Ngày hôm sau khi Đường Thi tỉnh lại, có rất nhiều người đang đứng bên cạnh giường bệnh.
Hàn Nhượng, Khương Thích, Tiểu Nguyệt Lượng, Phương Phương, ông Vương, Lục Khủng Long...
Đường Thi ngẩn người: "Mọi người đang làm gì thế?"
"A, nghe nói cô lại nhập viện, nên chúng tôi ghé thăm cô một chút."
Phương Phương ngồi xuống, nhìn Đường Thi nói: "Nếu bệnh viện có thẻ tích lũy điểm, khéo số điểm tích lũy của cô phải đạt đến mức hội viên VIP ở nơi này mất."
Đường Thi vui vẻ: "Cô đang giễu cợt vì tôi nằm viện quá nhiều à?"
"Đúng vậy đó, một tháng ba mươi ngày thì có đến hai mươi ngày cô ở trong bệnh viện rồi." Lục Khủng Long vẫn mặc bộ quần áo ngủ hình khủng long màu xanh kia đến bệnh viện, anh ta còn đội một cái mũ khủng long rất lớn trên đầu, phía sau mông còn có cả một cái đuôi đang quét lê dưới đất nữa, dáng vẻ này bị rất nhiều người trong bệnh viện nhìn ngó chỉ trỏ, bọn họ còn tưởng rằng anh ta vừa chạy từ khu thần kinh ở bên cạnh sang đây nữa.
Tiểu Nguyệt Lượng cũng cười nói: "Anh trai tôi về rồi vẫn còn nhớ tới cô đó, nói lần trước khi chơi trò nói thật hay thử thách cô mặc một chiếc quần tất vô cùng gợi cảm."
"Ai ui!" Ông Vương ở bên cạnh cười hì hì: "Không nhiều người có thể khiến Lam Minh nhớ thương như vậy đâu, nữ thần cô có muốn thử một chút không?"
"Tránh ra tránh ra!"
Khương Thích đặt mông xuống chen ông Vương ra ngoài: "Đường Thi là của tôi, Lam Minh, Bạc Dạ, Tô Kỳ gì gì đó, tất cả đều cút hết đi!"
Đúng lúc đó Bạc Dạ bê một bát canh đến, khi thấy có nhiều người ở trong phòng như vậy, anh cũng bị dọa: "Mọi người... Vừa mới nhắc đến tên tôi hả?"
Khương Thích lập tức cười nịnh nọt: "Đâu có, đâu có, chỉ đang khen anh đẹp trai thôi."
Trong lòng tất cả mọi người: "..."
Bạc Dạ đặt bát canh xuống bên cạnh giường Đường Thi, mọi người trông thấy thế đều giật mình kinh ngạc há hốc miệng ra.
Chuyện... Chuyện gì thế này?
Bạc Dạ cố ý tới đây thăm bệnh, còn mang canh đến cho Đường Thi?
Đây là Bạc Dạ sao? Này này, đại ca, có phải anh đi nhầm phim trường rồi hay không?
Bạc Dạ không để ý đến biểu cảm khiếp sợ trên mặt mọi người, anh lạnh lùng nói: "Sáng nay mẹ tôi có hầm canh vịt, nếu em thích thì uống một chút." . ngôn tình hay
Mẹ nó! Bác gái tự tay hầm canh cho! Đãi ngộ này... Đúng là trên trời mới có!
Ngay lập tức ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Đường Thi, mong chờ Đường Thi đáp lại.
Bọn họ sao có thể đoán được, nữ thần chỉ thản nhiên liếc qua chiếc cặp lồng kia, sau đó nhẹ nhàng nói một câu: "A, được."
Chỉ hai chữ.
Đám người đang hóng chuyện lại hít sâu một hơi, chuyện này, chuyện này... Kiêu ngạo lạnh lùng xinh đẹp như vậy! Có phải Bạc Dạ và Đường Thi đã đổi phong cách cho nhau rồi hay không?
Ngoài sự khiếp sợ ra, thậm chí Khương Thích còn muốn vỗ đùi cười, mẹ kiếp, Bạc Dạ anh cũng có ngày hôm nay! Phong thủy luân chuyển, trời cao không bỏ qua người nào! Trước đây anh lạnh lùng xa lánh Đường Thi, bây giờ đến lượt Đường Thi, anh muốn với cũng không với tới nổi.
Đám người kia còn chưa kịp khép miệng lại, đã nghe thấy Bạc Dạ nói thêm một câu: "Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước nhé, buổi tối sẽ quay lại thăm em."
Đường Thi không thèm ngước mắt lên nhìn, chỉ lạnh lùng nói: "Đi đi không tiễn."
Quá tàn khốc...
Bạc Dạ chịu đựng cảm giác không được để ý đến đi ra ngoài, sau khi anh đóng cửa lại, mọi người trong phòng mới cảm thấy bầu không khí lập tức sống lại, tất cả đều thở mạnh một hơi.
"Tôi vừa nhìn thấy gì thế này..."
"Thời thế thay đổi..."
"Nữ Thần, cô ngầu quá..."
Phương Phương ôm chặt lấy Đường Thi lắc lắc: "Người có thể không thèm đếm xỉa đến Bạc Dạ như vậy, khắp thiên hạ này cũng chỉ có mình cô!"
Hàn Nhượng ở bên cạnh tiếp lời: "Hơn nữa Bạc Dạ cũng chỉ cúi đầu với một mình cô."
"Quá sung sướng..." Tiểu Nguyệt Lượng hét lên: "Mẹ nó chữ! Đúng là nội dung cốt truyện của phim thần tượng! Cô nói mau, cô làm thế nào để thuần phục được con ngựa hoang Bạc Dạ này thế? Bây giờ còn khiến anh ta cam tâm tình nguyện mang canh đến cho cô!"