Biên tập: Mama Tổng Quản
(*”▽`*)...(*”▽`*)
-------------------------------------------------
Giai Niên đang suy nghĩ về một cảnh nóng.
Loại cảnh nóng này từ xưa tới nay đều là sự uy hiếp đối đối với cô, dù sao với một người cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện yêu đương, hai mươi sáu tuổi độc thân ngây thơ mà nói, cảnh nóng thật sự cực kỳ khó miêu tả. Bất đắc dĩ, nhóm độc giả tiểu yêu cứ bình luận tới tấp dưới chương truyện đòi xem, hơn nữa còn dùng “Nam nữ chính kết hôn rồi mà còn ngây thơ như vậy, không lẽ bọn họ kết hôn giả” làm lý do danh chính ngôn thuận, vì thế Giai Niên phải bất chấp khó khăn mà viết.
Bạn thân của Giai Niên – Ôn Thanh cũng là một tác giả trên trang Tấn Giang giống Giai Niên, nhưng khác với Giai Niên ở chỗ, Ôn Thanh am hiểu nhất là viết cảnh nóng, Ôn Thanh luôn nói, nếu không phải trang Tấn Giang lọc quá gắt, bản thân cô ấy tuyệt đối có thể dựa vào việc viết tiểu thuyết H văn để làm giàu. Trước đó Giai Niên đã sớm hỏi xin kinh nghiệm từ cô ấy, Ôn Thanh lo Giai Niên là một cô gái tới giờ cũng chưa có mảnh tình vắt vai, nên quan tâm chỉ bảo cho cô: “Cậu trực tiếp lướt qua trình tự cụ thể, tô vẽ thêm chút bầu không khí là được rồi.”
Giai Niên nghe thế liền bắt đầu tô vẽ thêm chút bầu không khí.
Trước tiên viết nam chính tắt đi bóng đèn lớn trong phòng ngủ, chỉ chừa lại cái đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.
Sau đó viết tiếp nam chính mặc áo choàng tắm ngồi tựa vào đầu giường, mặc dù trên tay vờ lật lật cuốn tạp chí kinh tế tài chính, nhưng lại không đặt chút xíu tâm tư nào vào trang báo, bởi vì giờ phút này nữ chính đang ở trong phòng tắm tắm rửa, kính thuỷ tinh mờ của phòng tắm là loại nửa trong suốt, dáng người của nữ chính giữa làn hơi nước sau lớp kính mờ cứ như ẩn như hiện.
Cuối cùng lại viết nữ chính mặc áo sơ mi của nam chính từ trong phòng tắm đi ra, chiều dài của chiếc áo sơ mi chỉ có thể miễn cưỡng che tới đùi của nữ chính, mà nữ chính lại để lộ ra bên dưới vạt áo sơ mi kia đôi chân trắng nõn, thon dài.
Ngay lúc nam chính tưởng tượng được đôi chân như thế quấn lên sẽ có cảm giác như thế nào, điện thoại Giai Niên để trên bàn lại đột nhiên reo lên ầm ĩ.
Là một dãy số lạ, hơn nữa lại đến từ thành phố S, nên Giai Niên chần chừ một lúc mới bắt máy.
Đầu dây bên kia là một giọng nữ ngọt xớt: “Chào ngài, xin hỏi ngài có phải là tác giả Quang Ảnh Giai Niên(*) của bộ “Tướng quân có số đào hoa” không ạ?
Giai Niên gật gật đầu: “Là tôi.”
Cô gái đầu dây bên kia vừa nghe được câu trả lời chắc chắn, giọng điệu càng thêm mềm mại: “Chào ngài, tôi là nhân viên của Studio Lâm Tri Hạ, Lâm tổng của chúng tôi ưng ý truyện dài xuất bản hai năm trước của ngài là “Tướng quân có số đào hoa”, muốn mua lại tác phẩm này để chuyển thể thành phim truyền hình, xin hỏi ngài có ý bán bản quyền truyền hình của tiểu thuyết này không?”
Bởi vì trước đó cũng tiếp rất nhiều cuộc điện thoại dạng này, nên Giai Niên cũng không quá kích động, chỉ lạnh nhạt nói: “Ý thì có, nhưng tôi có điều kiện đính kèm.”
Đối phương cho rằng Giai Niên để ý chuyện phí bản quyền, nên nhanh chóng nói tiếp: “Ngài yên tâm, chuyện phí bản quyền này dễ thương lượng mà.”
“Không phải là chuyện phí bản quyền, điều kiện đính kèm của tôi là, tiểu thuyết của tôi, tôi muốn tự mình làm biên kịch.” Giai Niên cong ngón tay gõ lên bàn một cái, nghiêm túc nói: “Trước tiên bên cô hãy suy nghĩ kỹ xem có thể chấp nhận điều kiện của tôi hay không, nếu như có thể chấp nhận, chúng ta lại tiếp tục bàn bạc, nếu như không thể chấp nhận, vậy tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi thôi.”
Đối phương do dự một chút, cuối cùng nói: “Tôi sẽ chuyển yêu cầu của ngài đến Lâm tổng của chúng tôi, nếu như Lâm tổng của chúng tôi chấp nhận điều kiện của ngài, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với ngài.”
Tuy đối phương nói sẽ còn liên lạc lại với mình, nhưng Giai Niên cũng không vì thế đặt cuộc điện thoại này ở trong lòng, bởi vì trước đây từng có cuộc gọi đến hỏi mua bản quyền truyền hình “Tướng quân có số đào hoa” cho công ty, vừa nghe điều kiện đính kèm của cô thì cũng không ngoại lệ mà đánh trống lui quân. Thật ra thì Giai Niên cũng có thể giải thích cách làm của những công ty đó, mấy năm nay, mặc dù cô đã xuất bản mấy bộ tiểu thuyết dài kỳ, trên trang 123 Ngôn Tình cũng được xem như một tác giả nổi tiếng, nhưng cô lại không có bất kỳ kinh nghiệm nào trong việc viết kịch bản, cho nên những công ty đó một mặt khẳng định năng lực viết tiểu thuyết tài tình của cô, nhưng mặt khác cũng giữ nguyên thái độ nghi ngờ khả năng viết kịch bản của cô.
Cũng chính bởi vì có điều kiện đính kèm “Tự mình làm biên kịch”, thế nên vài tác giả cùng cấp với Giai Niên trên Tấn Giang đã bán được mấy bộ để chuyển thể thành phim, còn Giai Niên một bộ cũng chưa bán được.
Ngay cả bạn thân Ôn Thanh cũng khuyên cô: “Cậu cần gì phải tự mình ôm việc vào người chứ? Cậu làm tốt tác giả nổi tiếng của cậu không được sao? Kịch bản để cho người khác viết là được rồi, dù sao người ta cũng chuyên nghiệp mà.”
Giai Niên thở dài: “Mình cũng muốn vậy lắm á, nhưng vấn đề là mấy năm nay mình nghe nói có rất nhiều tiểu thuyết sau khi bán bản quyền để chuyển thể thành phim đều bị sửa hết trơn tình tiết, mấy tiểu thuyết đó đều là tâm huyết của mình, mình thật sự không đành lòng đem bọn nó giao đại cho người khác.”
Ôn Thanh nghĩ nghĩ: “Cậu không phải thích nhất là nhà biên kịch vàng Thư Nghiễn Tâm sao, giao cho anh ta chắc cậu yên tâm rồi chứ?”
Lúc Giai Niên nghe đến tên Thư Tâm, lập tức ánh mắt sáng lên, bất quá lại nhanh chóng ảm đạm.
______________________________
Lời của Mama: Một chương của bộ này thật sự rất dài á, dài gấp đôi 1 chương bên bộ Chu Sa, hơn nữa có rất nhiều từ ta không hiểu, tra Baidu cũng không có, nên dịch rất chậm, ta đăng trước nửa chương, sáng mai lại đăng tiếp nha.
Nàng nào học sau hiểu rộng thì giúp đỡ ta với nha. Lần đầu edit thể loại này, xin chỉ giáo.
(*): Chỗ này từ gốc là 的作者光影: Thì ra Quang Ảnh Giai Niên là bút danh của nữ chính. Vậy mà hôm trước còn không biết dịch thế nào. Kakaka, ta thật ngốc mà =))))
Chuyện phúc lợi: Ta đã tạo 1 blog cá nhân trên Facebook tên là “Mama Tổng Quản“. Nó chỉ là của riêng ta thôi. Thế nên bắt đầu lại từ con số 0. Ta treo phúc lợi khi trang đạt được các mốc 77 like, 777like và 7777 like nhé.