Mọi người đã đến đông đủ cũng là lúc mở tiệc. Phục vụ từng nhóm đem đồ ăn lên, chẳng mấy chốc, hương thơm hấp dẫn đã lan toả khắp căn phòng.
Xung quanh chỗ cô ngồi, mấy vị bạn học đều nói chuyện vui vẻ cả, mọi người đều kể về cuộc sống hiện tại của mình, thi thoảng lại nhắc về những kỉ niệm đáng nhớ trong quá khứ. Uyển Nhi cũng là đang rất hào hứng đi, miệng nhỏ không ngừng tươi cười, nụ cười ấy đã đốn tim của biết bao nhiêu nam nhân đang ở đây.
Một người vui vẻ cười đùa, người kia thì đen mặt, tâm tình đã không mấy tốt đẹp. Uyển Nhi cử mải miết nói chuyện với bạn học, mà quên đi sự hiện diện của Khải Hà. Anh vốn ban đầu chỉ định trêu cô một chút, nào ngờ lại là chính mình bị ngó lơ.
Cứ chốc nhát một lần, chốc nhát lại một lần, suốt buổi nói chuyện, anh cứ ngó nghiêng quan sát cô, xem Uyển Nhi có phản ứng gì không.
Kết quả vẫn là không một biểu hiện.
“ Nào mọi người! Chúng ta cùng nâng ly!”
Một người bạn học đứng dậy, trên tay cầm li rượu sóng sánh, màu đỏ cực kì hút mắt, đề nghị.
Uyển Nhi bị sự nồng nhiệt lấn át, cô còn quên cả việc mình không uống được đồ uống có cồn, kể cả là rượu loại nhẹ.
Giống như mọi người, cô cũng cười tươi, nâng ly rượu đặt bên cạnh lên.
“ 1....2....3 uống!”
“ Phải hết nha, hết nha!”
“ Ầy, Thế Thành, cậu mau uống đi, để ý Tư Kỳ làm gì!”
“ Đúng đúng, cậu xem, có khi tửu lượng của Tư Kỳ sẽ hơn cậu mất!”
Mấy người bạn học đã biết rõ tâm tư của Thế Thành đối với Tư Kỳ, được nước châm chọc. Thế Thành chỉ biết cười trừ cho qua, còn ở đằng này, Tư Kỳ mạnh dạn nâng ly.
“ Tửu lượng của tôi, tốt hơn các cậu nghĩ đấy!”
Nói xong, Tư Kỳ uống một lần cạn ly.
Rồi có một người bạn nữa để ý đến Uyển Nhi, cô ta nói:“ Uyển Nhi, cậu không dám uống sao?”
Phi Yến thấy Uyển Nhi đang lăn tăn, đăm chiêu nhìn ly rượu mà chưa uống, đồng thời, nghe được lời của vị bạn học kia, cô ta cũng hùa theo lên tiếng.
“ Đúng đó, Uyển Nhi, xem ra cậu vẫn là nhút nhát như ngày nào a!”
Uyển Nhi thấy mọi người nói vậy thì có chút bối rối. Cô trước giờ chưa từng uống thử bất kì một loại rượu nào, dù nặng hay nhẹ.
Cứ thử một lần xem sao?
Uyển Nhi nâng ly rượu lên, vừa định đưa lên miệng, liền bị một cánh tay chặn lại.
Khải Hà ngồi gần đó, thấy vậy cũng không nhịn được cảnh tượng trước mắt.
Anh biết, cô dị ứng với đồ có cồn!
Hơn nữa, cô không thích ứng được với chúng, chỉ cần một ngụm thôi cũng sẽ cảm thấy chóng mặt.
“ Um....Khải Hà...!”
Cô giật mình, lặng lẽ nhìn anh.
“ Này cậu, Uyển Nhi đang uống mà!”
“ Làm gì vậy chứ?”
“ Hầy, đúng là...!”
Mấy người bạn học thấy kế hoạch thất bại thì lên tiếng phàn nàn. Phi Yến hậm hực nhìn sự việc, cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, vò lấy vạt váy bằng lụa trơn.
“ Các người là bạn mà không hiểu sao? Cô ấy bị dị ứng với cồn, dồn ép một cách ngu ngốc!”
Khải Hà tức giận, nắm chặt lấy ly rượu tưởng chừng như sắp bóp nát ra thành trăm mảnh vụn, đặt mạnh xuống bàn, nhìn qua cũng thấy vẻ này thật đáng sợ.
Cô biết mình vừa làm gì!
Cô cũng biết mình đã khiến anh giận.
Cô biết, vừa rồi chính anh là người gỡ rối giúp cô...
Hai bàn tay Uyển Nhi nắm lấy bắp tay anh, lay lay nhẹ.
Anh thấy phản ứng của cô như vậy, quay xuống nhìn, ánh mắt anh thực sự giận, sắc bén vô cùng, nhưng trong đó, vẫn là tuyệt đối ôn nhu mà anh dành cho cô.
Tất cả mọi người im lặng.
Họ không dám kì kèo như cách đây vài phút nữa.
“ Nếu các người muốn uống, bao nhiêu cũng được, tôi uống thay cô ấy!”
Khải Hà giõng giạc tuyên bố, lần nữa cầm ly rượu lên, đưa lên miệng, một tích tắc đã không còn giọt nào vương lại.
Phi Yến nghĩ ra một âm mưu khác, cô ta tiến về phía hai người, tay cầm theo một chai rượu, là loại rượu có tỉ lệ cồn cao hơn so với loại thường.
“ Vậy coi như, Vương tổng chịu phạt của mỗi người chúng em một ly?”
Cô ta xảo quyệt đưa ly rượu trên tay ra trước mặt anh, Khải Hà không day dưa nhiều, giật lấy uống hết.
Cứ như vậy, từng người từng người một tiếp rượu, anh đều đón nhận cả.
Uyển Nhi ánh mắt lo lắng nhìn anh, cô biết Khải Hà là người trong giới làm ăn, đối với anh mà nói, việc uống rượu là đơn giản và bình thường. Nhưng uống nhiều như vậy, sẽ là không tốt.
“ Hà à, hay thôi đi, anh đã uống nhiều như vậy rồi....”
Uyển Nhi e dè giật tay áo anh, ánh mắt trùng xuống, ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ.
“ Không sao mà!”
Khải Hà nói để cô an tâm hơn.
Mọi người hoà vào buổi tiệc, anh từ lúc đó cũng ngồi cạnh cô, không về vị trí cũ.
Tận tình để ý, gắp thức ăn vào bát cho cô.
Uyển Nhi chật vật dùng nĩa cắt thịt, lạch cạch loảng xoảng cả.
“ Để anh!”
Khải Hà đẩy đĩa của mình sang cho cô, lấy đĩa của cô về phía mình. Giọng nói nhẹ nhàng, thập phần là dịu dàng ôn nhu.