Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 80: Chương 80: Cuối cùng cũng vứt bỏ áo giáp phòng ngự




Đường Thi đã xuất viện. Bạc Dạ cho rằng trạng thái của Đường Thi đã tạm thời ổn định, thấy cô trở lại phòng bệnh, thấy cô lặng yên không một tiếng động nằm xuống, nhưng không ngờ rằng tất cả chỉ là giả vờ, giả vờ như cô đang rất bình an, dáng vẻ như chẳng có mưa gió xảy ra vậy.

Vì thế, lúc sau, thừa dịp Bạc Dạ tới công ty, Đường Thi tự làm thủ tục xuất viện cho mình. Cô sửa soạn cho bản thân một chút, sát trùng miệng vết thương, chỉnh sửa lớp trang điểm, cả người bình tĩnh đến đáng sợ, giống như khi người ta sắp chết sẽ để lại một luồng ánh sáng phản chiếu vậy. . Ngôn Tình Hay

Khi xuất viện Đường Thi đi rất vội vàng, trên đường về nhà cô dừng lại mua một cái bánh kem. Lúc về đến nhà, cô dọn dẹp nhà cửa, sau đó đốt một bàn đồ ăn, đem bánh kem đặt ở vị trí chính giữa nhất, cắm mấy cây nến lên trên, lẳng lặng nhìn ngọn nến cháy lụi dần. Dường như thứ đang bị thiêu đốt chính là mạng sống của cô vậy. Đường Thi nhìn chằm chằm ngọn nến, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Anh trai, sinh nhật vui vẻ.”

Thật xin lỗi, em không thể ở cạnh ăn sinh nhật cùng anh… Mà cuộc đời này, anh mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi bảy.

Đường Thi không khóc, cô ngồi xuống bắt đầu ăn, sau đó cắt bánh ra, chừa một phần để lại cho Đường Duy. Nếu nó biết mình không đến kịp dự sinh nhật của bác, chắc chắn sẽ ầm ĩ đòi ăn bánh kem.

Bây giờ Đường Thi không có cách nào đến nhà họ Bạc để đưa bánh cho Đường Duy, cô đã không thể nào đối mặt với Bạc Dạ được nữa. Một khi đối mặt, sâu trong lòng cô không thể nào chặn lại được nỗi đau cùng sự thù hận nhen nhón muốn biến cô thành ma quỷ. Bạc Dạ, người đàn ông đã phá hủy cả cuộc đời cô, là cơn ác mộng mà cho dù cô đã dùng tất cả sức lực vẫn không thể trốn thoát được.

Đường Thi bị suy nghĩ bi thương cùng đau khổ xâm chiếm, ban đầu là kinh ngạc đến khiếp sợ, sau đó là khàn cả giọng. Cô giống như đã sử dụng hết toàn bộ sức lực để giãy giụa, phản kháng Bạc Dạ một cách liều mạng, đau đớn.

Mà chỉ vào ngay lúc này, khi bản thân im lặng, từng cơn đau giống như thủy triều đánh thẳng vào người cô, dày đặc mà to lớn, bất lực nhất, tuyệt vọng nhất, hết lần này đến lần khác lại yên tĩnh đến đáng sợ. Thì ra tuyệt vọng thật sự không phải là kêu trời khóc đất, mà là tỏa ra mùi của cái chết.

Hốc mắt Đường Thi đỏ lên, ăn no rồi cô thu dọn bàn. Cô cố gắng mỉm cười, nhưng khóe miệng cô quá nặng nề, cuối cùng cô ngồi xuống ghế sô pha, dùng tay ôm chặt đầu, cơ thể run lẩy bẩy, giống như một con thú bị trúng bẫy, kiềm chế phát ra tiếng gầm gừ, giống như muốn tiếng gầm đâm xuyên qua linh hồn của chính mình vậy.

Lúc này, Đường Thi nhớ tới một người, có lẽ người này có thể giúp cô đem bánh kem đưa cho Đường Duy. Nghĩ vậy Đường Thi mò tìm điện thoại của mình, nhưng lại nhớ ra điện thoại đã ném ở trước cửa nhà họ Bạc, cô… trên người cô không có bất cứ dụng cụ liên lạc nào cả.

Đường Thi im lặng hồi lâu rồi quyết định ra ngoài. Dưới tầng có một cửa hàng bán điện thoại, cô ngẫu nhiên chọn một cái điện thoại, mua một cái sim mới. Về đến nhà, cô lục tìm, lấy danh thiếp ra và bấm số điện thoại trên đó. Một lúc lâu sau, phía bên kia mới bắt máy, giọng của Phó Mộ Chung vang lên lạnh lùng hơn bình thường: “Ai đó? ”

Trong đầu Đường Thi có rất nhiều suy nghĩ lướt qua, cuối cùng vẫn là nói thật: “Phó Mộ Chung, là tôi, tôi là Đường Thi.”

Cái tên Đường Thi này giống như tác động đến dây thần kinh nào đó ở não bộ Phó Mộ Chung, ánh mắt người đàn ông trở nên sâu thẳm, theo bản năng hỏi: “Tại sao cô lại đổi số điện thoại?”

“Tôi…” Đường Thi không biết phải giải thích như thế nào nữa: “Điện thoại của tôi bị ném hỏng... ở trước cửa nhà họ Bạc… Tôi… tôi có chuyện muốn nhờ anh...”

Cửa nhà họ Bạc? Tình trạng của Đường Thi đã đến mức này rồi mà vì lý do gì còn có quan hệ không rõ với Bạc Dạ?

Không biết nguồn gốc tức giận từ đâu đến xâm chiếm đầu óc Phó Mộ Chung. Đáng lẽ ra anh ta không nên tức giận, anh ta cũng không phải loại người dễ dàng bị tác động từ bên ngoài gây ảnh hưởng như vậy... Thế nhưng lời nói vô ý từ miệng anh ta phát ra đã thể hiện rõ sự tức giận của bản thân: “Đường Thi, có phải là cô nên biết tự trọng hơn không? Sao cô lại tìm đến Bạc Dạ chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.