Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 332: Chương 332: Điều tra tư liệu, vạn dặm xa xôi




Đường Duy hít sâu một hơi: “Nói chuyện chính đi, vì sao lại tìm tôi?”

Người đàn ông đối diện buông tay xuống: “Thật sự chỉ là chơi đùa một chút.”

“Ồ.” Đường Duy cười lạnh giống Bạc Dạ y như đúc: “Nhưng tôi sẽ không ấu trĩ đến mức thật sự tin tưởng các người theo dõi với ý tốt, như chỉ là tạm thời nảy lòng tham muốn mua vui thôi đâu.”

“Xong rồi.” Người đàn ông hoạt bát ở đối diện kia lẩm bẩm với người đàn ông bên cạnh: “Chỉ số thông minh của thằng nhóc thối này có điểm vượt trội.”

Cuối cùng người đàn ông lạnh lùng như núi băng cũng nói chuyện: “Chẳng lẽ cậu còn không chịu tin tưởng sự thật sao?”

“Tôi không tin!”

Người đàn ông kia ôm đầu ngồi xổm xuống, sau đó đi tới gần Đường Duy. Đường Duy đột nhiên lùi về phía sau mấy bước, người kia giữ lấy cậu bé: “Để tôi quan sát cậu thật kỹ.”

“...” Đường Duy bĩu môi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Học trò, em không có nhận ra thầy sao?” R7CKY vô cùng đau đớn: “Thầy là thầy của em đó! Thầy từ đất nước xa xôi tới tìm em! Vậy mà em lại không nhận ra thầy!”

Đường Duy quả thực sắp bị người trước mắt này dọa sợ rồi, mở to hai mắt nhìn: “Thầy…thầy là R7CKY?”

Người đàn ông nhướng mày cong môi: “Cam đoan không phải là giả. À, người bên cạnh này chính là trợ lý của thầy, tên là Ventus, anh ta vẫn luôn rất tò mò về thân phận của em, cho nên đã lén lút đi theo tới đây xem em.”

Cao thủ hacker nổi tiếng trên internet, R7CKY liếc nhìn Đường Duy từ trên xuống dưới: “Thật sự không ngờ, em đúng là một tên nhóc con.”

Khuôn mặt Đường Duy phình lên một chút, cậu bé có chút không phục: “Tuổi còn nhỏ thì sao? Kỹ thuật internet phải nắm bắt từ khi con nhỏ!”

R7CKY tấm tắc cảm khái: “Thầy vẫn luôn cho rằng em giả vờ nói giọng trẻ con, nhưng mà khi em thật sự xuất hiện ở trước mặt thầy, thầy mới biết, thì ra cần phải cẩn thận khi gặp bạn trên mạng là thật.”

Nói xong một tay anh ta bế thân thể bé nhỏ của Đường Duy lên: “Ai da, học trò bảo bối của thầy, mau cho thầy nhìn kỹ một chút, em thật sự là con trai của cậu Dạ kia sao?”

Đường Duy bị R7CKY nhiệt tình ôm ấp đến suýt chút nữa không thở nổi, dùng sức giãy giụa: “Buông em ra, em muốn đi tìm mommy của em!”

“Mẹ em?” Hai mắt R7CKY tỏa ra ánh sáng: “Mau lên! Em xinh đẹp như vậy, chắc chắn mẹ em cũng sẽ rất xinh đẹp! Đưa thầy đi xem một chút!”

“Không có cửa đâu!” Đường Duy dứt khoát từ chối, từ trong lòng ngực anh ta nhảy xuống: “Thầy, thầy tới thăm em làm em rất kinh ngạc, lần sau đừng giả vờ giống như người xấu theo dõi em được không? Em thật sự rất lo lắng.”

“Ha ha, thầy của em cũng chỉ đang thử tính cảnh giác của em mà thôi.” R7CKY vuốt cằm nhìn Đường Duy: “Không tệ, không tệ, tương lai một thằng nhóc con như em còn dài, chắc chắn sẽ là thiên tài.”

Đường Duy tiếp tục bĩu môi: “Thầy có thể về rồi, em phải đi lên với mommy của em.”

“Lần này bọn thầy về nước cũng đúng lúc có việc, muốn ở trong nước khoảng nửa tháng.” R7CKY mặc một cái áo hoodie, hơi dựa lên vai của Ventus ở bên cạnh, người đàn ông đẹp trai cười cười, đôi mắt híp lại: “Đến lúc đó thầy sẽ gửi địa chỉ khách sạn của thầy cho em, đến khi em rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm thầy. Thầy mời em ăn cơm.”

“Một lời đã định.”

Đường Duy tạm biệt bọn họ rồi bấm mở cửa thang máy ra, cho đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, R7CKY vốn đang mỉm cười lập tức xụ khóe miệng xuống.

Anh ta nhíu chặt mày, hoàn toàn khác với vẻ ngả ngớn vừa rồi, trong mắt anh ta mang theo suy nghĩ, giống như là đang nghi ngờ chuyện gì đó.

“Tại sao lại như vậy? Đứa bé của nhà họ Đường...Chẳng lẽ...”

Anh ta giống như là nhớ tới gì đó, trước mắt sáng ngời, nói với Ventus: “Đêm nay đi điều tra cơ sở dữ liệu DNA của Hải Thành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.