Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 233: Chương 233: Năm mới vui vẻ




Đường Thi cười mà nước mắt đầy mặt nước mắt: “Bạc Dạ, anh bây giờ đến nói với tôi là muốn quay lại, anh không thấy nực cười sao?” Cô không biết đau sao hả Bạc Dạ, lúc trước cô nhiều lần suýt chết, đều là do anh chính tay tạo ra.

Biểu cảm của Đường Thi khiến Bạc Dạ cảm thấy bí tắc.

Ngón tay anh ấy run nhẹ: “Đường Thị, tôi thật sự không thể chịu được…” “Anh đã từng đẩy tôi vào vực thẩm, có hỏi đến cảm giác của tôi không?”

Đường Thi cười khinh bỉ vào mặt anh ấy: “Đẩy tôi vào ngục, không mang đến, khiến tôi mất đi một ngón tay! Lại khiến tôi rơi vào tâm điểm của dư luận mà không nói một lời, buộc tôi phải cởi đồ trước công chúng!”

“Bạc Dạ, từng chuyện này đều là chính tay anh tặng tôi, chuyện trước đây làm với tôi, anh không cảm thấy đau lòng à?” Cô không thể duy trì được bình tĩnh, vừa nói vừa nắm lấy cổ áo ở trước ngực Bạc Dạ: “Cuộc đời của tôi! Toàn bộ cuộc đời của tôi đều bị huỷ hoại vì anh rồi! Anh nói với tôi bắt đầu lại từ đầu? Bạc Dạ, khó có thể quay lại được, cuộc đời bị vỡ nát anh trả tôi kiểu gì? Trả tôi kiểu gì!”

Vừa dứt tiếng hét đã khàn khàn, Đường Thi toàn thân run rấy, không kìm được nước mắt mà rơi xuống. Tất cả những cảm xúc oán hận của cô đối với Bạc Dạ vào giây phút này đã đạt đến điểm cực điểm, như thể một cơn sóng lớn nuốt chửng lấy anh.

Bạc Dạ không thể nói thêm một từ nào cả.

“Đường Thi..”

“Đừng gọi tên tôi!” Đường Thi đấy mạnh anh ra, trên người cô còn dư lại nhiệt độ cơ thể người của Bạc Dạ, nhưng nhiệt độ này càng khiến cho cô cảm thấy xấu hổ, người này trước đây đã từng đẩy mình vào chỗ chết, nhưng cô vẫn còn nhớ đến anh!

Cô dứt khoát đánh mình một cái bạt tai, mạnh đến mức tai kêu ù ù, Bạc Dạ đơ người, trong đôi mắt đỏ ửng, lòng mắt dần dần thu gọn Đường Thi không đánh anh, mà đánh bản thân mình…

Cái bạt tai này giống như đang đánh vào tim anh, Bạc Dạ cảm thấy cơ thể của mình giống như bị ai đó dùng dao cất qua, máu me be bét.

Đường Thi lấm bẩm trong vô thức: “Đừng quay trở lại, đừng quay trở lại..” Vừa lầm bẩm vừa rơi nước mắt, giống như bị điên, làm thế nào đế có thế tỉnh táo được? Chỉ có.

thể là tự ngược đãi bản thân.

Cô đánh mình đến nỗi mặt sưng và đỏ bừng lên, Bạc Dạ muốn đưa tay ra chạm vào, nhưng lại ngay lúc đó một phút nhát gan khiến cho anh không còn sức nào để đưa tay lên.

Cô…vì anh mà tự ngược đãi bản thân đến mức độ này, Bạc Dạ cứ lấm bẩm trên miệng: “Đường Thị, chúng ta đừng như vậy nữa được không? Tôi giúp em điều tra lại việc của năm năm trước, tôi giúp em đầu tư, đừng từ chối tôi được không?” Đường Thi không nói gì, ánh mắt đó lạnh đến nỗi cả trái tim của Bạc Dạ trở nên lạnh lẽo.

“Năm năm trước? Bạc Dạ, lời nói này từ miệng anh nói ra, cho dù là một từ tôi cũng không muốn tin Cô bước chân đi, bước chân rời xa anh.

Bạc Dạ muốn kéo cô lại, một cuộc tình đi đến núi cùng nước cạn anh ấy mới đột nhiên tỉnh ngộ.

Đường Thỉ…anh không muốn cô đi rồi, anh thừa nhận hình như anh có chút thích cô, nhưng.

Đường Thị, có thể không đi được không? Có thể cho thêm một cơ hội làm lại từ đầu được không? Gổ họng của Bạc Dạ đã trở nên khàn đặc: “Đường Thị, tôi biết trước đây tôi đối với em không tốt, nhưng mà đó cũng là do tôi luôn tự mình lừa dối bản thân mình, thật sự rất đau khổ, làm tổn thương em, tôi rất đau, nhìn em hạnh phúc anh cũng rất đau, tôi không biết mình phải làm gì, sao lại như vậy hả Đường Thi..”

Đường Thi không nói gì, hình bóng đẳng sau đờ ra, sau đó cô đi đấy cửa của lối thoát an toàn.

“Đường Thi đừng đi được không? Em muốn tôi làm gì cũng được, muốn tôi bây giờ cho tất cả trả lại cho em đều được! Tôi cái gì cũng cho được, Đường Thị, tôi cũng là lần đầu thích một người, em không thế đế tôi mới tỉnh ngộ là đi như vậy được, em đừng để một mình tôi đón năm mới.

Giữa đêm đông, lòng anh se lạnh.

Nhưng anh không ngờ tới là, những ngày mà không có anh, cô đã trải qua như thế nào, nhẹ nhàng một câu lần đầu thích một người mà có thể che đậy tất cả quá khứ? Bạc Dạ, cô cũng là lần đầu bị người khác làm tốn thương đến như vậy! “Bạc Dạ, anh thật tàn nhắn.

Câu nói này, cô đã nói vô số lần với anh “Lúc đầu người không cần tôi là anh, bây giờ người không chịu buông tay cũng là anh” Đường Thi không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước: “Nhưng Bạc Dạ, tôi cũng không thể chịu đựng nhiều như vậy:” Cô đi rồi.

Trước khi đi cô ấy nói: “Chúc mừng năm mới thật vui vẻ nhé Bạc Dạ” Năm mới vui vẻ, Bạc Dạ.

Bạc Dạ bàng hoàng lùi về sau, mặt mày trắng.

bệch, tỉnh thần thì hoảng loạn, dựa vào tường, mạch máu thì chảy ngược.

Năm mới không có Đường Thị, cuối cùng đã đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.