Mỹ Sênh đứng đó, đôi mắt mở to run run, im lặng quan sát mọi điều đang diễn ra trước mắt.
Cho đến giờ phút này, ông Vương mới lên tiếng.
“ Đã về rồi thì ngồi xuống ăn cơm, đừng để cho Mỹ Sênh là khách mà mất tự nhiên.”
Nét mặt ông nghiêm nghị, cương trực của một người trụ cột trong gia đình. Ông không hỏi han gì đến Uyển Nhi, chỉ gằn giọng nhắc nhở, hành động này chứng tỏ, ông không hề để ý đến sự xuất hiện của cô. Khải Hà cũng thu lại nụ cười trong chớp nhoáng, nét mặt lạnh lẽo, u ám.
“ Mỹ Sênh, lại đây ngồi đi cháu.”
“ Vâng.”
Mỹ Sênh nghe theo ông Vương thuận tay kéo ghế ngồi xuống cạnh bà Vương. Khải Hà cũng dắt Uyển Nhi vào ngồi vào phía đối diện.
Cách nói này của ông, là sao chứ? Ông không thích mình sao?
Những suy nghĩ dè dặt đã vang lên trong đầu Uyển Nhi.
Khải Hà ngồi vào bàn ăn, vẫn là vẻ ôn nhu như vậy, gắp cho cô rất nhiều. Anh còn muốn cắt thịt giúp cô như mọi lần đi ăn, nhưng cô từ chối.
“ Ông nội của Mỹ Sênh chính là bạn chí cốt của ta. Được biết hai đứa quen nhau từ trước, lại lớn lên cùng nhau, đó không phải là sự vô tình, mà là sắp đặt.”
Ông Vương dừng lại, uống một chút rượu vang. Có lẽ đã hình dung ra điều ông sắp nói đến, nét mặt của anh không mấy vui vẻ.
Cô cũng hiểu ông Vương muốn nói gì.
“ Ông à, con có bạn gái rồi.”
Bốn chữ “ có bạn gái rồi “ anh đặc biệt nhấn mạnh. Khải Hà rất hiểu hàm ý trong câu nói của ông Vương, tất nhiên là anh hoàn toàn bác bỏ, cô còn ngồi đây, anh càng phải làm rõ. Sở dĩ mối quan hệ giữa anh và Mỹ Sênh cũng chỉ là an ủi, vỗ về tâm tư của đối phương trong một hoàn cảnh tình cờ, nếu có nảy sinh tình cảm cũng chỉ là chút rung động trong suy nghĩ của hai đứa trẻ, hoàn toàn không có gì hơn. Khải Hà anh không hề muốn phủ nhận sự thật rằng anh và Mỹ Sênh cũng có những giây phút vui vẻ trong quá khứ, nhưng anh của hiện tại đã đủ chứng chắn trong suy nghĩ và hành động, suy cho cùng cũng khi ấy cũng chỉ là hai đứa trẻ, hoàn toàn không có gì khác. Người con gái anh thực sự yêu, thực sự muốn bao bọc, che chở chính là Trương Uyển Nhi, anh không thể làm theo chỉ thị của ông để rồi làm tổn thương cô được.
“ Hơn nữa, con trước giờ chỉ coi Mỹ Sênh như em gái.”
Sự khẳng định mạnh mẽ trong câu nói của anh chính là điều khiến cho cô cảm thấy yên tâm nhất. Cô đưa mắt lên nhìn anh, nhìn thấy sự cương quyết trong ánh mắt anh, thực sự rất an tâm.
Ông Vương thấy anh nói vậy, cũng không có ý gì khác, cả nhà không mấy ai tự nhiên ăn uống, mọi người đều rất khó nói.
Mỹ Sênh cũng vậy.
Ăn xong cơm, cô và Mỹ Sênh cùng bà Vương ngồi tại phòng khách trò chuyện, ông Vương và Khải Hà đã đi lên phòng làm việc.
“ Hai đứa ăn trái cây đi, đừng để ý những lời vừa rồi của hai ống cháu họ.”
Bà Vương áy náy đưa cho cô và Mỹ Sênh mỗi người một miếng táo.
“ Dạ không sao đâu bà.”
Những lời này cô vốn định nói, ai ngờ là Mỹ Sênh đã nhanh hơn một bước nói trước, nên Uyển Nhi chỉ cúi đầu gật gật như đã biết.
“ Uyển Nhi, con đã đi làm chưa?”
Bà Vương thấy cô còn rất trẻ, không biết là còn đi học hay đã đi làm.
“ Con học đại học năm 3 rồi ạ, sau khi thi xong sẽ bắt đầu đi xin việc ạ.”
Bà Vương gật đầu.
“ Con nghĩ sao về việc thực tập ở công ty của A Hà?”
Cô hơi bất ngờ nhìn bà, sở dĩ điều này trước đây anh đã đề cập với cô rồi, chỉ là cô chưa có ý nghĩ đến.
“ Dạ, lời đề nghị này thật sự rất tốt ạ. Con sẽ cố gắng.”
“ Được được.”
Thế rồi bà Vương quay sang hỏi Mỹ Sênh.
“ Mỹ Sênh, con chạy về đây, đã có dự định chưa?”
“ Ba mẹ con, họ muốn con ở bên Mỹ học tiếp, nhưng con quyết định về đây, nên họ cũng muốn gửi con vào công ty của anh Hà ạ.”
Uyển Nhi hơi ngây người. Vậy là cạnh tranh sao? Cũng tốt...
Quay trở lại phòng làm việc của ông Vương, bầu không khí cực kì căng thẳng, sự im lặng hoà vào ám khí lạnh lẽo của hai con người.
“ Con với Mỹ Sênh, có ý định gì không?”
Khải Hà ngồi ngả lưng trên ghế, nhàn nhạt lật từng trang báo với hàng nghìn con số thống kê.
“ Con lên đây là vì công việc.”
Khải Hà không trả lời ý của ông Vương.
“ Ta muốn hai đứa tát hợp.”
Khải Hà khựng lại, ngón tay dài kẹp chặt lấy trang giấy.
“ Chuyện này không liên quan đến công việc.”
Anh vẫn rất quyết đoán, trầm tĩnh.
“ Đứa con gái kia, chẳng có gia thế, không xứng với con.”
Ông Vương vẫn không từ bỏ ý định thuyết phục anh, mặc cho sự thờ ơ của anh là rõ rệt.
“ Trong công việc, vốn không có từ xứng hay không xứng, lớn nhỏ đều có thể hợp tác.”
Khải Hà tiếp tục lật sang trang báo mới.
“ Đừng có ngang ngược nữa, chuyện này, con vốn không có quyền định đoạt.”
Khải Hà chán nản gấp tờ báo lại, không nặng không nhẹ để xuống bàn.
“ Công ty của con, con tự có sáng kiến.”
Nói xong, anh quay người trở ra phía cửa, cũng không quên quay đầu lại nói thêm một câu.
“ Con lên đây là vì muốn nghe tư vấn công việc, không phải tư vấn tình cảm.”