Vân Khinh vừa nghe thấy lời này, cả người run lên, quay đầu nhìn Tiểu Tả và Tiểu Hữu đang sóng bước đến.
Khuôn mặt Tiểu Tả dường như lúc nào cũng mang nét tươi cười, nhưng đây là lần đầu tiên không hề cười cợt, vẻ mặt thương tiếc khẽ nhìn Vân Khinh, nhẹ giọng nói: “Sáng nay, trong Tần vương cung, tiếng chuông báo cửu ngũ tang (*) đã vang lên.”
* Cửu ngũ tang: tang chế của bậc cửu ngũ chí tôn (ý nói tang chế của vị vua)
Vân Khinh vừa nghe xong lập tức có cảm giác cổ họng nghẹn cứng lại như có ai đó siết chặt, cả người run rẩy dữ dội, không tự đứng thẳng nổi phải tựa vào tảng đá to bên cạnh, sắc mặt trắng bệch. Chuông cửu ngũ tang, đó là tiếng chuông vang lên khi một đế vương băng hà, nó tuyên cáo chấm dứt một thế hệ quân vương.
Tiểu Hữu đi sau, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, nhìn Vân Khinh, chậm rãi nói: “Một tháng sau, Dực vương Độc Cô Tuyệt đăng cơ lên ngôi, là Tần vương đời thứ mười lăm của Đại Tần”
Vân Khinh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại. Không nói một lời nhưng sắc mặt thê lương của cô khiến cho ba người bên cạnh động lòng xót xa.
Phi Lâm thở dài một tiếng khẽ lắc đầu: “Đi thôi, nơi này không có gì hay để xem nữa rồi.” Vừa nói y vừa xoay người nhảy khỏi tảng đá, chỉ thấy ống tay áo bay bay phấp phới thì bóng dáng đã đi xa.
Tiểu Hữu, Tiểu Tả ngước mắt nhìn Vân Khinh cả người đang run run không ngừng. Tiểu Tả thở dài một tiếng, bước lên cứng rắn nắm lấy tay Vân Khinh đang đặt trên tảng đá kéo đi, trên mặt lại là nét tươi cười nói với cô: “Chuyện này cũng chưa chắc là thật mà, hoàng gia có thể làm bất cứ chuyện gì, chưa hẳn đã chết nhưng lại tung tin ra ngoài như vậy. Hoặc là bọn họ có mưu tính khác, đến đúng thời cơ sẽ đột ngột xuất hiện, Hoa Dương Thái Hậu của nước Sở không phải cũng vậy sao. Bọn họ tính là tính cả thiên hạ, ai biết thật giả bên trong như nào. Đi thôi, đi thôi, muội muốn ở lại đây cũng không được, tốt nhất là theo bọn ta.” Dứt lời, Tiểu Tả dứt khoát kéo Vân Khinh đi.
Tiểu Hữu đứng bên cạnh, khuôn mặt hết sức lạnh lùng cũng cầm chặt tay kia của Vân Khinh, trầm giọng nói: “Bọn họ hại muội, thì muội hại lại bọn họ. Để bản thân mình đau thương thì có ích lợi gì, báo thù rửa hận mới quan trọng. Đi thôi.” Vừa nói vừa cùng với Tiểu Tả, mỗi người một bên, cứ thế kéo Vân Khinh chạy theo hướng Phi Lâm đã biến mất.
Vân Khinh không phản kháng, khẽ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống gò má, rơi vào không gian bụi bặm.
Bạch Hổ vương, tiểu Xuyên Sơn Giáp và Điêu nhi ở bên cạnh dường như cũng cảm nhận được sự đau đớn của Vân Khinh, chúng nó đều ngoan ngoãn đi theo phía sau Tiểu Tả và Tiểu Hữu, bám sát Vân Khinh.
Gió núi thổi hây hây, bầu trời nước Tần đã thay đổi
Lúc này, trang sử của Tần vương Độc Cô Hành đã được lật qua, thiên hạ sau này thuộc về Độc Cô Tuyệt.
Hoa rơi xuống chảy xuôi theo dòng nước, lá xanh dần dần chuyển sang sắc vàng, thời tiết đã chuyển sang thu . Vạn vật dần trở nên tiêu điều xơ xác, bắt đầu mang theo hơi lạnh, kéo đến lặng lẽ mà nhanh thật nhanh.
Lá rụng nhưng trăm hoa lại đua nở, hoa cúc mùa thu khoe sắc rực rỡ, một dãy núi toàn cúc vàng nhấp nhô, gợn sóng, khẽ vươn mình nhẹ nhàng đón gió. Cả rừng hoa nở bung ra vô cùng rực rỡ, hàng vạn đóa hoa cùng hé mở nhưng lại khoan thai, thong dong, khiến cho tiết trời cuối thu nhuộm một màu vàng sáng rực, độc nhất chỉ có riêng mình.
“Họ Phi kia, ta nói cho ngươi biết, lúc trước ngươi không đi nước Tần, thực sự tổn thất vô cùng to lớn của ngươi đó, ngươi đúng là không có phúc được chứng kiến nha”. Trên ngọn núi, một gã đàn ông mặc áo gấm dài màu lam nhạt, nhìn khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt rất đàn ông và oai phong. Lúc này vẻ mặt y đầy đắc ý, tươi cười ngồi đối diện đánh cờ với Phi Lâm.
Phi Lâm tựa vào ghế đá sau lưng rất thoải mái, thời tiết thế này lại có thể ngồi trên đỉnh núi cao, để mặc cho gió thổi qua, thật sự là quá đỗi tự do tự tại à nha.
Hai ngón giữa của tay phải kẹp một quân cờ trắng chậm rãi đặt xuống bàn cờ, Phi Lâm vừa cười vừa không nói: “Mộ Ải, ngươi chạy từ xa tít mù tới đây tìm ta để chơi cờ, không phải chỉ vì muốn đắc ý ở trước mặt ta đấy chứ”.
Mộ Ải cười ha hả đặt một quân cờ khác xuống, nói: “Biết là tốt rồi, ai bảo ngươi không đi, ta kéo ngươi đi nước Tần với ta, ngươi lại muốn chạy qua nước Hàn gì đó, đúng là không có phúc được nhìn tận mắt.”
Cũng chẳng thèm chờ Phi Lâm hỏi lại mà nói luôn một lèo: “Ta nói cho ngươi biết, một tháng trước tân Tần vương đăng cơ, đúng là trăm năm khó gặp nhé. Phải nói như thế nào nhỉ, quá hoành tráng, quá nghiêm trang, vô cùng long trọng … Chậc chậc, ta đến rất đúng lúc, có thể chứng kiến cảnh Tần vương đăng cơ, khiến cho ta cảm thấy rất thỏa mãn ”.
Gió núi nhẹ nhàng thổi qua, một bóng dáng mảnh mai đang ngồi gần bên khẽ rung động. Năm ngón tay trắng noãn đang cầm một cuốn sách, khó có thể thấy được những ngón tay ấy đang siết chặt cuốn sách trên tay.
Phi Lâm không thèm ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói: “Không phải chỉ là một đế vương đăng cơ thôi sao, có gì mà phải ầm ỹ nháo nhào cả lên thế.”
“Ngươi thì biết cái gì, Dực vương Độc Cô Tuyệt của nước Tần này á, uy danh vốn đã vang lừng khắp sáu nước rồi. Trước đó là chỉ một thân vương mà tiếng tăm hiển hách đã vang xa khắp bốn phương tám hướng rồi. Lần này lại đăng cơ lên ngôi vương, chả lẽ ngươi cũng không biết, trường hợp này đúng là không thể dùng lời mà diễn tả được nha.
Toàn bộ dân chúng ở kinh đô nước Tần như sôi sục lên, còn những người ở gần có thể chạy tới nước Tần đều chạy tới hết, chẳng quản đêm ngày ráng tới cho bằng được. Trên các ngã tư đường quả thật là chật như nêm cối luôn, vai chạm vai mà còn không thể di chuyển được, chen chúc tới mức ta gần như bị lột da luôn ấy, thật là ta chưa bao giờ thấy cảnh quá nhiều người như vậy.
Có điều, chuyện này cũng không quan trọng, ngươi phải biết rằng nhiều người như vậy, chỉ cần mỗi người nói khe khẽ thôi cũng muốn vỡ toang ra thành biển lớn mênh mông. Ta chen chúc trong đám người đó, cho dù có gào rách cổ họng cũng chẳng nghe thấy tiếng mình. Nhưng ngươi có biết, ngay lúc Tần vương Độc Cô Tuyệt kia khoác mặc áo bào đen nạm ngọc, cả người ngập tràn khí phách, vừa đứng trên tòa thành phía trước Tần vương cung thì lập tức tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ. Toàn bộ kinh đô của nước Tần im phăng phắc không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa. Chỉ trong nháy mắt thôi mà ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được luôn nhé.”
Nói đến đây Mộ Ải dừng lại uống một hớp nước, vẻ mặt tràn ngập hưng phấn nói tiếp: “Cả người đều là khí phách cả một quân vương, vô cùng oai nghiêm, vừa đứng ở trên đó mà đã khiến cho người ta xúc động đến dập đầu cúi lạy không ngừng. Cái gã đàn ông đó, thật là con mẹ nó không phải người mà, rất dũng mãnh, rất có khí phách quân vương. Không nói dối ngươi chứ, ta thế quái nào mà cũng mơ mơ hồ hồ bái lạy theo, vẻ mặt lại hết sức cuồng nhiệt đi theo đám người nước Tần đó hô vạn tuế. Thật là, ta là người nước Triệu mà lại đi theo bọn họ làm mấy việc đó, quả thực mất mặt quá đi.”
“Ngươi còn biết mất mặt sao, lại còn khoe khoang nữa.” Phi Lâm thản nhiên đáp lại một câu, hai ngón tay duỗi ra, lại đặt xuống một quân cờ.
Mộ Ải phẩy tay không thèm để ý cười nói: “Nếu ngươi đi, nhất định ngươi cũng sẽ dập đầu cúi lạy theo mà thôi. Thật sự, trong trạng thái kích động đó nếu không bị cuốn theo thì chỉ có thể nói ngươi rõ ràng chả phải người.
Lần này, rốt cục ta cũng đã cảm nhận được địa vị của Tần vương Độc Cô Tuyệt trong lòng người dân nước Tần rồi. Ngoài cái loại sùng bái cuồng nhiệt đó ra còn có kỷ luật nghiêm minh nhé, tìm đỏ mắt khắp sáu nước coi có vị quân vương nào đăng cơ được như vậy không?
Cuối cùng, hắn cứ đứng như một vì sao sớm trên thành một hồi, rồi phất ống tay áo một cái. Dân chúng bên dưới vốn đang phấn khích đến mức quên cha bỏ mẹ, kết quả vừa thấy hắn phất tay lên như vậy, phía trước lập tức truyền cho phía sau, chỉ trong chớp mắt tất cả mọi người tự động yên lặng. Đồng loạt nghiêm trang, cúi đầu, cung kính khom người đưa hắn rời đi. Ông trời ơi, chỉ là một cái phất tay như thế mà sao lại có uy phong lớn đến vậy nè. Ngươi nói thử coi, tìm khắp sáu nước coi có ai cao giá như vậy không? Có ai trang trọng, uy nghiêm đến vậy không?” Nói đến đây Mộ Ải đưa tay sờ sờ cằm, vẻ mặt không dám tin pha lẫn sùng bái.
“Tần vương Độc Cô Tuyệt, đó mới là cái đích mà tất cả mọi người cùng hướng tới.” Phi Lâm hơi nghiêng đầu nhìn sang, Vân Khinh giống như bức tượng điêu khắc đứng yên ở bên cạnh, khẽ nhíu mày.
Mộ Ải nghe vậy gật đầu thật mạnh nói: “Đúng, chính là từ này ,….. Ây, ngươi bắt được quân đó khi nào vậy? ” Nhìn chằm chằm trên bàn cờ thấy Phi Lâm đang từ từ lấy quân cờ ăn được về, vẻ mặt đang phấn khích của Mộ Ải đột nhiên biến đổi trong nháy mắt, y trừng lớn mắt, tay chân luống cuống tìm nước đi.
“Tự nguyện chịu thua đi.” Phi Lâm thốt ra năm chữ nhẹ như gió rồi tựa vào ghế đá phía sau lưng.
Mặt Mộ Ải chợt trở nên nhăn nhúm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đánh lại .”
“Ta không có hứng thú đó.” Phi Lâm cầm một quân cờ màu trắng trong tay có vẻ rất nhàn hạ, nói ra câu khiến người ta tức chết.
Gương mặt Mộ Ải càng nhăn nhúm hơn nữa, trừng mắt sang lườm kẻ đang vô cùng nhàn nhã kia, như muốn ăn tươi nuốt sống Phi Lâm luôn.
“Tiểu sư muội, muội tách bọn chúng ra đi.” Đúng lúc này, phía xa xa truyền đến tiếng la oai oái, nghe như là thẹn quá hoá giận.
Vân Khinh nãy giờ vẫn cúi đầu không nói gì, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn ra xa xa nơi Tiểu Tả đang bị mấy con báo vây quanh. Mấy con báo kia cũng không cắn quần áo Tiểu Tả, chỉ là chắn ở trước mặt cậu không cho cậu đi qua. Tiểu Tả tức đến nỗi vẻ mặt bình thường luôn tràn đầy nụ cười tếu táo nay cũng trở nên xanh mét.
Vân Khinh thấy vậy, lướt nhẹ năm ngón tay trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ đặt trước người. Những tiếng đàn trong trẻo vang lên, mấy con báo lập tức buông tha cho Tiểu Tả, lủi vào trong bụi cỏ bên cạnh.
Tiểu Tả thở hổn hển, chạy lại nói với Phi Lâm : “Thiếu gia, người bắt nạt con, người bất công quá, vì sao người dạy tiểu sư muội thu phục thú dữ mà không dạy con?”
Phi Lâm nghiêng mặt nhìn Tiểu Tả đang thở hổn hển, vẻ mặt rất nghiêm túc gật đầu nói: “Vậy trước hết ngươi hãy đi hỏi chúng nó xem tại sao chúng nó không nghe lời của ngươi.”
Tiểu Tả lập tức cứng họng, cậu biết, mặc kệ cậu có đàn khúc Thanh tâm, khúc Không linh gì gì đó, mấy con thú kia cũng không nghe lời của cậu. Đừng nói tới thú dữ, ngay cả mấy con thỏ rừng, gà rừng… mấy con vật nhỏ xíu đó thôi cũng chả thèm để ý đến cậu, thậm chí chúng nó cũng chả buồn liếc mắt nhìn cậu nữa kìa. Quả thực khiến cậu tức chết đi được, chẳng lẽ đám động vật cũng háo sắc sao, cũng chỉ nghe theo người có ngoại hình đẹp thôi sao? Có khả năng lắm nha.
Mặt mày Tiểu Tả xanh mét, nghiêm túc, đặt mông ngồi thật mạnh xuống bên cạnh Vân Khinh, giật lấy quyển sách trên tay Vân Khinh, trừng mắt nhìn cô nói nhỏ: “Sư phụ không dạy ta thì tiểu sư muội dạy đi, nhanh, nhanh, dạy ta đi, ta sắp bị đám thú cưng của muội dọa cho biến thành đầu to như cái đấu rồi này.”
Cũng không biết vì sao việc Vân Khinh huấn luyện đám thú dữ đó càng ngày càng nhuần nhuyễn, chỉ một âm thôi là có thể chỉ huy được chúng nó, cậu còn chưa biết động vật lại nghe lời đến vậy nha.
Vân Khinh thấy vậy chỉ biết mỉm cười, ôi trời, chuyện này Tiểu Tả đã nói với cô lần thứ hai mươi rồi, nhưng đám thú không chịu nghe lời của cậu, cô cũng không có cách nào cả.
Mộ Ải ở bên cạnh thấy Tiểu Tả cùng Vân Khinh tụm lại một chỗ, không khỏi nhíu mày nhìn Phi Lâm nói: “Đồ đệ của ngươi? Ngươi tự nhiên lại thu đồ đệ, có phải đã phạm lỗi lầm gì rồi không, người đồ đệ này của ngươi chắc hẳn là hơn người, nói coi”.
Phải biết rằng lúc y lên núi, suýt chút nữa bị đám thú dữ này dọa cho tè ra quần, nếu Phi Lâm không xuất hiện đúng lúc, có lẽ y sớm đã mất mạng trong miệng đám thú này rồi.
“Không phải lúc nào tin tức của ngươi cũng nhanh nhạy nhất sao, ngươi đoán đi.” Phi Lâm khẽ cười nói.
“Ta đoán được còn phải hỏi ngươi sao?” Mộ Ải tức giận vặn lại.
“Tiểu sư muội, con hổ của muội ăn thịt người.” Một giọng nói lạnh lùng từ xa xa truyền đến, Tiểu Hữu ôm bộ mặt lạnh lùng, không thèm nhìn đến đám báo đang chạy về phía cậu.
Vân Khinh vừa nghe thế, không khỏi nhíu mày, Bạch Hổ vương muốn ăn thịt người, sao lại thế được. Cô không kịp nghĩ gì, lập tức nhẹ nhàng đứng lên, đi về phía Tiểu Hữu.
“Là nàng ấy.” Vân Khinh vừa mới ngẩng đầu đứng lên, Mộ Ải đã liếc mắt thấy ngay cái bớt hình đoá hoa anh đào trên trán Vân Khinh. Mặt mày y chợt sáng ngời, lập tức phản ứng lại: “Thảo nào ngươi muốn thu nhận nàng ấy làm đồ đệ, cô nương có năng lực thần kỳ như vậy biết đi đâu tìm đây, có điều thân phận nàng ấy quả thực có chút phiền toái nha.”
Phi Lâm nghe vậy cười cười nói: “Ta sợ phiền toái khi nào cơ chứ.”
Mộ Ải nghe vậy gật đầu, cũng cười cười nói: “Nói cũng phải, ngươi đúng là kẻ chả sợ chuyện phiền phức, à đúng rồi, Tần vương đang tìm nàng ấy.”
Phi Lâm nhướn mày lên, trên mặt chợt lóe lên vẻ khó nắm bắt, giọng trầm thấp nói: “Tìm nàng làm gì? Vì sao lại tìm? Có phải hay không……” Ý còn lại cũng không nói hết, nhưng y tin tưởng Mộ Ải hiểu được ý tứ của y.
Mộ Ải nghe vậy lắc đầu, cực kỳ khôn khéo cười nói: “Chuyện này là bí mật trong nhà đế vương, cho dù tin tức của ta có nhanh nhạy cỡ nào cũng có lúc không biết được, nhưng mà tìm rất khẩn cấp. Thôi thôi, không nói những chuyện đó nữa, làm tiếp ván nữa” Vừa nói vừa quấn lấy Phi Lâm bắt đầu chơi một ván khác.
Lại nói Vân Khinh sau khi theo Tiểu Hữu tới giữa sườn núi, liền thấy dưới chân núi Bạch Hổ vương dẫn theo một đám báo, sói đang điên cuồng tấn công một đoàn xe không quá hai mươi người, nhìn đám người này chắc là khách buôn qua đường.
“Sao lại thế này?” Bình thường Bạch Hổ vương sẽ không gây chuyện, hai tháng ở đây biểu hiện của nó rất tốt mà, sao hôm nay lại tấn công người đi đường thế này.
Hơn nữa, nơi này vô cùng vắng vẻ, bình thường thương nhân qua lại hoặc người đi đường lui tới cũng sẽ không đi qua đây, sao hôm nay lại có người đến đây chứ.
Tiểu Hữu lạnh lùng hất hất đầu, chỉ chỉ về phía đám thương nhân bên dưới. Vân Khinh nhìn theo hướng Tiểu Hữu chỉ, chợt nhíu mày lại, chỗ đó có mấy con sói bị bắn chết. Thời gian này, ngày nào Bạch Hổ vương cũng chơi chung với chúng nó, dám đụng đến bạn bè của nó, cho nên nó mới tức giận.
“Tiểu Bạch, hay lắm, cắn chết bọn chúng đi.” Tiểu Tả đi theo xem kịch vui, sung sướng khi thấy người khác gặp họa, vừa cười vừa la hét kích động.
Vân Khinh nghe vậy khẽ lắc đầu, chạy nhanh xuống chân núi .
Dưới chân núi, Bạch Hổ vương ngửa đầu gầm một tiếng, mấy trăm con báo và sói cũng gào thét theo, thay nhau vây lại tấn công đám thương nhân không đến hai mươi người kia .
Chỉ thấy đoàn thương nhân đó, lúc này quây lại thành hình tròn, mười mấy người vây quanh bảo vệ chặt chẽ một chiếc xe ngựa ở giữa. Con ngựa đang kéo xe bị khí thế lớn như vậy dọa cho hoảng sợ, đột ngột dừng lại, chiếc xe ngựa bị nghiêng sang một bên, mọi thứ trong đó đều lăn ra ngoài.
Đám báo và sói kia tràn ngập phẫn nộ, ở đây chúng nó và đồng loại của chúng mới là chủ nhân thực sự. Không cần nói gì nhiều, chỉ một tiếng gầm thét của chúng đã đáng sợ hơn so với sự tấn công hung ác nhất.
“Chủ nhân, nơi này nhiều thú dữ lắm, thuộc hạ thấy trước hết nên để cho thuộc hạ bảo vệ cho người xông ra ngoài.” Một người đàn ông tướng mạo rất bình thường tựa vào cửa sổ giữa của chiếc xe ngựa, vừa múa kiếm đối phó với một con báo mới lao vào, vừa nói gấp gáp với người ngồi trong xe ngựa .
Người trong xe ngựa đưa mắt nhìn tình huống bên ngoài qua cửa sổ xe, trầm giọng nói: “Không có phần thắng.”
Người đàn ông bên ngoài cửa sổ nghe vậy cắn chặt răng, dường như cũng hiểu được, hai mươi người đối địch với mấy trăm con thú dữ, làm sao có phần thắng.
“Tập trung hết lực lượng lại, tiến về phía Đông , có lẽ sẽ tìm được một đường thoát.” Người đàn ông ngồi bên trong xe quan sát tình hình xung quanh, trầm giọng nói. Tình thế nguy hiểm như thế mà giọng nói không hề có chút bối rối nào, không biết do bản thân y trước giờ đã trấn tĩnh quá mức, hay là bị dọa cho đầu óc mụ mị luôn rồi nữa.
“Rõ.” Người đàn ông đứng ngoài cửa sổ lập tức quay sang phân phó, trong nháy mắt mười mấy người đang vây quanh chiếc xe ngựa liền bước dần lại tụ tập về một chỗ.
Không có phần thắng là một vấn đề, phá vây được hay không lại là một vấn đề khác, nếu không không phá được mà phải chôn chân ở đây thì chỉ có duy nhất một con đường chết. Còn nếu phá được, cho dù có đến chín phần sẽ chết, nhưng chí ít vẫn còn hy vọng sống sót.
.
“Chuẩn bị……” Người đàn ông ngoài cửa sổ thấy mọi người chung quanh đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức trầm giọng quát.
Người bên trong xe vẫn chưa hề lộ diện cũng ngồi thẳng người, tìm kiếm góc độ tốt nhất để phá vây.
Tinh tinh, tang tang, đúng lúc này, trên sườn núi đột nhiên vang lên tiếng đàn réo rắt, dồn dập. Đám mãnh thú đang điên cuồng, liều mạng tấn công đột nhiên khựng lại, chậm rãi dừng bước chân tấn công lại.
Người bên trong xe vừa thấy, lập tức quát khẽ một tiếng: “Không được cử động.”
Người ngoài cửa sổ cũng là người có kiến thức cực kỳ nhạy bén, vừa thấy vậy, lại nghe thấy lời dặn dò, lập tức kiềm chế trạng thái liều mạng lại, đứng tại yên chỗ vừa rồi đánh nhau đến sống chết.
Tinh tang, hai tiếng đàn nữa vang lên, lũ thú dữ đang vây quanh đám người kia gầm lên một tiếng, giận dữ nhìn bọn họ nhưng không tấn công nữa, bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.
Một bóng người khoác quần áo trắng bạc như ánh trăng hiện lên giữa lưng chừng núi, trong nháy mắt đã đến chân núi, đón Bạch Hổ vương đang chạy tới.
“Không chịu nghe lời.” Vân Khinh cúi người sờ sờ đầu Bạch Hổ vương, giọng hơi trách cứ.
Bạch Hổ vương gầm lên hai tiếng đáp lời Vân Khinh. Trên lưng nó là tiểu Xuyên sơn giáp và Điêu nhi, cũng kêu ầm ĩ với Vân Khinh, giống như chúng đang trút hết sự bất mãn của mình.
Vân Khinh thấy vậy, nhẹ nhàng sờ sờ đầu chúng nó, đưa mắt nhìn đám báo, sói lui sang một bên nhưng lại vẫn tạo thành thế vây quanh chiếc xe ngựa, nhẹ nhàng lắc đầu nói:” Hãy tha cho những người còn lại đi”.
Vừa nói cô vừa chậm rãi bước qua, năm ngón tay lướt nhẹ trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, như đang an ủi lũ dã thú đang phẫn nộ lại như khuyên nhủ chúng nó.
“Cô nương, cứu mạng với.” Người đàn ông diện mạo bình thường kia vừa thấy tình hình như vậy vội vàng lớn giọng kêu lên với Vân Khinh.
Vân Khinh ngẩng đầu nhìn qua người đàn ông bình thường kia, vẻ mặt lạnh nhạt, chậm rãi bước lên, thản nhiên nói: “Các ngươi cũng muốn được cứu mạng, tại sao không buông tha mạng của chúng nó? Mạng của chúng nó cũng là sinh mạng.” Vừa nói cô vừa chậm rãi đi tới trước mấy con sói đã chết, xoay người nhẹ nhàng bế lên.
Người đàn ông bình thường kia thấy vậy, lập tức hơi cúi người vái lạy nói: “Cô nương thứ tội, bởi vì chúng tôi vội quá, tưởng rằng đi lối này gần hơn, cho nên mới đi qua nơi này, bởi vậy vẫn luôn phải cẩn thận đề phòng. Thấy chúng nó xuất hiện, ngỡ rằng chúng nó muốn ăn thịt chúng tôi, cho nên theo bản năng mới ra tay bắn chết. Thật có lỗi, thật sự rất có lỗi, mong cô nương giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi một mạng. “
“Chúng nó không phải do ta nuôi.” Vân Khinh xoay người nhẹ nhàng đem mấy con sói đã chết đặt trên lưng đồng loại của chúng, cực lạnh lùng nói: “Chúng nó là bạn của ta.”
Người đàn ông diện mạo bình thường kia chợt nghẹn lời, đành phải chắp tay cực thành khẩn nói: “Là chúng tôi không phải, là lỗi của chúng tôi, xin cô nương niệm tình chúng tôi ra tay do nhầm lẫn, cứu chúng tôi một mạng, đại ân đại đức này, chúng tôi suốt đời không quên.”
Vân Khinh không quay đầu, chỉ lãnh đạm nói: “Nếu còn có lần sau thì các ngươi hãy tự cầu phúc đi.”
Người đàn ông bình thường thở phào nhẹ nhõm, lại chắp tay cúi đầu tạ ơn, mười mấy người đứng bên cạnh y cũng liên tục hành lễ đối với Vân Khinh.
Không để ý đến những kẻ này, Vân Khinh sờ sờ đầu mấy con sói bên cạnh, khẽ nói: “Trở về đi, các ngươi cũng đã báo thù rồi, tha cho bọn họ một mạng được không?”
Trước đoàn xe có hai người đang cầm cung tiễn nằm sóng xoài, hẳn chính là người đã bắn chết đồng loại của chúng đây mà.
Mấy con sói đang đang mang đồng loại trên lưng, giống hiểu được lời của Vân Khinh nói, nhìn Vân Khinh tru lên mấy tiếng, rồi xoay người chậm rãi lui trở về phía núi rừng.
“Trở về thôi.” Vân Khinh thấy vậy nhẹ nhàng lướt tay trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, tiếng đàn du dương vang vọng khắp chân núi.
“Ngoao.” Trong tiếng đàn, Bạch Hổ vương ngửa mặt lên trời gầm một tiếng dài, mấy trăm con báo và sói kia đồng loạt gầm theo, âm thanh và khí thế thật là kinh người.
Sau tiếng gầm thét kéo dài, trong mắt đàn báo vẫn tràn đầy sát khí, vừa gườm gườm nhìn đám người kia, vừa chậm rãi lui về rất có thứ tự. Chỉ trong giây lát, mấy trăm con báo và sói lặng im rút hết vào núi rừng. Nếu không phải có vết máu tươi rơi vương vãi trên cỏ, trên những bụi cúc vàng chứng minh nơi này vừa trải qua một trận chém giết kinh hồn, thì còn tưởng rằng vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Người đàn ông dung mạo bình thường kia nhìn lũ dã thú dần dần rút lui hết, trong mắt hiện lên vẻ xao động, lại cảm kích nói: “Đa tạ cô nương, đa tạ ơn cứu mạng của cô nương.”
Vân Khinh khẽ gật đầu, không nói gì, xoay người đi về phía bìa rừng, Bạch Hổ vương cùng tiểu xuyên sơn giáp và Điêu nhi đi bên cạnh cô, dần dần biến mất trong núi rừng.
Gió núi thổi qua vạt áo màu trắng bạc như ánh trăng, bay phất phơ giống như một nàng tiên, uyển chuyển nhẹ nhàng. Bóng dáng một người một hổ đi bên cạnh nhau khuất xa dần, giống như thần tiên trong núi mang theo linh vật của cô, đến cứu vớt những người gặp nguy khốn, sau khi ra tay cứu giúp lại bước đi thật nhẹ nhàng, phiêu bồng, không dính chút bụi trần.
“Tiểu sư muội giỏi quá, vì sao ta không học được cách chỉ huy đàn thú chứ? Ta cũng muốn nổi trội như vậy, thật là có khí chất.” Tiểu Tả đứng ở sườn núi một tay chống cằm, nhìn Vân Khinh và Bạch hổ vương bên người đi tới, vô cùng cảm kích nói.
Tiểu Hữu nghe vậy chỉ xoay người bước đi, bỏ lại một câu: “Nằm mơ có vẻ dễ dàng đấy.”
Tiểu Tả nghe thấy không khỏi tức giận đến trừng lớn hai mắt, xoay người đuổi theo đánh Tiểu Hữu.
Dưới chân núi, người đàn ông bình thường nhìn tình cảnh nguy hiểm vừa được hóa giài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Y quay đầu nhìn người bên trong cửa sổ, sờ sờ, lau lau mồ hôi trên trán nói: “Chủ nhân, sau này người trăm ngàn lần phải cho bọn họ theo đi bên cạnh, năng lực của nô tài không đủ bảo vệ người.”
Nếu có những người đó ở bên cạnh chủ nhân, nhất định sẽ không giống như ngày hôm nay không hề có chút sức lực để chống cự như vậy. Nếu lúc đó mà không có cô nương kia xuất hiện, nhất định bọn họ sẽ chết rất thê thảm ở đây. Y chết không quan trọng, nếu chủ nhân của y mà chết ở chỗ này thì cho dù tru di chín đời nhà y cũng không đủ đền tội .
Chiếc rèm xe từ từ vén lên, người đàn ông chưa từng lộ mặt cũng không nói bất cứ câu nào từ lúc Vân Khinh xuất hiện, chợt ngẩng đầu nhìn núi rừng cao cao, giọng nói như thì thầm với chính mình: “Vân Khinh, hóa ra nàng ở đây.”
“Chủ nhân, người nói gì cơ?” Tên đàn ông bình thường kia sửng sốt.
“Không liên quan đến ngươi, đi thôi, nhanh lên một chút.” Người đàn ông trong xe trầm giọng hạ lệnh, buông rèm xe xuống, ngồi ngay ngắn ở trong xe, khóe miệng khẽ cong lên như là đang cười.
Nhưng thấy cả người y khoác áo bào dài màu xanh nhạt, nhìn vô cùng uy nghiêm, lông mày kiếm xéo lên đến những sợi tóc mai trên trán, đôi mắt đen giống như đại dương sâu thẳm không lường được. Gương mặt vô cùng cương nghị, khoảng chừng hai ba mươi tuổi, không bừng bừng giận dữ mà vẫn rất uy nghiêm. Từ trên xuống dưới người y toát ra phong thái của người công bằng và tính tình cương trực, như một mũi nhọn ẩn mình nhưng vô cùng mạnh mẽ, đó chính là Sở Vương Sở Hình Thiên.
Đoàn xe nhanh chóng rời đi, Vân Khinh chậm rãi bước lên núi, nếu cô biết người cô cứu vừa rồi lại là Sở Hình Thiên, không biết sẽ có cảm giác gì.