Edit: hongheechan
Người đàn ông hôn mê nằm ở trên giường, nghỉ ngơi qua một buổi tối, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Mở mí mắt nặng nề ra, ánh mắt hoảng hốt nhìn trần nhà màu trắng, mất một ít thời gian để thích ứng, vị nước sát trùng trong mũi làm cho anh biết mình đang ở trong bệnh viện.
Nâng cánh tay đau nhức vén chăn lên, anh ấn chuông gọi y tá ở đầu giường, tìm y tá giúp đỡ rót cho anh ly nước uống.
Anh chết khát rồi! Cổ họng khô khốc vô cùng không thoải mái, hiện tại cần một cốc nước lớn để giải khát.
"Lôi, chân của anh lại đau sao?"
Một tiếng nói vội vàng dịu dàng đột nhiên truyền vào trong tai Lôi Thiệu Đình, cánh tay anh mới vừa nâng lên bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt hoảng hốt ngay lập tức chuyển thành tinh tường.
"Ai đó?" Đầu vẫn còn hơi choáng váng, di chứng tai nạn xe cộ hôm qua vẫn còn, anh nhẫn nhịn đau đớn ở thân thể, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Không có ánh đèn phòng bệnh, khiến anh không nhìn rõ người phụ nữ đứng ở mép giường đến tột cùng là người nào.
"Chắc không phải ngay cả em cũng. . . . . . không nhận ra chứ? Trời ạ, chẳng lẽ đầu anh cũng bị đụng thương sao?" Giọng nói của cô gái phát run, nghe thấy khủng hoảng và lo lắng của cô.
Nghe tiếng nói này lần nữa, cuối cùng anh cũng nhận ra cô là ai.
"Đầu của anh rất tốt!" Cái trán chảy xuống ba đường vạch đen, Lôi Thiệu Đình nhức đầu trợn trắng mắt, cắn răng mà nói ra."Đáng chết! Không phải anh dặn A Mạch bảo em đừng lo lắng sao? Làm sao em lại chạy tới?" Tâm tình phiền não khẽ nguyền rủa.
Anh không muốn người phụ nữ anh yêu sâu đậm lo lắng, càng không muốn để cô nhìn thấy một mặt yếu ớt như thế của mình, nhưng cô lại không nghe lời mà xuất hiện, rõ ràng A Mạch không làm được chuyện ngày hôm qua anh giao phó, để xem sau khi anh xuất viện sẽ đối phó với A Mạch tiên sinh không làm được chuyện như thế nào!
"Anh bị thương, chẳng lẽ em không thể tới chăm sóc anh? Lôi Thiệu Đình, rốt cuộc trong lòng anh đang suy nghĩ gì?" Anh có thể nhận ra cô, khiến cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm."Anh cứ như vậy mà không muốn gặp lại em sao? Anh vẫn còn giận em chuyện để Thôn Thượng Chính Dã một mình đưa về nhà, có đúng hay không?"
Giọng nói nghiêm nghị của anh khiến cho cô cảm thấy hơi khó chịu, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhéo một góc chăn đắp trên người anh thật chặt.
"Mở đèn, anh không muốn gây gổ với em ở trong bóng tối." Không đề cập tới tên Thôn Thượng kia thì cũng không tức như vậy, cô vừa nói, làm cho anh tức giận lên.
Xui xẻo gặp phải tai nạn xe cộ, A Mạch không xử lý được bất lực, Thôn Thượng Chính Dã thì có ý đồ, ba chuyện này xen lẫn nhau, làm cho chỉ số cảm xúc ác liệt của anh lại cao hơn chút.
"Vậy thì làm sao chứ, em đặc biệt bay tới Đài Loan, cũng không phải vì muốn gây gổ với anh ——" Uất ức mím môi, cô từ trước đến giờ ít khi nổi giận, lại vì thái độ vừa rồi của anh hơi tức giận rồi.
"Em. . . . . ." Anh nằm trên giường bệnh thở dài một hơi."Muốn em mở đèn, là vì anh muốn nhìn em. Em đã đi đến bên cạnh anh rồi, chẳng lẽ anh còn đuổi em trở về hay sao? Anh cũng không phải ba em, toàn tâm toàn ý muốn đuổi anh về Đài Loan, tránh cho anh bắt cóc em. . . . . ." Được rồi, nếu tới thì tới, cô có thể ở với anh, với người bị thương như anh cũng không phải không tốt.
"Anh đừng nói nhỏ giống như đứa bé vậy." Oán trách tiếng của anh không rõ lắm. "Ba em đã không hề phản đối nữa, trước quyết định đi đến Đài Loan của em ngày hôm qua, lòng ông mềm nhũn rồi."
Đi tới cạnh cửa bật đèn phòng bệnh lên, lại kéo rèm cửa sổ ra, để ánh mặt trời chiếu vào bên trong phòng bệnh. Ánh sáng chiếu vào phòng làm cho cảm xúc căng thẳng giữa hai người hòa hoãn xuống, ánh mặt trời cũng làm cho vị nước sát trùng ở mũi cũng không nặng nề như vậy rồi.
"Anh không nghe lầm chứ?" Lão nhân gia mềm lòng? ! "Đây là lời an ủi phải không? Em yên tâm, anh không yếu ớt như vậy, chỉ xảy ra tai nạn xe nhỏ mà đã cần tới đồng tình của em, cố ý nói láo để trấn an anh." Ánh mắt của anh mê mẩn di động theo bóng dáng của cô.
"Em cần gì phải nói dối lừa anh? Anh thật sự rất quá đáng, em lo lắng cho mệnh của anh, anh vẫn còn có thể nằm ở trên giường nói mát một chút, không suy nghĩ đến tâm tình của em tí nào." Bóng dáng kia đi tới trước mắt anh rồi đứng lại, hai gò má phồng lên trừng mắt anh.
Lúc này, anh mới thấy rõ hình dạng của cô.
Xem ra cô hơi tiều tụy, đôi mắt xinh đẹp hiện đầy tơ hồng, hiển nhiên là quan hệ với đêm qua chăm sóc anh nên cả đêm ngủ không ngon, hơn nữa cặp mắt đẹp hơi khẽ sưng lên, rõ ràng là dấu vết đã khóc thút thít .
Môi mỏng tái nhợt bỗng dưng đóng lại thật chặt, trái tim khẽ khẽ động, nhìn bộ dáng cô vì mình mà lo lắng, còn đau hơn mấy phần với đau đớn trên thân thể.
"Xin lỗi, anh không nói nữa." Đưa tay kéo cổ tay trắng nõn của cô, kéo cô lại gần mình, tay kia êm ái thương tiếc lau gò má lạnh lẽo của cô, vén sợi tóc rủ xuống đến sau tai."Lăng, xin lỗi, tha thứ lời nói của anh mới vừa khiến em tức giận."
Anh thấp giọng thỉnh cầu.
"Em có thể không tha thứ cho anh sao? Thấy anh yếu ớt nằm ở trên giường như vậy, lòng của em đã không còn rắn như vậy rồi, còn ở lại chỗ này náo loạn với anh." Cô kích động rơi nước mắt, khuôn mặt trắng noãn dán lên bàn tay của anh, vừa cọ vừa khóc.
Khóc không phải vì áy náy của anh, mà là vì thương thế của anh.
Hôm qua lúc A Mạch đi đón máy bay cũng nói qua với cô, lúc tai nạn xe cộ xảy ra hai chân của anh bị đè ở bên trong xe không thể động đậy, nhân viên cứu viện nhanh chóng chạy tới cứu hộ đều lo lắng chân của anh có thể vì mắc kẹt quá lâu mà bị hủy hay không.
May là chân anh chỉ bị gảy xương, qua giải phẫu và bó thạch cao, chỉ cần ngoan ngoãn tĩnh dưỡng điều trị, mấy tháng sau có thể khôi phục bình thường, cử động tự nhiên.
"Chân của anh bị thương rồi, em còn dùng nước mắt đến giày vò lòng anh sao? Cái này chính là tăng hành hạ lên gấp bội đó! Nước mắt dính ướt bàn tay của anh, anh thở dài, kéo cô vào trong ngực mình, khàn khàn muốn cô đừng dùng nước mắt hành hạ anh.
"Được rồi, em không khóc." Gương mặt cọ xát ngực anh, lau nước mắt lên."Lôi, em muốn ở lại Đài Loan chăm sóc anh, trước hết cứ để Hân Nhi ở lại Tokyo, trước khi anh còn chưa xuất viện, người vú sẽ ở trong nhà lớn chăm sóc nó."
Từ trước ngực ngẩng đầu lên nhìn anh, cô hi vọng anh có thể đồng ý với sự sắp xếp này của cô, dù sao trẻ con hay ra vào bệnh viện cũng không tốt lắm, dễ dàng bị bệnh lây nhiễm.
"Ừ, cứ làm như thế đi!" Bàn tay lau từ gò má xuống miệng của cô, ngón tay của anh đặt ở môi non mềm sờ phía trên."Thật muốn hôn em, đáng tiếc hiện tại anh muốn ngồi dậy thì thần thể cũng đau."
Lực va đập từ tai nạn xe cộ lớn đến mức làm cho anh đau lưng, loại cảm giác này thật không tốt lắm, cảm giác mình như phế nhân, khiến tâm tình anh ấm ức tới cực điểm.
"Vậy thì đừng động." Nhìn sắc mặt anh phiền muộn như vậy, cô đau lòng đến gần anh, bàn tay trắng mịn nhẹ nhàng nâng cằm cương nghị của anh lên, râu mọc khắp cằm, không thèm quan tâm đến những ria ngắn kia sẽ ghim người, môi hồng trực tiếp hôn lên đôi môi lạnh như băng của anh.
"Ừ ~~ thật tốt." Mặc dù Lôi Thiệu Đình nằm ở trên giường hành động bất tiện, nhưng công lực hôn môi không lùi bước nào, anh thở dài thỏa mãn, lập tức nắm chặt thời cơ chuyển thành chủ động, triền miên khuấy đầu lưỡi của cô, cho cô một nụ hôn cách thức tiểu chuẩn nóng bỏng hừng hực.