Thú Phu Cường Cường Sủng

Chương 94: Chương 94




Editor: Phượng Chi Hạ.

“Sao vậy lại thành như vậy?!”

Phát giác Thiên Dạ đã không còn ánh mắt ôn nhu như lúc xưa, Lake chung quy vẫn không khống chế được bản thân tiến lên phía trước nắm lấy bàn tay của nàng, thì thào hỏi: “Nàng thật sự không nhớ rõ ta là ai sao?!”

Thiên Dạ nhìn vẻ mặt kích động của thiếu niên lúc này, giống như chỉ cần nàng gật đầu thì hắn sẽ hoàn toàn hỏng mất, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn không giấu diếm nói: “Không nhớ rõ...Khi ta tỉnh dậy liền không biết mình là ai...”

Oanh!!!

Phảng phất như trí óc bị một đạo sét kinh thiên giáng xuống tàn phá, thân thể Lake nhanh chóng trở nên cứng đờ, suy nghĩ rối ren hỗn loạn.

Thunder vỗ nhẽ bả vai của Lake, khuôn mặt lãnh khốc khí phách cũng nhiễm một chút uể oải, chậm rãi nói: “Vẫn là nên đem tiểu giống cái đi gặp dược sư trước!”

Lake đôi mắt chua xót quay đầu nhìn hắn, yết hầu khô khốc bật thốt: “Tiểu giống cái sẽ nhớ lại chúng ta đúng không?!”

“Nhất định sẽ nhớ!”

Thunder đối với hắn gật đầu, trong mắt tràn ngập kiên định, hắn tin tưởng cuộc sống tốt đẹp trước kia sớm muộn gì cũng sẽ quay lại.

Nhìn bọn hắn tự an ủi lẫn nhau, Thiên Dạ nội tâm khổ sở không nói nên lời, nhưng biết làm sao đây, nàng cái gì cũng đều không nhớ rõ.

Sanaa cùng Boolean một đường điên cuồng đuổi theo Thiên Dạ, cuối cùng đi đến bờ sông bên ngoài bộ lạc.

Đưa mắt quan sát xung quanh, sắc mặt Sanaa trầm xuống: “Vẫn là chậm sao?”

“Sanaa ngươi xem!”

Boolean phát hiện trong dòng sông có một bóng dáng đang bơi đến nên lớn tiếng nói.

Sanaa nhìn tới địa phương hắn chỉ, đôi mắt sắc bén khẽ nhíu lại.

Xôn xao!!!

Một cái nam tử có mái tóc dài kim sắc từ trong làn nước đi ra, không phải What thì là ai?!

“Là ngươi?! Ngươi đã đem tiểu giống cái giấu đi đâu!” Boolean thấy người đến là hắn liền lo lắng quát lớn.

What không hề nhìn tới Boolean, chỉ đem tầm mắt đặt trên người Sanaa: “Nàng đã bị kẻ khác mang đi!”

“Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao?!” Sanaa khẽ nhếch đôi hàng chân mày bình tĩnh hỏi.

What trấn định nhìn hắn, nói tiếp: “Nàng bị một đầu bạch hổ mang đi!”

Là hắn!

Sanaa có thể khẳng định người Thiên Dạ đi chính là Thunder, trên mảnh đất này chỉ có tồn tại một đầu bạch hổ là hắn.

“Kia chúng ta nhanh đi cứu nàng!”

Boolean không khỏi sốt ruột, lỡ như tiểu giống cái rơi vào trong tay dã thú thì không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì.

“Không cần!”

“Vì cái gì?!” Boolean không hiểu nhìn Sanaa.

“Thiên Dạ sẽ không gặp phải nguy hiểm!”

Thực lực Thunder rất cường đại, lỗ mãng vọt vào khẳng định sẽ không chiếm được phần thắng nào, không bằng kĩ lưỡng suy nghĩ biện pháp làm dẫn dụ Thiên Dạ đi ra, hắn biết nàng chắn chắn đã đem hết thảy sự tình nói với Thunder, tên kia khẳng định đã sớm chuẩn bị nghênh chiến hắn, như vậy trực tiếp xông vào không phải là biện pháp khả thi.

“Vậy hiện tại chúng ta phải làm gì?!”

Chỉ cần nghĩ tiểu giống cái đang ở trong tay một đầu mãnh hổ hung ác, nội tâm Boolean liền giống như bị một bàn tay ai đó hung hăng bóp chặt.

Sanaa trầm tư trong chốc lát, tại bên Boolean nhỏ giọng nói: “Chúng ta như vậy...”

Whar đứng trong nước nhìn hai người bọn hắn thượng lượng, khoé môi khẽ vẽ lên một độ cong tuyệt mỹ.

Thunder và Lake mang biểu tình vô cùng mất mát từ trong một căn nhà đá đi ra, Thiên Dạ đi theo phía sau, nhìn thấy hai người bọn hắn u dột cau mày cũng không biết làm sao cho phải.

“Làm thế nào đây...Ngay cả dược sư cũng không có cách giúp nàng khôi phục trí nhớ...” Lake vẻ mặt uể oải thì thào.

Thunder dừng lại bước chân,chuyển ánh mắt sang nhìn Thiên Dạ, trầm giọng nói: “Vậy chúng ta liền giúp nàng khôi phục!”

Thiên Dạ lúc này cũng nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng ánh trăng tràn đầy tình cảm của hắn.

“Chúng ta giúp nàng khôi phục?! Bằng cách nào?!” Lake lo lắng nhìn Thiên Dạ hỏi.

Thunder trầm tư một phen rồi nói: “Chúng ta sẽ cho nàng xem thật nhiều đồ vật trước kia hoặc một ít địa phương quen thuộc...Có lẽ còn có điểm hy vọng!”

Thiên Dạ do dự trong chốc lát cũng nói: “Ta cảm thấy biện pháp này có lẽ có thể...”

“Thiên Dạ...”

Thunder thâm tình nhìn nàng, khóe miệng vẽ lên một nụ cười sủng nịch: “Kỳ thật nàng biến thành dạng gì cũng vẫn là tiểu giống cái của ta!”

“Đúng vậy! Tuy rằng nàng không nhớ rõ chúng ta nhưng chỉ cần nàng vẫn ở đây là đủ rồi!”

“Thunder...Lake...Tuy rằng ta cái gì đều không nhớ rõ...Nhưng ta vẫn có thể cảm giác được nội tâm của mình đối với các ngươi có cảm tình thân thiết...Ta không ngốc...Biết cái gì là thật cái gì là giả...Ta...Tin tưởng các ngươi!” Thiên Dạ ôn nhu nhìn bọn hắn, thấp giọng nói.

Lake cảm động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Thiên Dạ...”

Từ lúc quen biết tiểu giống cái, hắn vẫn luôn gọi thẳng tên nàng, cho rằng chỉ có như vậy bản thân mới giống giống đực của nàng, không phải bị nàng xem như đệ đệ mà đối đãi.

Đương nhiên Thiên Dạ không biết suy nghĩ thẩn trọng này của hắn, chỉ cảm thấy thiếu niên tuấn mỹ này khiến cho nội tâm của nàng chua xót không nói nên lời, nhịn không được nắm chặt bàn tay hắn.

“Tốt lắm! Thiên Dạ có khả năng đã đói bụng đi! Ta mang nàng đi ăn!”

Thunder nhíu mày tách ra bàn tay của hai người, Thiên Dạ không khỏi sửng sốt nhìn người đột nhiên nổi giận trước mắt, trong lòng hoang mang không thôi, mà Lake tự nhiên biết ý tứ của Thunder, cũng bất mãn nhìn hắn.

Thunder quan tâm cũng không thèm quan tâm, trực tiếp kéo Thiên Dạ đi về phía trước, tuy trong lòng Lake cực kỳ mất hứng, nhưng cuối cùng vẫn đành nhấc chân đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.