CHƯƠNG 70.
Mùng mười tháng mười, trời không mưa.
Hôm nay thời tiết thực tốt, hậu cung một mảnh yên bình. Hành lang thông thương cũng đã vào quỹ đạo, ta cũng thoải mái rất nhiều.
Viêm Dạ tâm tình không tồi, muốn mang cả nhà ra vùng ngoại ô săn thú. Minh nhi cùng Lam nhi hò reo inh ỏi, thật là bị bọn chúng làm cho đau đầu.
Hài tử đích thực là phiền toái. Ta nói ba tốt nhất, một nam hài, một nữ hài, còn một song nhân. Không nhiều không ít, vừa đủ. Ai biết cư nhiên sinh nhiều như thế, đứa nào cũng đều gian nan mà dưỡng.
Đi thôi đi thôi, toàn gia quyến đi ra ngoài giải sầu hưởng không khí trong lành cũng tốt.
Từ lần rảnh gần đây nhất của Viêm Dạ, chúng ta cũng đã lâu chưa có dịp thân thiết.
…
Ngày mười lăm tháng mười, trời lạnh.
Không khí trên núi có chút lạnh, bất quá cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm tình mọi người. Đồng nhi ở lại kinh thành xử lí chính vụ, Minh nhi không ai quản được mang theo đám thị vệ đi tìm chút đồ ăn, săn liền bảy con thỏ, ba con chim nhạn, hai con hồ ly, chỉ còn kém thêm con hổ.
Tiểu tử này thật không thương tiếc gì môi trường, đừng nói là thương yêu động vật trong rừng, nếu ở thời hiện đại nhất định sẽ bị hiệp hội động vật lên án.
Viêm Dạ không tham gia săn bắn. Đêm qua dám có ý nghĩ phản công, bị ta áp chế. Kỳ thật ngẫu nhiên cho hắn làm cũng không có việc gì, bất quá kỹ thuật hắn thực kém cỏi, ba năm trước một lần đã làm ta chịu đủ, tuyệt không thể lại thỏa hiệp nữa. Cho nên hôm nay hắn chỉ có thể ở bên nhìn, đừng nghĩ được thượng, ha hả. Bất quá cặp đùi hắn còn rắn chắc như vậy, chắc hẳn có quan hệ với chuyện luyện công đi? Vậy nhìn cùng hắn luyện vài năm cũng không sao a~. Ta thật thích đùi hắn.
…
Hai mươi tháng mười, tuyết rơi.
Minh nhi bị ngã ngựa, cũng may thương tích không nặng, Viêm Dạ mắng hắn một trận, gần đây tính tình hắn ngày càng dư dằn a~
Bất quá đứa nhỏ Minh nhi cũng thật dũng cảm, lớn mật cùng Viêm Dạ y chang, đặc biệt cái tính cách lỗ mãng cũng không biết giống ai. Thật có chút giống Đồng. Lại nghĩ tới Đồng, ai, ông trời nhất định phải phù hộ hắn!
Vài năm này thời gian nghĩ tới Đồng càng ngày càng ít, có phải là ta quá hạnh phúc không? Ta tin tưởng nếu mình có thể chuyển thế, Đồng nhất định cũng có thể được hồi sinh. Bất luận ở địa phương nào, ta cũng cầu nguyện cho hắn.
…
Đầu tháng mười một, trời quang.
Thật là một ngày kinh hỷ, Viêm Dạ cư nhiên lại mang thai, thật sự là không nghĩ tới. Chính là lão thiên gia a~, hắn đã ba mươi chín rồi, sang năm bốn mươi tuổi ta không muốn cho hắn lại sinh nữa. Thế giới này phương thức tránh thai thật nghèo nàn. Không có áo mưa cùng thuốc tránh thai, hoài thai hài tử dễ như mưa xuân vậy, một đứa lại một đứa. Mới đầu định cấm dục. Bất quá ta có thể chịu, nhưng thân thể Viêm Dạ thật làm ta lo lắng. Thêm một tuổi, lại là thân sản phu. Chính mình xem vầy sao có thể không lo lắng. Lần trước sinh Yến nhi là khó sinh, thực làm ta sợ muốn chết, lúc đó đã thề không muốn hắn lại sinh. Đúng là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn a.
Quên đi, đứa nhỏ này mùa hè sang năm mới ra đời, vẫn còn thời gian để chăm sóc thân thể hắn. Trước mắt đem chuyện quốc sự tiếp nhận, không thể làm hắn bận tâm nữa.
…
Phần nhật kí không dài, đứt quãng, có thể thấy được chủ nhân của nó chỉ khi nào tâm tình tốt mới tùy hứng viết vài câu, tựa hồ không phải ngày nào cũng nhớ viết. Nhưng thời gian cũng qua hơn một năm, thằng đến mùa xuân năm thứ hai.
Trang cuối quyển nhật ký, tâm tình chủ nhân tựa hồ có điểm khác lạ, chữ viết phá lệ tao nhã hơn.
Mùng một tháng một, trời lạnh.
Đêm nay là tất niên, ta cùng Viêm Dạ học theo cách thức của thường dân, sửa soạn xiêm áo gọi xấp nhỏ quây quần bên thông tháp lớn cùng đón giao thừa.
Năm mới.
Đồng nhi càng lớn càng toát ra vẻ tuấn lãng trưởng thành, nhìn bộ dáng hắn chiếu cố đám đệ đệ muội muội, mỗi lúc giơ tay nhấc chân đều tao nhã thanh cao, thật không hổ là con trai quý báu của ta.
Tĩnh nhi cũng ngày càng thanh tao ôn hòa. Ta xem hắn tương lai cũng phải bộ dáng mị hoặc đám nữ song, tính tình sẽ không giống nhị ca ta.
Minh nhi năm nay mười ba. Hai ngày trước Lam nhi trộm nói với ta, tiểu tử này vậy mà cư nhiên đã có người trong lòng. Không phải còn quá sớm sao, không biết nó coi trọng cô nương nhà nào. Việc này ta nói với Viêm Dạ, hắn còn muốn cho tụi nhỏ đính hôn, hoặc là trước nạp thiếp cho chúng thị phòng. Thực buồn cười a, mười ba tuổi thân thể còn chưa có phát dục hoàn toàn, cư nhiên liền đã nạp thiếp? Không được, tuyệt đối không được đâu.
Lam nhi cùng Yến nhi lớn lên vẫn không dài thêm chút nào, hai người bọn hắn kém không đến hai tuổi, tính tình đều thiên chân khả ái. Yến nhi thì không nói, Lam nhi sau này là nam tử hán, xem ra phải nhanh chóng giáo dục nó.
Nhã nhi hiện tại càng đáng yêu, có thể thấy được bộ dáng rất giống ta, Viêm Dạ phi thường thích hắn. Bất quá vậy cũng thật bất công. Hài tử thì cũng phải đối xử bình đẳng chút chứ.
…
Sau khi đêm giao thừa qua đi, ta nhìn đám trẻ ngủ lăn lóc trái phải bên Viêm Dạ trên tháp, bỗng nhớ đến kiếp trước từng xem qua một bài thơ, đến nay ký ức lưu lại vẫn thật rõ ràng.
“Khi ta vẫn còn là hài đồng, ta khát vọng một mảnh trời xanh.
Khi ta trưởng thành, ta khát vọng một thế giới.
Khi ta dần già đi, ta khát vọng một mảnh yên bình.
Ta đã tới nơi này.
Ta lẳng lặng rời đi.
Ta yêu mỗi con người nơi đây.
Có thượng đế làm chứng.
Ta đã tồn tại ở đây.”
Ta yêu ngươi, Viêm Dạ! Cảm tạ ngươi đã cho ta những đứa nhỏ này, mang lại cho ta cuộc sống hạnh phúc này.
Ta vĩnh viễn một lòng đối ngươi, chân thành, say đắm, trọn kiếp không rời.
…
Tiếu Đồng đã rơi lệ đầy mặt.
Ngươi có hạnh phúc không? Duệ!
Ngươi hạnh phúc! Duệ.
Nhìn những hàng chữ này, cuộc sống tuy ngắn ngủi, nhưng biểu lộ tình yêu ấm áp vô cùng.
Thật tốt! Thật tốt…
Ngươi không chỉ còn sống, lại còn được sống hạnh phúc như thế. Duệ… Duệ…
Tiếu Đồng ngồi dựa vào góc sáng bên giá sách, trên tay cầm quyển nhật ký trân bảo, tùy ý cho nước mắt chảy không ngừng.
“Ta yêu mỗi con người nơi này. Có thượng đế làm chứng. Ta đã tồn tại ở đây!”
Duệ, Duệ, ngươi hóa ra yêu vợ cùng con mình như thế, cư nhiên còn nhớ tới ta, cầu nguyện cho ta…
Ta yêu ngươi, Duệ. Ta thực sự yêu ngươi. Cám ơn, ca ca!
Một màn kiếp trước nhất thời xẹt qua trước mắt. Trong đầu Tiếu Đồng bỗng nhiên hiện ra một loạt kiến trúc hùng vĩ. Không có bất cứ lý do gì, ta tự nhiên biết được nơi đó. Đó là lăng tẩm của Duệ cùng vợ hắn.
Tiếu Đồng nhớ lại, tại nơi thâm sơn yên bình tao nhã đó chính là nơi mai táng đôi vợ chồng ân ái nhất của Đại Tề quốc, Tề Uy đế Già La Viêm Dạ cùng hắn chính là hoàng hậu Lâu Thanh Vũ.
Nước mắt dọc theo má không ngừng rơi.
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lìa…
Chúng ta chung quy là vô duyên.
Tiếu Đồng nhắm mắt lại, trầm lặng ngồi nhớ lại quá khứ. Hắn không biết mình ngồi bao lâu, mãi đến khi cửa phòng thư khố bị mở ra, một tiếng kêu sợ hãi mới kêu thần trí của hắn quay về.
“Trời ạ, Tiếu Đồng, ngươi rốt cuộc là làm cái gì?”
Cung thị dẫn hắn đến thư khố ba ngày trước, đến đúng hạn mới lại kiểm tra “bài tập” của Tiếu Đồng, ai ngờ vừa mở cửa ra lại bị một màn như thế dọa cho khiếp sợ.
Nguyên một giá sách bị lật tung, dưới đất cũng la liệt là sách. Này sao giống vừa được sửa sang qua? Nói giống như vừa trải qua một trận bão táp là còn nhẹ. Hắn tức đến mặt trắng bệch, thét một hồi chói tai. Sau mới thấy Tiếu Đồng lảo đảo đứng lên, chậm rãi đến trước mặt, trên mặt lộ ra một mạt quỷ dị, giống như một nụ cười tiêu tan.
“Tiếu Đồng hướng bệ hạ thỉnh tội. Xin lại cho ta một thời gian, đem nơi này sửa sang lại cho tốt.”
“Ngươi nói gần đây Tiếu Đồng có chút cổ quái?” Già La Vũ nghe hồi báo, không khỏi mờ mịt. Cung nhân kia nói: “Thưa phải, từ sau khi sửa sang thư khố, hắn liền thường xuyên ngẩn người, tựa hồ cũng không còn vội vã muốn xuất cung. Nô tài không hiểu nổi tâm tư hắn, nên hướng bệ hạ hồi báo.”
Già La Vũ buông ***g chim đang chơi đùa trong tay, cúi đầu không nói.
Mấy ngày nay hoàng thúc cũng an phận rất nhiều, sau khi hắn điều Tử Hà đến cũng không còn ác cảm với biệt viện, đã an tâm tại nơi đó dưỡng thai. Như vậy ngược lại làm hoàng đế càng bất an.
Già La Diêu tuy không còn là nhiếp chính vương, nhưng dù sao cũng là đương triều vương gia, thế lực hùng hậu. Nếu bị người ngoài biết y bị giảm lỏng ở kinh thành, chỉ sợ sẽ có phiền toái. Huống chi thích khách này…
Già La Vũ đột nhiên hỏi: “Hoàng thái hậu gần đây thế nào?”
Cung nhân kia sửng sốt, nói: “Thái hậu gần đây rất ít ra ngoài, chỉ một mực lễ phật nơi hậu điện.”
Già La Vũ trầm ngâm một lát, nói: “Nói Hoàng hậu đến vấn an thái hậu nhiều một chút, gần đây người rất cô đơn.”
“Nô tài tuân chỉ.”
“Thảo dân tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tiếu Đồng ghét nhất là phải dập đầu trước người khác. Từ hồi nhập cung, động cái là phải quỳ xuống.
“Đứng lên đi.” Già La Vũ triệu Tiếu Đồng đến, xem khí sắc cũng không tệ, phỏng chừng hắn cũng quen sống trong cung đi.
“Trẫm nghe nói ngươi gần đây làm thị đồng không tệ, nghĩ muốn ban thưởng cho ngươi.”
Tiếu Đồng sửng sốt, nói: “Thảo dân không dám.”
Già La Vũ mỉm cười: “Ngươi mặc dù không nhớ rõ, nhưng dù sao cũng từng là tham tướng của ta. Bạch Thanh Đồng, ngươi có nguyện trở lại quân ngũ, vì trẫm dẫn binh xuất chinh?”
Nếu là trước đây, Tiếu Đồng đã sớm một ngụm đáp ứng. Nhưng từ khi hắn phát hiện tiểu Duệ từng sinh hoạt tại nơi này, hắn liền đối với hoàng cung sinh ra thiện cảm. Nơi này là địa phương Duệ từng sống. Tuy biết kiếp này không thể gặp lại nhau, nhưng biết được hắn từng được sống hạnh phúc như thế, liền thật tốt quá.
Đương lúc trong lòng dâng trào tình cảm, bây giờ tâm tư hắn chính là một cỗ tưởng niệm cùng chúc phúc. Tiếu Đồng tha thiết muốn được thăm hỏi Tề Uy Đế cùng hoàng hậu. Kia chỉ còn lưu lại quyển nhật ký cũ, chỉ có thể đọc những dòng chữ trên đấy.
Nguyên lai Tề Uy Đế là ám song, những hài tử của hắn đều là do hắn thân sinh. Đây chính là bí mật hoàng gia, khó trách Duệ lại muốn dùng tiếng anh để ghi lại. Bất quá nhờ vậy hắn mới biết được sự tồn tại của ca ca. Tiếu Đồng không nghĩ rời đi hoàng cung, hắn muốn tìm Già La Diêu.
Ngày ấy nhặt được nhật ký tuy chịu đả kích không nhỏ, nhưng hắn mơ hồ nhớ lại chút ký ức trước đây. Mấy ngày nay cứ chập chờn, trong mộng cũng hiện lên một ít hình ảnh. Trong hình ảnh đó, có người kia…
Già La Diêu.
Hắn cuối cùng đã biết tên thật của y.