Editor: Phượng Chi Hạ.
“GGràààààààooooooo!!!!”
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc vạng vọng khắp bốn bể chân trời, một đầu hổ lớn có bộ lông toả ra ánh sáng bàng bạc hiếm thấy điên cuồng chạy trong rừng rậm, giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó vô cùng quan trọng, kì lạ hơn là sâu bên trong đôi mắt vàng ánh trăng của nó thế nhưng phảng phất thần sắc vạn phần tuyệt vọng.
“GGrààààààoooooooo!!!!!”
Thanh âm hổ gầm lại truyền đến, thân thể Thiên Dạ lơ lững giữa không trung khiếp sợ nhìn đầu mãnh hổ đang chạy nhanh phía dưới.
Lại là nó?!
Đầu mãnh hổ này vì sao đã hai lần xuất hiện trong giấc mơ của nàng?!
Ngay tại lúc Thiên Dạ suy nghĩ trăm lần không giải thích được, đầu bạch hổ kia đột nhiên quay đầy mãnh liệt nhìn về phía nàng.
Thiên Dạ cảm thấy trong lòng vô cùng căng thẳng, một loại cảm giác dị thường quen thuộc nhất thời tràn ngập trong trí óc, không biết tại sao nàng lại có suy nghĩ muốn tiến lên ôm lấy nó, nhưng đúng lúc này, bạch hổ chỉ lo nhìn nàng chăm chú mà không chú ý tới vực thẩm ở phía sau lưng mình, toàn bộ thân thể ngay lập tức rơi xuống không trung vô tận, phảng phất như muốn biến mất mãi mãi trên cõi đời.
Nàng chạy tới phía trước muốn bắt lấy nó nhưng thân thể lại không thể cử động được một ly, đúng lúc này một đạo sấm sét kinh thiên phá không gian đánh xuống, Thiên Dạ bất lực nhìn bạch hổ mang đôi mắt tuyệt vọng bị vực sâu nuốt chửng.
“Oành!!!”
“Không cần!!!”
Mãnh liệt ngồi bật dây từ trên mặt đất, trên vầng trán Thiên Dạ lấm tấm mồ hôi lạnh, trái tim giống như bị bàn tay của một ai đó hung hăng nắm lấy khiến nàng cảm thấy vô cùng khổ sở.
“Xảy ra chuyện gì?!” Sanaa ngồi ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần vội vàng mở mắt, lo lắng nhìn nàng dò hỏi.
Thiên Dạ chậm rãi tỉnh táo lại, nàng chuyển mắt nhìn hắn, thì thào trả lời:
“Ta...Lại mơ thấy ác mộng...”
Sanaa lập tức nhẹ nhàng thở ra, không khỏi sủng nịch khẽ véo chóp mũi nhỏ nhắn của nàng, thanh âm hữu lực từ tính dịu dàng nói:
“Vật nhỏ nàng thật là...Hại ta còn lo lắng nàng xảy ra chuyện gì nguyên lại chỉ là nằm mộng! Những gì nhìn thấy trong giấc mơ đều hoàn toàn trái ngược với hiên thực nên nàng đừng quan tâm làm gì!”
Thiên Dạ khẽ gật đầu tỏ ý hiểu, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn mang theo nét trắng bệch nhợt nhạt, nâng tay phải nhẹ vuốt lồng ngực.
“Tuy ngươi nói như thế nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy trong lồng ngực mình rất khó chịu, phảng phất giống như bị mất đi vật gì đó rất rất quan trọng!”
“Chỉ là nàng nghĩ nhiều thôi vật nhỏ của ta!”
Lời nói của nàng làm cho đáy mắt Sanaa chợt lóe lên ánh sáng lạnh, đôi đồng tử màu lục bích dần dần trở nên sâu thẩm thâm trầm, hắn vươn tay ôm Thiên Dạ vào trong lòng, dịu dàng vuốt ve hai bên tóc mai của nàng.
“Đừng nghĩ nhiều nữa! Nàng không được để sự việc không tồn tại trong hiện thực trói buộc bản thân mình có hiểu không?!”
Trong khoang mũi nhất thời tràn ngập hơi thở đặc hữu nam tính, cảm nhận được sự cường kiện rắn chắc cùng tiếng tim đập vững trãi, Thiên Dạ hít sâu một hơi khép lại rèm mi cong dài, chậm rãi khiến cho chính mình bĩnh tĩnh.
“Ân!”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng không hiểu sao chỉ cần nghĩ đến đôi mắt màu vàng vạn phần ưu thương thống khổ kia, Thiên Dạ lại bất tri bất giác cảm thấy lòng đau như cắt.
Boolean ngồi ở một chỗ cách hai người không xa, một bên đưa tay cầm một quả táo lên miệng cắn,một bên vụng trộm hướng nhìn về phía bọn họ bộ dáng thân mật, cảm thấy lồng ngực lại bắt đầu ê ẩm, đành rầu rĩ cúi đầu cắn táo nhai ngấu nghiến.
Oanh!!!
Một tia sấm xẹt qua trên bầu trời, thân thể Thiên Dạ khẽ run lên, cánh tay ôm Sanaa cũmg theo đó rung rẩy thật nhẹ, thấy thế, Sanaa dịu dàng cười, nhẹ giọng nói:
“Trời lại sắp đổ mưa! Nàng vẫn nên tiến vào trong hốc cây thôi!”
Thiên Dạ mở mắt từ trong lòng ngực hắn lui ra, kiên định nói:
“Không được! Buổi trưa thì không nói làm gì nhưng hiện tại trời lại nổi sấm sét, sức mưa khẳng định không thể nhỏ được! Ta không muốn nhìn thấy các ngươi ở bên ngoài chịu lạnh chịu ướt!”
“Không quan hệ, điểm mưa nhỏ này không thể tạo cho hai người chúng ta thương tổn gì, ngược lại nàng là giống cái thân thể mảnh mai, sẽ bị mưa giội cho sinh bệnh!”
Sanaa đau lòng nhìn nữ nhân trong lòng, phảng phất xem nàng giống như một vật trọng yếu tựa tính mạng của bản thân, Thiên Dạ tuy rằng rất cảm động nhưng không có nghĩ là nàng đồng ý với ý kiến này của hắn, quét mắt về phía bên trái thì phát hiện Boolean cũng đang nhìn nàng, Thiên Dạ lại một lần nữa chuyển ánh mắt trở về trên người Sanaa.
“Ta không quan tâm! Các ngươi muốn ta tiến vào bên trong hốc cây trú mưa nhưng lại nhìn các ngươi hứng mưa thì ta thà ở bên ngoài cùng các ngươi, như vậy nội tâm ta mới được thoải mái!”
Nói xong liền bày ra một bộ “Ta quả thật là kẻ vô dụng” trông vô cùng đáng thương.
Sanaa nhìn nàng nửa ngày rồi chỉ đành thở dài không biết làm sao, giọng điệu bất đắc dĩ nói:
“Được rồi...Nghe lời nàng vậy...Thật sự là khiến người khác không có biện pháp!”
Thiên Dạ khẽ cau chóp mũi nhỏ nhắn nhàn nhạt cười, hướng về phía Boolean dịu giọng gọi:
“Boolean mau tới! Chúng ta nhanh chóng đi tìm một cái địa phương trú mưa khác lớn hơn!”
Thật lòng mà nói Boolean theo nàng nhiều ngày như thế tựa hồ cũng không còn khiến Thiên Dạ cảm thấy chán ghét như lúc trước, tên gia hoả này chẳng dám nhìn nàng bằng ánh mắt dâm tà...Ách...Đương nhiên là có Sanaa ở đây nên hắn dù có muốn nhìn cũng không dám.
Thiên Dạ kỳ quái là lông chuột trên người Boolean đến giờ cũng chưa từng dài ra dù chỉ một ly, chỉ có đỉnh đầu là sinh trưởng chút lông mao màu xám ít ỏi, làm cho hắn thoạt nhìn đã có điểm bộ dáng giống nhân loại, tuy rằng bình thường không nói năng nhiều nhưng mặc kệ là tìm tìm thực vật hay vẫn là hái dã quả, gia hỏa này thật sự rất nhanh nhẹn, hầu hạ Thiên Dạ không sai nên nàng quyết định sau khi về nhà sẽ nói Sanaa thả hắn đi.