Đang vui mừng hớn hở, thì cô chợt nhận ra rằng chiều nay cô có chuyến bay về Vân Thành. Khuôn mặt hí hửng tắt đi nụ cười, khác hẳn với 5 phút trước, cô xịu mặt nuối tiếc:“ Chiều nay tôi phải về Vân Thành rồi! Giờ không thể đi với anh được, e là không kịp chuyến bay.”
Âm thanh lí nhí, ngày càng nhỏ dần phát ra từ miệng nhỏ.
- Em về Vân Thành làm gì!?
Khải Hà dằn ra từng chữ một. Anh có lẽ là đang giận, vì nếu cô không nói chắc chắn anh cũng sẽ không biết chiều nay cô về Vân Thành.
- Tôi về thăm chú dì tôi ở đó. Đã lâu rồi, tôi chưa về thăm họ, nhân dịp nghỉ lễ sắp tới nên tôi muốn về!
- Có thể không về?
Anh sao lại hỏi lạ đến vậy! Cô phải khó khăn lắm mới có mấy ngày nghỉ lễ, cộng với việc về xin học cho Doãn Hiền, quá là lí do hoàn hảo để về thăm quê!
- Không được! Tôi nhất định phải về!
- Vậy tôi đi cùng em!
Giọng nói quả quyết vô cùng!
- Càng không được! Anh chắc hẳn là rất bận, tôi tự về được, hơn nữa còn có em gái, không muốn phiền anh!
Nói vậy thôi, chứ thực ra trong lòng cô là đang muốn để anh ở đây. Vì sao? Đơn giản đó là về nhà của chú dì cô, ngộ nhỡ anh làm càn như hôm nay sẽ rất khó giải thích với chú gì Hàn! Tốt nhất không có anh quản vẫn là thoải mái hơn nhiều!
- Sẽ không phiền! Tôi cũng muốn ghé Vân Thành du lịch luôn!
Anh biết thừa trong lòng bảo bối của anh đang nghĩ gì! Cô còn lâu mới qua mặt được anh. Khải Hà cũng đâu dại để cô về một mình, nhỡ lại có tên nào hớt tay trên của anh thì sao? Xem ra anh là đang lo xa!
Biết chẳng thể phản đối nữa. Cô đành chịu thua anh, uỷ khuất mà nói:“ Vậy thì tuỳ anh thôi!”
- Vậy giờ chúng ta đi?
Vừa nói anh vừa lại gần kéo sát cô lại mà âu yếm ôm eo. Cô cũng mặc cho anh ôm.
- Tôi phải gọi điện dặn dò Doãn Hiền đã!
Anh nhíu mày, đi với anh mà cô một câu cũng Doãn Hiền, hai câu cũng là Doãn Hiền. Cứ như yêu nhau vậy! Thấy anh không nói gì cô cũng tranh thủ gọi!
- Dạ Nhi tỷ?
“ Chị bây giờ có hẹn đi ăn với bạn! Em cứ thu xếp hành lí, chiều nay chị đón em!”
- Tỷ không về ai nấu cơm em ăn?
“Nhưng tỷ thật sự không về được!
- Không biết đâu, tỷ về đi, tỷ tỷ à!
Doãn Hiền nũng nịu, cô cũng muốn về lắm nhưng làm sao có thể, nhất là khi anh đang dần mất hết kiên nhẫn đợi cô nói chuyện chứ! Nhận thấy anh không thể chờ đợi nữa, cô vội vã dỗ dành Doãn Hiền.
“ Doãn Hiền à! Đừng náo! Em có thể tự đi ăn mà! Sao hôm nay lại hành chị vậy chứ!”
- Em không cần biết!
“Doãn..”
Chưa kịp nói xong thì chiếc điện thoại trên tay cô đã bị anh giật mất!
- Anh....!
Cô cố với lấy điện thoại từ tay anh nhưng bất thành! Với cái chiều cao 1m65 như cô làm sao với được 1m85 như anh chứ! Chênh nhau hẳn 20cm đó!
“ Chị cô đang đi ăn với tôi! Đừng làm phiền!”
- Anh là Khải Hà?
- Đúng!
Nói xong anh tắt máy, để lại cho Doãn Hiền ở đâu dây kia tức chết buột miệng chửi thề.
“Cái tên chết tiệt Khải Hà nhà anh! Trả Nhi tỷ cho tôi!”
- Đi được rồi chứ?
Anh quay ra nhìn cô. Uyển Nhi không nói gì, chu môi bất mãn đi cạnh anh.
Xuống đến đại sảnh công ti, mọi người ai cũng bất ngờ và ai cũng thắc mắc:“ Cô là ai? Mà lại được Vương tổng sủng đến vậy?”
Nhận thấy mọi người không ngừng chỉ trỏ, bàn tán, cô ngại ngùng nói:“ Anh buông tôi ra đi chứ? Mọi người đang nhìn kìa!”
Anh đưa mắt nhìn đám người kia một hồi.
- Còn nhìn tôi lập tức đuổi việc mấy người!
Câu nói của anh vừa dứt, ngay lập tức họ giải tán hết, tập trung vào công việc!
- Rồi chứ?
Cô khẽ thở dài. Đối với con người anh chỉ có đe doạ thôi sao? Không thể nhẹ nhàng hơn ư?
Chiếc Lan Rover màu đen sáng bóng, một trong những hãng xe hot nhất hiện nay! Nhoáng cái, xe dừng ở trước cửa quán trà!
Đây chính là Thiết Mộc Lan! Quán trà sữa nổi tiếng nhất Trung Quốc bao gồm 18 chi nhánh rễ trên khắp đất nước này, chi nhánh chính là quán trước mắt nàng, đặt ở Bắc Kinh! Toàn bộ kiến trúc của Thiết Mộc Lan đều được xây dựng theo phong cách retro, cổ truyền Trung Hoa! Mọi thứ đều được làm bằng gỗ! Đồng phục là loại trang phục truyền thống của Trung Hoa này xưa! Giản dị mà bắt mắt, vô cùng duyên dáng! Dĩ nhiên giá thành ở đây cũng không hề rẻ! Trung bình một cốc trà sữa nơi này có giá gấp 10-20 lần trà sữa bình thường!
Uyển Nhi đã đến đây 2 lần. Cô là sinh viên mà, làm gì dám lãng phí uống trà sữa ở đây thường xuyên! Quả thực, đúng với giá của nó, vị trà sữa ở Thiết Mộc Lan rất ngon! Chỉ cần nếm thử một lần là không thể quên! Cô vẫn nhớ rất rõ vị đặc trưng của nó từ lần đầu đến đây, giờ nghĩ lại càng muốn uống ngay lập tức! Uyển Nhi cô là một tín đồ cuồng trà sữa đó nha!