Thú Phi

Chương 27: Chương 27: Tương kế tựu kế




Một đêm không có chuyện gì, có điều dường như bắt đầu nổi gió.

Ngày hôm sau, một lời đồn đãi nổ oanh như sấm sét trên bầu trời Khánh thành thủ đô Tần quốc. Kẻ đứng sau hung thủ ám sát công chúa quận chúa sáu nước bằng độc dược, đêm qua đã lẻn vào ám lao của Dực Vương định giết người bịt miệng. Có điều do Độc Cô Tuyệt đã sớm lường đến việc này nên không những kẻ đó không giết được gian tế, ngược lại lại để lộ ra manh mối, không ngờ lại là người của Yến quốc bé nhỏ yếu ớt.

Dân chúng nước Tần người người phẫn nộ, một nước Yến nhỏ nhoi mà lại dám ra tay như thế tại Tần đô, quả thật không coi Tần quốc vào đâu cả. Chỉ thoáng chốc, toàn bộ Khánh thành vang lừng tiếng mài đao mài gươm. Mà trừ Yến quốc, sứ giả năm nước còn lại đều chĩa mũi dùi về phía sứ giả Yến quốc, không những khiển trách mà còn đi kèm phẫn nộ. Trong khi đó sứ giả nước Yến tỏ vẻ kinh sợ, nhưng cùng lúc với việc kiên quyết phủ nhận lại cũng phân vân không rõ lắm, vì dù sao chứng cớ mà Độc Cô Tuyệt đưa ra quả thật chính là tín ngưỡng của hoàng gia Yến quốc, nên khó mà nói lại được. Chỉ trong một đêm, bao nhiêu tội danh đều đổ hết lên đầu họ. Tội danh đó nặng nề là thế, nếu quả thật là do họ làm, e là bất kể ra sao, đô thành Yến quốc cũng khó mà ăn nói tử tế được. Dù cho có là đồn đãi vu vơ hay là chứng cớ rành rẽ, e là thanh danh sẽ lan truyền khắp nơi.

Chỉ trong thoáng chốc, gió nổi mây vần, thế cục bảy nước bắt đầu có sự biến hóa.

Trong phủ Dực Vương, Vân Khinh lướt nhẹ tay trên cây cổ cầm, ngắm nhìn hồ nước trong xanh mát lành trước mắt với vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên. Tin tức kia lộ ra sẽ gây ra hậu quả thế nào, thế cục bảy nước có gì biến đổi, những điều này hoàn toàn không nằm trong sự quan tâm của cô. Giờ cô chỉ quan tâm một việc, bao giờ cái gã Độc Cô Tuyệt kia mới tìm thấy bà bà cho cô đây. Ngoài chuyện đó, tất cả những việc khác chỉ là việc ngoài thân hoàn toàn không liên quan tới cô.

“Thu dọn các thứ, đi Yến quốc với ta!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Độc Cô Tuyệt đang rảo bước tới gần Vân Khinh, sau lưng như thường lệ là ba người Sở Vân Mặc Ly Mặc Ngân.

Ánh mắt Vân Khinh đang nhìn hồ nước từ từ thu lại. Cô quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, hơi hơi nhíu mày. “Tại sao?”

Gã họ Độc Cô tới ngồi xuống cạnh Vân Khinh, thò tay gõ gõ xuống chiếc bàn con trước mặt cô, mắt liếc nhìn cái ấm tử sa trên đó. Vân Khinh mặc kệ không thèm để ý, chỉ nhìn Độc Cô Tuyệt đầy nghi hoặc. Vị Vương gia lừng lẫy kia bị bỏ qua lần nữa thế là lại bừng lửa giận trừng mắt nhìn cô.

Sở Vân vừa tới sau lưng hắn ta thấy thế, không nhịn được vừa cười thầm vừa tự tay cầm lên chiếc ấm trà tử sa rót cho Độc Cô Tuyệt một chén trà, miệng nói. “Vừa rồi bệ hạ có hạ chỉ, việc của Yến quốc nhất định cần có lời giải thích từ chính Yến vương, lệnh cho Vương gia đích thân áp giải Lý quận chúa quay về Yến quốc, tự mình nói chuyện cùng trên dưới nước đó.”

Vân Khinh nghe xong thoáng liếc nhìn Độc Cô Tuyệt đang uống trà nhẩn nha, rồi nhíu chặt đôi lông mày mà nói nhạt. “Ta không có hứng đi chịu chết.”

Tiếng nói lạnh nhạt vang lên, khiến cho Độc Cô Tuyệt đang lửa giận ngập mắt bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn ta ngả người dựa ra sau lưng ghế, khóe miệng nhếch lên thành một nét cười vô cùng yêu diễm, giọng nói cũng cao lên. “Không hổ là người của ta, đủ thông minh!”

Sở Vân đứng cạnh đó cũng tròn mắt nhìn Vân Khinh đầy thán phục gật đầu. “Vân cô nương thật là mẫn tiệp, lại có thể nhìn thấu nội tình bên trong như thế.”

Vân Khinh cũng không vì được Sở Vân tán dương mà kiêu ngạo. Cô khẽ phất cổ tay, cổ cầm tình tang trong trẻo mấy tiếng. Vân Khinh bình thản nhìn mấy dây đàn đang rung lên. “Không phải ta nhìn thấu bên trong, mà là việc này quá đơn giản.”

Giọng điệu tao nhã vang lên, nếu là của người khác nói ra, hẳn sẽ là một biểu hiện của sự cao ngạo kiêu căng. Thế nhưng cùng lời nói ấy phát ra từ miệng Vân Khinh, quả nhiên đó là một chuyện nhỏ, một chuyện đơn giản vô cùng. Đó không phải là cao ngạo, mà quả thật cô nghĩ nó đơn giản như thế, khiến cho người khác không thể cảm thấy chút nào là phản cảm.

“Quả thật là đơn giản.” Trong mắt Độc Cô Tuyệt lóe lên sự tán thưởng, đôi môi cất tiếng mà vẫn mang nét cười, cho thấy rõ là ai đó thật sự đang rất cao hứng.

Cạnh Độc Cô Tuyệt, Mặc Ly Mặc Ngân nãy giờ vẫn chưa nói câu nào, giờ chỉ biết liếc nhau, ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên và kinh hãi. Cô gái Vân Khinh này sao lại có thể thông minh tới mức đó chứ.

Hai người theo Độc Cô Tuyệt đã lâu, được Độc Cô Tuyệt chỉ rõ, nên mới hiểu dụng ý khi làm như thế. Tín ngưỡng và bùa hộ thân của Yến quốc tuy là chuyện bí ẩn, nhưng không có nghĩa là người đứng đầu bảy nước không biết tới. Nếu quả thật là Yến quốc ra tay, đám tử sĩ kia có ngu xuẩn cỡ nào cũng nên biết không nên đeo bất kỳ thứ đồ gì có thể để lộ thân phận của mình. Hơn nữa, chúng càng không thể vì Vân Khinh phá vỡ mưu đồ của mình mà lại gióng trống khua chiêng bày trò ám sát giữa ban ngày ban mặt. Như thế đâu phải là tác phong làm việc của tử sĩ của hoàng thất chứ. Rõ ràng chúng muốn khéo léo bày tỏ cho mọi người biết, chính Yến quốc là hung thủ vậy, chứng tỏ được đây là kế vu oan giá họa. Nếu sự việc thành công, vậy thì tốt, còn nếu không thành đã có Yến quốc chịu tội thay. Những kẻ đứng sau giở trò quả là cao tay thật.

Chiêu này lừa được ai chứ sao lừa nổi Độc Cô Tuyệt. Một Yến quốc nhỏ như mắt muỗi làm sao có thể có thủ đoạn lớn như thế được, chắc chắn phía sau phải có kẻ muốn mượn gió bẻ măng. Thế nên hắn ta mới tương kế tựu kế lôi Yến quốc ra hỏi tội, lại muốn đích thân tới đó đòi công lý. Thiết tưởng trên đời không hiếm kẻ muốn lấy mạng của hắn, giờ hắn khua chiêng gõ trống khởi hành như thế, đảm bảo những kẻ đang nấp trong bóng tối sẽ muốn ra tay tranh thủ giết chết hắn ở Yến quốc. Độc Cô Tuyệt chính là đang dụ bọn chúng xuất chiêu, dám bày trò âm mưu hại nước Tần, hừ, hắn muốn lôi hết bọn chúng ra ánh sáng để xử trí.

Những suy tính này của Độc Cô Tuyệt, phải nhờ Sở Vân chỉ điểm thì hai người họ Mặc mới hiểu ra ý của chủ nhân. Không ngờ Vân Khinh chỉ thản nhiên lạnh nhạt buông một câu đã trúng ngay trọng tâm khiến bọn họ không thể không kinh hãi.

“Làm thế nào cô biết được?” Độc Cô Tuyệt nhìn Vân Khinh, vẻ mặt ánh mắt đều sáng láng, vô cùng vui vẻ.

Vân Khinh lại vuốt nhẹ lên dây đàn rồi quay sang nhìn Độc Cô Tuyệt đạm mạc thốt. “Với người như ngươi, nếu quả là Yến quốc gây ra, đảm bảo là cơ hội tốt phất cờ gõ trống mang binh diệt luôn Yến quốc cho rồi, cần gì tự mình đi đòi một lời giải thích chẳng để làm gì?”

Độc Cô Tuyệt nghe vậy, không những không tức giận ngược lại cười vang đầy tán thành. “Không sai, không sai, dám giở trò bắt nạt nước Tần ta, lẽ nào lại không trừng trị cho bọn chúng một trận chứ.”

Vân Khinh thấy hắn ta không ngại ngần gì mà thừa nhận, lập tức quay đi, vẻ mặt lạnh nhạt tiếp tục gảy đàn, tình tang mấy tiếng lại vang lên.

“Lần cuối cùng bà bà của cô xuất hiện là ở Khu thành, khá gần Yến quốc.” Trong tiếng đàn thánh thót, Độc Cô Tuyệt vẫn nhàn nhã dựa lưng vào ghế nhìn Vân Khinh cười nửa miệng.

Hắn hoàn toàn không phải đang uy hiếp cô ta. Bản danh sách kia cô ta đã đưa cho hắn rồi, trao đổi đã xong, vậy chuyện hắn đã đồng ý giúp cô nhất định sẽ giúp. Chuyện này vốn không cần đem ra bàn luận, nên hắn hoàn toàn không ép buộc cô, hắn chỉ là đang dụ dỗ cô đi cùng mà thôi.

Quả nhiên Vân Khinh vừa nghe Độc Cô Tuyệt nhắc tới bà bà của mình, không nén nổi nhíu mày. Nơi bà bà biến mất lần cuối là Khu thành sao, vậy không lẽ bà bà cũng sẽ đi Yến quốc, thế nên phía Độc Cô Tuyệt mới hoàn toàn không tra ra được tin tức gì. Vừa nghĩ tới đây, Vân Khinh lập tức động lòng.

“Được.” Một chữ thốt ra nhẹ nhàng đạm mạc, nhưng vang vọng mạnh mẽ, vô cùng dứt khoát.

Độc Cô Tuyệt thừa biết Vân Khinh sẽ đi cùng mình, vị bà bà nào đó quá đỗi quan trọng trong lòng Vân Khinh mà. Có điều hiện giờ nghe Vân Khinh nhanh chóng đồng ý như thế, thoáng chốc tự dưng hắn cảm thấy vô cùng bực bội, vô cùng vô cùng không hào hứng. Ngọn lửa giận cứ thế lùi lũi bùng lên, vẻ mặt đang cười nửa miệng bỗng dưng tối sầm lại, cơn tức tối không hiểu sao cứ thế tràn đầy.

“Bao giờ đi?” Vân Khinh nhìn lướt qua bộ mặt âm u của hắn ngạc nhiên. Hồi nãy mặt gã này còn hớn hở sáng láng như trời mùa hạ, giờ tự dưng lại sầm sì như mây đen kéo đến, quả thực hết hiểu ra sao. Cô chỉ đành quay sang Sở Vân hỏi.

“Ngày mai khởi hành.” Sở Vân cũng thấy sắc mặt không vui của Độc Cô Tuyệt, anh ta chỉ đành khẽ bóp trán thở dài rồi khẽ đằng hắng trả lời Vân Khinh.

Cô gái trẻ gật đầu đứng dậy ôm lấy cây cổ cầm rồi huýt sáo gọi Điêu nhi, nhanh nhẹn quay lưng đi khỏi, ném lại sau lưng một gã Độc Cô Tuyệt với nét mặt như sắp bão nổi không thèm nhìn đến.

Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly thấy thế, ba người liếc nhau một cái rồi đồng loạt cúi đầu làm như không nhìn thấy, chỉ còn lại có Độc Cô Tuyệt ngồi đó mặt mày xanh mét trừng trừng nhìn theo bóng lưng của Vân Khinh.

——————————————————————————————–

Lời Lãnh Vân:

+ Từ giờ đổi cho anh Tuyệt gọi Vân Khinh là cô xưng ta nhé, vì anh bắt đầu hơi hơi phục rồi. Cơ mà bạn Khinh vẫn chả coi anh Tuyệt ra cái đinh gỉ gì nên vẫn ta ngươi thôi

+ Từ giờ cuối năm mẹ Sóc bận lớm, e là mỗi tuần 1 chương truyện mất. Mà tuần cuối của năm e là không có luôn vì mẹ Sóc đi thi Luật lái xe nên phải tập trung học thôi…

+ Chương sau là em gái quận chúa định mon men rù quến Tuyệt đại ka đới… chương sau nữa là màn Bị Tỏ Tình đới… mại dô mại dô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.