Thu Phong Triền

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24.

Hắn rất nhanh sẽ biết nguyên nhân là cái gì.

Phần mở màn tế quân quả thật buồn tẻ nhàm chán, hiến tế bình thường nặng nề túc mục. Nhưng đoạn sau quả thật hoàn hoàn toàn toàn là lễ rửa tội của bộ quân sự, khí thế ngất trời, làm cho Bạch Thanh Đồng rung động nội tâm.

Cử hành xong nghi thức bái thiên, tế quân chính thức bắt đầu. Bốn vạn bộ binh cùng một vạn kỵ binh, chỉnh tề túc mục tiến vào trong sơn cốc. Thần thái ngẩng cao, dáng người đoan chính, khí thế uy phong lẫm lẫm kia làm cho người ta rõ ràng cảm nhận được lực lượng quân đội.

Quốc gia sở dĩ cường quyền, sở dĩ không thể lay động hệ thống thống trị máy móc, đó là bởi vì bọn họ nắm lực lượng quân sự tuyệt đối.

Mà bản chất quân nhân tuyệt đối phục tùng, khí phách bảo vệ quốc gia, cùng tinh thần không sợ hết thảy, đúng là vũ khí hữu lực cực mạnh chống đỡ một quốc gia khổng lồ tiếp tục tồn tại.

Đây là một cái vũ khí mạnh mọi thời đại. Ở thời đại này, quân nhân chính là lực lượng cực mạnh.

Bạch Thanh Đồng phụ giúp Già La Diêu đi lên tế đàn, nhìn thấy phía dưới đông nghìn nghịt đầu người, nhìn thấy ánh mắt trang nghiêm, sùng bái, không sợ, kiên định, hắn lại cảm thấy được hai chân như có chút nhũn ra.

Không phải bị dọa, mà là hưng phấn, hoặc là kích động.

Một loại tình tự mênh mông không hiểu cuồn cuộn ở trong lòng Bạch Thanh Đồng.

Hắn cưỡng chế loại kích động này, cùng Tử Hà chuẩn bị đưa Già La Diêu lên tế đàn.

Vừa rồi đại cung thị bên người hoàng thượng đã hô to Hoàng Thượng tế từ, kế tiếp là Hoàng Thượng đối chúng quân nói một chút, đơn giản là lời nói cổ vũ tán dương linh tinh. Chính là Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, chưa tự mình chấp chính, hắn cũng tự mình hiểu lấy, sợ mình áp không được các tướng lãnh dũng sĩ đấu tranh anh dũng này, liền chủ động đem quyền lợi tặng cho Già La Diêu.

Già La Diêu là người trong hoàng thất, ở trong quân đội có được uy vọng, lại là nhiếp chính Vương thúc, cuối cùng đến phiên y đọc diễn văn đối các tướng sĩ cũng là ủng hộ thật lớn, cho nên trong triều cũng không có người đặc biệt phản đối, tựa như đây là do lễ bộ an bài.

Đối với Già La Diêu mà nói, tế quân không phải là lần đầu tiên tham gia. Hơn nữa các tướng sĩ năm sau sẽ gặp lập tức xuất phát đi biên quan, bởi vậy cũng cực kỳ thận trọng.

Bạch Thanh Đồng phụ giúp Già La Diêu lên tế đàn, đang đi về phía hương án bên kia, bỗng nhiên thấy y khoát tay, ý bảo mình dừng lại.

Phía trước tế đàn bay lên quân kỳ thật lớn vừa lúc che khuất bọn họ, phía dưới các tướng sĩ cùng hoàng đế, đại thần đang chờ bị tầm mắt cản trở, cũng thấy không rõ góc tế đàn này.

Tử Hà tiến lên từng bước, xoay người quỳ đến trước người Già La Diêu, đem hộp gỗ hình chữ nhật từ tế điển bắt đầu vẫn ôm ở trong ngực không biết dùng làm cái gì mở ra trên mặt đất.

Bạch Thanh Đồng giật mình thấy bên trong lại bày đặt một bộ khí cụ hình thẳng chế bằng sắt thép, giống như ống tuýp, so với góc thô dày, song điều ninh (xoắn) cùng một chỗ, có thể tự do co duỗi.

Tử Hà cung kính vén lên hạ bào Già La Diêu, nguyên lai hai cái đùi y lại bó một bộ chân thiết chế (kim loại) chắc chắn, khó trách nặng hơn so với bình thường. Tử Hà lấy khí cụ trong hộp gỗ ra, không biết làm thế nào, nhưng lại kín kẽ vắt qua bộ chân kia của Già La Diêu. Sau đó vừa lôi vừa kéo, đúng là bộ dáng một bộ quải trượng gì đó.

Chính là quải trượng không phải đứng ở trên mặt đất, mà là liền cùng một chỗ với bộ chân trên hai chân của Già La Diêu. Phúc quải trượng này được làm cực kỳ tinh xảo chắc chắn, hiển nhiên là chế tác riêng cho y.

“Được rồi, các ngươi đi xuống đi.” Già La Diêu chờ Tử Hà làm tốt hết thảy, thản nhiên nói.

Bạch Thanh Đồng ngây ngốc đứng ở sau xe lăn, Tử Hà vội kéo hắn, túm lấy hắn còn chưa lấy lại tinh thần lui ra tế đàn, thối lui vào giữa các tướng sĩ.

Bạch Thanh Đồng ẩn ẩn biết đó dùng làm cái gì, trái tim bỗng nhiên đập thình thịch điên cuồng.

Hắn cùng các tướng sĩ này cùng nhau ngưng thần tĩnh khí, nhìn thấy Già La Diêu tự mình chuyển động xe lăn đi đến trước hương án, sau đó một màn kia, làm cho hắn cả đời khó quên.

Trong sơn cốc ống trải tiêu hàn gió lạnh sóc sóc thổi qua bên tai, quân kỳ cực đại của Tề quốc bị thổi bay phấp phới, y bào của các tướng sĩ cũng tung bay, chỉ có thân hình nghị lực kiên nghị là bất động.

Tế đàn ở phía nam Phượng Minh cốc, cao trên dưới hai trượng, nhưng trên đài cao diện tích cũng không lớn, ở giữa đặt hương án, hai sườn dựng quân kỳ Đại Tề.

Già La Diêu vẫn chưa hoàn toàn đi được tới trước hương án, mà là ngừng lại ở nơi cách ba bước. Động tác của y rất chậm, mỗi một động tác, các tướng sĩ phía dưới đều có thể thấy rõ ràng.

Y khom thắt lưng, đầu tiên là chân trái, sau đó là đùi phải.

Y chậm rãi đặt hai chân mình xuống mặt đất, sau đó chống đỡ hai sườn xe lăn, thân thể nghiêng về phía trước, trong giây lát hai tay dùng sức, đứng lên.

Trong nháy mắt, Bạch Thanh Đồng cảm thấy được trái tim của mình giống như bị cái gì thật mạnh đánh trúng, hô hấp ngừng lại, đồng tử mở lớn.

Hắn không một chút nháy mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân hình gầy yếu lại cao ngất trên tế đàn kia, nhìn thấy y xoay người, giống như gió lạnh thổi mà run run không ngừng, nhưng dáng người vẫn vững vàng đứng ở nơi đó, kiên cố.

Già La Diêu lợi dụng một cái chớp mắt đứng thẳng, nhanh chóng kéo ngay quải trượng ở trên đùi kẹp dưới nách, giữ thăng bằng thân hình. Sau đó y ngẩng đầu, chậm rãi nhìn xuống một vòng các tướng sĩ ở dưới tế đàn.

Tất cả mọi người ngừng thở.

Quảng trường trống trải rộng lớn, mấy vạn binh lính, mấy trăm đại thần, không ai ra tiếng. Cả Phượng Minh cốc, yên tĩnh chỉ còn lại có tiếng gió.

Già La Diêu vẻ mặt kiên định, ánh mắt không có một tia biến hóa. Y thật chậm thật chậm mang theo quải trượng, dưới tác dụng song song của quải trượng cùng bộ chân, chậm rãi nâng lên, hạ xuống thật mạnh, bước từng bước.

Sau đó, là đùi phải, lại là từng bước.

Từ chỗ xe lăn đến trước hương án, chỉ có khoảng cách ba bước chân. Nhưng đối với Già La Diêu mà nói, ba bước này lại cực kỳ gian nan.

Khi hắn rốt cục đi đến trước hương án, mồ hôi đã chảy dọc từ tóc y xuống cổ rồi rơi xuống. Chính là y vẫn đang thản nhiên đứng vững, ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mấy vạn đội quân dưới quảng trường.

Hắn buông ra quải trượng cố định ở trên đùi phải, giơ lên chén rượu trước án, nhìn các tướng sĩ trước mặt, chậm rãi giương giọng nói: “Các tướng sĩ của đại tề quốc ta, mỗi người các ngươi, đều là trân bảo của đại tề quốc ta, là lương đống của đại tề quốc ta. Bởi vì có các ngươi, quốc gia mới có thể phòng thủ kiên cố. Bởi vì có các ngươi, dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp. Các ngươi vì quốc gia, vì dân chúng trả giá mỗi một giọt máu cùng mồ hôi, đại tề quốc đều sẽ ghi nhớ trong lòng. Ta thay mặt bệ hạ, cảm tạ các ngươi! Cảm tạ trung thành cùng dũng cảm của các ngươi! Cảm tạ hy sinh cùng kính dâng của các ngươi! Xin lấy này chén rượu, biểu hiện tất cả tâm ý của ta, kính hiến cho mọi người!”

Tay áo dài vung lên, rượu như cầu vồng, bay giữa không trung, vẽ ra một đường hình cung dài xinh đẹp, rơi ở dưới tế đàn.

Trong nháy mắt, phong chỉ vân hiết (gió làm tan đám mây), quảng trường rộng lớn, ngay cả âm thanh của ngựa đều bỗng nhiên đình chỉ.

Rất nhiều người tại một khắc này, đều quên hô hấp. Bọn họ lẳng lặng dừng ở người nam nhân trên đài cao này.

Nam nhân này xuất thân hoàng tộc, lớn lên trong vinh hoa phú quý, chỉ là thân có tàn tật, ngay cả người thường cũng không giống, ngắn ngủn ba bước đi phải mất thời gian nửa nén hương.

Nhưng cũng chính là nam nhân này, cũng là người cường đại nhất đại tề quốc! Là nhiếp chính vương cao cao tại thượng, là quân thần trong cảm nhận của tất cả quân nhân.

Y bày mưu nghĩ kế, dụng binh như thần, nhiều lần giải cứu đại tề quốc thoát khỏi nguy nan. Chỉ cần có nam nhân này, đại tề quốc có thể sừng sững không ngã! Bách chiến bách thắng!

Thời gian giống như qua thật lâu, lại giống như chỉ là một cái chớp mắt.

Bỗng nhiên có người hô to: “Nhiếp chính vương thiên tuế! Thánh uy Đại tướng quân thiên tuế!”

Tiếp theo là nhất hô bá ứng, vô số người trên quảng trường đồng thanh la lên: “Nhiếp chính vương thiên tuế! Thánh uy Đại tướng quân thiên tuế!”

Tiếng kêu gọi liên miên phập phồng rất nhanh vang cùng một chỗ, giống như thanh âm của một người, kéo dài không dứt, ở trong sơn cốc trống trải không ngừng quanh quẩn.

Bạch Thanh Đồng đứng dưới tế đàn, nhìn chăm chú vào người nam nhân cao cao tại thượng kia, nam nhân nguy nga như thần, chỉ cảm thấy ngực nóng như lửa, hô hấp cũng giống như mang theo cực nóng không thể mai một, cả người đều như thiêu đốt.

Hai mắt hắn sáng như sao, từng ngụm từng ngụm hô hấp, gắt gao ấn vào trong ngực mình.

Hắn hiện tại lòng tràn đầy hung mãn, cả thân hình cùng linh hồn, đều ở quanh quẩn một cái tên: Già La Diêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.