Cùng lúc với tiếng nổ nhức tai vang lên thì sau lưng Bạc Dạ bất giác truyền đến một cảm giác đau nhói. Sau khi anh che chở cho hai mẹ con họ ở bên dưới thì mảnh vụn thủy tinh đã găm hết lên lưng anh, anh phát ra một tiếng kêu đau.
Sau đó, anh rơi vào hôn mê, cảm giác đau nhói truyền đến khắp toàn thân, Bạc Dạ ngửi thấy mùi máu nồng nặc nhưng mà anh đã không còn sức lực để mở mắt ra nữa rồi.
Trước khi hôn mê, anh vẫn nghe thấy tiếng người nào đó gào thét.”
"Đưa bọn họ đi! Đừng quay đầu lại!"
Cuối cùng, anh cũng mất đi tất cả ánh sáng.
Sau đó, lúc Bạc Dạ mở mắt ra, anh chợt nhớ lại chuyện mà mình nhìn thấy trước khi hôn mê. Giang Lăng đút hai tay vào túi quần, đứng ở đuôi giường của anh.
Anh cảm thấy có lẽ là đầu của mình bị thương rồi. Bây giờ, anh nhìn người khác có chút mờ nhòe. Sau đó, anh nhắm mắt lại rồi mở mắt ra mới thấy tốt hơn một chút.
Chắc là bị thương ảnh hưởng đến dây thần kinh thị giác rồi.
Giang Lăng nhìn bộ dạng này của anh, cười: "Anh tự tìm cái chết à? Đâm thẳng vào trung tâm thương mại? Cũng may là mùng năm Tết nên người ta vẫn còn đóng cửa. Nếu không thì làm người khác bị thương thì phải làm sao chứ?”
Hóa ra, R7CKY bảo bọn họ lái xe đến tòa nhà này là bởi vì lý do này. Anh ta sợ làm bị thương những người đi đường khác cho nên chọn một chỗ không có người qua lại là an toàn nhất.
Bạc Dạ chống người ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Đường Thi và Đường Duy ở giường bên cạnh đang ngủ say.
Bạc Dạ khàn giọng: “Cô ấy có bị thương không?”
“Chỉ bị gãy xương thôi, một thời gian là khỏi.”
Giang Lăng hất cằm: “Sao anh không tự nhìn lại mình đi. À, anh cũng không nhìn được. Dù sao thì tôi cũng đã khâu lại cho anh rồi, mảnh vỡ của kính găm vào bên trong sâu thêm chút thì đã găm vào đến thận của anh rồi.”
Bạc Dạ cảm thấy bây giờ mình đang được băng bó toàn thân kín mít, giống như một cái xác ướp. Anh quen là người mạnh mẽ có uy rồi, đột nhiên trở thành người tàn tật như vậy, anh có chút tò mò.
“Nếu như cô ấy tỉnh lại thì nói với cô ấy là bởi vì tôi mệt nên là mới đâm trúng tòa nha.”
Bạc Dạ khàn giọng nói: “Đừng nói cho cô ấy biết chuyện tôi bị truy sát.”
“Bây giờ, bạn họ đã xác định rõ mục tiêu là nhắm thẳng vào Đường Thi và Đường Duy rồi.”
Giang Lăng biết Bạc Dạ xảy ra chuyện gì, hai tay anh ta ôm trước ngực: “Anh có thể bảo vệ được cô ấy lần này, liệu có thể bảo vệ cô ấy được lần sau không?” . Đam Mỹ Hài
Ánh mắt Bạc Dạ sâu xa, nhìn mặt Giang Lăng: “Tôi không có cách nào đảm bảo... Trừ khi...”
Trừ khi là Đường Thi ở bên cạnh anh.
Nhưng mà nhất định Đường Thi là không bao giờ đồng ý đề nghị này. Bạc Dạ vắt óc suy nghĩ, toàn thân càng đau nhức, lông mày anh nhíu chặt lại.
Giang Lăng vui vẻ: “Đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy vẻ mặt này của anh, thật là hiếm thấy."
Bạc Dạ nhìn chằm chằm Giang Lăng: “Hay là anh giúp tôi đi...”
“Tôi là gì của Đường Thi? Sao tôi có thể giúp anh bảo vệ cô ấy được chứ?”
Giang Lăng chỉ chỉ vào anh: “Hoặc là anh thẳng thắn với Đường Thi đi. Cô ấy nhận thức được mọi chuyện rồi thì ít nhất anh cũng có lập trường để bảo vệ cô ấy. Nếu không thì với cái tính cách quật cường của cô ấy, cô ấy sẽ không chấp nhận bất kỳ sự bảo vệ nào từ anh đâu.”
Bạc Dạ thở dài.
Đường Thi vẫn chưa tỉnh lại nhưng Đường Duy đã tỉnh rồi. Cậu bé nghe được cuộc đối thoại giữa Bạc Dạ và Giang Lăng. Cậu bé dựa người vào đầu giường bệnh, dựng người dậy rồi gọi một tiếng: “Anh Giang Lăng.”
Bạc Dạ và Giang Lăng đồng thời nhìn về phía cậu bé, Giang Lăng cười nói: “Em tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Đường Duy lắc đầu một cái, sau đó lập tức nói với Bạc Dạ: “Cậu chủ Dạ, chiếc xe Van màu bạc kia...”
“Bánh xe bị bắn trúng nên cả xe bị lật, mất lái rồi đụng phải xe trên đường, sau đó tự phát nổ, không một ai sống sót.” Bạc Dạ lạnh lùng nói sự thật tàn khốc.
Nhưng nếu như không phải chiếc xe Van đó xảy ra chuyện thì người phải chết... Chính là bọn họ rồi.
Ánh mắt Đường Duy lóe sáng, rõ ràng là cậu thấy sợ hãi. Trên đầu cậu bé quấn một vòng vải thưa, Giang Lăng nói cậu bé bị chấn động não nhẹ, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, nghỉ ngơi một chút là khỏi. Đường Duy nhìn chằm chằm vào mặt Bạc Dạ: “Là ba bảo vệ con và mẹ sao?”
Bạc Dạ không lên tiếng, yên lặng thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Chỉ là... Thiếu nợ hai người.”
Đường Duy cũng trằm mặc hồi lâu, sau đó mới bộc lộ: “Cảm ơn ba.”
Bạc Dạ cười tự giễu, nghiêng mặt đi.
Cái anh muốn không phải là lời cảm ơn mà là sự tha thứ.
Hai chữ “tha thứ” này, hóa ra lại có sức nặng như vậy.
Sau đó, lúc Đường Thi tỉnh lại, Bạc Dạ và Đường Duy đều đã rút kim truyền ra khỏi người, cùng với Giang Lăng ba người họ ngồi quanh giường, giống như là đang xem xác ướp vậy. Đường Thi vừa mở mắt đã nhìn thấy ba khuôn mặt.
Trong đó có hai khuôn mặt một lớn, một nhỏ nom rất giống nhau.
Đường Thi liếc nhìn Đường Duy, hắng giọng rồi mới lên tiếng: “Xảy... Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cậu chủ Bạc lái xe ẩu quá...” Đường Duy cười có chút lúng túng: “Không cẩn thận nên đâm phải tủ kính trong trung tâm thương mại.”
“...”Đường Thi lập tức ném một ánh mắt oán hận về phía Bạc Dạ. Bạc Dạ cảm thấy ánh mắt kia vô cùng ác liệt. Nhưng để Đường Thi khỏi lo lắng thì bọn họ chỉ có thể phối hợp với nhau bịa ra chuyện này.
Người đàn ông lần đầu bị lúng túng, câu khóe miệng cười: “Xin... Xin lỗi.”
Ánh mắt Đường Thi rủ xuống: “Mong anh lần sau đừng có bất cẩn như vậy nữa.”
Bạc Dạ bị dạy dỗ nhưng lại không hề phản bác.
Đường Thi dường như nhớ lại chuyện gì đó: “Bệnh viện bên kia sao rồi? Bên kia xuất hiện phần tử bạo động sao?”
Bạc Dạ lập tức nói: “Không sao đâu, em không cần phải lo lắng. Chẳng mấy chốc cảnh sát đã tới nơi, bây giờ đã phong tỏa rồi.”
“Không sao thì tốt rồi.” Đường Thi thở hổn hển. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy còn việc gì đó chưa được giải quyết... Vẫn còn... Vẫn còn có ai đó bị cô lãng quên mất?
Nhưng sau đó mọi người cũng yên lặng không tiếng động, Đường Thi tự động ngầm chấp nhận là không có chuyện gì bị bỏ sót. Cô lại nằm ngẩn ngơ trên giường bệnh, đầu óc trống rỗng.
Cô nhớ ở trong hành lang có tiếng súng loạn xạ, cũng nhớ bóng lưng của những người đó cùng với tiếng gào thét từ hành lang vọng lại.
Đường Thi, Đường Thi.
Đưa bọn họ đi, đừng quay đầu lại.
Giang Lăng kiểm tra lại cho mấy người họ một lần nữa, cuối cùng bảo y tá đến thay băng trên lưng giúp Bạc Dạ. Cô y tá đó ngồi thay băng một bên, cả mặt đỏ ửng.
Cơ bắp của người đàn ông này... Quá... Quá hấp dẫn mà.
Hơn nữa, trên đó còn tỏa ra một mùi nam tính...
Y tá bôi thuốc lên cho anh, sau đó thay băng giúp Bạc Dạ, cả khuôn mặt đỏ bừng như cà chua chín.
Giang Lăng ngồi một bên, bắt đầu tặc lưỡi: “Ai da, con chó Bạc Dạ này, đi đến đâu cũng đào hoa.”
Bạc Dạ giương ánh mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái. Ánh mắt kia mang theo sát khí, Giang Lăng lập tức im miệng, ngồi một bên làm thinh.
Sau khi thay thuốc xong, y tá dường như ôm mặt đi. Mặt Bạc Dạ không cảm xúc, đặt quần áo của mình xuống, đặt người xuống giường, phần lưng truyền đến một cảm giác đau nhói. Anh không khỏi nhíu mày.
“Ái dà. Bây giờ mới biết đau à?”
Giang Lăng đi tới vỗ vào bả vai bị thương của anh: “Chịu đựng một chút đi người anh em. Lúc vết thương bắt đầu lành miệng mới là lúc khó chịu nhất, so với lúc mới bị rách thì còn khó chịu hơn nhiều.”