Editor: Phượng Chi Hạ.
Thiên Dạ càng thêm không hiểu đáp trả: “Ngươi có biết địa phương ta muốn đi nhất là nơi nào không?! Đừng làm loạn nữa!”
“Ta biết!” What vừa quan sát đường đi ở phía trước vừa nói.
Hắn vẫn luôn âm thầm đi theo phía sau ba người bọn họ, tự nhiên cũng nghe được thứ gọi là nhà mà nàng thường đang đề cập đến.
Thiên Dạ vừa nghe lời nói của hắn, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp, bọn người Sanaa hiện tại không biết đang ở nơi nào, nếu như lúc này nàng lại bị What mang đi xa hơn, cơ hội gặp lại bọn họ không phải càng thêm mỏng manh, nội tâm không khỏi nôn nóng, vội vàng đối với hắn nói: “Ta không đi! Ngươi buông ta xuống!”
“Không buông!”
What không cần suy nghĩ cũng biết Thiên Dạ đang lo lắng điều gì, đôi cánh tay hữu lực cố chấp siết chặt, chính là không muốn buông nàng xuống, dục vọng độc chiếm trong lòng trỗi dậy mãnh liệt, hắn làm sao có thể đem nàng giao cho giống đực khác.
“Ngươi buông ta ra! What, ngươi có nghe hay không!”
Thiên Dạ nhìn bản thân bị hắn mang đi càng lúc càng xa, nội tâm vô cùng hốt hoảng lo lắng, không khỏi bắt đầu giãy dụa vùng vẫy, không hề quan tâm đến những vết thương chưa lành trên người.
Nhìn tiểu giống cái vẫn liều mình phản kháng, ánh mắt What bỗng chốc tối sầm lại, bàn tay giơ ngang hướng về phía cổ của nàng bổ xuống, Thiên Dạ chỉ cảm thấy trước mắt bỗng dưng chao đảo, nhanh chóng mất đi tri giác, What ôm nàng, dưới chân dùng lực hướng về phía hạ lưu con sông chạy đi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, bầu trời theo đó lại chuyển tối, bọn người Sanaa tìm kiếm Thiên Dạ suốt một ngày, ngay tại thời điểm ngỡ như đã tuyệt vọng thì Boolean lại ngửi thấy mùi hương của Thiên Dạ, bọn hắn phát hiện trên bờ sông có dấu vết con người qua lại, hơn nữa xác định nàng đã tới nơi này, còn có hương vị mằn mặn của biển, Sanaa ngay lập tức liên hệ tới tên nhân ngư có ý đồ không tốt với Thiên Dạ, thế là bọn hắn lần theo mùi hương của nàng, suốt đêm hướng về phía hạ lưu con sông tìm kiếm.
Thiên Dạ nguyên bản cho rằng trời tối thì What sẽ dừng lại nghỉ ngơi, không ngờ tên gia hỏa này lại ôm nàng nhảy xuống sông tiếp tục bơi đi, tốc độ so với lúc di chuyển trên mặt đất thế nhưng còn muốn nhanh hơn gấp mười lần, vì đề phòng vết thương trên người nàng nhiễn trùng, hắn không biết từ nơi nào tìm đến một phiến lá cây cực lớn đem nàng bao lại, cứ như vậy không ngừng du chuyển suốt đêm.
Thời điểm Thiên Dạ nhìn thấy cảnh tượng mặt trời mọc tại địa phương ngỡ như xa lạ trước mắt, đầu óc trong khoảng thời gian ngắn cứ ngây ngốc dại ra.
Cảm giác rất quen thuộc...
Giống như trước kia đã từng nhìn qua rất nhiều lần...
“Nơi này là địa phương mà nàng muốn đến nhất! Bộ lạc thú nhân!”
Thiên Dạ không khỏi thì thào lặp lại: “Bộ lạc thú nhân...”
Vừa nghe liền biết nơi này có rất nhiều thú nhân tụ tập sinh sống, đột nhiên trong lòng Thiên Dạ cảm thấy có điểm sợ hãi, Sanaa không ở bên cạnh nàng, nếu gặp phải thú nhân có ý đồ không tốt với nàng thì phải làm sao, nàng biết chính mình không phải thú nhân, giống đực thú nhân đối với nàng mà nói lại càng thêm nguy hiểm.
“Nàng xảy ra chuyện gì?!” Nhìn thấy nàng thần sắc bất an, What nghi hoặc hỏi.
Thiên Dạ ngẩn mặt lên nhìn hắn, lắp bắp nói: “What...Chúng ta...Chúng ta vẫn là trở về đi! Nơi này... Nơi này có thể rất nguy hiểm...có rất nhiều giống đực...Bọn hắn...Bọn hắn đối với ta...”
Tiểu giống cái bất an bàng hoàng, khiến trái tim của What không hiểu sao lại cảm thấy nhói đau, hắn đến gần gắt gao ôm lấy nàng.
“Không cần sợ! không phải càn có ta ở đây sao?!”
Dù sao giống đực cường đại giống như Sanaa không phải ở đâu cũng có, nếu thật sự gặp phải địch nhân có thực lực mạnh hơn bản thân, hắn cũng có đủ sức mang tiểu giống cái nhảy xuống nước, như vậy, còn sợ gì giống đực khác, hắn tuyệt đối sẽ không đem nàng tặng cho bất kì giống đực nào.
“Grràààààààoooooo!!!”
Tiếng hổ thét gào giận dữ đột nhiên vang vọng trong không gian, Thiên Dạ vừa nghe thấy thanh âm này thì cả người bỗng chốc trở nên cứng đờ.
Đây là...
Đây là...
Thanh âm trong mộng!!!
Nàng vội vàng mở ra đôi cánh tay đang ôm chặt lấy mình của What, run rẩy đem tầm mắt nhìn về phương xa.
Chỉ thấy một đầu bạch hổ to lớn xuất hiện phía trên sườn núi, bộ lông uy phong lẫm liệt bị gió thổi ngược trông giống như một đám lửa đang bùng cháy, toàn thân toát ra khí thế vương giả, điên cuồng hướng về phía nàng chạy đến.
“Nguy hiểm! Chúng ta xuống nước thôi!”
What không thể ngờ được rằng, chỉ trong một thời gian ngắn mà bản thân đã chạm mặt thêm đối thủ cường đại, đầu mãnh hổ này nếu so với tên mãng xà khốn kiếp kia thì có lẽ còn mạnh hơn, What rất rõ ràng chính mình căn bản không phải đối thủ của hắn, nên đành phải trốn ở trong nước mới an toàn.
“Không! Không cần!”
Thiên Dạ cố chấp đẩy hắn ra, trong lòng không hiểu tại sao không hề có lấy một tia khủng hoảng, ngược lại còn mừng như điên, tựa như tìm thấy một món bảo vật đã mất đi từ lâu, nàng cũng chạy nhanh về đi phía bạch hổ.
“Đừng đi! Nguy hiểm!”
Mặc dù không hiểu rõ nguyên nhân tại sao nàng muốn đi qua nhưng What tuyệt đối không thể để nàng gặp phải nguy hiểm, cho dù liều mạng hắn cũng muốn bảo hộ nàng an toàn.
“Không cần ngăn cản ta! Ta muốn đến gần nó!”
Sự ngăn trở của What khiến Thiên Dạ nhanh chóng trở nên nóng nảy, nàng hung hăng cắn cánh tay hắn, vùng mạnh thoát khỏi cái ôm chặt chẽ, liều mạnh chạy như bay về phía bạch hổ đang lao tới, What muốn ngăn trở cũng không kịp, mắt nhìn thấy bạch hổ bổ nhào đến trên người nàng, trái tim của What không khỏi đập loạn một nhịp.
“Không cần!!!”
Ngay tại thời điểm hắn rơi vào nỗi tuyệt vọng khôn cùng, kỳ tích đã xảy ra.
Đầu bạch hổ kia mạnh mẽ đem Thiên Dạ đẩy ngã xuống đất, chẳng những không xúc phạm tới một cọng tóc của nàng, thế nhưng thân thiết liếm láp hai gò má nhỏ nhắn khiến tiểu giống cái cất lên tiếng cười khanh khách vui vẻ.
Thấy vậy, What hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong lòng trào dâng vô số nghi hoặc.