CHƯƠNG 48.
Buổi sáng ngày hôm sau, hai người vẫn ở trên giường, Già La Diêu mê mang chỉ cảm thấy vô cùng nóng, giống như phía sau có một ‘hỏa lò’.
Bạch Thanh Đồng bị y lay tỉnh, thấy Già La Diêu bộ dáng mơ ngủ, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
“Không nghĩ tới ngươi lại sợ nhiệt như vậy? Đêm qua lúc làm tình sao không thấy ngươi đẩy ta ra?”
“… Tránh ra.” Già La Diêu từ từ nhắm hai mắt không kiên nhẫn nói nhỏ.
Bạch Thanh Đồng thấy dáng vẻ Già La Diêu một chút cũng không giống lúc trước, không chỉ đã đem tấm vải mỏng ném qua một bên, mà trên người ngay cả một kiện y phục đều không có. Thấy trên người hắn còn có hồng ấn mình lưu lại đêm qua, Bạch Thanh Đồng bất giác lại bắt đầu kích động, liền hoàn toàn tỉnh ngủ.
Kỳ thật Già La Diêu tuy rằng từ trước tới giờ sợ nhiệt, nhưng cũng không tới mức này, chính là hiện tại thân thể ngày càng nặng nề, nhiệt độ cơ thể cũng cao lên, khiến cho chứng sợ nhiệt càng trầm trọng.
Bạch Thanh Đồng tỉnh dậy thấy y còn ngủ say, không đành lòng đánh thức y, liền tự ra khỏi phòng ngủ, thấy Tử Hà đang ở bên ngoài bận rộn, nói với hắn:
“Vương gia vẫn đang ngủ, hôm nay có lẽ không thể điều trị chân.”
Tử Hà thần sắc có chút quái dị, liếc hắn một cái nói: “Từ khi Vương gia biết mình mang thai, đã ngừng điều trị.”
Bạch Thanh Đồng ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”
Tử Hà hỏi lại: “Phương pháp xoa bóp cùng thứ thuốc kia đều để khơi thông huyết mạch, kích thích kinh mạch, người thường còn không chịu được, người đang mang thai sao có thể chịu được?”
Bạch Thanh Đồng ngẩn người, nửa ngày sau mới nói: “Tại sao không chờ sau khi sinh đứa nhỏ lại tiếp tục?”
Tử Hà thản nhiên nói: “Ta cũng không rõ lắm. Đợt điều trị này ngừng lại, những đợt điều trị trước cũng trở thành vô dụng. Sau khi sinh ra tiểu thế tử cũng không được tiếp tục, có lẽ lúc đó Vương gia đã xác định rồi.”
Bạch Thanh Đồng trong lòng lạc một chút, vội vàng giữ chặt Tử Hà hỏi rõ ràng.
Tử Hà vốn không phải người lắm mồm, bất quá việc này Già La Diêu cũng không dặn hắn không được nói cho Bạch Thanh Đồng, nên hắn nói thẳng ra hết, hắn cũng muốn Bạch Thanh Đồng biết Vương gia vì hắn và đứa nhỏ mà hi sinh nhiều thế nào.
Bạch Thanh Đồng nghe xong trong lòng chùng xuống. Hắn biết Già La Diêu vì có thể đứng lên lần nữa đã kiên trì bao lâu, cũng tận mắt chứng kiến phương pháp điều trị kia khó khăn cực nhọc như thế nào. Thế nhưng cố gắng lâu như vậy lại nhìn những thành quả đó lập tức biến mất như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đừng nói Già La Diêu, ngay cả Bạch Thanh Đồng cũng tiếc hận không thôi.
Già La Diêu sau khi tỉnh dậy thấy phòng ngủ trống không, đành lấy hai tay chống xuống giường, chậm rãi ngồi dậy. Y cử động không tiện, đang muốn gọi người tiến vào hầu hạ, đã thấy Bạch Thanh Đồng thất hồn lạc phách tiến vào.
Già La Diêu trong lòng nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo: “Lại đây, giúp ta mặc quần áo.”
Những ngày ở Kính Châu Bạch Thanh Đồng cũng đã quen với việc hầu hạ Già La Diêu, cho nên hiện tại cũng không hề không quen. Hắn một mặt giúp Già La Diêu mặc quần áo, một mặt muốn nói lại thôi.
Già La Diêu nội lực thâm hậu, kỳ thật vừa rồi tỉnh lại liền nghe được những lời hắn cùng Tử Hà nói bên ngoài, bởi vậy biết hắn muốn nói gì, nhưng lại im lặng không nói.
Mặc quần áo, rửa mặt xong, Già La Diêu cảm thấy thần thanh khí sảng, chính là phần eo có chút đau nhức, nhưng với y chuyện này đối với một kẻ liệt nửa người như y cũng chẳng là gì.
Khi dùng tảo thiện, Bạch Thanh Đồng cuối cùng nhịn không được, đem việc buổi sáng nghe được nói lại, hỏi: “Việc đó có thật không?”
“Thật.”
Già La Diêu thản nhiên trả lời, thấy Bạch Thanh Đồng sắc mặt nặng nề, đáy mắt có chút đấu tranh, ánh mắt còn hướng bụng mình liếc một cái, liền nghĩ nghĩ, trấn an: “Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều. Hai chân của ta đã tàn phế nhiều năm, vốn chuyện chữa khỏi là hi vọng xa vời, cho dù không có hài tử này, cũng không nhất định có thể đứng lên. Hiện giờ lấy hai chân tàn phế đổi lấy đứa nhỏ của chúng ta, vẫn là rất lời đi.”
Bạch Thanh Đồng hai mắt đỏ lên, ngây ngốc nhìn y, thần sắc vừa áy náy vừa đau lòng.
Già La Diêu thấy bộ dáng đáng thương như vậy của hắn, ngược lại phì cười, nói: “Được rồi. Việc này không cần nhắc lại nữa. Ngươi nếu dám vì việc này đối với đứa nhỏ có nửa phần không vui, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Bạch Thanh Đồng thấy y nói vậy, chỉ đành cố gắng làm bộ như không để ý, miễn cưỡng cười, đáp: “Đương nhiên sẽ không. Chờ tương lai đứa nhỏ sinh ra, ta nhất định giáo dục nó, hảo hảo hiếu thuận người, quyết không cho nó có nửa điểm ngỗ nghịch, bằng không ta nhất định không tha cho nó.”
Già La Diêu gật đầu cười.
Dùng xong tảo thiện, Già La Diêu biết hắn rời xa mấy tháng cuối cùng cũng được quay về kinh, khẳng định rất muốn cùng các lão bằng hữu tụ họp. Bởi vậy đã sớm đuổi hắn đi ra ngoài.
Người đầu tiên Bạch Thanh Đồng đến gặp tất nhiên là Già La Bảo, có điều hắn vừa ra khỏi Tĩnh Vương Phủ liền đến thẳng Lâu phủ, tới nơi quả nhiên gặp Già La Bảo cùng Lâu Tĩnh Đình đang ở trong hậu viện uống trà nói chuyện phiếm.
Già La Bảo vừa thấy hắn lập tức nhảy dựng lên, đi tới nện một quyền lên vai hắn, cười mắng: “Bạch Thanh Đồng ngươi hảo a, biết ngươi sẽ chạy đến nơi này đầu tiên, nên đã sớm ở nơi này cá cược!” Nói rồi quay đầu nói với Lâu Tĩnh Đình: “Sao nào? Ta đã sớm nói trong lòng tiểu tử này huynh đệ ngươi xếp thứ nhất, ta xếp thứ hai, khẳng định tới nơi này trước. Mau mau đem tiền cược lấy ra!”
Lâu Tĩnh Đình ha ha cười, nói: “Ta thấy hoàn toàn ngược lại. Người lão Bạch muốn gặp đầu tiên chính là ngươi, ta xếp thứ hai, nên mới tới Lâu phủ của ta.”
“Thiết! Sao có thể như vậy? Nếu vậy, lão Bạch hẳn là đi tới An Vương Phủ của ta trước, như thế nào lại tới nơi này của ngươi? Ngươi đừng hòng quỵt tiền của ta.”
“Không tin chúng ta có thể hỏi hắn, Xem lão Bạch nói thế nào.”
Bạch Thanh Đồng ở bên nghe vậy liền hiểu, đối với cái nhìn vạn phần chờ mong của Già La Bảo cười hì hì, làm bộ thâm tình nói: “Đại Bảo, ta đối với ngươi một mảnh tâm ý ngươi còn không rõ sao? Ta ở biên quan ngày đêm mong nhớ chính là dáng người to lớn mạnh mẽ của người, dáng cười hào sảng của ngươi. Chỉ thương một phen tâm ý này của ta, lại không bằng địa vị của Tiểu Đình tử trong lòng ngươi. Biết trong tâm ngươi, huynh đệ A Đình xếp thứ nhất, ta xếp thứ hai, ngươi muốn ở nơi này của hắn lừa ăn lừa uống, cho nên ta liền thẳng nơi này mà đến.”
Nói rồi còn giống như ủy khuất lấy ống tay áo lau lau khóe mắt, bộ dạng một khối tình si.
Già La Bảo một bộ dạng muốn nôn, Lâu Tĩnh Đình thì ôm bụng cười ha ha, nói: “Đại Bảo, phần tiền cược này ngươi thiếu ta. Lão Bạch, hôm nay tiệc phong yến của ngươi, An Vương Gia của chúng ta trả.”
Già La Bảo vẻ mặt đau khổ, nói: “Xem ra hôm nay ta đã định là phải tốn nhiều tiền rồi.”
Ba người đùa giỡn một hồi, ra khỏi Lâu phủ, đến hoàng gia tửu lâu nổi danh nhất kinh thành “Nhất phẩm đường”, lấy một nhã gian, ngồi xuống chọn đồ ăn, đem chuyện của mình kể lại.
Già La Bảo cùng Lâu Tĩnh Đình nghe hết những tao ngộ mà Bạch Thanh Đồng trải qua trên chiến trường, không khỏi thập phần khâm phục cùng ngưỡng mộ.
Già La Bảo nhịn không được thở dài nói: “Nếu không phải trước khi Phụ Vương lâm chung không cho phép ta nhập ngũ, ta chắc chắn sẽ đến học ở học viện quân sự Phượng Minh Huyền. Cho dù không làm được Đại tướng quân, hôm nay cũng có thể cùng lão Bạch rong ruổi sa trường, sảng khoái biết bao.”
Lâu Tĩnh Đình vỗ vỗ vai hắn, nói: “Không thể làm tướng quân, cũng có thể làm việc khác. Lão Vương gia qua đời khi ngươi còn nhỏ, lão nhân gia hắn không yên lòng về ngươi, ngươi phải hiểu.”
Già La Bảo gật gật đầu, có lẽ gợi ra tâm sự, nhất thời có chút lặng yên.
Lâu tĩnh đình thấy thế nói sang chuyện khác: “Các ngươi cũng biết gần đây chúng ta khai chiến cùng Hạ quốc?”
Những lời này quả nhiện làm dời đi sự chú ý của mọi người. Bạch Thanh Đồng hôm qua mới quay về kinh, rất nhiều tin tức còn chưa linh thông, nghe vậy cả kinh: “Không thể nào? Hạ quốc chính là một tiểu quốc phía Tây biên cảnh, sao dám cùng chúng ta khai chiến?”
Già La Bảo nói: “Này ngươi cũng không biết. Đừng nhìn Hạ quốc là nước nhỏ, nhưng lại nhiều khoáng thạch ngọc khí, lại chiếm đường giao thông chính cùng các chư quốc phía Tây, thực lực quốc gia vô cùng phồn vinh giàu mạnh. Hơn nữa bọn họ dân chúng bưu hãn, có thể chinh chiến rất dũng mãnh, bách tính giai binh, bằng không làm thế nào bảo vệ được tài nguyên lớn như vậy?”
Lâu tĩnh đình nói: “Không sai. Trước đây Hạ quốc chính là Tân quốc, Thiên Hi Đế khi dựng nước đã cùng Đại Tề bất hòa, tới Uy Đế thì đã rất ít qua lại. Sau đến Tân quốc phát sinh dị biến, Tân đế hướng Tư đế xin giúp đỡ, nhưng Tư đế cự tuyệt, cũng nhân cơ hội chiếm lĩnh Hương Châu hai tỉnh, lấy được vài mỏ quặng tốt nhất Tân quốc. Do đó Tân vong Hạ lập, sống núi này cũng kết hạ.”
Bạch Thanh Đồng nhíu mày: “Tư đế kia chẳng phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?”
Tề Tư đế Già Là Khôn Trạch hẳn là một vị quân chủ chủ trương theo tự nhiên mà ôn hòa hiền hậu, nhưng ai ngờ lại làm ra loại sự tình này?
Lâu tĩnh đình nói: “Cũng không phải. Duyên cớ trong việc này, nói ra cũng dài.”
Bạch Thanh Đồng cảm thấy hứng thú, để hắn nói. Vừa lúc rượu và thức ăn được đưa lên, Lâu Tĩnh Đình liền không nhanh không chậm từ tốn kể lại.
Nguyên lai hơn mười năm trước Tề quốc cùng Tân quốc quan hệ còn thập phần hữu hảo. Tân quốc nước nhỏ dân giàu, vẫn dựa vào Đại Tề.
Thời Thiên Hi đế, Tân quốc từng phái sứ giả đến cầu thân, muốn tam công chúa của bọn họ gả cho Tề Uy đế Già La Viêm Dạ khi đó vẫn là Nhị hoàng tử làm Vương phi. Ai ngờ Uy đế đương trường cự tuyệt, còn lập Tam công tử của Lâu gia, nam song Lâu Thanh Vũ làm phi.
Việc này khiến cho Tân quốc vô cùng mất mặt, sứ thần kia trở về lại thêm mắm thêm muối một phen, Tân Đế liền đối với Tề quốc có bất mãn. Sau đến Tề Hòa Đế Già La Chân Minh kế vị không lâu, trong nước phát sinh song vương chi loạn, Bắc quận vương Già La Tố Hiên đứng đầu làm phản, tấn công vào kinh thành. Lúc ấy Tề Hòa Đế hướng Tân quốc thỉnh cầu xuất binh kiềm chế binh lực của Bắc quận vương, lại bị bọn họ cự tuyệt. Không chỉ vậy, bọn họ còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, âm thầm cấu kết với Già La Tố Hiên, mưu toan lật đổ sự thống trị của Tề Hòa đế.
Ai ngờ bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau. Sau khi Tề Hòa Đế bị Già La Tố Hiên bức thoái vị, nhốt ở hậu cung mạc danh mất tích. Không lâu sau An Thân Vương Già La Viêm Dạ liền công vào kinh thành, đánh bại Già La Tố Hiên, bình định nội loạn, đăng cơ làm đế, Tân quốc cũng tổn thất lớn.
Tề Uy Đế đối với chuyện Tân quốc trợ Trụ vi ngược rất là bất mãn. Tuy nói nếu không có Bắc quận vương phản loạn trước, Uy đế cũng không có cơ hội bước lên ngôi hoàng đế, nhưng những lời này người thông minh đều biết không thể nói ra. Mặc kệ Tề Uy đế trong lòng nghĩ gì, Tề Hòa đế dù sao cũng là thân sinh huynh trưởng của hắn. Cho nên hắn đăng cơ không lâu, liền bắt đầu lôi chuyện cũ, đối với Tân quốc tứ bề đả kích. Thẳng đến sau khi hoàng hậu của Tề Uy đế Lâu thị khiến Tề quốc khôi phục nguyên khí, kích thích kinh tế phát triển, ân uy cùng thi hành, buộc Tân quốc đạt thành hiệp ước công lập hỗ trợ thông thương cùng thành lập hành lang mậu dịch với phương Tây, quan hệ của song phương mới chậm rãi dịu xuống.
Nhưng khi đến thời kỳ cuối Tề Uy Đế chấp chính, Tân quốc lại rục rịch nổi dậy, thừa dịp Tề quốc mấy tỉnh đại hạn, phương Bắc hỗn loạn, chính quyền bất ổn, còn muốn độc chiếm ích lợi từ hành lang mậu dịch. Lúc ấy thái tử Già La Khôn Trạch đối với việc này rất phẫn nộ, nhưng khi đó Lâu hoàng hậu vì bị bệnh mà mất, Tề Uy Đế vũng bệnh tình nguy kịch, cho nên hắn vẫn nhẫn nại, không có cùng Tân quốc trở mặt.
Sau đến khi Già La Khôn Trạch kế vị, là Tề Tư Đế. Hắn kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, cuối cùng khi Tân quốc nội bộ bùng nổ khởi nghĩa, chính quyền Tân chủ bị lật đổ, lập lại quốc gia là Hạ quốc. Tề Tư Đế thừa chính quyền tân hoàng của dịp bọn họ bất ổn, sau chiến loạn dân chúng cần nghỉ ngơi khôi phục, phái hai mươi vạn đại quân tiếp cận. Hạ quốc quốc chủ vô cùng áp lực, không thể không cắt ra một phần lớn lãnh địa, đổi lấy việc Đại Tề lui binh. Bởi vậy Tề Tư Đế không tốn một binh, đã lấy được Hương Châu hai tỉnh cùng vài quặng mỏ.
Tề Tư Đế không có con nối dõi, sau khi hắn thoái vị, Tề Văn Đế Già La Khôn Nhã đăng cơ. Hai tỉnh Hương Châu cho đến bây giờ vẫn còn là của Tề quốc.
Bạch Thanh Đồng nghe xong cảm thán không thôi, nói: “Nói như vậy, Tề Tư Đế cũng là lấy một thân chi đạo, còn trì một thân chi thân thôi.”
“Không sai. Hiện tại Hạ quốc muốn lịch sử lặp lại, mưu đồ nhân cơ hội nước ta cùng phía Bắc bất ổn đoạt lại Hương Châu hai tỉnh một lần nữa, đúng là người si nói mộng.”
Lâu Tĩnh Đình kỳ thật trong lòng còn có câu chưa nói. Đó là tiểu hoàng đế lập tức sẽ tự mình chấp chính, hắn tự mình chấp chính chuyện quan trọng nhất, chỉ sợ là gạt bỏ phe cánh của Nhiếp chính vương. Tuy rằng nhiếp chính vương luôn luôn hài hòa, nhưng y cầm quyền nhiều năm, dưới tay sao lại có thể không có vây cánh? Cho dù y không nghĩ, những môn sinh quan viên từ tay y ra cũng nhiều như sao trời. Huống hồ còn có nhưng kẻ cùng y gắn bó như tay chân.
Thế lực khổng lồ như vậy chiếm cứ trong triều, tiểu hoàng đế nhất định muốn đánh áp một phen, mà trong khoảng thời gian này chỉ sợ đúng là Tề quốc nội bộ bất ổn. Mà loạn Bắc di nhân phương Bắc vừa mới áp chế, qua một thời gian Nhiếp chính vương lại gặp chuyện, nếu Hạ quốc nhân cơ hội xuất binh cũng coi như nhặt được thời cơ tốt.
Những lời này lâu tĩnh đình không có nói rõ, nhưng Già La Bảo cùng Bạch Thanh Đồng sao lại không rõ?