Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 6: Chương 6: Cướp đứa trẻ đi




“Không phải.”

Bạc Dạ còn chưa mở miệng, Đường Thi đã lớn tiếng phủ nhận với vẻ mặt lo lắng, đồng thời dùng sức kéo Đường Duy ra sau lưng.

“Duy Duy, mẹ đã từng nói với con rồi, đây không phải là ba của con, chú ấy không có bất kỳ mối quan hệ nào với chúng ta.”

Bạc Dạ nghe thấy cô nói như vậy thì cười lạnh: “Không phải? Cô cảm thấy tôi vẫn cần phải làm xét nghiệm ADN sao?”

Anh chỉ vào khuôn mặt giống hệt mình của Đường Duy, đôi mắt sắc bén của anh nhìn thấu tâm tư của Đường Thi.

“Cô giấu diếm, âm thầm mang thai con của tôi, còn sinh nó ra, nếu như hôm nay không phải tình cờ bị người đụng phải, có phải cô còn muốn giấu diếm tôi cả đời có đúng không? Nhưng để tôi nói cho cô biết, trong thân thể của đứa bé này chảy dòng máu của nhà họ Bạc, cho dù tôi hận cô, nhưng tôi sẽ không bao giờ để cho con trai của tôi phải lưu lạc ở bên ngoài, khiến nó trở thành đứa con ngoài giá thú bị mọi người phỉ nhổ.”

Đường Thi bị lời nói của anh kích thích, vội vàng đưa tay ra che lỗ tai của Đường Duy lại, sợ cậu bé sẽ đau lòng.

Mặc dù Duy Duy còn nhỏ, nhưng cậu bé rất thông minh, chuyện gì cậu bé cũng biết, cậu bé biết rõ ba chữ “ngoài giá thú” có ý nghĩa như thế nào đối với mình.

“Tổng giám đốc Bạc, anh đừng tự cho là bản thân mình rất tốt, mặc dù đúng là chúng ta đã từng là vợ chồng, nhưng anh hãy tự hỏi lại mình đi, chỉ với những chuyện anh đã từng làm với tôi, anh cảm thấy tôi sẽ cam tâm tình nguyện sinh con cho anh sao? Bên cạnh anh có nhiều người phụ nữ như vậy, nếu như anh thực sự muốn trải nghiệm cảm giác lần đầu được làm ba, tôi nghĩ chỉ cần anh tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay, những cô gái đó sẽ tranh nhau nhào lên để sinh con cho anh. Về phần Duy Duy, thằng bé thực sự không có quan hệ gì với anh hết.”

Bạc Dạ không thèm để ý lắng nghe những lời cô nói, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô cười lạnh một tiếng.

“Rốt cuộc thằng bé và tôi có quan hệ gì hay không, không phải cứ cô nói là xong. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, ngược lại tôi muốn xem xem cô còn có thể soạn ra lời nói dối như thế nào nữa.”. Truyện Ngôn Tình

Nghe thấy những lời này, Đường Thi lập tức bảo vệ Đường Duy chặt chẽ hơn, ánh mắt hiện lên vẻ cảnh giác.

Bạc Dạ nhướng mày, dáng vẻ bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ bây giờ không cần phải đến bệnh viện nữa, phản ứng của cô đã nói cho tôi biết câu trả lời rồi.”

Đường Thi biết mình có tránh cũng không thoát, rõ ràng Bạc Dạ đang nhắm vào Đường Duy, cho dù cô có ngụy biện như thế nào cũng không có ích gì, với năng lực của anh, anh luôn có biện pháp chứng minh mối quan hệ cha con giữa anh với Đường Duy.

Nghĩ đến điều này, cô dứt khoát vò đã mẻ không sợ vỡ nữa.

“Cho dù Duy Duy thực sự là con trai của anh thì sao chứ? Bạc Dạ, từ lúc mới bắt đầu tất cả những gì mà anh muốn chỉ có đứa con của anh và An Mật, về phần Duy Duy, năm đó cùng lắm anh chỉ gieo một hạt giống mà thôi. Sự ra đời của thằng bé hoàn toàn không nằm trong dự kiến của anh, chỉ sợ trong lòng anh còn chán ghét thằng bé vì trong người nó còn chảy dòng máu của tôi đấy. Nếu đã như vậy, anh truy cứu nhiều như thế có ý nghĩa gì đâu.”

“Có ý nghĩa gì hay không là do tôi quyết định. Nếu đứa trẻ này thuộc về nhà họ Bạc chúng tôi, vậy thì nên trở lại nơi thuộc về nó, đi theo một người mẹ là tội phạm giết người như cô, tương lai nó sẽ chỉ theo bước chân của cô mà thôi.”

Bạc Dạ nói xong, lập tức tiến lên một bước dùng một tay đẩy cô ra, cánh tay còn lại nhanh chóng bắt lấy Đường Duy.

“Đừng mà.”

Đường Thi nhìn thấy anh định mang Đường Duy đi thì trong lòng vô cùng hoảng sợ, liều mạng dùng sức ôm lấy eo của Đường Duy.

“Bạc Dạ, tôi đã ngồi tù năm năm rồi, anh còn muốn tôi phải làm cái gì nữa. Tại sao anh lại không chịu buông tha cho tôi.”

Bạc Dạ vô cảm nói: “Cô ngồi tù là trừng phạt đúng tội. Nếu như cô không giết chết An Mật, mọi chuyện đã không xảy ra như ngày hôm nay. Đường Thi, cô có ngày hôm nay, chính là do cô gieo gió gặt bão, không thể oán trách người khác, mau buông tay ra cho tôi.”

“Người nên buông tay ra là chú mới phải.”

Đường Duy vẫn luôn im lặng bỗng nhiên hét to lên, đôi mắt to như chuông đồng không hề sợ hãi nhìn chằm chằm Bạc Dạ.

“Chú Bạc, đây là nơi công cộng, mời chú buông tay ra.”

Giọng nói của cậu bé vô cùng bình tĩnh, càng bình tĩnh bao nhiêu thì trong lòng cậu bé lại càng kháng cự Bạc Dạ bấy nhiêu.

Bạc Dạ nhìn ra cậu bé chán ghét anh, trong tiềm thức nghĩ rằng là do Đường Thi đã nói quá nhiều điều không hay về anh trước mặt cậu bé, nếu không cậu bé sẽ không phản ứng như thế này.

Nghĩ như vậy, bỗng nhiên anh lại càng chán ghét Đường Thi hơn.

“Đã nhiều năm trôi qua, nhưng mà cô vẫn ác độc giống như trước đây. Năm đó cô tìm đủ mọi cách giết chết An Mật, bây giờ lại xúi giục con trai khiến thằng bé chán ghét tôi. Đường Thi, xem ra là do tôi đã quá mềm lòng đối với cô.”

Đường Thi hoàn toàn không thèm quan tâm đến việc anh mắng chửi mình, hiện tại cô chỉ muốn cướp Duy Duy lại.

Cô dùng sức gỡ các ngón tay của anh ra, cố gắng cướp Duy Duy lại, nhưng anh lại trầm mặt, trở tay đẩy cô ngã xuống đất.

“Cút.”

Đường Duy nhìn thấy Đường Thi bị đối xử như vậy thì không giữ được bình tĩnh, tức giận cúi đầu hung hăng cắn mạnh vào cổ tay của anh.

Bạc Dạ bị đau lập tức buông cậu bé ra, sau khi cậu bé thoát khỏi giam cầm, đôi chân nhỏ lập tức chạy thật nhanh đến chỗ Đường Thi đỡ cô dậy, ánh mắt cậu bé nhìn Bạc Dạ vô cùng hung dữ.

“Người nên cút đi chính là chú đó. Chú dựa vào đâu để mắng mẹ tôi, mẹ là người đã chịu muôn vàn cực khổ để sinh ra tôi, mẹ là người đã vất vả nuôi nấng tôi, mẹ đã nói chúng tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào với chú, người đàn ông như chú hoàn toàn không xứng làm ba của tôi.”

Bạc Dạ nhìn thấy cậu bé tràn đầy oán hận với mình, trong lòng bỗng nhiên vô cùng đau đớn.

A, anh không xứng làm ba của thằng bé, vậy chẳng lẽ Đường Thi tội ác đầy người kia lại xứng làm mẹ của thằng bé sao?

Anh biết mà, đi theo một người mẹ như Đường Thi thì cho dù đứa trẻ có tốt đến đâu cũng sẽ bị cô dạy hư.

Nếu như trước đây anh không biết thì không sao, nhưng bây giờ anh đã biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này, anh tuyệt đối sẽ không để đứa trẻ ở lại bên cạnh Đường Thi nữa.

Bất luận như thế nào, hôm nay anh nhất định phải đưa Đường Duy đi.

Vẻ mặt Bạc Dạ tràn đầy tức giận, mặc kệ cổ tay mình đang đau đớn, bước tới mấy bước trực tiếp ôm Đường Duy vào lòng.

Đường Thi còn chưa kịp ngăn cản anh thì Đường Duy đã bị anh ôm đi.

Cô phát điên ngay lập tức, hét lên chói tai, vội vàng chạy đến giữ chặt chân của Bạc Dạ.

“Bạc Dạ, tôi biết tôi sai rồi, xin lỗi anh, vừa rồi tôi không nên mắng anh, tôi xin lỗi anh. Nhưng cầu xin anh hãy trả Duy Duy lại cho tôi, có được không? Bây giờ tôi chỉ có thằng bé, nếu như không có Duy Duy, tôi không thể sống tiếp.”

“Nếu như cô không thể sống tiếp, vậy thì đi chết đi, dù sao loại phụ nữ như cô tồn tại trên đời cũng chỉ khiến cho người ta chán ghét mà thôi.”

Bạc Dạ không chút thương tiếc đá cô ngã ra sau, sau đó ôm Đường Duy lên xe tư nhân đậu bên đường.

Đường Duy dùng bàn tay nhỏ bé của mình ra sức phản kháng, nhưng sức lực của cậu bé hoàn toàn không là gì trong mắt Bạc Dạ.

Đường Thi khóc lóc đuổi theo, dùng sức đập mạnh vào cửa kính xe.

“Bạc Dạ, trả Duy Duy lại cho tôi, anh đừng ép tôi hận anh cả đời.”

Bạc Dạ phớt lờ lời nói của cô, nhíu mày không kiên nhẫn thúc giục người tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.

Nhìn thấy anh tức giận, tài xế nào dám lo lắng nữa, không chút do dự khởi động xe, bánh xe lao về phía trước trong tích tắc.

Đường Thi thấy vậy, hai mắt đỏ hoe đuổi theo một cách bất chấp, giọng nói gần như khàn khàn hét lên.

“Duy Duy.”

Cô chạy quá vội vàng, dưới chân không nhìn rõ đường đi, lập tức loạng choạng ngã xuống đất, cũng may Đường Dịch kịp thời chạy tới đỡ lấy cô.

Đường Thi nhìn thấy anh ta, vội vàng nắm lấy cánh tay của anh ta hét lên: “Anh ơi, Bạc Dạ đưa Đường Duy đi rồi, anh mau đuổi theo đi, anh nhất định phải giúp em đưa Đường Duy về.”

Đường Dịch quay đầu liếc nhìn chiếc xe đã chạy mất hút từ lâu, nhíu mày đỡ lấy thân thể của cô.

“Đường Thi, trước tiên em phải bình tĩnh lại đã. Bạc Dạ là ba của Duy Duy, cậu ta sẽ không làm tổn thương Duy Duy. Anh đưa em trở về trước, tình trạng của em rất không ổn, đợi chúng ta trở về rồi sẽ từ từ suy nghĩ biện pháp.”

“Suy nghĩ biện pháp cái gì nữa? Một khi Bạc Dạ mang Duy Duy đi, anh ấy sẽ không để cho em gặp lại thằng bé.”

Đường Thi dùng sức hất anh ta ra, hét lên một cách cuồng loạn.

“Anh à, anh biết Duy Duy quan trọng với em như thế nào mà, anh biết mà. Nếu không có thằng bé, em sẽ không thể sống được, em...”

Cô còn chưa kịp nói hết câu thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, sau đó hai mắt nhắm lại ngất đi.

“Đường Thi.”

Đường Dịch nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng chặn một chiếc taxi, đưa cô trở về căn hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.