Edit: LyA
Dù đã biết mình bị lừa gạt cộng thêm phải ở lại căn phòng như bãi rác trên tận tầng 10 thì Hoa Nội Kiều vẫn bình tĩnh chấp nhận sự thật.
Cô vốn không phải loại con gái gặp chuyện không may thì chỉ biết khóc lóc. Người xưa có câu “Ký lai nhi, tắc an chi”. Cô tự tin mình có thể vượt qua mọi trở ngại, huống chi nếu bỏ qua Khuông Huyền Tư hung dữ, bá đạo thì mọi người ở công ty này cũng không tệ.
Khi biết được tin cô đã nhận công việc đầu bếp, mọi người đều tỏ thái độ “đồng tình”, nhất là Đinh Điềm Nhi còn hứa sẽ tặng cô một mô hình hình trẻ con làm lễ gặp mặt.
Mấy đứa bé này rất sinh động, đủ hình đủ kiểu như là đáng yêu, âm hiểm, kỳ quái hay buồn cười, cực kỳ thích hợp để trang trí lại căn nhà lớn kia.
Thật không biết căn nhà kia được thiết kế theo kiểu quái gở gì! Tổng diện tích cũng phải một trăm mét vuông, thế mà chỉ chia ra có ba phòng gồm phòng khách chung với phòng bếp và hai phòng ngủ, phòng nào cũng rộng quá mức.
Cô cứ nghĩ hai phòng còn lại cũng khủng bố không kém gì phòng khách nhưng không ngờ phòng nào cũng sạch sẽ hơn nhiều.
Phòng của Khuông Toàn Cơ được trang trí theo phong cách công chúa, mọi thứ bên trong đều là màu hồng, trên bàn để đầy mỹ phẩm và kem dưỡng da các loại, thú bông đáng yêu cũng ngập đầy các ngóc ngách; đồ đạc tuy nhiều nhưng cũng coi như sắp xếp ngay ngắn, có thể nói là lộn xộn có trật tự.
Phòng Khuông Huyền Tư lại hoàn toàn tương phản với phòng của Khuông Toàn Cơ. Trong phòng ngoài những đồ đạc cần thiết ra thì không có thêm cái gì nữa, thậm chí có dùng từ “trống rỗng” để hình dung cũng không sai.
Cô nghi ngờ rằng mấy thứ “tạp vật” trong phòng khách đều chạy từ phòng anh ta ra, nếu không thì sao cái áo khoác lông vừa mềm vừa nhẹ vừa đẹp kia lại nằm trên thảm? Thêm nữa, mấy cái áo sơ-mi và âu phục hàng hiệu đắt tiền làm sao lại nằm đầy trên sofa?
Chắc chắn vị ông chủ dã man kia cho rằng phòng khách là nơi để đồ đạc lung tung. Tất cả những vật gì khiến anh ta chướng mắt hoặc hết hạn sử dụng hoặc chặn đường anh ta thì đều bị quẳng đi không thương tiếc, quả nhiên là cảnh giới cao nhất của câu nói “nhắm mắt làm ngơ”.
Phong cách sinh hoạt và tính tình giống hệt nhau, kém đến mức khiến người ta khó mà chấp nhận.
Dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng cho những ngày tháng không được tốt đẹp lắm sắp tới đây, nhưng cô vẫn ôm ấp một tia hy vọng mong manh rằng sẽ xuất hiện tình trạng “bình thường”.
“Nhất định phải tìm thời gian nói chuyện căn phòng đầy rác kia với anh Khuông mới được.”, Hoa Nội Kiều cầm miếng xơ mướp vừa cọ bồn rửa vừa tự thì thào.
Thật ra hôm qua cô đã định nói ra chuyện này nhưng sắp xếp hành lý rồi làm quen với môi trường làm việc mới khiến cô quên mất, kết quả là tới hôm nay vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp.
Sáng sớm nay, Khuông Huyền Tư đã xuống tầng 6 họp hành đến bây giờ vẫn chưa về.
“Tiểu Kiều, chỗ cô có gì để ăn không?”
Một giọng nữ bất ngờ vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Hoa Nội Kiều.
Cô quay đầu lại liền thấy Đinh Điềm Nhi sắc mặt tái nhợt đang đi vào nhà bếp.
“Sao vậy?”, bỏ miếng xơ mướp ra, cô nhanh chóng rửa tay rồi lau vào tạp dề, đi đến bên bàn ăn.
“Đau dạ dày.”, Đinh Điềm Nhi nằm bò lên bàn ăn, nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ tội nghiệp, “Từ chiều tối hôm qua đến giờ tôi chưa ăn gì cả …”
“Ít nhất cũng phải mười mấy tiếng rồi đó.”, Hoa Nội Kiều nhăn mày, “Sao cô lại không ăn gì thế?”
Cô vừa nói vừa mở tủ lấy thuốc đau dạ dày, đưa cho Đinh Điềm Nhi một viên. Tiếp theo, cô mở tủ lạnh lấy ra một cái nồi nhỏ, đặt lên bếp gas hâm nóng.
“Bận quá nên quên mất.”, Đinh Điềm Nhi đau khổ xoa xoa cái dạ dày đang bị đau của mình, nhìn động tác lưu loát của cô mà tò mò đoán xem trong cái nồi nhỏ kia là món ngon gì, nếu là thịt hầm như hôm qua thì tốt quá rồi.
Nhớ tới hương vị nồi thịt hầm hôm qua, Đinh Điềm Nhi nuốt nước miếng “ực” một tiếng rõ to, cả thuốc đau dạ dày cũng theo nước miếng đi thẳng xuống bụng.
“Bận cũng phải ăn chứ, anh Khuông là tấm gương to đùng kìa.”, Hoa Nội Kiều tận tình khuyên nhủ.
“Ông chủ là ngoại lệ. Cô không biết đâu, ông chủ chính là kim cương vô địch, chỉ cần cho anh ấy đồ ăn thì anh ấy có thể làm việc liên tục, không cần ngủ nghỉ mà cũng chẳng đổ bệnh!”
“Cô phóng đại ghê quá.”, Hoa Nội Kiều cười khanh khách, cho rằng Đinh Điềm Nhi đang nói đùa.
“Không, không có! Chuyện này thật sự không phóng đại tí nào đâu, ông chủ thật sự mạnh mẽ như vậy á. Tôi đi theo anh ấy năm năm rồi, tới bây giờ vẫn chưa thấy anh ấy bị bệnh lần nào, kỷ lục làm việc của anh ấy là ba ngày ba đêm không ngủ đó!”
Nói đến thần tượng của mình, hai mắt Đinh Điềm Nhi đều sáng rực lên, bộ dạng kích động, thật không nhìn ra chỗ nào giống người đau dạ dày.
Có điều cô thấy bọn họ làm việc thật sự quá vất vả.
Mọi người trong văn phòng tăng ca đến mười giờ đêm đã quá đáng rồi, đến thân ông chủ như Khuông Huyền Tư càng quá đáng hơn, hơn nửa đêm vẫn còn ngồi trước bàn làm việc.
Sở dĩ cô biết anh ta làm việc khuya là vì nửa đêm nửa hôm anh ta lại gọi điện thoại dựng cô dậy, bắt cô đi nấu đồ ăn khuya cho mình.
Lúc đó cô không hề nhìn ra cảm giác mệt mỏi ở anh ta, ánh mắt ấy vẫn lợi hại như thường.
Cứ tưởng anh ta nhất định sẽ dậy trễ, ai ngờ chưa tới bảy giờ anh ta đã chuẩn bị xong xuôi, cầm báo ngồi ở bàn ăn chờ cô mang đồ ăn sáng tới.
Ngược lại với tinh thần sảng khoái của anh ta, mới ngủ được một xíu đã bị đánh thức đi nấu đồ ăn khuya nên sáng ra cô hơi uể oải. Thỉnh thoảng giấc ngủ không tốt lại ảnh hưởng tới khẩu vị nên bữa sáng cô ăn chẳng được bao nhiêu.
Đinh Điềm Nhi cũng nhờ thế mới có cháo thịt với trứng bắc thảo mà ăn.
Hoa Nội Kiều mở nắp nồi, dùng thìa khuấy đều mấy vòng. Mùi thơm của trứng bắc thảo, thịt và hành lá quyện vào nhau bay lên, tràn ngập cả gian bếp.
Tách tách!
Đó là tiếng nước miếng của Đinh Điềm Nhi nhỏ xuống bàn.
Đinh Điềm Nhi nhanh chân nhanh tay chạy đi lấy bát rồi vọt tới đứng sau Hoa Nội Kiều, cố gắng mở to mắt nhìn nồi cháo, cái thìa trong tay rục rịch muốn cho vào nồi ngay lập tức.
“Tiểu Kiều, được chưa? Được chưa?”, cô hấp tấp hỏi.
Hoa Nội Kiều mỉm cười, không vội trả lời mà nhẹ nhàng tắt bếp, lấy khăn nhấc nồi cháo mang qua bàn ăn.
Đinh Điềm Nhi đi theo như cái đuôi, ánh mắt không rời khỏi nồi cháo được một giây.
“Ăn được rồi này, cẩn thận kẻo nóng nhé.”, lúc này Hoa Nội Kiều mới trả lời, còn Đinh Điềm Nhi thì lao vào nồi cháo xúc lấy xúc để.
Đinh Điềm Nhi nhe răng trợn mắt ăn cháo nóng, hơi nóng khiến mặt cô hồng lên. Hoa Nội Kiều đứng cạnh thấy vậy chỉ biết cười.
Thấy Đinh Điềm Nhi ăn ngon miệng như thế nên cô không lên tiếng nhắc nhở mà
đi chà rửa bệ bếp tiếp. Đúng lúc này, mấy người đáng ra đang phải làm việc chăm chỉ lại ào ào chạy vào nhà bếp.
Bọn họ nhìn trừng trừng nồi cháo trước mặt Đinh Điềm Nhi, mắt không chớp lấy một cái.
“Đó là món gì thế? Thơm quá.”
“Là cháo thịt nạc trứng bắc thảo!”
“Ở đâu ra vậy? Tôi cũng muốn ăn.”
“Không được, cái này là của tôi!”, Đinh Điềm Nhi miệng đầy cháo gào lên rồi dùng tốc độ nhanh nhất có thể che nồi cháo lại, trừng mắt đề phòng một đám người đang đói cồn cào.
“Cô có nguyên nồi, cho tôi một chén thì có sao đâu mà!”, mọi người đồng thanh nói, nước miếng sắp rớt xuống đất luôn rồi.
“Không muốn!”, Đinh Điềm Nhi nuốt miếng cháo rồi vội vàng nói, vẻ mặt cảnh giác. Sau đó mặc kệ cháo còn nóng hay không, Đinh Điềm Nhi múc hết thìa này đến thìa khác, vừa ăn vừa đắc ý nhìn đám người đang tiếc hận. Hoa Nội Kiều nhìn tình cảnh này mà há hốc miệng.
“Điềm Nhi, ăn từ từ thôi, nóng lắm đó!”
Cô vội vã lên tiếng ngăn cản nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng húp cháo soàn soạt của Đinh Điềm Nhi.
Bỗng nhiên mặt Đinh Điềm Nhi nhăn lại, đỏ bừng lên giống như bị nghẹn khiến Hoa Nội Kiều sợ tái mặt. Cô đang hốt hoảng không biết nên chạy tới vỗ lưng hay lấy ly nước lạnh để Đinh Điềm Nhi uống cho hết nghẹn và bớt nóng thì ai kia lại há miệng ra chẹp chẹp liên tục.
“Hà, ăn ngon quá. Tiểu Kiều à, cô đúng là thiên thần của tôi!”, Đinh Điềm Nhi ngẩng đầu, cười thỏa mãn rồi gửi cho Hoa Nội Kiều một cái hôn gió, không nhìn ra chút khổ sở nào.
“Cô thật quá đáng, nhiều như vậy mà cũng ăn hết được! Cô là heo!”, mọi người vọt tới cạnh bàn ăn, hét ầm lên.
Nhìn cái nồi trống không, ai ai cũng bày ra vẻ mặt tuyệt vọng, có người còn đấm ngực giậm chân.
Không nỡ nhìn mọi người đau khổ như vậy nên Hoa Nội Kiều đành hỏi, “Mọi người đói lắm à?”
“Đói!”, cả đám người gật đầu lia lịa, ai oán nhìn cô cứ như trẻ con đi xin cơm mà không ai cho miếng nào.
“Chưa ăn sáng à?”
“Bận quá nên quên mất!”, mọi người gãi đầu, nói ra câu trả lời giống hệt Đinh Điềm Nhi.
Hoa Nội Kiều không nén được tiếng thở dài, “Tôi biết rồi.”
Trời ơi, đúng là vật họp theo loài! Cuối cùng cô cũng giải thích được tại sao bọn họ có thể làm việc chung với tên Khuông Huyền Tư dã man kia, bởi vì tất cả bọn họ đều là người cuồng công việc!
Xem ra phạm vi công việc của cô phải mở rộng rồi. Ngoài việc nuôi con thú lớn còn phải quan tâm đến hai mươi con thú nhỏ này nữa, nếu không chuyện như hôm nay thế nào cũng xảy ra như cơm bữa.
Tuy nội dung của bản hợp đồng là cô chỉ cần chuẩn bị bữa ăn cho Khuông Huyền Tư, còn những người này thì chạy đi mua cơm ở ngoài là được nhưng dù sao cũng phải nấu, nấu cho một người hay hai mươi người cũng không khác nhau lắm.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, tới lúc chuẩn bị bữa trưa rồi.
Hoa Nội Kiều mở tủ lạnh kiểm tra nguyên liệu, quyết định tiện lúc chuẩn bị bữa trưa cho Khuông Huyền Tư thì làm luôn cho hai mươi người này.
Sau ba tiếng đồng hồ nghe báo cáo của các phòng ban, Khuông Huyền Tư lập tức bước vào thang máy, đi thẳng lên phòng “Nghiên cứu phát triển” ở tầng 9.
Thân là 3DARTIST và là người sáng lập Vô Cực, công việc của anh nhiều không đếm xuể.
Ngoài việc nghiên cứu phát triển phần mềm trò chơi; giám sát công đoạn chế tác; phê duyệt kế hoạch, báo cáo và thiết kế nhân vật anh còn phải dạo qua các tầng, phòng ban; họp hành với các trưởng phòng để thảo luận những vấn đề liên quan.
Dự toán kế hoạch, phương án quảng cáo, cách thức tiêu thụ, chăm sóc khách hàng, lượng tiêu thụ ở nước ngoài … đủ loại vấn đề mọc ra như nấm nên anh rất quý trọng thời gian.
Ngoài lúc ăn và ngủ, anh không bao giờ lãng phí thời gian làm việc vào những chuyện ngoài lề, nhóm trung tâm làm việc bên cạnh anh cũng như vậy. Bọn họ đã quen bận rộn, cũng cảm thấy rất vui vẻ dù không có nhiều thời gian chơi đùa nhưng mà hiện tại, chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Không khí trong văn phòng rất náo nhiệt.
Hai mươi người đáng ra phải cặm cụi làm việc, hiện đang vui vẻ cầm bộ bát đũa dùng một lần ngồi tại bàn mình chờ cơm và thức ăn được đưa tới, vẻ mặt hạnh phúc như sắp thưởng thức cao lương mỹ vị.
Còn nữ đầu bếp chỉ được nấu ăn cho “MỘT MÌNH” anh theo như hợp đồng thì đang đẩy cái xe chất đầy đồ ăn không biết lấy từ đâu ra, chạy qua chạy lại đưa cơm, thêm thức ăn cho từng người một.
Cô mặc tạp dề màu hồng của Khuông Toàn Cơ vào nhìn còn xinh đẹp hơn bình thường.
Cô giống như con bướm nhỏ bận rộn tới lui trong phòng làm việc, cho dù bị người này kêu người kia gọi cũng không lộ ra biểu cảm khó chịu, ngược lại càng cười càng tươi.
Ánh đèn chiếu lên người khiến cô càng chói mắt hơn, mỗi khi cô mỉm cười lại khiến anh liên tưởng đến câu “Xuân nhật hồ bạn thượng na liễm lam đích ba quang”.
Luôn thản nhiên nhưng cực kỳ xinh đẹp.
Khuông Huyền Tư khoanh tay, nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp kia, không thể nào dời mắt đi được.
Thấy lúm đồng tiền xinh xắn của cô dần biến mất anh liền nhíu mày.
“Tiểu Kiều, tôi muốn ăn nữa.”
“Tôi cũng vậy.”
Thẩm Thái và Đại Hùng đồng thời lên tiếng. Hai người cùng nhìn chằm chằm vào miếng thịt cuối cùng trên xe đẩy thức ăn, ánh mắt đầy quyết tâm nhưng khi phát hiện có người thèm thuồng giống mình thì quay sang trừng mắt, cảnh cáo lẫn nhau.
Tình huống trước mắt khiến Hoa Nội Kiều cảm thấy rất khó xử, nhất thời không biết nên gắp thịt cho ai.
Đang lúc cô do dự thì hai người đàn ông cao to đột nhiên vọt tới, cầm lấy hai đầu xe đẩy, gào to:
“Của tôi!”
“Cậu ăn năm miếng rồi, phải là của tôi mới đúng!”, Đại Hùng lôi kéo xe đẩy, không cam lòng gào lại.
“Cậu cũng ăn năm miếng rồi!”, Thẩm Thái “việc tốt không nhường người khác” giữ chặt xe đẩy.
Thấy hai người tranh nhau một miếng thịt thậm chí còn không cẩn thận đụng phải Hoa Nội Kiều, Khuông Huyền Tư cực kỳ không vui. Lửa giận bốc cao khiến khuôn mặt anh nghiêm khắc hơn bình thường vài phần.
“Hai người các cậu đang làm cái chết tiệt gì vậy!”
Đại Hùng và Thẩm Thái bị tiếng quát bất ngờ vang lên dọa đến tái mặt. Hai người gần như buông tay khỏi xe đẩy cùng một lúc, sau đó mông của cả hai liền tiếp xúc thân mật với sàn nhà.
“Ông ông ông ông ông … ”
Hai người cứng đơ ngồi trên sàn nhà nhìn Khuông Huyền Tư, lắp bắp mãi vẫn không nói xong một câu. Mấy người còn lại cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
Vừa thấy lão đại Khuông Huyền Tư đang đi tới chỗ mình, mười tám người còn lại đều chột dạ giấu bát đũa ra sau lưng.
“Ông chủ, cuộc họp kết thúc rồi ạ?”, Đinh Điềm Nhi miễn cưỡng cười, khẩn trương thăm hỏi.
Khuông Huyền Tư mặt không biểu cảm, lạnh lùng liếc bọn họ.
“Ừ, còn mấy người đã làm xong việc chưa?”, giọng anh lạnh băng, rõ ràng là dấu hiệu trời yên biển lặng trước cơn bão, mọi người nghe xong đều bị đông cứng.
Anh đi thẳng tới chỗ Hoa Nội Kiều, không thèm để ý tới mấy người họ nữa.
“Cô không được biến phòng làm việc của tôi thành nhà ăn công cộng!”, anh cúi đầu trừng mắt với cô, ánh mắt dán vào cánh tay trắng mịn của cô.
“Vì nhà bếp không rộng lắm, hơn nữa vừa lúc tôi dọn dẹp một chút nên …”, Hoa Nội Kiều thử giải thích nhưng anh dựa quá sát, cộng thêm hơi thở nam tính và nhiệt độ cơ thể của anh không ngừng phả vào người mình nên suy nghĩ của cô hỗn loạn hết cả lên.
Tim dần dần đập nhanh hơn khiến cô phải lùi về sau mấy bước và không dám nhìn thẳng anh, nhưng một bàn tay to đột nhiên nắm lấy tay cô ngăn cản động tác bỏ trốn.
“Tay cô bị thương.”, anh thản nhiên nói, sau đó kéo cánh tay cô lên để kiểm tra.
“Hả?”, cô sửng sốt.
“Đau không?”, anh nhíu mày hỏi. Khi phát hiện ra vết đỏ trên tay cô anh lập tức quay đầu lại, hung tợn trừng mắt với hai người vừa gây họa.
Đại Hùng và Thẩm Thái đáng thương vất vả lắm mới có thể đỡ nhau đứng dậy được lại bị Khuông Huyền Tư nhìn trừng trừng, kết quả là cả hai lại khuỵu chân ngã xuống lần nữa.
“Không … không sao.”, Hoa Nội Kiều rút tay về, cảm thấy không thoải mái lắm. Cô không biết tại sao anh có thể nhìn thấy vết thương nhỏ như vậy, càng không hiểu sao bỗng nhiên anh lại dịu dàng như thế.
Hôm qua, anh thô lỗ như không biết hai chữ “lịch sự” viết thế nào vậy mà mới có một ngày trôi qua, anh đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu cô không nhìn lầm thì ánh mắt vừa rồi của anh có gọi là “dịu dàng như nước” cũng không quá!
Cô cúi đầu, cố gắng giấu đi khuôn mặt đang nóng lên của mình, định kiến về anh trong lòng cô dần đổi khác.
Có lẽ ngoài sự hung dữ, con người anh cũng có mặt mềm mại, chỉ là cô không biết mà thôi.
Đúng lúc Hoa Nội Kiều đang thầm vui sướng vì sự dịu dàng hiếm thấy này, Khuông Huyền Tư liền nói ra một câu khiến sắc mặt cô thay đổi trong chớp mắt.
“Nhớ kỹ, cô là đầu bếp của tôi, tôi không cho phép bất kỳ điều gì ảnh hưởng đến năng lực của cô, càng không cho phép cô nấu ăn cho nhân viên của tôi. Từ nay về sau, cô chỉ được nấu ăn cho một mình tôi!”
Buông lời cảnh cáo xong, không để cô có thời gian phản kháng, anh liền cầm lấy đôi đũa trong tay cô gắp miếng thịt cuối cùng bỏ vào miệng mình. Mọi người trợn trắng mắt nhìn anh, ai cũng nổi giận nhưng không dám nói gì.
Có điều một miếng thịt bé xíu như vậy sao có thể thỏa mãn cái dạ dày của anh chứ!
Nhớ tới hình ảnh cô vui vẻ đẩy xe, hăng hái giúp mọi người lấy thức ăn là anh cảm thấy khó chịu.
Cô có thể quan tâm đến mọi người bằng cách chia đều thức ăn cho mỗi người, sao bây giờ lại chỉ biết ngây ngốc đứng đó?
Thậm chí còn không thèm cười với anh!
Cảm giác bất mãn dâng cao kèm thêm mùi vị ghen tuông bỗng trào ra khiến Khuông Huyền Tư nhíu chặt mày, phẫn uất hét lên, “Cô còn sững sờ ở đó làm gì nữa, cơm của tôi đâu?”
Hoa Nội Kiều cũng không vui tí nào. Cô trừng anh, thiếu chút nữa là cầm cái thìa trong tay ném thẳng vào đầu anh luôn.
Thật đáng ghét! Sao cô có thể ngây thơ nghĩ rằng anh ta đang quan tâm tới cô được chứ?
Người đàn ông này căn bản là đồ dã man, độc tài, thô lỗ; là một kẻ vô lại không biết nói lý lẽ. Ánh mắt dịu dàng vừa nãy cô nhìn thấy chắc chắn là ảo giác!
Cô mím chặt môi không nói một chữ, đẩy xe thức ăn về nhà bếp.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, Khuông Huyền Tư càng buồn bực hơn nhưng anh không hề quát tháo ầm ỹ mà chỉ rủa thầm một tiếng, dường như hơi hối hận về hành vi của mình.
Mọi người không phát hiện ra sự thay đổi trong mắt anh nên cảm thấy ông chủ đáng kính nhà mình thật không giống người, nhưng bọn họ vẫn tin rằng Hoa Nội Kiều tuyệt đối không dám trái lời, vì thế ai cũng cố gắng kéo dài cổ để mong ngóng, khát khao một xe thức ăn đầy ắp khác.
Bụng chưa được lấp đầy thì vẫn có thể tự an ủi bản thân là mình đã ăn no rồi.
Trong lúc mọi người đang “đợi chờ là hạnh phúc” thì Khuông Huyền Tư đã về tới bàn làm việc của mình.
Anh nhìn qua hướng nhà bếp, ánh mắt mong đợi nhưng từng giây từng phút trôi qua mà vẫn không thấy một động tĩnh nào truyền ra.
Không khí quá yên tĩnh khiến mọi người dần cảm thấy bất an.
“Tiểu Kiều … có phải bị ông chủ la dữ quá nên trốn trong nhà bếp khóc không?”
Có người lên tiếng phỏng đoán. Khuông Huyền Tư nghe thấy trong lòng mình có một tiếng “bộp” rất to.
Còn chưa kịp nghĩ tới chuyện đó thì anh đã đứng bật dậy, bước nhanh tới nhà bếp như người mất tự chủ.
“Này, cô đang làm gì đó?”, Khuông Huyền Tư đứng ngoài cửa nói vọng vào trong. Anh không tin cô trốn trong bếp để khóc nhưng đôi chân lại không dám bước vào xem cô như thế nào.
Lúc anh còn đang do dự thì Hoa Nội Kiều đã thản nhiên đi ra.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh xắn của cô không có dấu tích gì của nước mắt, ngược lại còn có ý cười tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Cô …”, Khuông Huyền Tư nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Tôi sao cơ?”, cô ung dùng nhìn anh, trong tay là miếng xơ mướp dính đầy bọt, hình như đang dọn dẹp nhà bếp.
Khuông Huyền Tư thấy thế liền có cảm giác mình đang bị đùa giỡn.
Cô gái này khóc lúc nào chứ!
“Cơm của tôi đâu?”, anh thẹn quá hóa giận hỏi cô.
“Không phải anh đã nói tôi không được biến phòng làm việc thành nhà ăn sao?’, cô trả lại lời của anh cho anh, “Cho nên sau này muốn ăn cơm thì mời anh tự mình tới nhà bếp, thứ lỗi cho tôi không mang ra ngoài được.”
Nói xong, cô vân đạm phong khinh quay người bước vào nhà bếp, không quan tâm tới Khuông Huyền Tư đang á khẩu ở sau lưng.
Mọi người ở đằng xa nhìn màn kịch này đều kinh sợ không nguôi.
Bọn họ không thể nào tin được một Hoa Nội Kiều mềm yếu lại dám nói như vậy, đây … đây thật sự quá tuyệt!
Nhìn bộ dạng cam chịu khó thấy của ông chủ nhà mình, ai cũng nhếch miệng, cúi đầu cười trộm.