Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 155: Chương 155: Đưa người rời đi, tiền thì để lại!




Kẻ bắt cóc gọi điện đến khiến cho Bạc Dạ và tổ cảnh sát đặc nhiệm toàn thân căng thẳng, tâm trí giống như bị thắt chặt lại. Khi nhận được cuộc gọi đó, Bạc Dạ đang ngồi trên ghế lập tức đứng dậy: “Cần bao nhiêu tiền thì các người cứ nói, không được phép làm đứa trẻ bị thương!”

“Ha ha ha, một Bạc Dạ máu lạnh cũng có ngày hôm nay sao? Ngược lại tôi muốn nghe thấy tiếng cậu cầu xin chúng tôi, nào tiểu tử thối, mau nói lời chào buổi tối với cha của cháu đi.”

Bốn giờ sáng, Đường Duy khóc lóc, nghẹn ngào nói: “Cha ơi... cứu con....”

Đã rất lâu rồi cậu bé không gọi cha cậu, khoảnh khắc này, hai chữ “cha ơi” giống như mũi dao sắc bén đâm thẳng vào lồng ngực của Bạc Dạ, khiến anh cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đều đang chảy ngược, người đàn ông cao lớn hai mắt đỏ hoe: “Con đợi cha, cha nhất định sẽ đến cứu con.”

Đồng bọn của tên đó lấy lại điện thoại, đòi Bạc Dạ một số tiền khổng lồ là một trăm bảy mươi lăm tỷ đồng, đồng thời nói với anh địa điểm giao dịch, sau đó trực tiếp cúp điện thoại. Tiếng kêu bíp bíp vang lên bên tai Bạc Dạ một cách lạnh lùng, bàn tay cầm điện thoại của anh hơi run lên.

Nửa đêm, sau khi Lâm Từ biết được trong nhà Bạc Dạ xảy ra chuyện thì vội vàng chạy đến, hiện giờ cậu ta đang ở bên cạnh anh, thấy Bạc Dạ hai mắt đỏ hoe quay đầu lại nói với Lâm Từ: “Anh chuẩn bị một trăm bảy mươi lăm tỷ đồng cho tôi! Ngay lập tức!”

Chỉ đến khi phải đối diện với việc sắp mất đi người quan trọng thì tất cả mọi quyền lực và địa vịa đều chỉ là trò cười. Nếu như người chết đi rồi thì mọi thứ cũng không còn nghĩa lí gì cả.

Cuộc điện thoại vừa rồi đã được cảnh sát ghi âm lại, có người ở một bên đang phân tích giọng nói, có người thì giúp anh lên kế hoạch vây bắt, sau khi biết được địa điểm giao dịch là bến cảng thành phố Hải Phòng, bọn họ đã vội vã tới bến cảng ngay trong đêm để chuẩn bị mai phục một cách kín đáo. Một nhóm cảnh sát mặc thường phục lập tức bắt đầu theo dõi nhất cử nhất động ở xung quanh, ở bến cảng có camera ghi hình, còn có một đội cảnh sát chuyên nghiệp canh gác ở đó để quan sát những thay đổi gần đó.

Nửa tiếng sau, Bạc Dạ cũng đã đến bến cảng, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến thời gian hẹn định với bọn bắt cóc, nhưng mà anh không thể tiếp tục đợi được nữa, Đường Duy đang bị đe dọa, anh không thể lấy tính mạng của Đường Duy ra đánh cược.

Một trăm bảy mươi lăm tỷ đồng cũng được mà một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ đồng cũng được, có thể làm thời gian quay ngược trở lại hay không?

Trái tim Bạc Dạ giống như bị ai đó không ngừng giày xéo, anh đứng trong làn gió lạnh, một lúc lâu sau cuối cùng cũng có người đem theo Đường Duy xuất hiện.

Bọn chúng sớm đã chuẩn bị xong kế hoạch, sau khi cầm được tiền sẽ chia làm ba nhóm, nhóm người cầm theo tiền rời đi bằng đường biển, những người còn lại tách ra để làm phân tán sự chú ý của người khác, cuối cùng bọn chúng sẽ tụ họp lại ở nước ngoài, khi đó mới chia nhau số tiền cướp được.

Khi Đường Duy nhìn thấy Bạc Dạ liền hét lên thất thanh: “Cha ơi!”

Mỗi tiếng gọi cha ơi của cậu bé đều vô cùng thảm thiết, trong tay Bạc Dạ đang xách theo mấy chiếc vali, bên chân cũng đang để mấy chiếc, tất cả đều chứa vô số tiền mặt, anh nhìn chằm chằm vào nhóm bắt cóc nói: “Mang con trai tôi đến đây!”

“Tôi nói rồi, cậu đưa tiền ra đây thì tôi sẽ thả con trai cậu ra!”

Một tên cầm dao lại kề lên cổ Đường Duy, sau đó nhanh chóng cắt vào cổ cậu bé, một vết máu mỏng, màu sắc đó như kim châm vào mắt Bạc Dạ, anh bất chấp đá tất cả những chiếc vali chứa đầy tiền dưới chân về phía bọn bắt cóc ở đối diện!

Phía đối diện rất nhiều nhiều, chẳng mấy chốc đã có người tiến lên phía trước cầm lấy chiếc vali được đá đến chỗ bọn chúng lên, bọn chúng cũng không kiểm tiền ngay tại chỗ, bởi vì một khi mất đi sự tập trung thì rất có khả năng bọn chúng sẽ thất bại.

Cảnh sát đang mai phục trong bóng tối làm động tác tay ra hiệu, chỉ đợi bọn chúng vừa buông lỏng cảnh giác thì sẽ lập tức xông lên bắt lấy bọn chúng. Nhưng đúng lúc này, nhóm bắt cóc vốn dĩ nên thả Đường Duy ra lại đột nhiên đổi ý!

“Nhưng mà tôi không biết Bạc thiếu đây có dẫn theo cảnh sát đến hay không? Vì vậy tôi vẫn chưa thể giao con trai cậu cho cậu!”

Tên cầm đầu nhóm bắt cóc xách theo Đường Duy, trên mặt luôn đeo một chiếc mặt nạ, hắn ta cười lên, nụ cười khiến cho tất cả những người có mặt ở đó đều thấy ớn lạnh: “Vì vậy, đợi bọn tôi an toàn rời đi rồi, bọn tôi mới thả con trai cậu về, ngộ nhỡ ở đây có cảnh sát mai phục, mà con trai cậu cũng không còn, vậy thì trong tay bọn tôi không còn quân cờ nào để thương lượng nữa rồi!”

Xem ra bọn chúng tương đối hiểu biết và chuyên nghiệp trong việc phòng chống trinh sát, trình độ văn hóa có lẽ cũng không thấp!

Bạc Dạ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã đưa tiền cho anh rồi, đúng ra anh nên làm theo thỏa thuận....”

“Ha ha ha ha, cậu đang định bảo lưu manh bọn tôi phải làm theo thỏa thuận sao?” Sau khi tên bắt cóc đá vào chân Đường Duy, phía cảnh sát âm thầm thu hẹp vòng tròn bao vây, nhưng dường như bọn họ cũng đã cảm nhận được xung quanh có người đang rục rịch hành động, liền dứt khoát xách Đường Duy chạy lên thuyền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.