Boolean bộ dáng hoảng sợ cố tình làm cho chính mình trở thành một kẻ vô hình đi ở phía sau Thiên Dạ cùng Sanaa, thấy thế nàng không khỏi dừng lại bước chân xoay người quan sát hắn.
Lúc này Boolean đội trên đầu một chiếc mũ lông màu xám, thân dưới vây quanh một lớp da thú cũ nát, ngũ quan đoan chính, thoạt nhìn thế nhưng có mấy phần hương vị thiếu niên tuấn tú hiên ngang, mặc dù chóp mũi đen nhìn có vẻ chướng mắt, song thỉnh thoảng lúc khẽ cử động hô hấp lại phá lệ mang theo nét đáng yêu khác biệt.
“Tên của ngươi gọi là gì?!”
Boolean chưa từng nghĩ tới Thiên Dạ lại hỏi bản thân về vấn đề này nên không khỏi sửng sốt vài giây, dưới cái nhìn mang tính chất đe doạ mãnh liệt của Sanaa liền kìm lòng không đặng đánh một cái rùng mình, vội vàng trả lời:
“Boolean...Ta...Ta gọi là Boolean.”
“Như một*?! Cái tên này có vẻ...Rất...Kì quái?!” Thiên Dạ không kiềm chế được khoé môi vẽ ra một nụ cười.
Như một?! Đây là cái tên gì a?! Ý nghĩa thật không đứng đắn!
[*] Hạ không hiểu chỗ này cho lắm vì thấy cái tên như một cũng không có vẻ gì lạ hay không đúng đắn, nhưng nhìn bộ dáng của Dạ tỷ chắc đang nghĩ về {1} theo nghĩa của đam mỹ ấy, ai hủ chắc hiểu hen.
{1} Công =))
{0} Thụ =)) Khựa khựa.
“Không phải như một mà là Boolean!”
Boolean cảm nhận được Thiên Dạ đang chê cười tên gọi của hắn nên nóng lòng thấp giọng sửa lại cho đúng.
“Tốt lắm đừng nóng nảy! Boolean liền Boolean! À mà ngươi có biết nơi này có loại hoa quả gì ngon miệng không?! Thời tiết oi bức như hiện tại hái xuống một ít để ăn giải khát cũng không tồi!”
Ngẩng đầu nhìn mắt ánh nắng ngày hè chói chang một hồi lâu, Thiên Dạ đưa tay nhẹ lau mồ hôi trên trán rồi hướng về phía Sanaa vẫy vẫy tay, nhỏ giọng gọi :
“Đến đây Sanaa!”
Sanaa mang vẻ mặt nghi hoặc bước đến bên cạnh nàng, Thiên Dạ lại thì thào nói: “Ngươi cúi đầu!”
Hắn rất nghe lời cúi đầu, một cỗ hương thơm đặc trưng của nữ nhân nhanh chóng từ phía đối diện đánh úp tới, ngay sau đó một đôi tay nhỏ nhắn nhắn mềm mại nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên khuôn mặt hắn, Thiên Dạ dịu dàng cười nói: “Tốt lắm!”
Sanaa nhìn nàng tươi cười xinh đẹp, không khỏi rơi vào trạng thái thất thần, mãi đến khi cảm nhận được tên thú nhân khốn kiếp ở phía sau cũng ngốc lăng nhìn nàng thì mới lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng bắn qua ánh mắt lạnh lẽo.
Boolean bỗng chốc cảm giác được toàn thân bị lãnh ý bao trùm, nâng mắt quan sát thì liền bắt gặp được một đôi mắt màu xanh âm lãnh đang âm trầm nhìn mình, hoảng sợ dời đi tầm mắt, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn mũi chân trong lòng âm thầm gào thét:
“Ánh mắt mãng xà cmn thật đáng sợ!” =))
“Boolean, ngươi đi đi, nhớ nhanh chóng trở lại!”
Thiên Dạ nhẹ giọng phân phó Boolean mà không hề sợ hắn sẽ nhân cơ hội chạy trốn, thứ nhất là bởi vì Sanaa đã quen thuộc với mùi vị của hắn, mặc kệ hắn có chạy đến nơi nào thì cũng sẽ bị Sanaa tìm được, thứ hai là hắn bây giờ đã là một con chuột không lông, còn có bộ lạc thú nhân chuột nào thèm tiếp nhận hắn?!
Vừa nghĩ như thế, nội tâm Thiên Dạ không khỏi khoái trá không thôi.
Rất thành thật gật đầu, Boolean sợ hãi trộm nhìn Sanaa một chút rồi nhanh chóng ly khai, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt âm lãnh của Sanaa, toàn thân hắn liền không khống chế được run lên bần bật, tự biết bản thân mình chạy không thoát nên có thể tránh xa được cái tên mãng xà khủng bố này được giây phút nào thì hay giây phút đó.
Nhìn Boolean dường như chạy trốn rời khỏi, Thiên Dạ trong lòng cười trộm, đây là chỗ tốt của việc chuột sợ thiên địch, có Sanaa trấn áp nàng sẽ không sợ hắn dám đùa giỡn cái gì.
“Sanaa, đến đây, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lát!”
Kỳ thật nàng không mệt nhưng là đau lòng Sanaa, trong suốt quãng thời gian đi đường, đại đa số đều là hắn ôm nàng đi, mặc kệ nàng khước từ thế nào hắn cũng không đồng ý để nàng tự thân vận động, nói cái gì mà như vậy thì có thể sớm một chút về nhà, nàng không biết làm sao, chỉ có thể tận lực không đụng vào vết thương nơi cánh tay trái của hắn.
Bất quá, nghe hắn nói về nhà, nàng đúng là phi thường tò mò nhà của hai người sẽ có cái hình dạng gì.
“Nàng đang cười cái gì vật nhỏ?!”
Nhìn thấy độ cong nơi khoé môi của tiểu giống cái, Sanaa cũng vui vẻ nở nụ cười.
“Ta suy nghĩ... Nhà của chúng ta đến tột cùng có hình dạng gì!” Thiên Dạ ngẩng đầu mang vẻ mặt tò mò và chờ mong nhìn hắn.
Sanaa khẽ biến sắc nhưng rất nhanh khôi phục, cười nói:
“Trong nhà cái gì cũng đều có,mặc kệ là thực vật hay da thú, cái gì cần có đều có, nơi đó là nơi ta sinh sống từ nhỏ, phong cảnh xinh đẹp, có núi có nước, còn có rất nhiều bạn tốt, bọn hắn cũng đều rất nhớ ngươi.”
“Ha ha, nghe ngươi nói như thế, ta đột nhiên muốn sớm trở về một chút!”
Nhìn nam nhân tuấn mỹ bên cạnh, Thiên Dạ dịu dàng cười, nội tâm tràn ngập vô hạn khát khao, lại không phát hiện thần sắc ưu sầu nơi đáy mắt của Sanaa.