Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 366: Chương 366: Sau khi trải qua mọi chuyện, con người đều sẽ thay đổi




Bạc Dạ? Sao Bạc Dạ lại làm ra loại chuyện như thế này?

Đường Thi cảm thấy vô cùng sợ hãi, không dám suy đoán lung tung nữa, lúc sau nghe thấy tiếng Bạc Dạ đi ra, người đàn ông đi ngang qua cô, chỉ nhìn thoáng qua, sau đó đi ra ngoài.

Đường Thi nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh lại, rồi chạy đuổi kịp Bạc Dạ: “Bạc Dạ.”

Cô gọi cả họ tên anh, đã làm cho anh nhớ lại vô số hồi ức.

Bạc Dạ dừng lại, quay đầu nhìn Đường Thi, hai người đứng ở hành lang đối mặt với nhau.

“Khương Thích... Khương Thích trước đây lúc cô ấy gặp nguy hiểm ở trong bệnh viện, có phải là anh đã cho người tới chữa phải không?”

Bạc Dạ kinh ngạc nhìn Đường Thi, làm sao cô lại biết chuyện này, nhưng vẫn gián tiếp thừa nhận: “Ai nói cho em biết?”

“Ai nói cho tôi biết cũng không quan trọng.” Đường Thi nắm tay lại thành hình nắm đấm, nhìn về phía Bạc Dạ: “Lý do anh làm như thế là vì cái gì?”

Là... Muốn cô phải biết ơn anh sao?

Bạc Dạ nhìn vào Đường Thi một cách đầy phức tạp, đột nhiên cười cười, bộ dáng lúc cười kia có chút... bi ai.

“Đường Thi, em không cần phải đề phòng tôi như thế, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em đâu.” Thanh âm lúc Bạc Dạ nói ra thật trầm ổn, nhưng giọng điệu kia của anh... Lại mang theo ẩn nhẫn.

“Tôi chỉ là muốn giúp em một số chuyện, đặc biệt là những chuyện có liên quan tới em, cho nên mới ra tay, chỉ có thế thôi.” Thanh âm của Bạc Dạ như nhỏ lại: “Em cũng không cần nhớ đến những chuyện tôi đã làm, em cứ coi như tôi đang trả nợ đi, vì làm như thế thì trong lòng tôi mới thấy thoải mái.”

Đường Thi không nói chuyện. Hai người như vậy trầm mặc.

Thời gian trầm mặc giữa hai người cũng không dài, Đường Thi mở miệng, thanh âm băng lãnh: “Cám ơn anh đã giúp đỡ, tôi thay mặt Khương Thích cám ơn anh.”

Bạc Dạ chỉ có thể mỉm cười, Đường Thi, anh muốn, cũng không phải là câu cảm ơn này của em...

Chỉ là sự tha thứ...

Đường Thi không nói thêm gì nữa, quay người đi vào phòng bệnh của Khương Thích, Bạc Dạ nhìn thấy bóng lưng cô rời đi, giống như là sức lực toàn thân bị rút sạch.

Thân thể của Khương Thích chậm rãi hồi phục cũng rất tốt, Đường Thi cũng đã tìm được công việc mới, đó là làm trong công ty của Vưu Kim, ngay khi cô mới đến nhậm chức mọi người đều vô cùng chờ mong, mong cô có thể làm tăng lên giá trị công ty thay đổi cục diện, tất cả mọi người đều hoan nghênh cô gia nhập vào làm thành viên của gia đình lớn này.

Nhưng mà ngày thứ hai đi làm, cô liền theo Vưu Kim ra ngoài bàn bạc chuyện làm ăn, kết quả vừa tới địa điểm được hẹn, đã được nhìn thấy người gọi là đối tác thương mại, gương mặt trắng nõn, một đôi mắt màu lam lục, vừa đẹp lại mong manh.

Đường Thi không nghĩ tới lại nhìn thấy Tô Kỳ ở đây, cả người trở nên sợ hãi, Vưu Kim nhìn Đường Thi: “Cô có quen biết với cậu Tô Kỳ à?”

Đường Thi vén tóc ra sau tai: “Ừ, trước đó cũng có quen biết.”

Tô Kỳ vẫn ngồi ở chỗ đó, hướng tới hai người vẫy tay cười cười: “Này, dù gì thì cũng vẫn là bạn cũ, cứ trốn như vậy cũng không tốt đâu?”

Đường Thi nhìn Tô Kỳ một chút, thoải mái ngồi xuống trước mặt anh ta và Vưu Kim, Tô Kỳ nheo mắt lại nói: “Em không giống trước đây.”

Đường Thi trả lời một cách lãnh đạm: “Đã phải đối mặt với cả thiên đường và địa ngục, thì tôi cũng đủ sợ hãi rồi, cho nên bây giờ cũng nghĩ thông suốt hơn.”

“Chúc mừng em đã thoát được.” Tô Kỳ vẫn tiếp tục đề tài này: “Gần đây có bận chút việc, vẫn chưa kịp tìm em để nói chuyện này.”

“Cảm ơn.” Đường Thi vui vẻ trả lời, đây là chuyện vui mừng của cô, nên cô cũng không khách khí làm gì.

“Đã kết thúc mọi chuyện, vậy thì chúng ta nói đến chuyện chính hôm nay thôi?” Vưu Kim cười cười, gọi mấy phần đồ ngọt, đều là những thứ Đường Thi thích ăn, anh ta ở một bên cùng Tô Kỳ nói chuyện phiếm, Đường Thi ở bên cạnh yên lặng ăn đồ ngọt.

Tô Kỳ thấy vậy liền cười càng vui vẻ hơn: “Anh Vưu Kim rất coi trọng em.”

Vưu Kim cũng cười: “Đúng vậy đấy, có người đã đặc biệt dặn dò tôi phải chiếu cố cô ấy thật tốt.”

Người đó là Khắc Lý Tư.

Tô Kỳ nhìn Đường Thi một cách đầy ý vị: “Gần đây tâm trạng của em có vẻ không tệ.”

Đường Thi cũng không phủ nhận: “Đúng vậy đấy, có cảm giác giống như là cuộc sống của tôi mới mở ra một cách cửa mới.”

“Em có thể nghĩ thoáng ra thì tốt rồi.”

Tô Kỳ cười cười với lấy cái nĩa, cắt một miếng bánh gato trong tay của Đường Thi: “Bạc Dạ thì sao? Anh ta còn dây dưa với em không?”

Đường Thi bỗng nhiên mới nhớ tới, giống như sau chuyện đó, tất cả những thứ có quan hệ với Bạc Dạ, đều hoàn toàn biến mất.

Anh biến mất giống như là đi vào dĩ vãng, đã từng mạnh mẽ xuất hiện ở bên trong thế giới của cô, muốn cô đồng ý với anh ta tất cả mọi chuyện, không cho cô một cơ hội để phản kháng nào.

Đường Thi lầm bầm: “Gần đây tôi... Cũng không cùng anh ta liên hệ nhiều lắm.”

Tô Kỳ hơi chúi ánh mắt xuống dưới: “Anh ta đã thay đổi rồi sao? Phải vậy không?”

“Tôi cũng không biết.” Đường Thi cũng không muốn biết thêm gì về Bạc Dạ nữa.

Trong lòng cô, tất cả những cảm giác đối với Bạc Dạ, tất cả đều giống như một ổ khóa đã bị phủ bụi lên, cứ như thế mang hết tình yêu cùng sự thù hận mà khóa lại, từ đây, không để nó thấy ánh mặt trời.

Nhận ra được Đường Thi không nói nói gì về Bạc Dạ nữa, Tô Kỳ thấy vui hơn tay xoa môi nói: “Bây giờ em không thích anh ta rồi sao?”

“Thích ư?” Đường Thi giống như là nghe thấy trò cười: “Từ ngữ này đối với tôi là quá xa lạ. Đời này tôi không còn khả năng sẽ thích ai nữa, cho nên những chuyện như vầy, vẫn là thôi đi.”

Có lẽ cô sẽ không đi yêu thêm một người nào nữa.

Tô Kỳ nhìn chằm chằm vào mặt Đường Thi nói nhỏ: “Đường Thi, em có biết là ai ở sau lưng công bố sự thật không?”

Đường Thi sững sờ, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi cũng không biết.”

Có lẽ là ở bên trong vòng tròn thực sự có người muốn giúp cô sửa lại thành án bị sai, Đường Thi cũng từng nghĩ sẽ đi thăm dò, nhưng cũng sẽ không tra được, nên cứ vậy thôi.

Trước mắt xem ra, người thần bí kia cũng không muốn làm việc gì để tổn thương đến cô.

Đường Thi coi như đây cũng là sự quan tâm ấm áp cuối cùng mà thế giới này giành để tặng cô.

“Em cũng không biết sao?” Tô Kỳ cứ nghĩ Đường Thi là sẽ là người biết chuyện, nhưng mà cũng không nghĩ rằng đằng sau tất cả mọi chuyện là ai đã nhúng tay vào.

Thật ra, anh ta cũng không tra được.

Chỉ là năm đó chân tướng cứ như vậy mà xử lý, không kịp đề phòng bị người ta vạch ra, Tô Kỳ trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.

“Anh Tô Kỳ chỉ muốn nói chuyện cùng với mỗi cô Dawn nhà chúng tôi thôi.” Vưu Kim ở bên cạnh trêu đùa: “Chúng ta tới đây để nói chuyện hợp tác nha, tôi có thể hiểu được anh muốn biết kỹ hơn về tâm trạng của Dawn, nhưng bây giờ cô ấy là người của tôi, nếu anh muốn biết rõ hơn về cô ấy, thì phải giải quyết chuyện giữa chúng ta xong cái đã.”

Tô Kỳ lập tức cũng quay đầu nhìn về phía sau, Vưu Kim là người rất biết cách nói chuyện, anh ta đây là đem bậc thang cho mình bước xuống: “Là tôi sơ sót nhất thời thôi, vậy thì anh Vưu Kim cứ tiếp tục đi, lúc nãy chúng ta đã nói đến đoạn nào rồi?”

Đường Thi khẽ cười một tiếng tiếp tục ăn đồ ngọt của mình, sau khi bọn họ nói xong, Tô Kỳ cùng Vưu Kim bắt tay, lại quay lại bắt tay Đường Thi.

Đường Thi cũng không né tránh anh ta mà ngược lại dùng hành động hào phóng, làm cho Tô Kỳ giật mình, người phụ nữ cười với anh vô cùng tự nhiên: “Cảm ơn lần này anh đã đồng ý hợp tác với chúng tôi.”

“Sau khi em khôi phục ký ức thì...” Tô Kỳ trầm tư một lát: “Tính cách của em đã thay đổi rất nhiều.”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Bởi vì cuộc sống này mà.” Đường Thi nháy mắt: “Nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ ở trong phòng bệnh của bệnh viện chính anh đã từng tỏ tình tôi đó.”

Cả khuôn mặt của Tô Kỳ trong chốc lát hơi ửng hồng, bình thường anh ta vẫn hay trêu đùa các cô gái, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta bị một người phụ nữ trêu đùa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.