Edit : Ong MD
Beta : Ong MD + Như Bình
Ánh sáng nhiều màu, trong suốt kết tinh đầy trên những vách
núi đá, không biết ánh sáng từ nơi nào chiếu xuống làm tỏa ra những màu sắc đỏ,
xanh, vàng rực rỡ. Ở đây, những tảng đá mang nhiều hình dạng khác nhau, từ hình
tháp, hình gấu chó cho đến hình khối, chúng không đứng rời rạc riêng lẻ mà lẳng
lặng, sừng sững bên cạnh nhau. Ánh sáng bảy màu rực rỡ đan xen vào nhau, như bước
vào một thế giới trong suốt, không giống nhân gian.
Tại trung tâm của thế giới trong suốt đó, một đầm nước xanh
biếc nhẹ nhàng đưa sóng, khí trời quang đãng, tiếng sóng nước trong veo vọng lại
trong không gian tĩnh lặng, nơi này thật trong lành, yên tĩnh.
Vân Khinh, Sở Hình Thiên và Hoa Dương thái hậu nhìn nhau, cố
gắng đi về phía trước, sắc mặt lạ thường. Cả ba người vốn đã quen với những sự
việc kỳ lạ, bất ngờ nhưng đối với một kỳ quan mang vẻ đẹp sắc sảo hiếm có mà
thiên nhiên đã kỳ công kiến tạo thế này cũng làm cho bọn họ thấy chỉ cần chiêm
ngưỡng một lần cũng quá đủ rồi.
Nước xanh biếc, trong vắt và tinh khiết, có thể nhìn được tận
đáy, bên dưới đáy nước là những ngọn cỏ xanh chậm rãi đong đưa theo sóng nước,
tất cả đều hiển hiện ra trước mắt, cực kỳ tuyệt vời.
Vân Khinh đỡ Sở Hình Thiên đi tới bên cạnh đầm nước xanh biếc
rồi giữ cho y ngồi xuống. Nơi này cao hơn những nơi khác trong hang đá, không một
chút nước sông màu vàng tràn vào, cực kỳ sạch sẽ.
Không nói nhiều lời, Vân Khinh nhẹ nhàng xoay người đưa hai
tay vốc lên một vốc nước. Vừa chạm vào dòng nước xanh, Vân Khinh giật mình, rất
lạnh, dòng nước này sao có thể lạnh đến mức này? Dường như còn lạnh hơn so với
băng tuyết của mùa đông khắc nghiệt, lạnh đến kinh người.
Hoa Dương thái hậu vẫn luôn nhìn theo Vân Khinh thấy vậy, cất
giọng khàn khàn vội hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì phải không, mau hất đi.”
Vân Khinh nghe vậy khẽ lắc đầu, chỉ hơi nhíu mày nói: “Hơi lạnh.”
Dứt lời, cô đưa tay lên uống một ngụm nước nhỏ.
Trong lành, một cảm giác trong lành không nói nên lời lan ra
từ đầu lưỡi, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều so với nước chảy ra từ
trong khe núi. Nhưng lại lạnh đến tê người như muốn đóng băng cả ruột gan. Vân
Khinh rùng mình một cái.
“Con bé này, con không thể đụng vào những thứ lạnh giá, có
nhớ không……” Hoa Dương thái hậu nhíu mày nhìn Vân Khinh, theo bản năng đưa tay
ra tính kéo cánh tay phải của Vân Khinh lên xem. Tay phải của Vân Khinh bị
thương như thế nào, bà chữa trị cho cô bao nhiêu năm sao còn không biết. Vừa
đưa tay ra giữa chừng, Hoa Dương thái hậu đột nhiên dừng tay nhìn Vân Khinh, muốn
đưa tay lại không dám tiếp tục đưa, muốn quan tâm lại cảm thấy không đủ tư
cách, chần chờ một lúc lâu, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi hạ cánh
tay xuống.
“Không có độc.” Vân Khinh vẫn không ngẩng đầu, một lúc sau
thản nhiên nói một câu, xoay người đứng lên rồi đi qua.
“Ta khỏe hẳn rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên vang vào
không khí, lạnh nhạt mà lại ẩn chứa sự dịu dàng sâu sắc.
Hoa Dương thái hậu nhìn phía sau lưng Vân Khinh, tay nắm chặt
lại, sắc mặt vui sướng lại chua xót, nói liên hồi: “Khỏe hẳn là tốt rồi, khỏe hẳn
là tốt rồi.”
Sở Hình Thiên cũng nhìn Vân Khinh thật sâu, trên mặt cảm xúc
hỗn độn phức tạp, nhưng không hề nói gì, xoay người bắt đầu uống nước.
Bọn họ rơi vào đây từ giữa sông Cửu Khúc Long, đến tận bây
giờ cũng chưa uống một ngụm nước. Do nước trong hang đá kia là nước sông, vốn
không thể dùng làm nước uống, mà bây giờ thật sự là khát khô cổ họng nên cần phải
uống nước.
Nhưng trong hang động này kỳ lạ như thế, trong khi bên ngoài
ai cũng biết Nam Vực nổi tiếng nhất là chuyên sử dụng độc, cho dù không có chất
độc gì, bọn họ cũng không dám uống. Thế mà Vân Khinh chẳng nói gì đã giúp bọn họ
thử độc …
Không nhìn hai người đang ngồi uống nước bên cạnh đầm, Vân
Khinh đi lại không mục đích, chậm rãi nhìn một lượt khắp đầm nước. Sạch sẽ như
thế, lạnh lẽo như thế, chẳng lẽ nước ở nơi đây tràn từ dưới lên? Một nơi thật
quái dị khiến người ta tò mò.
Chưa kịp suy nghĩ xong, chợt bên trong làn nước xanh biếc
thoáng hiện một bóng dáng màu lam nhanh như chớp. Một vệt sáng màu lam hiện lên
rất rõ ràng dưới ánh sáng bảy màu rực rỡ.
Màu lam, Vân Khinh giật mình, vội vàng chạy tới đầm nước
xanh biếc ở trung tâm kia. Hoa Dương thái hậu và Sở Hình Thiên ngồi bên cạnh đầm
nước đồng loạt ngẩng đầu, ngạc nhiên hướng về phía Vân Khinh đang vội vã chạy đến.
Trong một đám cỏ xanh nhỏ uốn lượn chính giữa đầm nước, một
đàn cá nhỏ màu lam đang tung tăng bơi lội. Thân mình chúng chỉ khoảng đầu ngón tay,
bơi qua bơi lại giữa đám cỏ, cái đuôi màu lam xinh đẹp nhẹ nhàng bơi lượn, vẩy
cá màu lam trong suốt như ánh sáng trong nước, cực kỳ xinh đẹp.
Cá màu lam, Vân Khinh bình tĩnh nhìn đàn cá màu lam trong đầm
nước, năm ngón tay siết chặt, đôi mắt vui mừng, kích động vô cùng. Đây chính là
đi mòn giày sắt tìm không thấy, vô tình bắt được chẳng tốn công. Bọn họ đi dọc
theo sông Cửu Khúc Long tìm bao ngày như thế mà không có chút manh mối, không
ngờ chúng lại ở trong này, đàn cá nhỏ màu lam lại ở đây.
Quá vui mừng, Vân Khinh xoay người nhảy lên, mũi chân đạp
trên mặt đất, bay lên không trung phóng xuống đầm nước xanh biếc kia.
“Khinh nhi, con…” Hoa Dương thái hậu hoảng sợ và ngạc nhiên
kêu lên.
Sở Hình Thiên thấy vậy khẽ khoát tay chặn Hoa Dương thái hậu
lại, nhìn sắc mặt Vân Khinh nhất định trong đầm nước này có gì đó kỳ lạ.
Tay mang theo một con cá màu lam nhỏ quay trở lại lên trên bờ,
Vân Khinh cũng không quan tâm cảm giác lạnh như băng trên đùi, nhìn con cá màu
lam trong tay, cả người cô trở nên rạng rỡ, nở một nụ cười tươi rạng ngời đến độ
ánh trăng cũng phải xấu hổ che mặt lại. Nụ cười kia như làm Hoa Dương thái hậu
và Sở Hình Thiên sững sờ, bọn họ đã khi nào thấy Vân Khinh cười tươi như vậy,
khi nào cũng chỉ thấy một Vân Khinh thật lãnh đạm, nụ cười này quả thật giống
như ánh bình minh rạng ngời.
Năm ngón tay chống bên bờ chậm rãi cuộn chặt, Sở Hình Thiên
khẽ nhắm mắt lại.
“Rít ! Rít!” Điêu nhi ngồi trên vai Vân Khinh, nhìn thấy con
cá màu lam trong tay cô, liền nhảy qua nhảy lại, thân mình nhỏ bé cọ cọ vào hai
má, kêu loạn cả lên, nhìn bộ dáng nhỏ bé kia giống như đang muốn tranh công.
Lúc này trong lòng Vân Khinh cực kỳ vui mừng, đưa tay vuốt
ve cái đầu nhỏ bé của Điêu nhi, cười nói: “Cảm ơn em, đều nhờ bản lĩnh của em.”
Vừa nói vừa nghiêng đầu hôn Điêu nhi một cái thật kêu.
Điêu nhi cảm giác được Vân Khinh đang vui sướng, lại càng
thêm hứng thú, nhảy nhót không ngừng trên vai Vân Khinh. Thân hình bé nhỏ chợt
phóng lên, há miệng táp tới con cá nhỏ màu lam đang nằm trong ngón tay Vân
Khinh, nó muốn ăn con cá này.
Vân Khinh thấy vậy cũng cực nhanh, lấy mấy ngón tay gõ gõ
trên đầu Điêu nhi, túm chặt người nó lại lắc đầu cười cười: “Nó không thể cho
em ăn được, sau khi rời khỏi đây ta sẽ bắt thật nhiều rắn con cho em ăn, để thưởng
cho vật cưng của ta.” Vừa nói vừa xoa xoa đầu Điêu nhi, cười cười cầm con cá
màu lam để ra xa khỏi Điêu Nhi.
Long cân của sông Cửu Khúc Long, chính là gân của loài cá nhỏ
màu lam này, nếu muốn dùng thì phải bảo quản ngay khi nó còn sống, bởi vì nếu
đã chết thì không còn hiệu quả.
Sau khi dỗ dành Điêu nhi, Vân Khinh cũng không nhìn Sở Hình
Thiên và Hoa Dương thái hậu ở trước mặt, đưa tay xuống dưới lấy ra một cây trâm
ngọc, cứa nhẹ qua lưng chú cá nhỏ màu lam kia, một đường gân màu trắng hiện ra
ngoài.
Sau khi làm xong mọi thứ, Vân Khinh lấy trong người ra một
cái hộp ngọc chuyên dùng để đựng long cân, thả vào thật cẩn thận, xong lại thận
trọng bao bọc bên trong ba tầng, bên ngoài ba tầng, rồi đặt vào trong người
mình.
Sở Hình Thiên ngồi cách đó không xa nhìn thấy Vân Khinh cẩn
thận như vậy, nét mặt thận trọng kia hắn chưa bao giờ nhìn thấy. Người có thể
làm cho Vân Khinh có sắc mặt thận trọng và cẩn thận như thế này, chỉ có thể đếm
được trên đầu ngón tay, ngoại trừ Độc Cô Tuyệt ra thì còn ai vào đây nữa.
Vừa nghĩ đến Độc Cô Tuyệt, Sở Hình Thiên khẽ nhíu mày, vì
sao đến giờ này vẫn không thấy Độc Cô Tuyệt xuất hiện, Độc Cô Tuyệt là loại người
nào, trong lòng y hiểu rất rõ, sao hắn có thể dễ dàng để cho Vân Khinh một thân
một mình ở bên ngoài, sao lại cho phép Vân Khinh thành thân khi cô đã được gả
cho hắn?
Mà bây giờ cả hai điều này đều xảy ra ngay trước mắt, Độc Cô
Tuyệt vẫn chưa ra mặt, như vậy khả năng duy nhất chỉ có một, nếu đúng thì phải
là…
“Nàng tìm kiếm cho Độc Cô Tuyệt?” Giọng nói thản nhiên vang
lên, Sở Hình Thiên nhìn Vân Khinh khẽ hỏi.
Vân Khinh nghe vậy giương mắt nhìn Sở Hình Thiên, chậm rãi
nói: “Phải thì sao? Không phải thì sao?”
Sở Hình Thiên nghe thấy vậy im lặng trong phút chốc, nhìn
Vân Khinh trầm giọng nói: “Thì ra là thế, Độc Cô Tuyệt trúng độc.”
Sở Hình Thiên là loại người nào, là người có thể phân tranh
cùng Độc Cô Tuyệt, một người tâm tư thâm sâu như vậy, một khi y đã tính toán mọi
việc thì dù không đoán được mười phần cũng phải được chín phần.
Vừa nói xong, Sở Hình Thiên đột nhiên cười tự giễu, chậm rãi
nói: “Tự cho là không ai bì nổi, đến nơi đây rồi cũng có lúc chật vật như thế
này.”
Lời này nghe như đang nói Độc Cô Tuyệt, nhưng thực ra cũng
là nói ba người bọn họ. Độc Cô Tuyệt, Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên, ba người bọn
họ ở thất quốc, hô mưa gọi gió, một người trên vạn người, không ngờ Nam Vực thần
bí khó lường tới mức này, ba người đều phải chật vật như thế, cường long không
áp địa đầu xà (*), xem ra đúng là như thế.
Có là rồng mạnh mẽ to lớn cũng không thắng được rắn trong địa
bàn của nó. Việt Nam có câu tương tự : Phép vua thua lệ làng.
Vân Khinh hiểu ý của Sở Hình Thiên, nhìn Sở Hình Thiên không
nói gì, thế giới này, cần phải biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Việt Nam có câu tương tự : núi cao còn có núi cao hơn.
Không nhìn Sở Hình Thiên và Hoa Dương thái hậu, Vân Khinh chậm
rãi nhìn lướt qua mặt đầm xanh biếc ở phía trước, thu lại nụ cười sáng lạn trên
môi, trong mắt chất chứa một nỗi trầm tư. Loài cá nhỏ màu lam này sống ở một
nơi bí ẩn như thế, nếu cô cứ đi tìm thì chỉ sợ là mười năm, hai mươi năm, nói
không chừng cũng không tìm được đến nơi này, người đàn ông mặc áo bào đen đó rốt
cuộc là ai?
Nhìn đàn cá màu lam trước mắt, Vân Khinh có thể khẳng định
người mặc áo bào đen kia, nhất định là cố ý dẫn cô tới đây, không phải đánh lén
cô, cũng không phải giết cô diệt khẩu, mà là vì muốn nói cho cô biết long cân ở
trong này.
Người mặc áo bào đen này rốt cuộc là ai? Thủ hạ của Nam Vực
vương sao? Không, không thể nào, người của Nam Vực vương sao có thể biết dược
liệu pha chế thuốc giải của Thánh Tông, lại còn dẫn đường cho cô tới đây bắt
nên tuyệt đối không phải là người của Nam Vực vương, như vậy người này là ai?
Trong đầu Vân Khinh đột nhiên chợt lóe sáng, hiện ra hình ảnh
một người. Biết hết tất cả mọi chuyện, hơn nữa võ công lại cao cường đến thế,
ngoại trừ y thì còn ai nữa?
Hơi nhíu nhíu mày, Vân Khinh mơ hồ đoán không ra nguyên
nhân?
“Khinh nhi, chúng ta……” Hoa Dương thái hậu nhìn đôi mắt đang
suy nghĩ sâu xa của Vân Khinh, lại nhìn ánh sáng chiếu từ trên đầu xuống, một
tia nắng vàng, chắc hẳn là ban ngày. Có vài tia sáng chiếu thẳng xuống như vậy
nói không chừng bọn họ đang cách mặt đất rất gần, ở mãi trong này cũng không phải
là một biện pháp hay.
Câu hỏi nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ sâu xa của Vân
Khinh, cô ngẩng đầu nhìn Hoa Dương thái hậu và Sở Hình Thiên, không nói một lời
nào, bước lên đỡ cả người Sở Hình Thiên dậy, về phía sau của hang động.
Cô hiểu được ý của Hoa Dương thái hậu, ở lại đây quả thật
không phải là vấn đề, mà vấn đề ở chỗ cô phải nhanh chóng đưa long cân về cho mẫu
thân, để pha chế thuốc giải cho Độc Cô Tuyệt.
Con đường đá cứng rắn, quanh co, uốn lượn không biết đã đi
được bao lâu, trước mắt ba người ánh sáng trở nên chói lọi, ánh mặt trời chói mắt
chiếu rọi xuống miệng hang trước mặt bọn họ. Mùi cỏ xanh hòa quyện với không
khí lan đến, tiếng nước chảy ào ào vang dội, phía trên cửa hang một làn nước
trong vắt chảy xuống không ngừng, giống như một cái màn bằng nước, dưới ánh mặt
trời chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng trắng, vô cùng đẹp đẽ.
Ba người đỡ nhau ra khỏi hang động, trước mắt là cả một dãy
núi nở hoa rực rỡ, chim kêu khắp nơi, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy một vùng núi
gập ghềnh, không bằng phẳng.
“Kiều về kiều, lộ về lộ, nếu sau này có gặp lại ta sẽ không
nương tay.” Vân Khinh buông Sở Hình Thiên ra, xoay người thản nhiên nói những lời
này, sau đó nhanh chóng bước đi.
*Kiều về kiều, lộ về lộ: 桥归桥、路归路 : một câu thành ngữ, tiếng lóng địa
phương thường dùng, đại ý là phân chia hai sự việc tách bạch không liên quan.
Kiểu như đường ai nấy đi, không liên quan đến nhau nữa.
Sở Hình Thiên nhìn theo bóng lưng Vân Khinh rời đi, đột
nhiên trầm giọng nói: “Nếu sau này có một ngày nàng rơi vào tay ta, ta sẽ tha
cho nàng một lần, từ nay về sau chúng ta không nợ nần gì nhau nữa.”
Giọng nói trầm thấp mà nhẹ nhàng vang trong khe núi, tuy nhỏ
mà rõ ràng.
Bóng lưng ở xa xa cũng không quay đầu lại, ống tay áo bay
bay, người cũng đã đi xa rồi.
Hoa Dương thái hậu thấy vậy thở dài một tiếng, cố gắng đỡ Sở
Hình Thiên dậy, khàn khàn giọng nói: “Đi thôi, có lẽ Thiết Báo, Thiết Hổ cũng
còn sống.” Hai người bọn họ không chết ở trong sông Cửu Khúc Long thì Thiết
Báo, Thiết Hổ bản lĩnh như thế, hẳn là vẫn còn sống.
Sở Hình Thiên bám vào vai Hoa Dương thái hậu, chậm rãi đứng
thẳng người lên, nhìn về phía Vân Khinh rời đi thật lâu. Một lúc sau y quay đầu
lại, trong ánh mắt đã là sự trầm ổn và uy nghiêm, không còn cảm xúc dao động gì
nữa: “Đi thôi.” Giọng nói trầm thấp vang lên, Sở Hình Thiên và Hoa Dương thái hậu
nhìn mặt trời để xác định phương hướng, sau khi phân rõ các hướng hai người cố
gắng đi về phía trước.
Phía sau, gió núi thổi qua từng trận, mùi cỏ xanh thoang thoảng
lên trong không khí, tung bay khắp vùng đất này.
Đi về hướng Tây, lúc này trong lòng Vân Khinh thật vui vẻ, vừa
cười nói hớn hở với Điêu nhi vừa đi về phía trước.
Đi một đêm trong hang động quả nhiên đã đi rất xa khỏi hạ
nguồn, ít nhất cũng cách đám người Phi Lâm khoảng mấy chục dặm, xem ra phải tốn
không ít thời gian mới tìm lại được bọn họ.
“Ta nói có việc gì mà vui vẻ như vậy?” Vân Khinh đang chơi
đùa vơi Điêu nhi đột nhiên một giọng nói lười biếng từ trên ngọn cây vọng xuống,
cách cô chỉ khoảng mấy trượng là cùng.
Vừa nghe giọng nói này, nụ cười của Vân Khinh lại càng tươi
hơn nữa, cô ngửa đầu nhìn lên ngọn cây nói: “Sư phụ.”
Vừa mới kêu lên, một bóng người nhẹ nhàng nhảy xuống, chẳng
phải là Phi Lâm đã đuổi theo Vân Khinh thì là ai nữa.
Phi Lâm thấy Vân Khinh vui vẻ như thế này, mặt mày cũng tươi
cười, nhướng mày nói: “Tìm được rồi?”
Vân Khinh gật đầu, vừa đưa tay lấy ra cái hộp ngọc trong người
đưa cho Phi Lâm, vừa mỉm cười nói: “Sao sư phụ lại đây?”
Phi Lâm đón lấy hộp ngọc trong tay Vân Khinh, ngón tay mân
mê một vòng, thao thao bất tuyệt: “Xem ra hang động kia quả nhiên là có bí mật,
đáng tiếc ta không được nhìn thấy.”
Y đi theo ngã rẽ bên trái vào trong hang động, dọc đường
cũng không gặp thứ gì, chẳng qua chỉ thấy mấy con rắn hay trùng đó. Trong mắt
người khác đó là ác ma ăn thịt người, còn trong mắt y thì chẳng chút giá trị,
không đáng đem phơi nắng nữa kìa. Cứ thế là giết sạch thẳng tiến ra ngoài,
đương nhiên khi ra khỏi hang động cũng không thấy Vân Khinh.
Trong lòng Phi Lâm biết là đã rẽ sai lối, nhưng cũng không
nghĩ là sẽ quay lại, Vân Khinh bản lĩnh thế nào, thứ rắn rít đó chỉ để chơi mà
thôi, không cần phải lo lắng. Bởi vậy, nhân lúc này vừa đi vừa chờ cô, quả
nhiên là đã gặp cô.
Vân Khinh nghe Phi Lâm nói vậy, sắc mặt đầy xúc động, nhìn
Phi Lâm cười vô cùng cảm kích, cúi đầu kêu một tiếng: “Sư phụ.”
Phi Lâm cầm hộp ngọc trong tay, thấy vậy thản nhiên phất phất
tay: “Đi thôi.” Vừa nói vừa đi về phía trước, chẳng cho Vân Khinh thời gian bày
tỏ chút cảm động nào.
Vân Khinh thấy vậy cũng không nói gì nữa, bước theo phía sau
Phi Lâm.
Mới đi được vài bước, đột nhiên Phi Lâm đứng lại, đưa tay
lên cất hộp ngọc vào trong lòng, lạnh lùng nhìn phía trước nói: “Có con chuột
nhắt.”
Vân Khinh vừa nghe vậy, mặt mày chợt trầm xuống, tay đặt lên
Phượng Ngâm Tiêu Vĩ đeo bên hông.
Ngay lúc này, từ xa nhanh chóng hiện ra một đám người đông
nghìn nghịt, tay cầm cung tên nhọn hoắt, nhắm ngay hướng của hai người bọn họ
đi tới.
Trên người là trang phục bình thường, người Nam Vực.
Vân Khinh hơi nhíu mày, người của Thánh Thiên Vực sao? Không
thể nào. Người của Nam Vực vương? Nơi này là địa bàn của Thánh nữ, hơn nữa sao
Nam Vực vương biết cô ở trong này.
“Thánh nữ bệ hạ, lần đầu gặp mặt, Quỷ Tướng của Nam Vực
vương xin bái kiến.” Chưa suy nghĩ xong, một người chậm rãi đi ra từ trong đám
người cầm cung tên đang vây quanh bọn họ. Giọng nói lạnh như băng đã cho cô một
đáp án rõ ràng, chỉ thấy một gương mặt lạnh lẽo, tuy rằng ngũ quan nhìn thoáng
qua cũng coi như tuấn tú, nhưng không có một chút khí chất của con người, trên
mặt nước da tái nhợt trắng xác nhìn thực sự như ma quỷ chốn địa ngục.
“Nam Vực vương.” Vân Khinh lạnh lùng nhìn trận thế trước mắt.
“Nam Vực vương ta mời Thánh Nữ bệ hạ đến hoàng cung Nam Vực
làm khách một chuyến, Thánh nữ bệ hạ, mời.” Mặt của Quỷ Tướng không chút thay đổi
đưa tay lên, phía sau đám cung thủ càng kéo nhanh hơn, trên mặt mũi tên quét một
lớp màu lam nhạt sáng bóng, đó là độc tố.
“Chỉ bằng các ngươi sao?” Phi Lâm cầm cây tiêu huyết ngọc
trong tay, chậm rãi nói.
Quỷ tướng lạnh lùng nhìn Phi Lâm, trầm giọng nói: “Đối với
hai ngươi thì đủ rồi.” Lời nói ngắn gọn lại nhanh chóng.
Phi Lâm thấy vậy chậm rãi đặt cây tiêu huyết ngọc lên miệng.
“Không cần cố làm ra vẻ, Đinh Phi Tình ở trên thượng nguồn,
Mộ Ải hiện tại ở cách nơi này mấy chục dặm, ở đây chỉ có hai người các ngươi,
khụ khụ.” Tiếng tiêu của Phi Lâm còn chưa vang lên, một giọng nói khàn khàn đột
nhiên cắt ngang, phía sau đội quân của Nam Vực vương, một người nằm trên cỗ kiệu
được hai người khiêng, chậm rãi nói.
Vân Khinh và Phi Lâm quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy người
kia hai người chợt nhíu mắt, Tề Chi Khiêm.
Nhưng thấy Tề Chi Khiêm nằm mềm oặt ở trong kiệu, mặc cho
hai người đỡ y, trên khuôn mặt nho nhã không còn chút máu, tái nhợt tới độ giống
như trong suốt. Trên người vẫn sạch sẽ, xem ra không chật vật bằng Sở Hình
Thiên, nhưng xem tình cảnh lúc này cũng không tốt cho lắm. Người như y đến nước
này mà phải nằm ở trên kiệu đã chứng minh tất cả.
Tề Chi Khiêm thấy Vân Khinh và Phi Lâm đang nhìn y, cố gắng
cười gượng, chậm rãi nói: “Cảm ơn món quà mà các ngươi đã tặng, lần này không
biết phải tịnh dưỡng bao lâu nữa.” Dứt lời, y nhìn Vân Khinh, khuôn mặt mệt mỏi
nhưng đôi mắt vẫn đầy toan tính nói: “Ngoan ngoãn theo ta tới chỗ của Nam Vực
vương, hôm nay nàng không đi cũng không xong, đừng chống cự thì không ai bị
thương, khụ khụ.” Dứt lời lại ho một trận không ngừng.
Ngày đó, y ôm một khúc gỗ trôi trên sông, bị dòng nước sông
Cửu Khúc Long cuốn xuống dưới, cũng không dựa vào vận may như Sở Hình Thiên mới
có thể lên bờ. Y đã bố trí dưới hạ nguồn một con thuyền, vốn dùng để phòng ngừa,
lỡ như có chuyện gì sẽ chặn đám người Sở Hình Thiên tiến vào sông Cửu Khúc
Long. Không ngờ lại biến thành vận may cho chính y mình, lúc chìm nổi trong
dòng sông lại được người của Nam Vực vương vớt lên.
Tuy rằng trên người bị thương nặng, nhưng trong tình huống
ngàn năm một thuở này, Tề Chi Khiêm lại trở về một bờ khác của sông Cửu Khúc
Long, lập tức triệu tập lực lượng vốn được chuẩn bị sẵn, mượn thế lực của đại
tướng Quỷ Tướng, vượt sông để truy kích Vân Khinh, chờ bắt cô đưa tới chỗ của
Nam Vực vương.
Lúc Vân Khinh đi đến đây, nếu đường ra tạm thời bị phong tỏa
thì tuyệt đối sẽ không thể rời đi, mà hiện tại lại dẫn theo nhiều người như vậy,
cơ hội ngàn năm thế này, nhất định phải nắm lấy.
Bởi vậy Tề Chi Khiêm không hề nghỉ ngơi, cố gượng dậy, tranh
thủ đêm tối dẫn người lén lút vượt sông đến đây. Mà đúng lúc này Đinh Phi Tình
vì giấu diếm hành tung của Vân Khinh, mang theo binh lính khua chiêng gióng trống
chạy đến thượng du điều tra, thật là một cơ hội tốt cho y. Hoàn cảnh lúc ấy thế
nào, y lại không biết sao, Vân Khinh đuổi theo bọn họ, là chuyện quỷ mới tin. Vậy,
tất nhiên Vân Khinh đang ngấm ngầm tiến hành chuyện gì đó, nếu Đinh Phi Tình
đang ở thượng du thì Vân Khinh chắc chắn là ở tại hạ du.
Quả nhiên, âm thầm điều tra ở nơi này mấy ngày, hôm nay cuối
cùng y cũng gặp được.
“Thánh nữ bệ hạ, người muốn tự đi, hay là chờ ta đến mời.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, nét mặt quỷ tướng không chút cảm xúc nhìn Vân
Khinh.
Vân Khinh và Phi Lâm đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, thuộc hạ
của Nam Vực vương ở xung quanh càng ngày càng nhiều, đông đúc tới mức gần như
không thể nhìn ra có bao nhiêu người. Lúc này dùng vũ lực không phải là thượng
sách, phải tìm đúng thời cơ phá vòng vây lao ra ngoài mới là đúng đắn nhất.
Đưa mắt nhìn vùng đất phía trước, tiếng đàn, tiếng sáo vang
lên xé toang bầu trời, hai người vừa ra tay đã dốc toàn lực, tiếng đàn và tiếng
sáo giao hòa quyện vào nhau, không đánh về phía đại Quỷ tướng đang đứng, mà là
tập kích hướng tây nơi binh lực mỏng nhất. Trong lúc nhất thời, hai bóng người
phi thân lên, nhanh chóng lùi về phía sau.
“Hừ, không biết tốt xấu.” Quỷ tướng hừ lạnh một tiếng, cổ
tay vung về phía trước.
Lập tức, hàng loạt những mũi tên nhọn lóe sắc lam xé tan bầu
không khí bắn tới, hệt như tia chớp phóng thẳng vào Vân Khinh và Phi Lâm đang bị
vây bên trong.
Mũi tên nhọn xuyên qua không khí, những tia sáng màu lam lấp
loáng dưới ánh mặt trời khiến người ta hoa cả mắt, một mùi hương thoang thoảng
từ mũi tên lan ra, dần dần tràn ngập trong bầu không khí.
Bản lĩnh của Vân Khinh và Phi Lâm thế nào, Tề Chi Khiêm đã sớm
nói rõ cho bọn họ biết, quả Trường Sinh khiến người ăn nó bách độc bất xâm (*),
nhưng đó chỉ là với những loại độc bình thường. Nam Vực vương có địa vị ngang với
Thánh nữ lâu như vậy, nếu ngay cả chuyện này cũng không đủ bản lĩnh phá giải,
có lẽ đã bị thế lực Thánh nữ thâu tóm, đừng nói gì tới hôm nay.
(*) Trăm loại độc cũng không thể xâm nhập vào cơ thể
Vân Khinh đã ăn quả Trường sinh, bọn họ không thể độc chết
được cô, nhưng dùng thuốc đánh ngất cô cũng không phải là việc gì khó khăn.
Tiếng đàn, tiếng sáo, vừa ngoan độc lại vừa quyết liệt, xuống
tay không nể tình chút nào, trong khoảnh khắc chỉ thấy hai bóng người như hai
mũi tên nhọn bắn thẳng vào vòng vây, hai luồng âm thanh cộng hưởng với nhau, đi
tới đâu máu tươi tung tóe tới đó.
Như thuồng luồng ra biển, trong nháy mắt khí thế ngút trời.
Vân Khinh và Phi Lâm liên thủ với nhau đối đầu với kẻ địch,
một đàn một tiêu, khí thế như san bằng tất cả. Hai người một trước một sau
nhanh chóng lao băng băng trong đám người, tiếng đàn đảm nhiệm phòng thủ, tiếng
sáo phụ trách tấn công, song âm hai người kết hợp vô cùng hoàn hảo, kín kẽ
không chút khe hở.
Tiếng sáo của Phi Lâm cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ, từng âm từng
âm công kích thẳng vào chỗ hiểm yếu của đối phương. Tiếng sáo vừa vang lên, miệng
mũi của những người đang vây quanh hai người lập tức trào máu, bị đánh bay ra
ngoài thật mạnh, trong chốc lát hai người đã áp đảo cả một đám người.
Mà tiếng đàn của Vân Khinh lại phát ra vô số âm nhận, bảo vệ
xung quanh hai người, giống như một quả cầu tròn bao kín hai người vào trong, cẩn
thận phòng ngự những thứ muốn đối chọi tiếng sáo Phi Lâm, những thanh đao kiếm
còn ngơ ngẩn không biết mình chưa kịp công kích vào tiếng sáo, đã bị Vân Khinh
đồng loạt đánh bật ra ngoài.
Trong nhất thời, hai người giống hệt một thanh đao xoay chuyển,
quay tròn, đi qua nơi nào nơi đó lập tức tràn ngập sắc máu đỏ tươi, tiếng kêu
gào thảm thiết vang lên khắp bốn phía, vô cùng mạnh mẽ mở ra một đường máu.
“Không tệ, đủ kích thích.” Quỷ tướng vẫn đứng một bên không
hề động thủ, những ngón tay chậm rãi xoa vào nhau. Trên khuôn mặt ngàn năm
không bộc lộ cảm xúc lại hiện lên sự hưng phấn khát máu, gã đưa tay ra giật lấy
thanh đoản đao của tên thị vệ bên cạnh, tung một đao vạch ngang không trung bổ
thẳng vào Vân Khinh và Phi Lâm.
Tề Chi Khiêm thấy vậy sắc mặt hơi biến đổi, nhìn Vân Khinh
phía xa xa, nhíu mày cao giọng nói: “Còn không mau đầu hàng, hôm nay nàng không
thể thoát khỏi đâu, đừng…”
Chưa nói dứt lời, một luồng âm nhận đột nhiên xé ngang không
trung lao thẳng đến chỗ y, tên thuộc hạ của Quỷ tướng đứng bên cạnh y, vung Hổ đầu
đao lên, một đao nhanh như chớp vung tới đón luồng âm nhận, keng một tiếng âm
nhận bị phá vỡ.
Tề Chi Khiêm thấy vậy khẽ lắc đầu, Quỷ tướng có thể trở
thành đại tướng đứng đầu trong đám thuộc hạ của Nam Vực vương, thì thực lực tuyệt
đối không thể coi thường, Vân Khinh…
Keng, một tiếng va chạm nặng nề vang lên, thanh đoản đao của
Quỷ tướng chém vào vòng bảo hộ của Vân Khinh, mạnh mẽ phá vỡ vòng bảo vệ mở ra
một kẽ hở.
Vân Khinh cảm thấy kinh hoàng, ngón tay nhanh chóng lướt
nhanh trên Phượng Ngâm Tiêu vĩ, đắp lại lỗ hổng trên vòng bảo vệ, đồng thời
phóng ra một luồng âm nhận phóng tới Quỷ tướng đang ập tới từ phía sau.
Cùng lúc này, Phi Lâm xoay người đưa mắt liếc nhìn Vân Khinh
một cái, lắc mình chuyển đến phía sau Vân Khinh, Vân Khinh thấy vậy hiểu ngay ý
Phi Lâm, bước một bước lên trước. Âm nhận trong tay cô vốn đang phòng thủ, lập
tức biến thành tấn công, cô mở đường còn Phi Lâm thì phòng thủ.
Chỉ một chiêu, Phi Lâm đã biết Vân Khinh không phải đối thủ
của Quỷ tướng, nói cách khác nếu Vân Khinh muốn đối phó với Quỷ tướng sẽ mất rất
nhiều thời gian, mà bây giờ bọn họ không có nhiều thì giờ để lãng phí như vậy.
Bảy bảy bốn mươi chín âm nhận chồng chất lên nhau, bắn thẳng
tới trước mặt Quỷ tướng.
“Đến hay lắm.” Quỷ tướng rống to một tiếng, vung đao trực tiếp
đón đầu bốn mươi chín âm nhận chồng của Phi Lâm, ánh đao sắc bén dưới ánh mặt
trời khiến người ta hoa mắt, hoảng loạn.
Phi Lâm vừa thấy đường đao của Quỷ tướng, trong đôi mắt tĩnh
lặng chưa từng dậy sóng xưa nay của y chợt lóe lên một sự hưng phấn và kinh ngạc.
Y nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ trong nháy mắt, thanh đao mà Quỷ tướng vung lên dường
như có đến hàng trăm đường biến đổi, quả thật nhanh vô cùng.
Keng, một tiếng va chạm kịch liệt vang lên, Phi Lâm và Quỷ
tướng cùng nhau lui về phía sau một bước, thân mình cả hai cùng run lên.
Ánh mắt Phi Lâm nhíu lại, hít một hơi thật sâu, ngón tay đặt
trên cây tiêu đang muốn bắt đầu đợt tấn công tiếp theo, đột nhiên trong lòng cảm
thấy rung động, phút chốc Phi Lâm thấy đầu choáng váng, y không khỏi thầm kêu một
tiếng không ổn, trúng độc, chất độc không mùi không vị.
“Đi mau.” Phi Lâm không cần suy nghĩ, cất bước đuổi theo Vân
Khinh, hung hăng đánh tới sau lưng Vân Khinh.
Cùng lúc này, Vân Khinh ở phía trước mở đường cũng cảm thấy
được đầu hơi hơi váng vất, không khỏi cảm thấy hoảng loạn.
“Muốn chạy à, không dễ vậy đâu!” Trên gương mặt không bao giờ
thay đổi của Quỷ tướng lạnh lùng gợi lên một nụ cười lạnh, quỷ đầu đao trong
tay lại giơ lên cao cao lần nữa.
Mà lúc này, Sở Hình Thiên và Hoa Dương thái hậu ở phía sau
Vân Khinh đang dìu nhau đi tới, vừa mới bước đến nơi đây, bắt gặp tình cảnh
này, sau khi cơn kinh ngạc qua đi, đến lúc thấy người bị bao vây ở bên trong là
Vân Khinh, còn Tề Chi Khiêm đang nằm trên kiệu ở phía xa xa, Sở Hình Thiên chậm
rãi nhíu mày.
“Khinh nhi, Vương nhi, chúng ta đi cứu…” Hoa Dương thái hậu
vừa thấy Vân Khinh bị vây ở bên trong, không khỏi lo lắng nói.
Không ngờ còn chưa dứt lời, Sở Hình Thiên nắm chặt cánh tay
Hoa Dương thái hậu, nặng nề lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Không!”
Tình thế hiện tại như thế, hai người còn khó giữ được tính mạng
bản thân, sao đủ năng lực đến đó cứu người, nếu giờ ra tay chẳng phải đồng
nghĩa với việc tự mình nhảy vào hố lửa hay sao?
“Khinh nhi, con bé……” Hoa Dương thái hậu cũng hiểu được nặng
nhẹ, hiện tại bọn họ không có khả năng cứu người, nhưng……
Sở Hình Thiên chậm rãi phất tay áo, nét mặt bình tĩnh quan
sát vòng vây phía trước, y không nói gì nữa, chỉ cau chặt đôi mày.
‘Keng!’ Lại là hàng trăm đao chẳng thể nhận rõ từ đâu phóng
tới với tốc độ nhanh như chớp chém vào luồng âm nhận của Phi Lâm, nếu là ngày
thường Phi Lâm làm sao có thể kém đến vậy, cho dù không hơn thì cũng ngang tay.
Nhưng hiện tại chất độc màu lam kia không biết là loại độc gì, làm cho tứ chi y
không còn chút sức, lực bất tòng tâm, những đợt âm công công kích đã xuất hiện
sơ hở.
“Ha ha!” Một tiếng cười lạnh vang lên, Quỷ tướng lại lần nữa
giơ quỷ đầu đao lên cao nói: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cho
ngươi chút thể diện nhưng các ngươi không cần, vậy đừng trách ta đắc tội!” Dứt
lời, vung một đao chém tới Vân Khinh.
“Giọng điệu ngông cuồng thật!” Đúng lúc này, một giọng nói
trong trẻo lành lạnh vang lên, mới nghe thì cảm thấy không có gì khác lạ, thế
nhưng trong hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt, mà giọng nói này lại có thể truyền vào
tai từng người rõ rành rành.
Cùng lúc đó, một luồng gió lớn như đập vào mặt ập tới, tấn
công thẳng vào Quỷ tướng đang chém tới Vân Khinh.
Quỷ tướng thấy vậy hai mắt chợt lóe một tia nhìn lạnh lẽo, đổi
chiêu cực nhanh, cổ tay vung ra sau, tung một đao đối đầu trực diện với ám khí
đang xé gió lao đến. Đồng thời gã lộn ngược một cái, lui nhanh về phía sau.
Tiếng va chạm nặng nề vang vọng bên tai mọi người, một chiếc
lá bị chém thành hai mảnh chậm rãi rơi vào bụi cỏ.
Quỷ tướng vừa trông thấy ám khí phóng tới là một chiếc lá,
đáy mắt không khỏi lóe lên ánh nhìn sáng rực, gã gắt gao nhíu nhíu mày.
Cùng lúc đó, Phi Lâm cũng nhìn rất rõ một chiêu trước mắt
kia, trong ánh mắt ngơ ngẩn thoáng hiện lên một tia nhìn kỳ dị, lá cây, công lực
của Thánh Thiên Vực lại cao cường đến mức này sao?
Áo bào trắng nhẹ nhàng tung bay, mái tóc đen dài khẽ phất
phơ trong gió, Thánh Thiên Vực chậm rãi bước từ trong rừng rậm ra, áo trắng thuần
khiết, vô cùng cao quý.
Đằng sau, binh lính xếp hàng chỉnh tề, đồng loạt đứng nghiêm
ở mặt sau, áo giáp sắt lạnh lùng lóe sáng, phong thái uy nghiêm.
“Ở địa bàn của Nam Vực Thánh nữ ta, không tới phiên Nam Vực
vương kiêu ngạo, lại càng không tới phiên ngươi lên tiếng.” Giọng nói thản
nhiên vang lên trong không gian, đã chôn vùi hết tất cả mọi âm thanh ồn ào xung
quanh.
Vốn đang là một màn chém giết hỗn loạn, nhưng bởi vì có đội
quân hùng hậu của Thánh Thiên Vực áp sát tới, trong phút chốc cuộc chiến lập tức
ngừng lại.
“Thánh tử, Thánh Thiên Vực.” Quỷ tướng nhìn người đang chậm
rãi tiến lên ở trước mắt, Thánh Thiên Vực phong thái xuất trần, gã nghiến răng
rít lên mấy chữ.
Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên, một người đứng phía đông một
người đứng bên tây vừa nghe thấy, không nén được nhíu chặt mày lại, đưa mắt
quan sát Thánh Thiên Vực, người này cũng chính là vị hôn phu của Vân Khinh.
Chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt hai người đều đồng thời hơi biến
đổi, phong thái của Thánh Thiên Vực này rõ ràng hơn hẳn bọn họ, vừa tung ra một
chiêu công kích đã mạnh mẽ đến mức đó, người này… Từ phía xa xa, hai người liếc
nhìn, tầm mắt giao nhau trong không trung, trong đáy mắt Tề Chi Khiêm và Sở
Hình Thiên đều hiện lên một nét u ám.
Thánh Thiên Vực nhìn thoáng qua Vân Khinh vì bất ngờ mà ngừng
các đợt tấn công lại, mỉm cười nói: “Nàng không sao chứ? Ta tới chậm rồi.”
Vân Khinh vừa cố gắng khống chế cơn choáng váng, vừa đưa mắt
liếc nhìn Thánh Thiên Vực một cái. Trong đôi mắt kia không có chút gì giống như
cảm thấy có lỗi vì đã tới chậm, chỉ có ánh cười và sự thấu hiểu hết thảy.
Hiểu rõ tất cả.
Y biết, cái gì y cũng biết hết, Vân Khinh nhanh chóng nắm chặt
Phượng Ngâm Tiêu vĩ, trong khoảnh khắc đó cô đã hiểu được.
Hèn gì y lại xuất hiện ở đây, bởi vì y biết tất cả những
tính toán của cô. Cho nên, y cũng không đi theo con đường ngược hướng lại, mà
vào thời khắc này y bỗng xuất hiện tại đây.
Y biết rõ cô muốn làm gì, nắm tất cả hành động của cô, nhưng
mặc dù biết hết tất cả, lại không chút do dự phân chia binh lực cho bọn họ, khiến
cho bọn họ có thể tự tung tự tác, người này, cô không thể nhìn thấu, rốt cuộc y
đang suy nghĩ cái gì chứ?
Trong đầu không ngừng suy tư, nếu Thánh Thiên Vực không đến
nơi của Đinh Phi Tình, như vậy gã đồ đen kia thật sự là y sao? Y rõ ràng không
chịu cho thuốc giải nhưng lại dẫn đường để cô tìm thấy, người này rốt cuộc là
có ý gì?
Cô và Phi Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái, trong đáy mắt Phi
Lâm cô cũng nhận thấy rõ một sự bừng tỉnh.
“Vậy sao? Cũng chưa chắc thế đâu.” Quỷ tướng đứng đối diện
Thánh Thiên Vực, đột nhiên nét mặt chợt lóe lên vẻ tàn khốc, chưa nói dứt lời,
năm ngón tay quắp lại, vung lên chụp lấy Vân Khinh đứng trước mặt mình.
Vân Khinh và Phi Lâm đứng cùng một chỗ, cho dù bây giờ đầu
óc hai người hơi choáng váng, nhưng kinh nghiệm Phi Lâm chẳng hề giảm sút, y vẫn
luôn đặt cây tiêu huyết ngọc bên môi, âm nhận lập tức tuôn ra, đánh thẳng tới
chỗ Quỷ tướng.
Cùng lúc đó Vân Khinh cũng phản ứng thật mau lẹ, vung năm
ngón tay lên, một luồng âm nhận phóng thẳng tới Quỷ tướng, đồng thời xoay thân
mình về phía trước muốn nhún người nhảy ra.
Nói thì chậm, nhưng khi đó, vừa thấy đòn công kích của ba
người sắp đối chọi nhau, Thánh Thiên Vực đột nhiên tiến lên một bước tức giận
nói: “Thật to gan”. Vừa vung tay lên, lập tức một chiếc lá phóng tới chỗ Quỷ tướng,
đồng thời vận khinh công lao người đánh tới chỗ ba người.
Thánh Thiên Vực đương nhiên nhanh hơn Phi Lâm và Vân Khinh,
âm công của hai người vừa mới tuôn ra, luồng nội lực của Thánh Thiên Vực đã ập
tới.
Ba người liên kết tấn công, còn lo gì không đối phó được một
tên Quỷ tướng?!
Cứ nghĩ là vậy, nhưng đột nhiên Vân Khinh cảm giác được có một
luồng nội lực ngầm, không tiếng động nào đánh vào cổ tay cô, sức lực trên cổ
tay nhất thời giảm bớt, một ngón tay trượt xuống.
Vân Khinh nhất thời cảm thấy sợ hãi, giương mắt lên nhìn
Thánh Thiên Vực, sức mạnh này, phương hướng này, là Thánh Thiên Vực.
Trên khuôn mặt Thánh Thiên Vực rõ ràng ẩn chứa phẫn nộ nhưng
trong đáy mắt lại mang theo ý cười, y thấy Vân Khinh chỉ trong tích tắc lại có
thể đoán ra được là y ra tay, không khỏi giương nhướng mày lên với Vân Khinh,
khẽ trừng mắt nhìn lại.
Vân Khinh vừa thấy không khỏi ngẩn người, Thánh Thiên Vực là
có ý gì?
Sắc mặt thay đổi rất nhanh, trong nháy mắt Vân Khinh đại
khái đã hiểu được sự ám chỉ của Thánh Thiên Vực. Đáng chết, Hỏa liên (*) sinh
trưởng trên Tuyết Sơn ở lãnh thổ của Nam Vực vương, đây chẳng phải là cái cớ tốt
nhất để xông vào lãnh địa của Nam Vực vương sao, là cách thức trực tiếp nhất.
* Hỏa liên: Là loại hoa sen có màu đỏ như lửa, vị thuốc của
Chu Ngọc.
Suy nghĩ vừa xoay chuyển, sắc mặt Vân Khinh chợt biến đổi,
vươn tay đỡ lấy đầu, cả thân mình ngã ra sau, kêu lên một tiếng thật đau đớn,
nghiêng người ngã thẳng tắp vào sau lưng Phi Lâm.
Phi Lâm đang chống lại luồng đao của Quỷ tướng, âm công còn
chưa thổi xong, Vân Khinh lại đột nhiên ngã xuống như thế, đụng vào y khiến y
không kịp trở tay, nhấn sai một âm, âm công bậc cao nhất lập tức trượt đi thay
đổi hoàn toàn, phút chốc Phi Lâm biến sắc, trở tay chụp lấy Vân Khinh đang ngã
vào trên người y, đồng thời xoay người định tránh đi.
Nhưng vì bị trúng độc nên y dù có nhanh cũng không nhanh bằng
Quỷ tướng, chỉ thấy Quỷ tướng không màng đến luồng lực đạo Thánh Thiên Vực đang
ập tới trước mặt, mà cố sức bổ nhào lên trước, vừa túm lấy vừa khống chế bả vai
Vân Khinh đang yếu ớt ngã xuống, vận sức kéo cô về phía mình.
Chỉ nghe một tiếng bịch trầm đục, cùng lúc này, lực đạo của
Thánh Thiên Vực đánh mạnh lên ngực của Quỷ tướng, Quỷ tướng phun ra một ngụm
máu tươi, nhưng vẫn túm chặt lấy Vân Khinh kéo về.
Phi Lâm thấy vậy không màng đến dùng âm công, tung chưởng định
tấn công Quỷ tướng.
Không ngờ rằng tay y vừa mới nhúc nhích, tay Vân Khinh đang
đặt ở trên cánh tay y khẽ nhéo nhẹ y một cái, đây là…
Phi Lâm cũng là người khôn khéo, tuy rằng trong chốc lát vẫn
chưa thể nghĩ ra nguyên nhân, nhưng y cũng lập tức thay đổi chiêu thức, chân mềm
nhũn ra, khụ lên một tiếng muốn ngã xuống, giống như đã trúng độc rất nặng,
không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.
Phi Lâm không đủ sức lực, không thể ngăn cản Quỷ tướng được
nữa, Quỷ tướng bắt lấy Vân Khinh, nhanh chóng lui về trận địa của Nam Vực
vương, mà lúc này Thánh Thiên Vực chỉ vừa kịp nhảy tới chỗ Vân Khinh đứng lúc
nãy.
Quỷ tướng cũng biết chất độc của gã rất lợi hại, bởi vậy
không chút nghi ngờ, xoay tay khống chế cổ Vân Khinh, không để ý đến xung quanh
gã nhếch khóe miệng lên, lạnh lùng nhìn Thánh Thiên Vực nói: “Nếu các ngươi muốn
hại chết Thánh nữ của mình, thì các ngươi cứ động thủ!” Dứt lời, giữ lấy Vân
Khinh chậm chạp lui về sau.
Thánh Thiên Vực thấy vậy sắc mặt xanh mét, trầm giọng quát:
“Hôm nay ngươi dám mang Thánh nữ Nam Vực ta ra khỏi lãnh địa Thánh nữ, ngày sau
ta nhất định sẽ mang binh san bằng lãnh thổ Nam Vực vương nhà ngươi.”
“Hừ, nực cười, nếu ngươi dám xuống tay thì cứ tới.” Quỷ tướng
đặt tay trên cổ Vân Khinh, hung hăng bóp mạnh một cái, móng tay bấm vào da thịt
trắng như tuyết của Vân Khinh, trên cổ lập tức hiện lên một vệt máu đỏ tươi.
“Lớn mật!” Thánh Thiên Vực thấy vậy lập tức tiến lên trước một
bước, quát to.
Quỷ tướng thấy Thánh Thiên Vực quan tâm Vân Khinh như thế,
không khỏi hắc hắc cười lạnh nói: “Ngươi cứ thử tiến lên trước một bước, để xem
ta có dám hay không. Ta chết cũng không quan trọng, nhiều người chết như vậy
cũng không sao, cứ xem như là tuẫn táng cho Nam Vực Thánh nữ, rất xứng đáng !”
Dứt lời, gã nở nụ cười âm trầm, vẫn giữ chặt cổ Vân Khinh không ngừng lùi về
sau.
Thánh Thiên Vực sắc mặt xanh mét, siết chặt hai tay thành nắm
đấm, rồi lại vung tay lên, ngăn cản binh lính đang áp sát lên ở đằng sau, lạnh
lùng nhìn Quỷ tướng nói: “Ngươi nhớ kỹ cho ta, Nam Vực vương nhà ngươi sẽ không
còn một ngày bình an nữa!”
Lời nói lạnh lẽo vang vọng khắp đất trời, đây chính là lời
tuyên chiến của Thánh Thiên Vực với Nam Vực vương.
Sắc mặt Quỷ tướng biến đổi mấy lượt, rồi khôi phục lại nét mặt
không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: “Nếu không màng đến tính mệnh của Thánh nữ
Nam Vực nhà ngươi, thì cứ việc tới!” Nói đến đây, gã tóm chặt cổ Vân Khinh cả
hai đã lui gần đến bìa rừng, gã xoay người nhảy lên chiến mã chờ sẵn trong rừng,
phóng ngựa chạy như điên.
Vân Khinh bị Quỷ tướng ôm chặt trước ngực, choáng váng gục đầu
xuống, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Thánh Thiên Vực là có ý gì, vì sao lại
nhắc nhở cô? Cho dù là lý do gì đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không phải là
muốn nhắc nhở cô phương pháp nhanh nhất đi vào lãnh thổ Nam Vực vương, người
này nhất định là có âm mưu khác.
Y có thể có tính toán của riêng y, nhưng tuyệt đối không thể
ngấm ngầm mưu tính cô vào trong được, cô sẽ không trở thành quân cờ của y. Vân
Khinh cúi đầu xuống, bắt đầu đoán mục đích của Thánh Thiên Vực.
Tề Chi Khiêm thấy vậy lập tức vung tay lên, đưa mắt nhìn Sở
Hình Thiên đứng cách đó không xa, đưa hai con ngựa qua đó, rồi y nhanh chóng đuổi
theo hướng Quỷ tướng rút lui.
Sở Hình Thiên thấy vậy cũng không nói nhiều, nhảy người lên
ngựa đuổi theo, chỗ này không thể ở lại lâu.
Thánh Thiên Vực nhìn đám người Nam Vực vương rút lui như thủy
triều hạ xuống ở trước mắt, chậm rãi vung tay lên: “Ngoại trừ đại tướng, một mạng
cũng không tha!”
“Rõ!” Lời đáp vang dội cất lên, binh lính phía sau y như hổ
dữ xổng chuồng, rất nhanh đuổi theo hướng rút lui binh lính của Nam Vực vương.
Muốn rút lui toàn vẹn sao, nghĩ hay thật, dù sao cũng phải để
lại vài thứ để y còn giải bày với thiên hạ chứ.
Nghe tiếng chém giết từ xa xa truyền đến, Thánh Thiên Vực ngẩng
đầu nhìn về dòng sông Cửu Khúc Long, Nam Vực Thánh nữ, Nam Vực vương, một con sông
ngăn cách hai thế lực, bờ đối diện sông Cửu Khúc Long chính là lãnh thổ Nam Vực
vương thống trị, đó là một mảnh đất phì nhiêu tươi tốt, đã yên lặng lâu như vậy,
hai bên cũng nên náo nhiệt một chút rồi.
Khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười thâm sâu, gió thổi tung
bay trường bào màu trắng, mái tóc đen lay động theo gió phất phơ hệt như một vị
thần.