Thu Phục Ông Chủ Hung Dữ

Chương 7: Chương 7




Edit: LyA

“Này, cô còn ngẩn người ở đó làm gì, không nhanh đi thay đồ đi.”, thấy Hoa Nội Kiều vẫn ngồi ngây ngốc trên giường, Khuông Huyền Tư không nhịn được lên tiếng thúc giục.

“Tôi không muốn!”, Hoa Nội Kiều đứng bật dậy, không chút nghĩ ngợi đã từ chối.

Không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy, Khuông Huyền Tư nhíu mày, giận tái cả mặt.

“Tại sao?”, anh gằn từng tiếng.

“Vì tôi ghét mặc lại quần áo của người khác!”, cô phẫn hận cắn môi, cảm thấy mình đang bị người khác thương hại.

Anh ta cầm quần áo của người lạ rồi bắt cô mặc vào, rốt cuộc anh ta xem cô là gì? So với thái độ bá đạo không phân phải trái, bị anh đối xử thế này càng làm cô phẫn nộ hơn!

“Ai nói là của người khác? Cái sườn xám này là đồ mới, tôi thiết kế riêng cho cô.”, nghe rõ ý ghen tuông trong lời của cô, cuối cùng Khuông Huyền Tư cũng hiểu cô đang giận chuyện gì.

Cô gái này thế mà lại hiểu lầm anh chân đạp hai thuyền, còn ghen nữa.

Anh vỗ trán, bật cười.

“Mới cũng thế, tôi không thèm mặc đồ của người khác …”, á từ từ, anh ta vừa nói gì nhỉ? Trên mặt cô, biểu cảm phẫn hận đã biến mất tăm, thay vào đó là vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.

Giơ cái sườn xám trong tay lên, cô ngây ngốc hỏi, “Anh … nói cái sườn xám này là đồ mới?”

“Chắc chắn trăm phần trăm, hoàn toàn dựa theo dáng người cô để may, là bộ đồng phục thứ hai tôi thiết kế cho cô.”, tiếng cười trầm thấp không ngừng vang lên, từ đôi mày rậm đến đôi mắt thâm thúy, thậm chí cả người anh đều toát ra cảm xúc vui vẻ.

Nếu lúc trước anh không xác định được cô để ý anh bao nhiêu thì giờ phút này anh đã biết rõ.

Cô bất thình lình ăn dấm chua khiến tự tin của anh tăng vọt trong nháy mắt!

Đây là đồ mới thật?

Nhìn cái sườn xám đẹp đẽ trên tay, Hoa Nội Kiều mới hậu tri hậu giác thấy đúng là trên cái sườn xám không hề có một nếp gấp nào, ngay cả mùi nước giặt đồ cũng không ngửi thấy cho nên …

Lời anh nói là thật, cái sườn xám này là thiết kế cho cô?

Ực!

Bong bóng vui sướng nháy mắt đã trào dâng trong lòng cô, đôi môi hồng nhếch lên thành nụ cười như có như không.

Không ngờ ngoài thiết kế nhân vật trò chơi, anh ta còn có thể thiết kế quần áo, nếu thế thì bộ đồng phục đầu tiên của cô cũng do anh ta thiết kế?

Trời ơi! Thật khó tưởng tượng được một người thô lỗ, dã man như anh ta lại đi thiết kế quần áo cho nữ giới! Nhưng mà so với bộ đầu tiên kia, vải của bộ này có phải hơi quá mức “tinh giản” không vậy?

Cô hoang mang nhìn cái sườn xám thêu những đóa hoa màu trân châu.

Cổ cao truyền thống đã được sửa thành cổ chữ V gợi cảm, chất vải mềm mại căn bản không thể che chắn nhiều chứ đừng nói tới độ bó sát ở phần ngực áo, nếu không phải còn có hai dây áo màu tím thì cô rất hoài nghi, cái sườn xám này có mặc được hay không đây.

Nhưng khiến cô thấy hoang mang không chỉ có cổ áo quá thấp kia mà còn có vạt váy bị xẻ lên cực cao.

Ngay phần eo có một đoạn voan mỏng màu tím nhạt được kết lại thành đóa mẫu đơn ở sau lưng khiến người nhìn lóa mắt nhưng tổng thể vẫn quá gợi cảm, thật sự rất khó để liên tưởng điểm chung giữa đồng phục và cái sườn xám này.

“Anh Khuông, hình như cái sườn xám này vải hơi mỏng thì phải.”, cô nhảy xuống giường, đi tới bên cạnh anh, thành thật nói ra điều mình đang hoang mang.

“Vậy sao? Tôi lại thấy rất được.”, Khuông Huyền Tư trả lời qua loa, anh vẫn đang đắm chìm trong cảm giác vui vẻ khi phát hiện ra cô vừa ghen.

“Không đâu, anh nhìn xem, cổ áo thì quá thấp, vạt váy thì xẻ quá cao, tôi thấy …”

Anh ngắt lời cô.

“Này, so với mấy chuyện đó, cô không nghĩ là cô nên giải thích một chút về thái độ vừa nãy của mình à?”, anh nhìn cô đầy hứng thú.

“Thái độ gì?”, cô ngu ngơ nhìn anh.

“Cô vừa mới ghen.”, anh tự tin mỉm cười, vẻ mặt cứ như đang nói “tôi biết hết bí mật của cô rồi.”

“Cái gì?”, cô trợn tròn mắt, “Anh nói bậy, tôi … tôi không có ghen!”. Cô vội vã phủ nhận, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi nhưng mặt lại đỏ dần.

Cô ghen.

Cô đâu có ghen!

Mặt Hoa Nội Kiều nóng bừng, mắt nhìn sàn nhà trân trân như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Cô nói dối.”, anh nhíu mày, không hề tin lời cô.

Dù thái độ không có gì thay đổi nhưng giọng điệu chua chua kia thì đã vạch trần tâm sự của cô thế nên bây giờ cô có phủ nhận thế nào cũng chẳng được.

“Tôi không nói dối, chuyện lúc nãy là hiểu lầm thôi, tôi … ưm!”

Cô còn chưa nói hết câu, Khuông Huyền Tư đã quyết định dùng cách “bức cung” hiệu quả nhất đó là cúi đầu xuống và bịt miệng cô.

Trận bức cung này giằng co mất vài phút, lúc anh buông cô ra thì toàn thân cô đã mềm nhũn.

“Cô chắc chắn mình không ghen?”, anh thấp giọng hỏi, ánh mắt nóng rực.

“Tôi không …”

Môi anh đè lên môi cô lần nữa.

Lần này còn lâu hơn lần trước, thế công càng lúc càng mạnh, đúng lúc Hoa Nội Kiều nghĩ mình sắp ngất vì không đủ không khí thì đôi môi kia từ từ rời đi.

“Này, tôi hỏi lại lần nữa, cô chắc chắn cô không ăn dấm chua?”

Nhìn giai nhân đang thở hổn hển trong lòng mình, Khuông Huyền Tư nhận ra bản thân đã dùng hết sức tự chủ từ khi sinh ra tới giờ mới không đè cô xuống giường.

Chết tiệt thật. Theo như kế hoạch thì bây giờ anh nên nghĩ làm sao để cô chịu mặc cái sườn xám kia chứ không phải đứng đây dùng ý chí chống chọi với ham muốn!

Đoán được tính cách bảo thủ của cô, biết chắc cô sẽ không đồng ý mặc nó thế nên để đề phòng cô lâm trận bỏ chạy, anh mới không để ý tới sự phản đối của cô mà ôm cô vào đây. Thật sự anh không hề dự định sẽ làm ra chuyện đường đột này.

Tất nhiên là anh thừa nhận mình có tư tâm khi thiết kế một bộ đồng phục khêu gợi như thế cho nên sau này tiến triển thế nào thì còn phải xem ý tứ của cô, nhưng việc cô bất ngờ ăn dấm chua đã đảo lộn kế hoạch của anh.

Cô gái này rõ ràng đã động tâm với anh lại cố chấp phủ nhận, đúng là khiến người ta cực kỳ buồn bực.

“Tôi …”, cô thở hổn hển, rất muốn mắng anh đê tiện nhưng bị hôn hai lần liên tiếp nên miệng cô chỉ có thể dùng để thở gấp.

“Rõ ràng là cô thích tôi, sao không thẳng thắn thừa nhận đi?”, anh hôn trộm cô thêm một cái, thích thú nhìn bộ dạng thở hổn hển của cô.

Cô gái này ngay cả cách thở cũng không biết, hiển nhiên là không có tí kinh nghiệm nào, có điều dù phản ứng còn trúc trắc nhưng tư vị của cô lại hơn tưởng tượng của anh cả trăm lần, dường như chỉ cần cắn một miếng sẽ khiến anh càng muốn càng thấy ít.

Ngân quang âm thầm lưu chuyển trong đáy mắt, Khuông Huyền Tư bắt đầu nghĩ có khi chỉ hôn thế này vẫn chưa đủ để bức cô nói thật, có lẽ anh nên dùng thủ đoạn “kích thích” hơn nữa.

“Tôi nói không có nghĩa là không có!”, không chịu nổi hình thức “bức cung” của anh, Hoa Nội Kiều thẹn quá hóa giận hét lên.

Dám nói cô không thẳng thắn, chẳng phải anh ta cũng vậy hay sao?

Mấy hôm nay, anh chỉ làm mấy hành động mờ ám, chưa nói một câu nào rõ ràng. Anh đã không thành thật sao lại bắt cô thành thật trước?

“Đúng là vịt chết còn mạnh miệng.”, thấy cô vẫn cứ cố chấp, Khuông Huyền Tư cũng tức giận theo.

Đột nhiên anh nở nụ cười tà nịnh.

Hoa Nội Kiều bỗng cảm thấy da dầu mình run lên, “Anh … anh muốn làm gì?”

Nhìn nụ cười tà tứ dị thường của Khuông Huyền Tư, cô nhanh chóng lui về phía sau nhưng động tác của cô có nhanh hơn nữa thì cũng đã không kịp.

Anh bây giờ rất giống một tên hái hoa tặc thân kinh bách chiến, chỉ trong nháy mắt đã bắt được cánh tay cô.

Một tay anh cầm hai tay cô quặt ra sau, nửa thân trên cường tráng trần trụi của anh “dính” hết lên người cô.

Anh nhìn xuống cô, ánh mắt đói khát như muốn cắn nuốt cô!

“Á! Anh … anh … anh … sao anh có thể làm vậy! Mau thả tôi ra!”

“Không.”, anh trực tiếp từ chối, tay phải đặt ngay bộ ngực mềm mại của cô.

Mềm mại co dãn mê người y như suy nghĩ của anh, thân hình e lệ run nhè nhẹ càng kích thích dục vọng của anh hơn.

Dường như cách một lớp áo làm anh vẫn chưa thấy thỏa mãn, bàn tay thô ráp lần mò vào trong áo cô.

Nhận thấy mục đích của anh, cô trừng mắt, khẩn trương đến quên cả hít thở.

“Không được!”

“Tất nhiên là được nhưng nếu cô nguyện ý thành thật một chút thì có lẽ tôi sẽ bỏ qua cho cô.”, anh cười khẽ, ngón tay linh hoạt lại liên tục trêu chọc da thịt non mềm.

“Tôi mới không …”

Câu ngăn cản còn chưa nói xong, đôi môi nóng bỏng kia đã ép lên môi cô.

Lưỡi anh mở hàm răng đang khép hờ ra, xâm chiếm khoang miệng cô khiến cô không còn cơ hội nói thêm chữ nào nữa.

Khác với hai nụ hôn trước, nụ hôn này mãnh liệt như thiên lôi, nóng bỏng như địa hỏa, như nước biển chảy ngược, như lốc xoáy càn quét!

Nhận ra dục vọng đang trào dâng của anh, Hoa Nội Kiều bắt đầu hoảng loạn giãy dụa nhưng hai tay cô sớm đã bị anh kềm chặt, có giãy dụa thế nào cũng vô ích.

Nụ hôn càn quấy, động tác âu yếm tà ác của anh khiến cô không tự chủ được bật ra tiếng rên rỉ đến bản thân cô nghe cũng thấy đỏ mặt.

“Này, nói cho tôi biết, cô yêu tôi đúng không?”, anh thở nhẹ, mỗi câu nói ra là một cái hôn in dấu xuống cổ cô.

Cô lắc đầu nguầy nguậy, thanh âm run run.

Trước sự xâm chiếm mãnh liệt của anh, cô đã sớm quên mất phải chống cự, đã quên ngụy trang cho bản thân, cả người cô mềm nhũn dựa vào người anh, tiếng rên rỉ sớm đã thốt lên kia bất tri bất giác đã tiết lộ suy nghĩ thật trong lòng cô.

Khuông Huyền Tư đã đạt được mục đích nhưng không hề bỏ qua cho cô, ngược lại động tác âu yếm càng nhiều thêm khiến cô run rẩy không thôi.

Cô nên kháng cự lại đến cùng nhưng nụ hôn nóng bỏng cùng với những động tác âu yếm của anh đã khiến chút lý trí còn sót lại của cô tan thành bọt nước.

Chưa từng có người nào khuấy động trái tim cô đến thế.

Anh vừa dã man vừa bạo liệt nhưng tới thời điểm quan trọng lại luôn bình tĩnh, chu đáo khiến người khác cảm thấy an tâm.

Anh bá đạo không phân rõ phải trái nhưng sẽ có lúc rất dịu dàng khiến trái tim cô đập loạn.

Anh luôn tự cho mình là đúng lại không có tính kiên nhẫn, ngay cả thói quen sinh hoạt cũng rất tệ nhưng cô không để ý, ngược lại càng thưởng thức tài hoa hơn người của anh, luôn luôn nhiệt tình trong công việc, hòa đồng với nhân viên cấp dưới …

Reng …

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

“Chết tiệt!”

Chuyện tốt bị quấy rầy khiến Khuông Huyền Tư bực bội rủa thầm nhưng anh không định bỏ qua cho cơ hội trời cho này.

Anh tiếp tục cắn mút tư vị ngọt ngào của cô như cái thùng không đáy, còn Hoa Nội Kiều lại không thể nào làm như không nghe thấy gì giống anh.

Tiếng chuông đột ngột vang lên đã đánh thức thành công lý trí của cô, ban đầu cô vẫn hơi mê man nhưng ngay sau đó liền ý thức được “đại sự” không hay.

Bất tri bất giác thân thể cả hai người đã dính chặt vào nhau từ lúc nào không hay, chẳng những thế mà tay chân cũng vậy, ngay cả áo của cô cũng bị kéo lên quá ngực, thậm chí áo lót cũng bị …

“Trời ơi!”, cô đỏ mặt, luống cuống đẩy anh ra, vội vàng thoát khỏi vòng tay anh nhưng anh vừa níu nhẹ, cô lại ngã vào lòng anh.

“Em muốn đi đâu?”, anh nhíu chặt mày, bộ dạng dục vọng chưa được thỏa mãn.

“Điện thoại …”, cô quẫn, hai tay đè lên lồng ngực rắn chắc của anh để giảm bớt sự tiếp xúc giữa hai người, mặt cô cũng sắp chạm ngực luôn rồi.

“Kệ nó.”, anh thở hổn hển, mồ hôi tiết ra càng nhiều. Dục vọng dâng cao khiến ánh mắt anh càng nguy hiểm hơn.

“Có thể là có việc gấp!”, cô nói nhỏ, bàn tay nhỏ bé vội giữ chặt tay anh. Thật không ngờ ngay cả chuyện này mà anh vẫn bá đạo như vậy, dù anh đối với cô … nhưng cũng không thể bỏ mặc việc chung được.

Bọn Điềm Nhi là người thông minh, nếu không có việc gấp bọn họ tuyệt đối sẽ không gọi điện làm phiền trong ngày nghỉ hiếm hoi của anh.

“Có là cháy nhà cũng không liên quan đến tôi!”, anh gầm nhẹ, dục vọng không được giải tỏa khiến anh khó chịu, vẻ mặt cũng âm trầm hẳn đi.

Nhìn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, anh liền nâng cằm cô, cúi đầu định hôn tiếp nhưng đúng lúc này một hồi chuông khác lại vang lên.

Hai tiếng chuông khác nhau một trước một sau tấn công lỗ tai Khuông Huyền Tư làm dục vọng trong anh nhất thời tắt mất một nửa.

Mặt Khuông Huyền Tư đen như đít nồi.

“Chết tiệt, rốt cuộc là tên khốn khiếp nào phá hỏng chuyện tốt của ông, ông mà biết ông giết chết kẻ đó!”, tiếng rống giận bùng nổ trong phòng ngủ.

“Lần này là điện thoại trong phòng khách …”, Hoa Nội Kiều mặt đỏ bừng liếc nhìn bộ ngực trần trước mắt, “Chắc là có việc gấp, anh nghe điện thoại đi.”

Khuông Huyền Tư lại rủa thêm một tràng nữa nhưng không hề động đậy.

Chân anh cứ như đã mọc rễ trên giường, đôi con ngươi đen láy nhìn chăm chú nhất cử nhất động của cô cũng tiện thể nhìn trộm cảnh xuân chưa kịp che.

Thấy dục vọng mãnh liệt trong mắt anh, Hoa Nội Kiều xấu hổ đến chân tay cũng co rút hết lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng.

Cô cố nghiêm mặt, ngượng ngùng xoay người, không dám nhìn vào mắt anh thêm chút nào nữa.

“Nhanh đi nghe điện thoại đi!”, cô khốn quẫn thúc giục, bây giờ cả tai cô cũng đỏ.

Tay anh đột nhiên ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô, anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, “Này, tối nay chúng ta tiếp tục.”, cô nghe xong cả người liền nóng ran như bị ngâm trong nước nóng.

“Ai … ai muốn buổi tối lại … lại … với anh.”, cô trừng to mắt, lắc mạnh đầu nhưng có thế nào cũng không nói ra được từ xấu hổ kia.

“Cứ vậy đi.”, Khuông Huyền Tư tự nói tự quyết, chẳng thèm để ý tới sự kháng nghị yếu ớt của cô.

Nhớ tới tư vị của cô, anh không nhịn được cười, chỗ nào đó lại bắt đầu có dấu hiệu rục rịch nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn cứ vang vọng quấy nhiễu.

Anh nhíu mày, bước nhanh ra phòng khách nhấc ống nghe lên rồi bắt đầu chửi ầm ỹ.

“Dù cậu là ai thì cũng chết chắc rồi.”

“Ông chủ …”, đầu bên kia, Đại Hùng chưa kịp alo đã phải nhận một câu đầy tính uy hiếp liền sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, “Em thật sự không muốn làm phiền anh đâu nhưng mà ông chủ Vương của Hiên Viên nói đã hẹn với anh rồi, em cũng không còn cách nào khác …”

“Vương Thượng?”, nghe thấy cái tên đáng ghét từ miệng Đại Hùng, sắc mặt Khuông Huyền Tư càng khó coi hơn.

Đáng chết, anh lại quên mất chuyện này!

“Bọn em đã nói anh đang có chuyện gấp, đã hỏi có muốn hẹn lần khác không nhưng mà …”

Khuông Huyền Tư nhăn mày nhíu mặt, lại rủa thêm một câu nữa rồi mới nói, “Đưa anh ta đến phòng tiếp khách, 5 phút nữa tôi tới.”

“Dạ!”, nghe thấy câu đồng ý của anh, Đại Hùng mừng như phạm nhân được đặc xá, vội vội vàng vàng cúp máy đi làm việc.

Khuông Huyền Tư gác điện thoại, quay đầu lại mới phát hiện Hoa Nội Kiều đã biến mất. Nghĩ lại bộ dạng e thẹn của cô lúc trước, anh mỉm cười đi tới cửa phòng cô theo trực giác, gõ gõ vài cái.

“Thay cái sườn xám kia đi rồi mặc nó xuống ăn trưa với tôi.”

Trong phòng yên tĩnh, một lúc sau mới vọng ra tiếng đồng ý mơ hồ, nhỏ như muỗi kêu nhưng Khuông Huyền Tư không để ý, nụ cười trên mặt càng thêm tùy tiện.

Cuối cùng cô cũng bảo vệ được tấm thân trong sạch, thật sự rất đáng mừng nhưng vừa phát sinh một vấn đề to lớn khác.

Mới nửa tháng ngắn ngủi, quan hệ giữa hai người đã có bước nhảy cóc xa ngàn dặm, hơn nữa vừa nãy bọn họ suýt chút nữa là rút súng bóp cò, sao cô có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, bình thản ngồi ăn cơm với anh cho được.

Càng không nói đến chuyện anh muốn cô mặc cái sườn xám có mặc cũng như không này!

Cô từng nghĩ hay là gọi cơm ở ngoài nhưng mà tinh thần trách nhiệm vô cùng mãnh liệt lại không cho phép cô làm như vậy, huống chi vô duyên vô cớ gọi cơm ở ngoài về càng khiến người khác nghi ngờ hơn sao?

Cô cứ do dự như thế, tới lúc nhìn đồng hồ thì đã gần trễ thế là cô đành phải vi phạm mệnh lệnh của anh, mặc bộ đồng phục lần trước vào rồi vội vàng xuống dưới nấu cơm trưa.

May mà bọn Điềm Nhi bình thường rất bận, hôm nay lại đang túm tụm lại nói chuyện gì đó, cả đám người chen chúc trước bàn làm việc nhiệt tình thảo luận còn cô vì xấu hổ không muốn đối mặt với Khuông Huyền Tư nên tự nhiên cũng chẳng chen một chân vào làm gì.

Trong văn phòng là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, Hoa Nội Kiều thấy vậy liền thở phào một hơi.

Cô cúi đầu giả vờ như không có chuyện gì, chân đi như chạy, cứ nghĩ trong lúc thần không biết quỷ không hay thì mình đã trốn vào bếp thành công, nào ngờ Tiểu Diệp vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện ra cô.

“Tiểu Kiều, cô xuống rồi à, nhanh nhanh nhanh! Cô nhanh đến xem xem rốt cuộc là mô hình của ai tinh xảo hơn!”, Tiểu Diệp vừa thấy cô đã nhiệt tình kêu gọi, không hề truy hỏi cơm trưa đâu rồi như mọi ngày.

“Không cần xem, chắc chắn là đồ của chị đây tinh xảo hơn rồi. Muốn so với chị đây à, còn sớm lắm em ơi!”, Điềm Nhi vừa nói vừa xoay người lại, biểu cảm siêu cấp tự sướng không ai bì nổi nhưng vừa nhìn thấy bộ đồ trên người Hoa Nội Kiều, cái miệng nhỏ liền phát ra lời tán thưởng, “Wow! Bộ này đẹp quá nha, rất hợp với cô đó! Là ông chủ thiết kế cho cô phải không?”

Điềm Nhi chỉ cần một câu đã nói trúng trọng tâm. Hoa Nội Kiều sửng sốt rồi ngại ngùng đứng chôn chân tại chỗ.

Lời tán thưởng của Điềm Nhi vừa thốt lên, mọi người đều nhất loạt quay đầu lại.

“Wow wow wow! Đúng là một tiểu yêu tinh xinh đẹp nha!”, hai mắt Thẩm Thái bừng sáng, vội vàng lấy di động ra chụp lấy chụp để.

“Tôi cảm thấy rất có tiên vị, là tiên nữ, tiên nữ mới đúng!”, Điềm Nhi phản bác.

“Không đúng, phải nói là tiên ma hợp nhất, thanh linh lại yêu mị.”, Tiểu Diệp sờ sờ cằm, vừa thưởng thức vừa ca ngợi.

Lời vừa nói ra liền được không ít người tán thành, mười mấy người y hệt con gà đang mổ thóc, cái đầu cứ gật lên gật xuống, biểu cảm trên mặt cũng giống hệt Tiểu Diệp.

Tách! Tách!

Thẩm Thái vẫn chụp ảnh điên cuồng, Đinh Điềm Nhi thì ỷ vào thân phận “cùng là phụ nữ như nhau” mà không ngừng đánh giá dáng người Hoa Nội Kiều.

Mắt Đinh Điềm Nhi đi từ cặp đùi thon dài đến vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, sau đó lại đi dần lên tới khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát đang đỏ dần lên, cuối cùng là nhìn xuống dưới một chút, ánh mắt dừng lại ngay chỗ cặp núi đôi no đủ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xịu đi, Đinh Điềm Nhi cúi đầu nhìn ngực mình, nhìn rồi lại không nhịn được thở dài thườn thượt.

“Quả nhiên là không so được.”

“Không ngờ cô còn tự mình hiểu được.”, phát hiện ra vẻ uể oải của Đinh Điềm Nhi, Đại Hùng liền “bỏ đá xuống giếng” cười ha ha, đáng tiếc là giây tiếp theo đã phải nhận hẳn một bàn tay.

“Không hổ là ông chủ, có thể thiết kế ra bộ y phục hợp với khí chất của Tiểu Kiều như vậy chắc là đã coi Tiểu Kiều là nàng thơ mới rồi!”, Tiểu Diệp nói.

“Chắc không phải chỉ là nàng thơ thôi đâu nhỉ!”, sờ bên mặt trái đang bị đau, Đại Hùng không biết sống chết tiếp tục nói, miệng thì cười mờ ám, không ngừng nháy mắt với Hoa Nội Kiều, “Hôm nay ông chủ cố ý nghỉ một ngày, không phải là muốn đem Tiểu Kiều … á!”

Mười chín nắm đấm rất ăn ý đáp xuống người Đại Hùng, thân thể cao lớn nháy mắt đã nằm sấp xuống đất. Mọi người chống nạnh, trừng mắt nhìn thẳng vào kẻ ngu ngốc nhất bọn đang nằm trên nền nhà.

Đại Hùng lúc này mới biết mình vừa lỡ miệng, thấy vẻ mặt hồ nghi của Hoa Nội Kiều liền giả vờ giả vịt lăn lộn, thống khổ rên rỉ nhưng dù có diễn thật thế nào thì Hoa Nội Kiều vẫn không bị lừa.

Vì sao Điềm Nhi vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đồ cô đang mặc là xuất phát từ tay Khuông Huyền Tư? Vì sao vừa rồi Đại Hùng lại có biểu cảm mờ ám như vậy?

Chẳng lẽ … Khuông Huyền Tư từng ám chỉ điều gì với bọn họ hay là mưu đồ chuyện bí mật gì đó?

Nếu đúng thế thật thì chuyện xảy ra trên lầu khi nãy là sao, bọn họ đều biết hết cả sao?

Oanh!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Nội Kiều nhất thời đỏ bừng, nhưng không phải là do e thẹn mà là quá tức giận.

Vốn dĩ cô còn chưa chắc chắn mọi chuyện xảy ra lúc sáng có phải là kế hoạch của anh hay không nhưng bây giờ cô có thể khẳng định một câu “Chắc chắn là kế hoạch của anh ta.”

Tên đàn ông xấu xa kia dám tính kế cô từ đầu tới đuôi, hơn nữa ai ai cũng biết!

“Anh ta đang ở đâu?”, cô híp mắt, giận quá hóa cười hỏi mọi người. Cả đám người nhìn nụ cười ngọt ngào cộng thêm hai lúm đồng tiền của cô mà da đầu tê dại, nhất là Đại Hùng còn cảm thấy mây đen ở đâu ùn ùn kéo tới.

Ý nghĩ hiện giờ trong đầu Đại Hùng chính là, “Nói nhiều không phải bệnh nhưng nói sai chắc chắn sẽ mất mạng, bây giờ mà nói thì thế nào ông chủ cũng không tha cho mình. Ông chủ nhất định sẽ lột da, rút gân, lóc xương mình; khi mình chết rồi lại tiếp tục dùng hình cụ tra tấn thi thể mình … Ngày này năm sau đã định là ngày giỗ của mình rồi, hu hu!”

“Cô hỏi …hỏi ai thế?”, Điềm Nhi là người đầu tiên lên tiếng, trên mặt là nụ cười cứng đơ, hai mắt thì đảo loạn.

“Ông chủ của mọi người, ông chủ Khuông.”, Hoa Nội Kiều càng cười càng tươi. Cô đi từng bước một tới gần chỗ mọi người, mà theo khoảng cách càng lúc càng ngắn, biểu cảm của mọi người càng mất tự nhiên.

Bọn họ chột dạ nhìn trời, ngắm nền nhà, săm soi ngón tay chỉ có cô là không dám nhìn.

“Anh ta đang ở đâu?”, Hoa Nội Kiều hỏi thêm lần nữa, vẻ mặt cực kỳ hòa nhã.

“À … Có khách tới nên ông chủ đang tiếp họ.”, Tiểu Diệp tránh nặng tìm nhẹ trả lời, hoàn toàn không dám tiết lộ hành tung của Khuông Huyền Tư, một lòng muốn bảo vệ ông chủ nhà mình.

“Đúng, ông chủ đang bận tiếp khách nên cô cứ bình tĩnh trước đã … À không đúng, tôi muốn nói là cô có muốn đi nấu cơm trưa trước không?”, Thẩm Thái khẩn trương nói, tay không cẩn thận ấn vào phím chụp ảnh, đèn flash lóe lên chói hết cả mắt.

“Cơm trưa của ta … Không ngờ đây lại là bữa cơm cuối cùng của Đại Hùng ta, hu …”, Đại Hùng như bị trúng tà, ánh mắt rã rời, sắc mặt trắng bệch, cả người run run.

Hoa Nội Kiều nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế sự tức giận đang dâng trào.

Cô sắp tức chết rồi, làm gì còn tâm tình nhãn nhã mà đi nấu cơm trưa? Hiện tại cô rất muốn nhào tới trước mặt tên đàn ông ti bỉ vô sỉ kia mà hung hăng mắng chửi.

Tuy cô có thích anh, không bài xích anh … ừ thì có thể suy nghĩ đến chuyện tiến thêm một bước nhưng cô vạn lần không ngờ, mọi chuyện ban sáng đều là âm mưu của anh. Thậm chí anh còn bày mưu tính kế cùng bọn người Điềm Nhi, bày mưu tính kế …

Aaaaaa, thật sự là tức chết cô mà! Anh không biết xấu hổ nhưng cô vẫn biết, sao anh có thể đem những chuyện thế này bàn luận với người khác được chứ?

Anh tưởng cô là người dễ bị bắt nạt à!

Hừ, thấy hổ không phát uy, anh thật sự đã cho rằng cô là mèo bệnh!

“Có khách tới thì hẳn là ở phòng tiếp khách tầng hai, đúng không?”, Hoa Nội Kiều híp mắt, vừa nghĩ đã đoán ra vị trí hiện tại của Khuông Huyền Tư.

Làm việc ở đây đã hơn nửa tháng, tuy không có dịp xuống những tầng phía dưới nhiều nhưng cô rất hiểu tính tình của Khuông Huyền Tư. Chỉ có những người anh tin tưởng mới được đi lên tầng 3 còn những khách bình thường đều được tiếp đãi ở phòng khách tầng 2.

“Không phải!”, mọi người nghe vậy đều lắc đầu như trống bỏi, đánh chết cũng không chịu thừa nhận.

“Vậy thì chắc chắn là đúng rồi.”, Hoa Nội Kiều gật đầu.

Cô quay người đi thẳng tới cửa văn phòng.

“Tiểu Kiều, ông chủ thật sự rất bận mà!”, Điềm Nhi không nhịn được gọi cô lại, “Anh ấy thật sự rất rất rất bận, cô muốn đi tìm anh ấy thật à?”

“Tôi biết anh ta bận rộn nhưng mà tôi có chuyện rất rất rất ‘quan trọng’ phải nói.”, nụ cười của cô thật sự khiến người khác phải rợn tóc gáy.

“Chuyện quan trọng?”, nghe ra ý tại ngôn ngoại trong câu nói của cô, sắc mặt cả đám người đã trắng càng thêm trắng.

Dường như đã đoán trước được biểu cảm của mọi người, Hoa Nội Kiều chớp chớp mắt rồi nói tiếp, “Đúng rồi, tôi nghĩ bữa trưa hôm nay mọi người phải tự lo rồi.”

Dứt lời, cô tiếp tục đi. Ngay lúc cô vừa bước ra khỏi văn phòng, Đại Hùng vất vả lắm mới đứng lên được lại tiếp tục bị mọi người quần công.

Đều do tên ngu ngốc này, không có chuyện gì thì im đi, ăn nói lung tung rồi hại bọn họ không có cơm trưa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.