Thú Phu Cường Cường Sủng

Chương 39: Chương 39




“Làm sao vậy, có đau không?”

Thiên Dạ cầm trong tay dược thảo vừa nhai nát, nhẹ nhàng đắp lên miệng vết thương chằng chịt trên người Thunder, một bên cẩn thận thổi thổi, một bên thân thiết hỏi hắn.

“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, kì thật không cần đắp thảo dược.”

Con ngươi màu vàng lợt tràn đầy nhu hòa, Thunder nhẹ giọng nở nụ cười, không chút nào để ý nói, đối với thể chất của thú nhân, căn bản đúng là không cần dùng thảo dược, vết thương kiểu này trên người hắn rất mau sẽ tự liền lại.

“Làm sao lại như vậy được, nhất định là phải bôi!”

Thiên Dạ không cho là đúng nói, phi thường kiên trì muốn dùng thảo dược, nhìn vết thương lớn nhỏ trên thân hắn, nàng cực kì đau lòng, tất cả đều là vì nàng a… Thunder im lặng không nói tiếp nữa, chỉ là trong mắt ôn nhu ngày càng sâu, tuy rằng trước sau không giống nhau, nhưng hắn vẫn là yêu thích tiểu giống cái hiện tại, đầy quan tâm cho hắn.

“Ta… từ sau sẽ không tùy tiện đi cùng với ai nữa… sự tình lần này thật làm ta hối hận vạn phần.” Do dự trong chốc lát, tuy nhiên Thiên Dạ vẫn lựa chọn đem nội tâm nói ra.

“ Ân.”

Thunder sửng sốt nhìn nàng, sau đó vẫn là gật đầu, ý tứ của nàng hắn rõ ràng, đây vẫn là do hắn đã làm sai, không phải sao. Thiên Dạ giơ lên khóe miệng, tâm tình đột nhiên cảm thấy rất tốt, tối tăm còn lại trong lòng tất cả gần như được tán đi.

“Đúng rồi, sau này hắn sẽ lại đến nữa hay không?”

Thiên Dạ bỗng nhiên nghĩ đến cặp ngươi màu đỏ đậm kia, nội tâm run lên, không khỏi nâng mắt, lo lắng hỏi.

“Có ta ở đây, nàng yên tâm.”

Chỉ một câu đơn giản liền làm nội tâm khẩn trương của Thiên Dạ gọi trở về, đúng vậy, có hắn ở đây, nàng thực an toàn, không phải sao.

……………

Thiên Dạ ở bên ngoài dưỡng thương mấy ngày, sau khi thân thể không còn gì đáng ngại, Thunder mang theo nàng quay lại bộ lạc, hầu hết lớn nhỏ thú nhân đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn hắn, từng nhóm thú nhân to nhỏ nghị luận, tiểu giống cái xinh đẹp kia không phải đã biến mất sao, sao lại trở lại rồi, nhìn trên người Thunder dường như có miệng vết thương liền hiểu rõ, nói vậy, phải trải qua một trận ác chiến hắn mới đem được tiểu giống cái tìm trở về đi.

……………

Quay lại trong nhà sau một thời gian, Thiên Dạ lại một lần nữa cân nhắc lại cuộc sống trước mắt của chính mình, tạm thời nàng không thể quay trở về hiện đại, vậy tối thiểu nàng phải hảo hảo sống cho tốt cuộc sống ở đây, trải qua tai nạn lần này, nàng cũng đã rõ ràng một sự kiện, chính bản thân mình cũng không thể cứ mãi yếu đuối như vậy được, nàng phải học cách tự bảo vệ chính mình, không thể cứ mãi dựa vào người khác được, cho nên nàng muốn làm cho mình một cái vũ khí phòng thân mang trên người.

Thiên Dạ hạ quyết tâm, liền bắt đầu bằng việc tổng vệ sinh căn nhà, hiện tại nàng hoàn toàn đem nơi này trở thành nhà của mình, không chỉ căn bản đem tất cả thu dọn sạch sẽ, còn đem con mồi Thunder săn về rửa lại thật sạch, treo phía trong phòng, tính lưu lại làm lương thực dự trữ.

Thông qua Thunder, nàng đã tìm hiểu được đại bộ phận tập tục trong bộ lạc, tuy biết ở cái thế giới này giống cái thực thưa thớt, là đối tượng giống đực liều mạng tranh đoạt về, nhưng dưới sự bảo hộ của Thunder, nàng tuyệt không sợ hãi, mà nhóm thú nhân giống đực đang nhìn nàng thèm nhỏ dãi lại bởi vì cảnh cáo của Thunder, không một ai dám đi trêu chọc nàng đem cho Thiên Dạ bớt đi không ít phiền toái, không còn sợ giữa đường bị người đánh lén, đối với ánh mắt như đèn pha chiếu trên thân nàng, chỉ cần trực tiếp bỏ qua không nhìn, vậy là được.

Thunder mỗi ngày tới lui thường giống nhau, buổi sáng đi săn thú, buổi trưa trở về, cái đầu tiên đập vào mắt hắn là tiểu giống cái đang đứng chờ hắn, khuôn mặt còn mang theo nụ cười, bọn hắn trước nay chưa từng cùng nhau ở chung qua như vậy, mà nay, những cái này làm cho nội tâm hắn từng trận ấm áp, cảm giác ngọt ngào sinh sôi trong lòng, hạnh phúc quả thực như bay lơ lửng giữa trời, thật muốn như thế một đời không đổi.

Bởi vì sự tình Sanaa lần trước, Thunder hiện tại rất ít đụng vào Thiên Dạ, mặc dù dục vọng khó nhịn, hắn cũng sẽ cố nén xuống, sợ sẽ dọa đến nàng hoảng sợ.. Đối với điểm này, Thiên Dạ lại làm thế nào xem không hiểu? Chỉ là nàng không vạch trần mà thôi, có đôi khi nàng đau lòng hắn, cố ý ra ám hiệu rằng hắn có thể đụng nàng, có thể như cũ chạm đến nàng, nhưng Thien Dạ có chút không biết làm sao nói ra miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.