Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 216: Chương 216: Mối quan hệ đã đóng băng, làm thế nào để xoa dịu nó?




Ngày hôm nay đi làm rất áp lực, khi Tùng Sam buổi tối tan làm phá lệ về sớm hơn Đường Thi, bình thường đều là Đường Thi nhanh hơn anh ta tan làm sớm hơn một chút, người đàn ông đúng giờ đặt bàn phím xuống, trực tiếp bước ra ngoài, đến điểm danh cũng quên mất.”Kỳ lạ, hôm nay sao lại nóng giận đến như vậy?”

Lục Khủng Long cong cái đuôi trên bộ đồ ngủ trên người nhìn Tùng Sam bước ra ngoài, há hốc miếng hỏi: “Hôm nay là ai chọc giận anh ta?”

Ông Vương và Tiểu Nguyệt Lượng lắc đầu nguầy nguậy, Phương Phương thở dài: “Có lẽ là dâu tây của cậu chủ Tô.”

Đường Thi thu dọn đồ đạc: “Dâu tây chọc anh ta giận rồi?”

Phương Phương mỉm cười: “Sam Sam thích cô đấy, cho nên khi cậu chủ Tô gửi dâu tới cho cô, anh ấy mới khó chịu.”

Đường Thi sững sờ một hồi, sao đó mới như hiểu được ý tứ trong lời nói của Phương Phương, cả người suýt nữa nhảy dựng lên, sắc mặt biến đổi: “Cô nói cái gì? ”

“Tôi nghĩ Sam Sam thích cô, nếu không sẽ không có lý do gì để tức giận cả” Phương Phương nói: “Hơn nữa, hai người sống với nhau. Trời đất, làm gì có người đàn ông nào không có cảm giác gì với người phụ nữ suốt ngày ở cùng anh ta được? ”

Đường Thi lặng lẽ nói: “Tôi còn thực sự không cảm thấy được anh ấy

thích tôi…” Tiểu Nguyệt Lượng ôm bụng cười: “Chính là Tùng Sam có cái tính tình nóng nguội thất thường đó, nói được câu thích cô có quỷ mới tin!”

Nhóm đồng nghiệp của cô vô cùng chân thành, cho dù có nhìn ra được quan hệ mập mờ ở phòng làm việc, cũng sẽ không có gì kỳ lạ. Trong mắt Phương Phương và Tiểu Nguyệt Lượng, thích chính là thích, không có gì mất mặt cả.

Đường Thi chống cằm: “Vậy thì phức tạp lắm đấy, có cách nào có thể khiến Tùng Sam không nổi cáu như vậy nữa được không?”

“Cô không yêu anh ta?” Lục Khủng Long há to miệng, kinh ngạc “Sam Sam nhà chúng tôi đẹp trai như vậy cơ mà!”

Đường Thi bị lời nói của anh ta chọc cười rồi: “Cứ đẹp trai là phải thích anh ấy sao, trước mắt tôi thực sự không có tình cảm với anh ấy.” Để đảm bảo độ tin cậy cho lời nói của mình, Đường Thi còn giơ tay tuyên thệ.

Tiểu Nguyệt Lượng cong môi: “Không đúng không đúng, vốn dĩ còn mong đợi hai người thành một đôi tình tiết phim tràn ngập trong trái tim người thiếu nữ, nói như vậy là khác hoàn toàn rồi”

Đường Thi chớp mắt nhìn cô ấy: “Suy cho cùng, cuộc sống không phải trò chơi.”

“Cô nói có lý.” Phương Phương tính tình cũng sảng khoái, ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Hừ, nếu không thích, chúng ta tìm cơ hội thẳng thắn nói rõ với Tùng Sam, tôi cũng biết Đường Thi không phải là kiểu người thích treo con nhà người ta đâu. ”

Đường Thi duỗi thẳng tóc: “Tối nay tìm anh ấy nói rõ, chuyện tình cảm,

không thể dây dưa như thế được, sẽ khiến nó càng ngày càng rắc rối.” “Ây ya, đúng là nữ thần!” Ông Vương cánh tay chắp hình chữ thập nhìn Đường Thi: “Phong thái từ chối người khác này cũng khiến người khác cảm thấy thật sảng khoái mà! Nữ thần, cô có thể cân nhắc đến tôi. ”

Lục Khủng Long một chân đá bay ông Vương, nói với Đường Thi: “Nói đùa gì vậy, nữ thần, cô cân nhắc đến tôi đi, nhà chúng tôi là nhà giàu mới nổi, không có ưu điểm gì ngoài nhiều tiền. ”

Đường Thi và Tiểu Nguyệt Lượng ôm nhau cùng cười, nhưng sau khi cười xong, một số suy nghĩ phức tạp trong lòng cô cũng dần dần lắng đọng. Khi nào có thời gian… cô nhất định phải nói chuyện với Tùng Sam.

Tuy nhiên, một tiếng sau.

Tùng Sam nhìn Đường Thi ở trước mặt với vẻ chán nản, trên trán hiện rõ sự nghi hoặc, im lặng hồi lâu, mới tự dưng phát ra một từ”Hả?”

Đường Thi ghé sát vào mặt anh, hô hấp của người đàn ông có chút lộn

Cô hỏi anh: “Phương Phương nói anh có phải là thích tôi không?”

Tùng Sam giống như một tên ngốc nhìn Đường Sam hồi lâu, rồi cười một tiếng.

Đường Thi đỏ mặt, đầy Tùng Sam một cái: “Đừng cười! Bình thường một chút! Nói đi! Có thích tôi hay không!”

Câu hỏi này được hỏi giống như trước đó Đường Thi đã tỏ tình với anh ta vậy.

Tùng Sam ôm bụng, ngồi phịch xuống ghế sô pha, Đường Thi khoanh chân ngồi bên cạnh, nhìn Tùng Sam mỉm cười.

Cô cảm thấy mặt mình nóng lên nhanh chóng. Chết tiệt!

“Dù sao… là, là Phương Phương…”

Đường Thi lắp bắp: “Anh trả lời chính diện đi! Nếu anh thực sự có cảm tình với tôi, tôi sẽ rất bối rối… cho nên tôi nghĩ, tôi nghĩ trước tiên phải nói rõ ràng với anh…

Trong một giây tiếp theo, Tùng Sam đột nhiên vươn tay tóm lấy Đường Thi.

Bàn tay to nâng cằm cô lên, người đàn ông liếc mắt, cười với Đường Thi như một con dã thú hung dữ: “Ai cho cô dũng khí mặc váy đi ngủ trước mặt đàn ông, còn cố tình nói mấy câu khiến người ta cảm thấy mờ ám chứ? ” xộn. Đường Thi rùng mình một cái, sau đó đẩy anh ta ra: “Đừng có như vậy nữa, tôi rất nghiêm túc nói chuyện với anh…”

“Tôi không thích cô.”

Sau khi Tùng Sam im lặng một lúc lâu, anh ta nhíu mày cáu kinh nói: “À, dù sao thì tôi cũng không biết nữa, điều đó rất khó chịu.Tôi thực sự khó chịu khi Tô Lì gửi dâu tây cho cô, nhưng tôi không thích cô, yên tâm đi. ” %3D

Anh ta giống như một đứa trẻ nóng nảy, nói xong một tràng, Đường Thi nghẹn ngào nói không ra lời.

Bầu không khí giữa hai người trở nên im lặng, vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu Tùng Sam, cuối cùng là Đường Thi lên tiếng ngắt lời anh ta.

Cô nói: “Ồ, được rồi, chúc ngủ ngon.”

Nói xong, người phụ nữ chạy như bay rời khỏi phòng khách, dáng người gầy gò, kéo váy vạt dưới váy ngủ đến bắp đùi, giống như một ngọn lửa, khơi dậy mọi cảm xúc trong mắt Tùng Sam.

Anh ta lại không thể kiểm soát từ sau lưng cô đưa tay ra, nhưng anh không chạm vào bất cứ thứ gì.

Tiếng đóng cửa vang lên, thế giới chìm vào bóng tối.

Tùng Sam im lặng hồi lâu trong phòng khách tối om, không nói lời nào, giống như một pho tượng.

Đêm nay đối với anh ta là quá dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.