Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 1: Chương 1: Màn đêm đắm say




Bên trong phòng ngủ xa hoa u ám, một người đàn ông tuấn tú đang bình thản ngồi trên sô pha uống rượu, nét mặt tuy lộ ra sự lười biếng nhưng sâu dưới ánh mắt lại là ra sự tàn bạo đến ớn lạnh.

Trên chiếc giường lớn trước mặt cách anh vài bước chân lại truyền đến tiếng rên rỉ không phù hợp với hoàn cảnh lắm, tiếng kêu sợ hãi xen lẫn oan ức.

"Bạc Dạ, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không đẩy An Mật xuống cầu thang. Hôm nay anh có giết tôi thì tôi cũng không thể nhận tội này được."

Người đàn ông ngồi trên sô pha nghe thấy câu này xong đột nhiên đứng dậy đi về phía trước, ánh mắt hung ác nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang trần truồng nằm trên giường.

Tứ chi người phụ nữ bị còng vào bốn cái vòng bằng kim loại, dây xích móc vòng kim loại được gắn vào bốn trụ đồng khổng lồ ở hai bên đầu giường, cả người cô bị bày thành hình chữ đại nằm ngửa trên giường. Khuôn mặt đầy khuất nhục nhìn kẻ đầu sỏ đã khiến cô trở thành bộ dạng như bây giờ.

"Bạc Dạ, anh đừng quên tôi là vợ của anh. Sao anh có thể đối xử với tôi như thế này?"

Người đàn ông nghe vậy chỉ châm chọc nhếch đôi môi mỏng lên cười lạnh một tiếng, nâng cốc rượu trên tay lên, đổ hết chỗ rượu còn sót lại lên người cô.

Đường Thi bị nước lạnh đổ xuống mà run cả người, lắc cánh tay muốn dùng hết sức để vùng dậy, mà càng đấu tranh thì còng trên tay càng trở nên chặt hơn.

Không lâu sau trên cổ tay cô đã hằn lên một vết màu hồng.

Nhưng chuyện mà người đàn ông muốn làm với cô không chỉ có thế này.

Anh cúi người xuống tháo vòng kim loại trên chân cô, rồi lại nhìn ánh mắt dao động của cô mà gập hai chân cô lên trước ngực, dùng lực tách chúng ra để lộ cặp mông trắng như tuyết.

Đường Thi trong nháy mắt hoảng loạn: "Anh… anh muốn làm gì hả?"

"Làm cái gì à? Lát nữa cô sẽ biết thôi."

Rượu vang đổ lên người cô vì động tác giãy dụa mà chậm rãi từ trên người cô chảy xuống. Da thịt trắng như tuyết cùng màu đỏ ma mị hòa quyện vào nhau giống như trên nền tuyết trắng xóa vẽ nên một bức tranh hoa mai vậy, mạnh mẽ đánh thẳng vào ánh mắt của người đàn ông.

Anh cúi người xuống chôn đầu vào bộ ngực cô, thô lỗ mà bá đạo liếm chỗ rượu còn sót lại trên người cô.

Đường Thi trong nháy mắt run rẩy, cả người giống như có dòng điện chạy dọc qua vậy. Một cảm giác sung sướng xen lẫn đau khổ phút chốc bao trùm lấy cả người cô. Lúc này linh hồn cô đã có phản ứng chân thật hơn cơ thể của mình. Đó là bản năng sinh lý tình dục và cũng là vì trước mặt là người chồng cô đã yêu say đắm tròn năm năm.

Đôi môi mang theo hơi lạnh hôn lên cơ thể cô, Đường Thi chỉ cảm thấy bản thân như bay lên vậy. Linh hồn đã bay ra chỉ còn sót lại chút ý thức đang níu giữ cô, khiến cô phải thừa nhận tình dục tàn bạo của người đàn ông này, cảm giác đau thương trong phút chốc trỗi dậy trong lòng.

"Bạc Dạ, tên khốn nhà anh."

"Làm sao? Mới như thế này cô đã không chịu nổi rồi sao? Đừng vội, tôi còn có thủ đoạn khốn nạn hơn nhiều."

Bạc Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài dùng lực nắm lấy cằm của Đường Thi, ẩn trong dung mạo thâm thúy là sự thèm muốn lẫn chút lạnh nhạt giống như một con mãnh thú đang nôn nóng muốn ăn, không tình cảm, chỉ có sự chiếm đoạt điên cuồng mà thôi.

Đường Thi bị anh dọa sợ đến mất hồn, bản năng muốn sống khiến cô hoảng sợ cố gắng vùng dậy, nhưng cô đâu phải đối thủ của người đàn ông này.

Bạc Dạ nhìn sắc mặt của cô cười gằn.

"Đường Thi, bây giờ nhận tội vẫn còn kịp. Tôi hỏi cô một lần nữa, rốt cuộc An Mật có phải do cô đẩy xuống không?"

"Không, không phải. Tôi không giết cô ta, anh có hỏi tôi nghìn lần vạn lần thì tôi cũng chỉ có một đáp án này mà thôi." Đường Thi điên cuồng lắc đầu thét lên.

Người đàn ông thấy cô vẫn cứng miệng, trong ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.

Anh nhìn cơ thể trần trụi của cô rồi đột nhiên nở một nụ cười giễu cợt.

"Nhìn thì có vẻ như trong sáng thánh thiện, mà nội tâm thì lại là loại tham lam hèn mọn. Tôi thật sự nên chụp lại cái dáng vẻ này của cô để đăng lên mạng, để cả thế giới biết được bộ dạng dâm đãng của cô cả nhà họ Đường.”

"Không, không được."

Đường Thi sợ hãi đến run rẩy cả người, trong nét mặt đã sớm không còn sự quật cường nữa.

"Bạc Dạ, anh không thể đối xử với tôi như thế được, tôi cầu xin anh."

Người đàn ông cúi người xuống nắm lấy tóc cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.

"Vậy thì nói cho tôi biết, rốt cuộc An Mật có phải là cô giết không? Đường Thi cô có biết là cô ấy đang có thai không?”

Đường Thi bị ánh mắt của anh dọa sợ, nhưng dù như vậy cô vẫn không quên bảo vệ sự trong sạch và tôn nghiêm của mình.

"Tôi mới là người vợ anh cưới hỏi về đàng hoàng, mà An Mật chỉ là người thứ ba cố cướp chồng của người khác mà thôi. Dù tôi chán ghét cô ta thật nhưng Đường Thi tôi vĩnh viễn không bao giờ ra tay với loại người đê tiện như vậy. Trong mắt tôi, cô ta chỉ là một túi rác, giết cô ta chỉ khiến tôi cảm thấy bẩn tay mình thôi."

Cô hét lên đầy điên cuồng phẫn nộ, nhưng cô nào ngờ những lời nói này đã vô tình kích động sự tức giận cuối cùng của người đàn ông trước mặt.

Cô không biết Bạc Dạ thích người đàn bà kia nhiều đến thế nào, càng không biết khi cảm xúc phẫn nộ đã lên đến cực điểm thì anh có thể vì người đàn bà kia mà làm ra những chuyện độc ác tới nhường nào.

Nét mặt Bạc Dạ từ từ trầm xuống trước con mắt hoảng sợ của cô, giây sau anh dùng lực cầm đầu cô ném trở lại giường. Khóe môi nhỏ dần dần lộ ra nụ cười lạnh khát máu.

"Rất tốt. Nếu như cô có chết cũng không chịu nhận sai, đêm nay còn dài, chúng ta cứ từ từ chơi đùa. Tôi phải xem xem đến cuối cùng thì xương và miệng cô thì cái nào cứng hơn."

Nói xong, anh đột nhiên từ trên giường đứng dậy.

Từ một cái tủ trong góc tối lấy ra một cái hộp tinh xảo bằng satin.

Mở ra bên trong đều là đồ trang sức bằng trân châu quý giá làm thủ công.

"Đến đây, chọn một cái mình thích đi."

Đường Thi bị anh hành hạ sắp phát điên rồi.

Rõ ràng là hận cô mà lại đột nhiên muốn tặng cô trang sức, rốt cuộc anh ấy muốn làm gì?

Bạc Dạ thấy cô không có phản ứng gì, thờ ơ mà cười.

"Cũng đúng thôi, đồ trang sức nhiều rồi, tự nhiên sẽ không biết phải chọn cái nào mới là tốt. Để tôi chọn thay cô luôn nhé."

Anh vừa nói vừa cúi đầu hý hoáy trong hộp trang sức, trong ánh mắt vẫn là một mảng lạnh lùng.

"Các tay chơi cao cấp đều thích chơi những trò chơi cao cấp. Ví dụ như đeo lên đầu v* hai cái kẹp vú bạch kim xinh đẹp này, rồi lại treo lên đó cái lục lạc nhỏ. Không cần biết cô làm gì bọn chúng đều sẽ phát ra âm thanh. Phàm là đàn ông chỉ cần nghe thấy tiếng này, liếc mắt cũng nhìn ra được cô là loại đàn bà hèn hạ đói bụng ăn quàng. Cô nói xem, đến lúc đó bọn họ có giống lũ sói đói nhào tới chen lấn trên người cô không?"

Đường Thi trừng to hai mắt kinh sợ nhìn anh, miệng lại không nói được một âm thanh nào. Sự sợ hãi tột cùng đã khiến cô quên cả van xin.

Bạc Dạ nhướng mày nói: "Xem ra cô cũng biết tự hiểu đấy, biết rằng có cầu xin tôi cũng vô dụng."

Cả người Đường Thi vì sợ hãi mà run rẩy.

Vậy mà ánh mắt kinh hãi này lại gợi lên sự hứng thú trong Bạc Dạ.

Bạc Dạ tự hỏi bản thân cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, hận cô là thật nhưng khát vọng chiếm đoạt cô cũng là thật.

Anh lấy từ trong hộp ra một dụng cụ đục lỗ để sang bên cạnh, sau đó cong eo xuống ngậm lấy điểm nhỏ ngọt ngào trước ngực Đường Thi, núm vú bị dính chất lỏng ẩm ướt dần dần đỏ hồng lên, khiến người ta muốn mặc sức hái lấy.

Bạc Dạ cười gằn một tiếng, duỗi tay ra bắt đầu dùng lực để nắm bóp tựa như đang vỗ về xoa nắn một cây đàn cổ vậy, có lúc lại lấy hai ngón tay giày vò đầu v* cô.

Đường Thi kháng cự lại sự co rút của thân thể mình, nhưng đầu v* hồng hào lại dần trở nên cứng lên trước thủ pháp trêu ghẹo điêu luyện của anh.

Bạc Dạ cảm nhận được phản ứng của cô, nhìn vào khuôn mặt toát mồ hôi của cô mà cười châm chọc.

"Thật là một món hàng rẻ mạt."

Đường Thi lắc đầu muốn phản bác nhưng anh căn bản không cho cô cơ hội đó.

Tay anh rời khỏi cơ thể cô, lấy ra từ hộp satin tinh xảo một cây kim dài vừa được ngâm trong nước ra. Dưới ánh mắt hoảng sợ của cô, nhanh chóng đâm cái kim đó xuyên qua đầu v* cô.

"A..."

Đường Thi lại một lần nữa gào lên đến tê tâm liệt phế, cả người run rẩy không ngừng.

"Bạc Dạ, anh giết tôi đi, giết tôi đi."

"Muộn rồi Đường Thi, tôi đã cho cô cơ hội, nhưng cô không học được cách trân trọng nó." Bạc Dạ đầy tuyệt tình nói.

Anh lại giống như một tên ác ma bệnh hoạn cúi người xuống liếm đi giọt máu trên đầu v* cô. Tiện tay chơi đùa cái vòng lục lạc nhỏ, nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh đó mà cười vui vẻ.

Ham muốn ở giữa đùi vào giờ phút này đã đạt tới đỉnh điểm.

Vào thời khắc đau khổ này, Đường Thi ngước mắt lên nhìn thấy anh cởi đồ ra, sau lưng lập tức sinh ra một tia lạnh lẽo ghê tởm.

"Không, không, tôi không muốn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.