Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 304: Chương 304: Chuyển lời giúp tôi, không cần đến nữa




“Khách khí rồi.”

Lâm Từ cười nhẹ, quay đầu nhìn về phía sau: “Duy Duy hôm nay chơi thế nào?”

“Anh Lâm Từ!” Đường Duy chào rất to: “Rất vui ạ, em đã được chơi tất cả các trò rồi, thật là may mắn.”

“Đợi mẹ em hồi phục sức khỏe, lần sau lại đến nữa nhé.” Lâm Từ nháy mắt với Đường Duy: “Anh dẫn em đến khách sạn Castle nghỉ một đêm.”

“Được ạ.”Đường Duy tỏ ra rất phấn khích: “Vậy thì em chính là hoàng tử, còn mẹ em chính là công chúa rồi.”

Đường Thi và Lâm Từ đều bật cười, ô tô rất nhanh đã chạy lên cầu vượt, Lâm Từ tranh thủ lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi đi.

“Cậu Dạ, tôi đã đón được người rồi.”

“Được rồi, chú ý an toàn.”

Sau khi đọc tin nhắn Lâm Từ bật cười tự giễu, tắt điện thoại và tiếp tục lái xe, thi thoảng quay sang nói chuyện với Đường Duy. Cuối cùng khi đến Bạch Thành, Đường Duy do cả ngày tiêu hao quá nhiều sức lực nên trực tiếp ngủ từ lúc nào.

Đường Thi ôm cậu con trai bé nhỏ vào lòng, nhưng thân thể của cô quá gầy yếu, xem ra là đang bị quá sức, Lâm Từ nói: “Để tôi bế cậu chủ nhỏ giúp cô.”

Chết rồi, lỡ xưng hô nhầm rồi.

“Cậu chủ nhỏ?”

Đường Thi quay sang nhìn Lâm Từ: “Anh đang nói... Duy Duy đúng không?”

Toàn thân Lâm Từ toát mồ hôi lạnh, cậu ta không đề phòng mà gọi cậu chủ nhỏ theo thói quen, Đường Thi chắc chắn đã nhận ra điều gì đó.

“Ông chủ của anh là... Bạc Dạ” Đồng tử Đường Thi co rút lại: “Duy Duy là con trai của tôi và Bạc Dạ?” . Truyện Quan Trường

Nhịp tim Lâm Từ đập nhanh như muốn nổ tung khỏi lồng ngực, không biết phải giải thích thế nào. Một con người tài giỏi như cậu ta tại thời điểm này lại không biết phải nói gì mà lắp bắp đáp lời: “Chuyện này…cô Đường Thi, thực ra không phải như vậy đâu, tôi chỉ gọi nhầm do thói quen thôi.”

Con trai cô trông giống Bạc Dạ, Đường Thi biết điều này từ lâu rồi, chỉ là cô không dám nghĩ đến điều này. Hôm nay vừa nghe thấy Lâm Từ buột miệng gọi một tiếng cậu chủ nhỏ, Đường Thi sững sờ như bị sét đánh. Quả nhiên, quả nhiên trước đây cô và Bạc Dạ đã từng phát sinh nhiều việc đến thế, thậm chí đến cả Đường Duy, cũng là đứa con do hai người bọn họ cùng sinh ra.

“Cô Đường Thi, cô đừng suy nghĩ nhiều...” Lâm Từ hốt hoảng nói, nhưng Đường Thi lại không nói năng gì, sau một hồi trầm mặc, một chất giọng phụ nữ nhẹ nhàng truyền đến: “Không sao, tôi không nghĩ gì đâu.”

Lâm Từ thở nhẹ ra, nhìn một bên mặt trầm mặc của Đường Thi. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt tĩnh lặng như nước, dường như không để tâm đến sự việc nhầm lẫn vừa rồi.

Hôm nay là cuối tuần, Đường Duy được ngủ cùng mẹ trong phòng bệnh, Lâm Từ ôm Đường Duy đặt lên chiếc giường nhỏ ở bên cạnh, sau đó nói với Đường Thi: “Cô Đường Thi, tôi còn có việc phải đi trước, cô...”

“Tôi ở một mình không sao đâu.”

Đường Duy ngẩng đầu, dùng ánh mắt yên lặng nhìn cậu.

Lâm Từ nhìn vào mắt cô, đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm

Nhìn đi, cô Đường Thi xinh đẹp tài giỏi năm nào... đã bị Bạc Dạ tàn nhẫn làm ra thành bộ dạng gì rồi.

Đường Thi lãnh đạm nói: “Lần sau... anh không cần đến nữa. Giúp tôi chuyển lời đến anh ta.” Không cần biết cô đang nói với ngữ khí như thế nào, nhưng dường như đều đã nhìn thấu được tất cả.

Lâm Từ sững người lại, cô ấy quả nhiên đã đoán ra, cậu ta cười khổ vài tiếng: “Cô Đường Thi, tôi thấy cô biến thành bộ dáng như thế này, cho dù là trước đây anh ấy có đối xử không tốt với cô, nhưng hiện tại cô chỉ có một mình chăm sóc con nhỏ...” Cậu ta muốn nói tiếp là có người chăm sóc cho mẹ con cô có phải tốt hơn không, dù gì cũng ghi lại hết rồi tính toán một thể cũng không muộn. Nhưng Đường Thi đã trực tiếp ngắt lời cậu.

“Tôi dù có cô độc một mình cũng không muốn nhận sự chăm sóc từ anh ta.” Đường Thi nhìn về phía biệt thự: “Trong lòng tôi luôn nhắc nhở mình không được đến gần anh ta, vì thế cũng mong anh ta đừng đến gần tôi. Tôi và Đường Duy, chỉ hai người thôi cũng đã rất tốt rồi.”

Lâm Từ không nói gì nữa, chỉ chúc cô ngủ ngon rồi quay người rời đi. Sau khi cậu ta đóng cửa rời đi, cả căn phòng liền chìm vào tĩnh lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.