám người ở phía
trước.
Cùng lúc đó, Phi Lâm đang ở phía trước Vân Khinh, cũng đặt
cây sáo bên miệng bắt đầu thổi, tiếng sáo cực kỳ trong trẻo xé nát không gian.
Hai âm hợp sức, giống như gió xoáy lốc cuốn hướng về đỉnh núi nơi mà Tề Chi
Khiêm và Sở Hình Thiên đang chạy.
Bốn người chạy một hơi tới đoạn vách đá, khẽ dừng lại liếc
nhìn nhau, không kịp thở lấy một hơi, thả người nhảy xuống phía bên dưới vách
núi, thái độ cực kỳ kiên quyết và quyết liệt.
“Không được rồi.” Vân Khinh và Phi Lâm thấy vậy, đồng thời
trầm giọng quát, thân hình tăng tốc vọt lên đỉnh vách núi.
Dưới vách núi đen ngòm, là một con sông rộng mênh mông vô bờ,
phóng tầm nhìn không thấy được bờ bên kia, dường như đất trời nơi này chỉ còn
duy nhất dòng sông mờ mịt này. Sóng nước màu vàng cuồn cuộn, mãnh liệt mà mênh
mang, từng cơn sóng lớn nối tiếp nhau, sóng sau cao hơn sóng trước, hung hăng
đánh ầm ầm vào vách núi phát ra những tiếng động kinh thiên động địa, thanh thế
kinh người. Dòng nước chảy phải đến cả ngàn dặm, tốc độ nhanh đến mức làm cho
người ta không thể tưởng tượng nổi, đây là sông Cửu Khúc Long?
Vân Khinh không khỏi khiếp sợ khi nhìn con sông lớn đồ sộ
trước mắt, thế nhưng phía dưới vách núi đen kia có một con thuyền không lớn
không nhỏ, không biết đến từ nơi nào đến, phía trên mặt thuyền là một cảnh rối
loạn.
Vân Khinh định thần nhìn lại, trên đó chẳng phải là đám người
Sở Hình Thiên vừa mới nhảy xuống từ vách núi cùng với thủ lĩnh cao nhất của
hoàng tuyền thiết vệ là Thiết Báo hay sao?
“Quả thật chuẩn bị đường lui rất hoàn hảo.” Phi Lâm nhìn đám
người Sở Hình Thiên, Tề Chi Khiêm ở phía dưới, trên mặt lần đầu tiên hiện lên sự
thừa nhận. Chuẩn bị liên hoàn kế rất xảo diệu và tinh vi.
“Không thể để cho bọn chúng thoát được.” Ánh mắt Vân Khinh
trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Thuyền này không phải là Sở Hình Thiên chuẩn bị để làm đường
lui, mà đây là con thuyền Sở Hình Thiên dùng để đưa cô rời khỏi Nam Vực. Lúc
này đối với cô là vô dụng nhưng đối với bọn chúng lại là thượng sách.
Tay vung kiếm lên, Thiết Báo một kiếm chém đứt sợi dây xích
bằng sắt dùng để cột thuyền, nháy mắt, con thuyền như sao băng phóng vụt qua bầu
trời, trong khoảnh khắc theo dòng nước cuốn trôi.
Trên thuyền đám người Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên nhất thời
thở phào một cái, ngẩng đầu nhìn Vân Khinh đứng trên vách núi xa xa, trên mặt
chợt lóe lên một sự đắc ý.
Vân Khinh thấy vậy ngẩng đầu cùng Phi Lâm liếc mắt nhìn
nhau, hai người trao đổi qua một ánh mắt đều tự hiểu cần phải làm gì.
Tiếng đàn bắt đầu, tiếng sáo nối tiếp, xuyên qua không
trung, như sấm rền chớp giật hướng tới đầu thuyền độc mộc, khí thế như bão táp
phóng đi.
Năm sáu ba mươi âm, bảy bảy bốn chín âm, toàn bộ chỉ hướng tới
một vị trí – đầu thuyền.
“Rầm.” Một tiếng vang lớn, hai luồng âm nhận cùng đánh trên
đầu thuyền. Chỉ trong nháy mắt, gỗ vụn tung bay tứ tung, toàn bộ đầu thuyền bị
đánh tan nát mở toạc ra như một cái động lớn.
Tề Chi Khiêm vừa mới dương dương đắc ý, trong nháy mắt sắc mặt
đại biến, mấy người ngồi trên thuyền đồng loạt đứng lên. Trong khoảnh khắc trên
mặt bọn chúng vừa là không dám tin, vừa là hoảng sợ, lại còn tái nhợt, đủ loại
cảm xúc hỗn tạp, vô cùng quỷ dị.
Chảy xiết, một cơn sóng lớn mang theo dòng nước hung hãn nối
tiếp âm nhận, cái động lớn trên đầu thuyền nhanh chóng chìm trong biển nước màu
vàng. Cả con thuyền lay động, ngay sau đó chỉ nghe ào một tiếng, toàn bộ con
thuyền tan ra thành từng mảnh. Đám người Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên không còn
biết đến thương thế gì nữa, ai nấy ra sức cùng nhau hướng tới những mảnh gỗ
đang trôi trên mặt nước mà nhào tới.
Thêm một con sóng lớn nữa ập tới, toàn bộ con thuyền cùng
đám người trên thuyền, trong nháy mắt đều biến mất giữacơn sóng nước hung hiểm
kia, chẳng biết chìm nổi thế nào, hoàn toàn không thấy tung tích.
Vân Khinh nhìn những con sóng cuồn cuộn trên mặt sông, trên
mặt hiện lên một nét đau đớn tột cùng, trầm lặng, bình tĩnh nhìn sông nước, gió
trên sông thổi qua vạt áo của cô, bay lên phần phật.
Phi Lâm thấy vậy cũng không nói chuyện, nắm tay vào giữa cây
sáo.
“Sao rồi, sao rồi?” Trong không khí trầm mặc, Mộ Ải và Đinh
Phi Tình cùng nhau thúc ngựa chạy lên, bọn họ đã giải quyết xong đám binh lính
Nam Vực.
“Chúng ta đã ra tay, làm sao có chuyện xảy ra sai sót chứ,
cho bọn chúng tới đó làm khách của long vương gia đi. Đương nhiên, nếu long
vương gia cho bọn chúng một con đường sống, ta đây cũng không có biện pháp nào
khác.” Phi Lâm nhướng mày cười, hướng về phía sau chỉ chỉ những con sóng mãnh
liệt trên sông Cửu Khúc Long.
Mộ Ải và Đinh Phi Tình thấy vậy, trên mặt đều mỉm cười. Nếu
có thể giải quyết triệt để hai tên kia thì thiên hạ này sẽ thái bình được một nửa.
“Đây là sông Cửu Khúc Long ư. Linh Đang, chẳng phải là cái
thứ long cân kia là phải tìm ở giữa sông Cửu Khúc Long này sao, kế tiếp chúng
ta nên làm gì?” Đinh Phi Tình thấy Vân Khinh bình tĩnh nhìn sông Cửu Khúc Long,
cô biết rằng lòng sông kia đã chôn vùi Hoa Dương thái hậu, nói thế nào thì bà vẫn
là một khúc mắc trong lòng Vân Khinh. Hôm nay sự tình thành ra thế này, chắc chắn
Vân Khinh rất đau lòng. Phi Tình lập tức nhảy xuống ngựa, đi vài bước lên phía
trước, ôm cổ Vân Khinh, cười tủm tỉm nói.