Thu Phục Người Chồng Tình Một Đêm

Chương 14: Chương 14: Chương 5.2




Cô luôn an bài tốt nhất cho Lôi Thiệu Đình, kết quả lấy được lại là bị anh bỏ rơi.

Phí Ái Nghê bị đả kích, tâm tình không khỏi hơi khó chịu.

Nhìn Lôi Thiệu Đình thân mật cầm tay Hắc Tương Lăng ngồi vào chỗ, Phí Ái Nghê trốn vào trong phòng làm việc riêng của mình, một mình đối mặt với cảm xúc khó giải phức tạp này.

Lôi Thiệu Đình đặc biệt mang phụ nữ xuất hiện trước mặt cô, chính là muốn cho cô biết, đừng…có ảo tưởng gì trong tình cảm với anh nữa phải không?

Phí Ái Nghê vẫn luôn hy vọng có thể lấy được quan tâm của Lôi Thiệu Đình, một mình núp trong phòng làm việc thương tâm khổ sở.

"Lôi, anh làm lòng của cô ấy bị thương rồi, anh có biết không?" Vừa ngồi xuống, sau khi phục vụ đi khỏi, Hắc Tương Lăng ngồi đối diện Lôi Thiệu Đình hỏi.

Cô không biết, rốt cuộc là anh không hiểu, hay cố ý giả bộ ngu?

"Anh làm như vậy không đúng sao? Muốn cho người phụ nữ anh không có hứng thú chết tâm, đây là phương pháp tốt nhất." Anh thật sự cố ý làm như vậy, phương thức tuyên cáo này sẽ khiến Phí Ái Nghê vẫn còn hi vọng với anh hoàn toàn chết tâm.

"Phương pháp anh dùng thật sự không tốt lắm đâu?" Đều là nữ nhân giống nhau, Hắc Tương Lăng có cảm giác cực kì mãnh liệt.

"Anh không có ý với vị Phí tiểu thư này, chỉ duy trì quan hệ bạn bè với cô ấy, đơn giản chỉ dựa vào giao tình của các trưởng bối, anh phải nhanh chóng khiến cô ấy hiểu, giữa anh và cô ấy không thể phát triển tình cảm. Đối tượng làm anh muốn nghiêm túc nói chuyện tình cảm, chỉ có em thôi."

Trái với con ngươi cực nóng của anh, Hắc Tương Lăng ngoài cảm thấy đồng tình với Phí Ái Nghê, thì trong lòng cũng rất cảm động.

"Lôi, ngày mai em phải trở về Tokyo rồi, sau này. . . . . ." Bọn họ sắp tách ra, trước khi trải qua khảo nghiệm yêu xa trong tương lai, thật ra cô hơi lo lắng .

"Khoảng cách từ Đài Bắc tới Tokyo cũng không xa lắm." Anh nghiêm nghị cắt đứt lo lắng của cô." Chỉ cần em không quên anh, chỉ cần em đừng cho những người theo đuổi khác có cơ hội, chúng ta lúc nào cũng có thể gặp mặt, bồi dưỡng tình cảm."

Hiển nhiên trong lòng anh cũng rất lo lắng, chợt bắt đầu phiền não đến khả năng cô ở Tokyo bị người khác theo đuổi.

"Anh. . . . . . đây là đang lo lắng sao?" Vẻ mặt của anh đột nhiên chuyển thành khổ não, khiến Hắc Tương Tăng bật cười.

Quen nhau mấy ngày nay, cô chưa từng nhìn thấy anh chỉ có một vẻ mặt, không ngờ người luôn luôn tràn đầy tự tin như anh, lại có vẻ mạt bất an và ưu buồn như vậy.

"Đúng! Anh đang lo lắng muốn chết đây, mà em lại còn hả hê cười anh? ! Em thật ác ——" Người phụ nữ này nên bị trừng phạt một chút.

Đưa tay lướt qua mặt bàn, ngón tay thon dài thô nhám chợt giữ chặt cằm đẹp nhọn xinh của cô, môi của anh bất ngờ in vào hai mảnh mềm mại phấn nộn kia, nhiệt tình hành hạ đôi môi của cô, phát tiết lửa giận nho nhỏ trong lòng.

Cô kinh ngạc nói không ra lời, không ngờ anh lại có thể to gan trước mặt mọi người trong nhà hàng hôn cô.

Gương mặt cô đỏ rực như tôm luộc chín, Hắc Tương Lăng lúng túng xấu hổ muốn tránh khỏi, nhưng cằm lại bị anh giữ chặt, không sao bỏ chạy được.

************

Phòng theo phong cách Nhật, nhìn ra xa bên ngoài từ hành lang, là có thể nhìn thấy cảnh sắc đình viện mê người.

Bầu trời trong xanh, màu xanh lá cây tạo khung cảnh, cùng với tiếng nước chảy róc rách, làm cho người ta chỉ cần đặt mình ở chỗ này, tâm tình sẽ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Lôi Thiệu Đình mặc quần áo nhẹ nhàng đứng trên hành lang, ánh mắt như đang chuyên chú thưởng thức cảnh trí ở đình viện, nhưng thật sự anh không có một chút tâm tình thưởng thức cảnh đẹp nào cả, anh đang đợi bạn gái đã mấy ngày không gặp mặt.

Hắc Tương Lăng trở lại Tokyo đã ba tháng rồi, trong đoạn thời gian này, mỗi tuần anh và cô sẽ hẹn gặp mặt ở chỗ này.

Mỗi tuần cố định bay tới Tokyo vào chủ nhật, trong lúc tình cảm hai người căng thẳng nhất, lâm vào trong tình yêu cuồng nhiệt.

Chưa từng có một người phụ nữ nào có thể làm cho anh nhớ thương như vậy, khát vọng gặp mặt như vậy.

Kể từ sau khi hai người quyết định quen nhau, khát vọng anh đối với Hắc Tương Lăng càng ngày càng sâu, tất cả nhớ nhung và hi vọng tích lỹ tràn đầy trong ngực.

Nhưng mà anh lại sợ của nhiệt tình của mình sẽ dọa Hắc Tương Lăng, cho nên anh từng bước một trao ra tình cảm, tích lũy từng chút cảm giác thân mật giữa hai người, để cho cô thích ứng mình.

Sự kiên nhẫn của anh quả nhiên là đúng, lần trước lúc hai người gặp mặt thì Hắc Tương Lăng đã không còn kháng cự nụ hôn và hành động thân mật của anh, mặc dù anh không yêu cầu tiến thêm bước nữa, nhưng đây chỉ là để cho cô có nhiều thời gian mà chuẩn bị hơn thôi.

Vất vả chịu đựng qua một tuần lễ, anh không kịp chờ đợi, buổi chiều ngày thứ sáu lập tức ngồi máy bay đi đến Tokyo, giờ phút này anh đang ở trong khách sạn, chờ đợi Hắc Tương Lăng từ công ty đi đến nơi này để gặp anh.

Cốc cốc.

Bên ngoài, vang lên tiếng gõ cửa.

Thân hình cao lớn lập tức xoay người, bước chân tự tin ngang tang vội đi, nhanh chóng đến trước cửa, mỏ cửa phòng ra.

Bóng dáng ưu nhã anh đang chờ đợi, giờ phút này đang đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt xinh đẹp trái xoan nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, bốn mắt lập tức giao nhau, ánh mắt của anh chuyển thành sâu nồng.

"Lôi. . . . . ."

"Anh nhớ em." Kéo cô vào trong phòng, anh đóng cửa phòng đồng thời cúi đầu tìm kiếm môi thơm mềm mại của cô, khí phách hôn cô.

Cô không định kháng cự chút nào cả, nhắm mắt đón nụ hôn của anh, cặp tài liệu trong tay rơi xuống, rơi trên mặt đất, thân thể mềm mại của cô tiến sát vào trong bộ ngực rộng rãi của người làm cho cô nhớ nhung kia, tất cả nhớ nhung đều hòa tan trong nụ hôn nhiệt tình này.

Nhiệt tình của anh đã bộc ra thì không thể ngăn cản, nụ hôn của anh từ môi của cô quanh co khúc khuỷu mà xuống, rơi vào cô trắng như tuyết, xương quai xanh mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.