Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 137: Chương 137: Cho tới bây giờ người bị vứt bỏ là anh!




Trông thấy Dư Tiêu, phản ứng đầu tiên của Đường Thi chính là muốn đuổi anh ta đi: "Anh lại muốn ồn ào gì nữa, mau cút khỏi nhà cô ấy ngay!"

Dư Tiêu tiến lên hung hăng đè vai của cô: "Nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu?"

Đường Thi cười lạnh: "Tôi sẽ không nói cho anh biết!"

Dư Tiêu muốn ra tay đánh cô nhưng đã nhịn được: "Cô mau nói địa chỉ của Khương Thích cho tôi biết, không thì tôi có cả ngàn cách khiến cô sống không bằng chết!"

Đường Thi cười to, ngược lại cô muốn xem xem Dư Tiêu có thể có cách gì để lấy một người vô tội như cô ra trêu đùa!

Dư Tiêu gọi điện thoại cho Khương Thích ngay trước mặt Đường Thi: "Tôi cho cô biết, trong vòng mười phút cô mau cút ngay về cho tôi, nếu không bạn của cô sẽ gặp nạn!"

"Khốn nạn!" Khương Thích ở bên kia chửi ầm lên: "Anh xứng làm đàn ông à, không được đụng vào Đường Thi!"

Dư Tiêu búng tay một cái, mấy người mặc đồ đen canh giữ ở gần nhà Khương Thích đột nhiên xông tới mau chóng đè Đường Thi lại để cô nằm trên thảm lông. Đường Thi giãy dụa, Dư Tiêu nắm cằm của cô.

Anh ta cười lạnh: "Khương Thích, dáng dấp bạn của cô rất xinh đẹp, hay là tôi thử một chút nhé?"

"Anh dám đụng vào cô ấy, tôi sẽ giết anh!" Khương Thích ở bên kia gào thét: "Dư Tiêu, có chuyện gì anh cứ nhằm vào tôi! Anh ra tay với Đường Thi, anh có còn là con người không?"

Đường Thi bị người mặc áo đen gắt gao đè xuống đất, Dư Tiêu cười lạnh vào điện thoại: "Bây giờ cô hãy quay về đây, nếu không bạn tốt của cô sẽ phải gánh chịu thay cô, tôi nói được thì làm được!"

"Anh đi chết đi!" Khương Thích trực tiếp ném điện thoại di động, Diệp Kính Đường ở đối diện nhìn thấy Khương Thích tức giận thế này, ngược lại cười nói: "Sao nào, Dư Tiêu đã liều lĩnh đến độ muốn em trở về sao?"

Hốc mắt Khương Thích đỏ lên: "Tổng giám đốc Kính Đường, hôm nay tôi thật sự không thể ở lại, bây giờ Đường Thi đang trong nhà của tôi..."

"Anh ta không thể làm gì được Đường Thi đâu."

Diệp Kính Đường chống cằm, dù anh ta đang bận nhưng vẫn ung dung nheo mắt lại: "Mặc dù Dư Tiêu là thứ đàn ông cặn bã, nhưng ranh giới cuối cùng của đàn ông anh ta vẫn phải có. Khương Thích, người anh ta muốn ngủ là em, cho nên chỉ dùng Đường Thi để áp chế em thôi."

Khương Thích cầm túi xách lên định đi, giọng nói của Diệp Kính Đường lạnh xuống: "Khương Thích, em muốn làm trái ý tôi sao?"

Giọng nói của Khương Thích đều đang phát run: "Cho dù Dư Tiêu không thật sự dám làm gì Đường Thi, nhưng Đường Thi bị như vậy là vì để uy hiếp tôi! Anh ta đang cầm dao uy hiếp tôi, tôi không thể nào thờ ơ được!"

"Vì thế…" Diệp Kính Đường cười lạnh: "Em định dâng tận cửa để người ta ngủ à?"

Sắc mặt Khương Thích trắng nhợt: "Không phải lúc trước anh muốn tôi đi dụ dỗ..."

Diệp Kính Đường ở bên cạnh rất nhanh chóng tiếp lời: "Em phải đi đến quán rượu vào tối nay, mau bỏ túi xách xuống, hôm nay em ra khỏi đây, sau này sẽ không có cửa quay trở lại."

Hốc mắt Khương Thích đỏ lên, cô ta ngoái nhìn Diệp Kính Đường: "Diệp Kính Đường, anh đừng có mà ép tôi."

Diệp Kính Đường cười đến tàn nhẫn: "Ép sao? Khương Thích, em quá đề cao bản thân rồi, tôi chỉ có khinh thường và ép buộc đối với em thôi." Quả thật anh ta xem cô ta như một con chó.

Cơ thể Khương Thích còn đang run rẩy, dây túi xách trên vai đã bị cô ta nắm đến vặn vẹo: "Diệp Kính Đường, tôi là người, là một người sống sờ sờ, tôi cũng có thứ mình quý trọng.”

"Em đừng ép tôi phải diệt trừ Đường Thi." Diệp Kính Đường nâng cằm: "Ngồi xuống, trang điểm, thay quần áo. Đúng mười một giờ xuất phát, tôi không muốn nói thêm lần nữa."

Dây đeo túi xách trên vai Khương Thích rơi trên mặt đất, sắc mặt cô ta tái nhợt, hai mắt mờ mịt, giống như là sắp sụp đổ, cô ta nói: "Được rồi, thưa Tổng giám đốc Kính Đường."

Một bên khác, đám Dư Tiêu và Đường Thi ở trong nhà Khương Thích chờ đến mười một giờ đêm.

Đường Thi tránh khỏi đè ép của đám người áo đen đứng lên rồi lùi đến góc tường, cô cười nói: "Khương Thích không thể nào quay về đâu, Dư Tiêu, anh đã thất bại rồi."

Ánh mắt Dư Tiêu đau đớn, nhưng giọng điệu của anh ta vô cùng ác độc: "Không thể nào! Khương Thích không thể nào không đến! Ngoại trừ… "

Ngoại trừ... Diệp Kính Đường ép buộc cô ta.

Nghĩ tới đây Dư Tiêu càng thêm phẫn nộ, anh ta bước lên bóp lấy cằm Đường Thi: "Bạn tốt của cô vứt bỏ cô, cô không khó chịu sao?"

Đường Thi cười: "Khó chịu gì chứ? Tôi thay bạn thân tôi vui vẻ cơ, cô ấy có thể không bị anh uy hiếp mà còn quả quyết như thế! Ngược lại là anh mới nên khổ sở, giữa tôi và anh, người bị Khương Thích vứt bỏ cho tới bây giờ đều là anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.