“Em dám? Cô gái nhỏ, gan của em lớn quá rồi?”
Khải Hà nét mặt mang ý cười gian xảo, đầu lưỡi quấn chặt lấy hạt đậu trước gò bồng, bắt đầu day liếm.
Uyển Nhi bị kích thích đột ngột, cả người lại nóng lên một trận dữ dội. Cả thân đều buồn buồn, như có luồng điện phóng qua cơ thể. Vội nói lời chào tạm biệt với bà Hàn để xử lí cái con người nghịch ngợm kia.
- Dì à, con cúp máy nhé, lát nữa con sẽ về...
Bà Hàn biết cô đang ở cạnh anh nên cũng rất an tâm. Một lòng là giao cháu mình cho Vương Khải Hà. Khỏi phải nói cũng biết, bà Hàn chính là có ấn tượng tốt với cậu cháu rể này. Bà liền nhanh chóng đồng ý cúp máy.
- Được được, hai đứa chơi vui vẻ, tạm biệt!
- Dạ con chào dì...
Uyển Nhi cô thấy người dì yêu dấu ngày nào một mực cưng chiều mình, giờ lại không suy nghĩ, toan nhường luôn cô cho anh. Cô lắc đầu, phải nói là thật ba chấm đi, từ khi Khải Hà xuất hiện, cô có cảm giác, mình như được nhượng qua cho anh nuôi, chứ không phải dì nuôi nữa. Bà Hàn một mực quan tâm biểu hiện rõ ràng với anh a, chẳng trách cô không ghen tị? Nhiều khi còn tự hỏi, liệu có phải đây là dì của mình không, hay đã là dì của người khác rồi nữa.
Bà Hàn như có thần giao cách cảm, ở nhà hắt xì liên tục!
“Chết tiệt, ai lại nhắc tôi nữa vậy trời?”
Bà Hàn than vãn, cái mũi này đã nhảy lên nhảy xuống hàng chục lần rồi, nhiều không kể xiết. Lúc là mạnh một hơi như đang có ai đó nhắc mình liên tục, lúc thì từng lượt từng lượt nhỏ, ý như đang nói xấu mình. Bà Hàn thở dài, lắc lắc đầu, tự dặn bản thân:“ Chắc là do bị dị ứng gì đó thôi!”
Quay trở lại căn phòng kia của khách sạn. Uyển Nhi cô vừa cúp máy, cũng là lúc Khải Hà rút cự vật ra. Thứ to lớn kia vừa ra khỏi nơi tư mật, đã hung hăng tiến vào, khiến cho cô chưa thể thích ứng kịp. Uyển Nhi há miệng hét lớn, mồ hôi tiết ra không ít!
- Aaaaaaa, tên đáng ghét nhà anh, thô bạo như vậy!
Khải Hà nghe tiếng hét của cô, không những không để ý, ngược lại còn liên hồi luân động. Những cú thúc vào dồn dập, hoa huyệt nhỏ nhắn mới chỉ làm quen một hai lần, lại bị động mạnh như vậy. Phía dưới co rút mạnh mẽ, Khải Hà cúi đầu, ghé sát vào tai cô nhấn mạnh từng chữ:“ Đây là phạt em vì dám ví Khải Hà tôi với cún!”
Uyển Nhi tuy nửa tỉnh nửa vời nhưng cũng nghe trọn vẹn những lời này. Đối với con người này, ngoài phạt phạt và phạt ra thì sẽ chẳng có gì đặc biệt thú vị hơn! Mọi chuyện đều phải giải quyết bằng những hình phạt bá đạo mà chỉ anh mới có thể nghĩ ra và dĩ nhiên anh là người đặt ra, đồng thời là người nắm quyền.
- Đâu có, con cún dễ thương mà...
Uyển Nhi lắp bắp biện hộ, chỉ lỡ miệng một giây thôi, là đớn đau hàng giờ!
- Nhưng tôi không thích vậy, trừ khi, em đồng ý cho con cún này “ăn thịt” tiếp, xem ra còn có thể suy xét!
Khải Hà đưa ánh mắt sắc bén, lướt dọc một đường trên người cô, ánh mắt như thiêu đốt da thịt.
Tình cảnh hiện tại của hai người lúc này cũng vậy, anh là người phía trên, anh là người có thế, anh thắng!
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào làn da mơn chớn ướt áp mồ hôi của cô, vùng da nhạy cảm đỏ lên. Anh hôn lên nơi đó, và cũng không quên nhấn lại một vết tích. Sau một hồi cắn mút, vùng cổ hiển nhiên mà xuất hiện thêm một vết mới, anh thoả mãn nhìn thành quả của mình để lại.
Phía dưới lại tiếp tục ra vào, nhanh chậm tuỳ lúc. Uyển Nhi có cảm nhận được chút ít đau điếng, nếu chi phối cảm xúc cô của hiện tại ra mười phần thì năm bảy phần đều là sung sướng.
Hoa huyệt nhỏ ôm trọn lấy cự long, quả thực là vừa khít như lời anh nói. Có lẽ, hai cơ thể này sinh ra vốn đã dành cho nhau thật.
- Hự...thật khoái!
Anh nhìn cô, miệng tấm tắc khen ngợi. Những lời này thật là ngượng chết cô! Sự hưng phấn đạt tới đỉnh điểm, anh thúc mạnh vào người cô một cú, nó sâu đến nỗi chạm đến cả tử cung.
Một cơn ê buốt ập tới, Uyển Nhi cấu mạnh vào vai Khải Hà. Móng tay cô tưởng chừng như từng bước từng bước găm vào da thịt màu đồng sáng bóng kia. Uyển Nhi dồn hết đau đớn ra sức cào xé tấm vai rắn chắc, mấy vết xước hiện lên rõ rệt!
Uyển Nhi ngất lịm đi, anh bế cô vào nhà tắm, đặt cô xuống bồn tắm rộng lớn sang trọng, anh dùng nước ấm vệ sinh giúp cô. Vì là lần đầu nên anh hiểu rõ, khi tắm xong cũng không quên thoa thuốc giúp cô. Đặt Uyển Nhi nằm trên giường, anh với chăn đắp lên giúp cô, đặt lên chán Uyển Nhi một nụ hôn, rồi mới rời khỏi giường.
Khải Hà tiến về phìa bàn ghế, bắt đầu mở laptop cá nhân của mình ra và nhập mã xác nhận. Đây là dòng máy tính hiện đại tiên tiến nhất thế giới hiện nay, số lượng mới công bố ra thị trường có hạn là 5 chiếc, anh đã nhanh tay mang về cho mình 3 chiếc, có phải quá phô trương không?