Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 238: Chương 238: Gia chủ Tùng, đã lâu không gặp




Tất cả mọi người đều choáng váng, ngay cả với Tùng Sam và cậu nhóc Đường Duy.

Bạc Dạ cứ thế hiên ngang đánh sập cửa lớn nhà họ Tùng, còn quang minh chính đại từ đống đổ nát ở phía cửa đi vào, vẻ mặt giễu cợt như thường lệ anh nhìn thẳng bà chủ Lâm Kiều: “Sao thế, bà muốn ra tay với con trai tôi à?” ‘Vẻ mặt của Tùng Sam đột nhiên thay đổi.

Lâm Kiều sắc mặt cũng thay đổi, chỉ vào Đường Duy rống lên: “Mày rốt cục là loại người gì hả?” Đường Duy bám vào Tùng Sam: “Cậu.

Từ đầu đến giờ, cậu chỉ khư khư từ “cậu.” Lâm Kiều tức giận đến mức đầu óc ong ong, bà ta cảm thấy tên nhóc hôi thối này đang lừa dối con trai mình: “Thứ con hoang vô liêm sỉ! Đã dám lừa dối con trai tao! Còn muốn vào cửa nhà họ Tùng chúng tao! Giết chết nó cho tao!”

“Để tôi xem ai trong các người dám!” Bạc Dạ gầm lên một tiếng khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Sự tức giận của anh lớn tới mức, mọi người nhất thời đều không biết phải làm sao, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ trước người đàn ông này.

Vô số người và ngựa lao ra từ phía sau Bạc Dạ, tất cả đều được trang bị tốt, trên vai còn có biểu tượng nối tiếng, đội đặc nhiệm Phong Thần! Anh ta thậm chí còn có thể gọi những người từ nhóm Phong Thần? Đó không phải là lực lượng đặc biệt của Nguyệt Lượng hay sao?

Một tia nghi ngờ xẹt qua mắt Tùng Sam, sau đó liền bị anh ta che lại, còn Đường Duy nhìn sự xuất hiện đột ngột của Bạc Dạ, thì thào nói: chủ Bạc Dạ Bạc Dạ nhìn thấy con trai mình tái mặt vì sợ hãi, lòng đau quặn thắt, con trai mình mà lại phải ở trong nhà người khác chịu tuổi nhục!

Anh nghĩ rồi quay sang Lâm Kiều: “Kêu gia chủ Tùng ra đây! Tôi đến là muốn hỏi ông ta giữa nhà họ Tùng và nhà họ Bạc của chúng tôi rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà ông ta lại dám bắt cóc cháu trai nhà họ Bạc! Nếu không thể đưa ra lý do, hôm nay tôi sẽ san bằng toàn bộ biệt thự của gia đình họ Tùng!”

Nhà họ Bạc ở Hải Thành là một gia tộc rất nổi tiếng. Từng lời từng chữ nói ra đều rất có trọng lượng, Lâm Kiều nhìn người đàn ông trước mặt và đội đặc nhiệm phía sau, liền biết rằng anh ta là có chuẩn bị trước mà đến – Bạc Dạ thậm chí còn dặn dò Diệp Kinh Đường nhờ bố ở trung tâm hành chính dung ảnh hưởng của mình điều động một số xe tăng quân sự đến.

Chuyện vớ vấn này cuối cùng cũng đến cửa nhà họ Tùng! Lâm Kiều không thể nhịn nhục được nữa, bà ta đã làm đệ nhất phu nhân của gia tộc Tùng Lâm lâu như vậy, còn chưa bị ai tát vào mặt như thế! “Không cần ông chủ ra mặt, cậu ấy à, nhà họ Tùng chúng tôi cũng chẳng mấy trọng đâu!”

“Thật sao?” Bạc Dạ cười khẩy.

Chỉ trong vòng vài phút, đã có người hét lên “Bà chủ! Bà chủ! Ông chủ nói không được động đến nhà họ Bạc!”

Lâm Kiều người run lên, làm sao có thể như: vậy được? Ông chủ trước giờ đều chẳng sợ thế lực nào, trừ phi… trừ phi người trước mặt đã sớm có tính toán… đó là… lấy hết tất cả! Bạc Dạ cười nhạo: “Việc rửa tiền của nhà họ Tùng vẫn còn phải qua tay tôi, bà nói xem ai mới là người có tư cách nói chuyện ở đây?”

“Nhà họ Tùng không nhất thiết phải cần đến sự giúp đỡ của nhà họ Bạc các người. Nhà họ Bạc ép người như vậy, cũng chẳng phải tốt đẹp gì!” Đăng xa một giọng nói đầy lực vang lên, giống như một chiến binh đã chiến đấu vô số lần trên chiến trường bước đến, đám đông từ từ tránh sang một bên, để lộ một người đàn ông trung niên với vết sẹo trên mặt đang tiến đến.

‘Vết sẹo bắt đầu từ trán và chạy thẳng qua mắt, có thể thấy đó là vết sẹo cũ nhưng vẫn còn rõ sự gớm ghiếc và ghê sợ. Ông ta nhắm chặt một mắt, có lẽ vì không thể nhìn thấy được nữa, nhưng ánh mắt còn lại trông rất sắc bén và dữ tợn. Nhìn thoáng qua, Bạc Dạ liền biết là đó là gia chủ nhà họ Tùng! Khi Tùng Sam nhìn thấy người đàn ông trung niên cứng rắn kia, thân thể anh khẽ run lên.

Đó chính là Tùng Tranh! Người cha máu lạnh của anh! Ký ức đảm máu của thời thơ ấu lại ập đến, Tùng Sam sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lộ rõ vẻ không vui còn có chút hoảng sợ.

Người đàn ông này đã là ác mộng của anh từ khi còn nhỏ. Tùng Tranh muốn huấn luyện anh thành một cỗ máy vô cảm, bóp chết đi mọi thứ tình cảm vốn có của một con người nơi anh! Bạc Dạ nhìn Tùng Sam chăm chäm hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Ông chủ Tùng” “Cậu Bạc Dạ, đã lâu không gặp”

Tùng Tranh bước ra khỏi đám đông, cùng với ấy mắt ấy nhìn Bạc Dạ: “Từ trước đến nay hai chúng ta luôn hợp tác rất ăn ý, tại sao hôm nay lại phá bỏ hòa khí đó? Bạc Dạ có thể nắm được tất cả trong mối liên hệ của họ bằng cách dựa vào các mối liên hệ của Tùng Lâm, vì vậy theo cách tương tự, Tùng Lâm cũng thông qua Bạc Dạ để làm sạch một số tiền của họ.

Hai bên trước giờ hợp tác luôn đi đến thỏa thuận thì hôm nay, sự đồng thuận đó đã hoàn toàn bị xé nát bởi hành động của Bạc Dạ Tùng Tranh nói lời nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực chất lại là đang cảnh báo Bạc Dạ.

Dù cảm nhận được áp lực từ Tùng Tranh, Bạc Dạ vẫn không chịu khuất phục: “Nếu phu nhân của ông đã dám bắt cóc đi con trai tôi thì tôi nghĩ tôi cũng không cần tới đây nữa. Gia chủ Tùng, có kết cục đôi khi những lúc trói người quá chặt rồi lại không như ông dự định đâu.” Lại là một cậu nhóc bộc trực, thật đáng tiếc.

Tùng Tranh nghĩ rồi nheo mắt cười, vết sẹo trên mặt bị kéo căng ra, răng nanh liền tách ra, phút chốc khiến người ta cảm thấy đáng sợ: “Con trai sao? Tôi thật sự cũng hồ đồ rồi, đứa trẻ này, không phải là do Tùng Sam dẫn về nhà họ Tùng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.