Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 206: Chương 206: Tìm cớ khoan dung, tôi lại vẫn cứ không thể tha thứ!




Lục Khủng Long tiếng hét này quả thực là tiếng hét kinh thiên động địa, Trịnh Thu Thuỷ làm con dâu nhà quyền quý lâu như vậy rồi, quả thực chưa từng bị ai chỉ thằng mũi lên mặt như vậy, trên đầu con trai mình miếng gạc quấn còn đang chảy máu, kết quả là con tiện nhân gây nên chuyện này lại còn có người bảo vệ..

“Ở đồn cảnh sát làm loạn thì có làm sao!” Trịnh Thu Thuỷ hét lên “Đám người điêu dân không biết xấu hổ như các người là phải đánh!” “Mở mồm ra là mắng chửi, tôi thấy bà già của anh cũng chẳng có tư chất gì, chẳng trách lại sinh ra một đứa con lưu manh như vậy!”

Phương Phương xắn tay áo đứng bên cạnh Đường Thi, phía sau có một hung thần ác sát Tùng Sam, phía trước có thân thể cường tráng của Lục Khủng Long, Tiểu Nguyệt Lượng ở bên cạnh đang quay video, có người tiến lên giật lấy điện thoại di động của cô ấy, bị ông Vương đang ở bên cạnh đang bảo vệ cô ấy dùng một cái tát đẩy vào tường.

“Các… các… các người đây là muốn tạo phản rồi!”

Trịnh Thu Thuỷ liếc nhìn sau đầu Phó Mộ Chung: “Con trai của tôi bị các người đánh thành bộ dạng như thế này! Muốn dễ dàng rời khỏi đây sao? Đừng có hòng!”

“Đến đây, yô, sợ bà quá đi chứ! Khi chị đây còn làm tay săn tin, thấy ông chồng bà như heo nái còn đang ôm tình nhân đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài kia kia! Bà đắc ý cái gì chứ!”, Phương Phương là chị đại, thân hình cuốn hút đứng thằng người ở đó, dáng người bốc lửa và khí chất ngời ngời.

Cô ấy bị chọc tức nóng nảy lấy điện thoại ra gọi điện, năm phút sau ở cửa đồn cảnh sát đã xuất hiện một đám nhà báo, truyền thông.

“Nghe nói cậu chủ thứ 3 nhà họ Phó gây rối trong đồn cảnh sát?”

“Có chuyện gì vậy? Tôi cũng nghe nói mẹ cô ấy sẽ giữa thanh thiên bạch nhật truy sát mấy con gái nhà người ta!”

“Trời đất, bà già này thật độc ác?”

“Vào đi vào đi, phỏng vấn bọn họ một chút! Chụp ảnh chụp ảnh lại!”

Trịnh Thu Thuỷ không bao giờ ngờ rằng lại có người đem câu chuyện làm loạn đến mức lớn như vậy, bây giờ gọi nhiều bạn bè giới truyền thông tới như vậy, tất cả lấp kín cả cửa đồn cảnh sát, những bài báo trên điện thoại được đăng lên nhanh như bay, toàn bộ đều viết về tiêu đề’ Cậu chủ thứ 3 nhà họ Phó sau khi uống rượu dở trò lưu manh, mà mẹ ruột dùng bạo lực để bịt miệng., cái trước còn hấp dẫn khiến người ta tròn con mắt hơn cái sau.

“Trời đất.” Giang Yết và Giang Lăng đang ăn cơm ở nhà, lấy điện thoại ra xem: “Trời đất, lão tam lên hot search rồi.”

“Chuyện gì vậy?” Giang Lăng cắn đũa xoa đầu: “Mẹ kiếp! Góc nghiêng của người phụ nữ đó không phải là Đường Thi sao?”

Giang Yết hét lên một cách quái dị: “Hình như là vậy! Gọi điện cho Bạc Dạ di!”

Nói xong trực tiếp thoát khỏi Weibo, mở danh bạ ra, ấn vào số của Bạc Dạ rồi gọi đi, vừa gọi đã bắt máy, Giang Yết đập mạnh xuống bàn ăn: “Bạc Dạ! Mau lên Weibo xem đi! Đường Thi vợ trước của anh sao lại bị cậu chủ thứ 3 nhà họ Phó dở trò lưu manh kìa? Chết tiệt, không thể nào chứ! Có chuyện gì vậy?”

Bạc Dạ tăng ca đến bây giờ, vừa mới tan làm liền nghe thấy chuyện này, máu nóng lập tức xông lên: “Là ai làm ra?”

“Không biết. Đột nhiên vô số hãng truyền thông thống nhất tiêu đề, đây là muốn dìm chết cậu chủ thứ 3 nhà họ Phó sao…” Giang Yết lo lắng nói: “Đến địa chỉ đồn cảnh sát cũng tìm ra được, hay là anh mau chóng đến đó xem đi!”

Bạc Dạ huỷ hết mọi bữa ăn xã giao, tắt điện thoại cầm chiếc áo vắt trên ghế, quay lại nói với Lâm Từ: “Lâm Từ, đưa tôi đến đồn cảnh sát thành phố Hải Thành! ”

Khi đến cổng đồn cảnh sát, đã có rất đông người, Tùng Sam và Lục Khủng Long người trước người sau bảo vệ Đường Thi, Phương Phương cũng đứng bên cạnh bảo vệ Đường Thi, đối diện với Trịnh Thu Thuỷ đang trừng mắt nhìn: “Làm sao, không phải bà muốn thay con trai mình xả giận sao? Con trai bà uống rượu xong dở trò lưu manh, bà lại còn có mặt mũi đến thay anh ta nói chuyện, bà tốt đẹp như vậy, sao không tự mình để mấy người đàn ông già kia sờ soạng đi!”

“Bất chấp lý lẽ!” Trịnh Thu Thuỷ giận giữ toàn thân run lên: “Con trai tôi sở cô ta mấy cái thì có làm sao? Cô ta tự mình ăn mặc lắng lơ lại còn trai con trai tôi sao?”

“Vậy tôi đánh con trai bà thì làm sao? Con trai bà tự mình có bộ dạng thích ăn đòn như vậy, đáng bị đánh cho toác đầu!!” Phương Phương gần như sắp xông lên đánh nhau với Trịnh Thu Thuỷ rồi, Đường Thi được bọn họ bảo vệ, đột nhiên đáy mắt cay cay.

Ở cạnh nhau lâu như vậy rồi, cô có đức có tài gì, có được người người bạn như vậy đến bảo vệ cô, cô đã từng bị ngàn vạn người chỉ trỏ bàn tán, bây giờ lại được bọn họ bảo vệ.

Trong lòng cô cảm thấy ngậm ngùi chua sót, trực tiếp quay lại bắt đầu đập vào số hiệu cảnh sát ở ngực những viên cảnh sát trong đồn, đập đập rồi nói: “Những gương mặt này mọi người đều nhìn rõ rồi, ngày hôm nay tôi sẽ tiết lộ tất cả quá trình, mười phút sau tôi sẽ đăng lên mạng, nhà các người quyền cao chức trọng cũng không sao, có bản lĩnh thì bỏ tiền ra để mua video của chúng tôi! Nếu không các người xoá một lần, tôi lại đăng một lần!”

Trịnh Thu Thuỷ từ trước đến nay chưa từng thấy người phụ nữ nào khó chơi như vậy, vừa nghĩ đến những chuyện Đường Thi gây ra, cơn tức giận càng trỗi dậy hơn, tiến lên trước hung hăng nắm lấy áo của Đường Thi: “Con đĩ này, tao phải khiến mày thân bại danh liệt!” Tùng Sam trực tiếp ngăn bà ta lại, anh ấy bình thường không tức giận, khi tức giận rồi ánh mắt liền hết sức đáng sợ: “Buông tay ra!”

“Một tên công tử bột như mày còn muốn bảo vệ cô ta?” Trịnh Thu Thuỷ mất đi phong thái tao nhã, cùng những người xung quanh lao về phía trước: “Đánh cho tôi!Đánh chết con đĩ này cho tôi!”

“Đường Thi!”

Lục Khủng Long một chân đạp bay một tên, cùng với Tùng Sam hai người trước sau bảo vệ Đường Thi, Tùng Sam khi đánh nhau động tác tương đối nhanh và mạnh, căn bản không nhìn ra bộ dạng uể oải thường ngày, cơ thể nhanh như chớp, ông Vương không nhịn được, từ trên đất cầm lấy một cái ghế của đồn cảnh sát đập vào người bọn chúng: “Đến đi! Ông đây mấy trăm năm rồi chưa đánh nhau, hôm nay ở đây chơi với các người.”

Ông ấy đập vỡ một các ghế lại lấy cái ghế khác, đám người xông lên một lượt ngã xuống, ngắm chuẩn mũi của đám người đó mà đánh, những cái ghế vung lên như mang theo gió, tiếng kêu thảm thiết chửi bởi không ngừng vang lên, cả một đồn cảnh sát biến thành một đám ẩu đả, đám người ẩu đả còn cộng thêm vũ khí, trong khoảng thời gian ngắn đã biến thành đám hỗn độn.

Phương Phương nhìn giống một người phụ nữ nhỏ bé, nhưng khi đánh người lại không hề có chút nương tay nào, chính là cô ấy trước đó đã dùng chai rượu đập vào sau gáy Phó Mộ Chung, sức mạnh đó có thể nhìn ra được cô ấy mạnh mẽ như thế nào, bảo vệ Tiểu Nguyệt Lượng, không biết từ trong túi của người cảnh sát nào lấy ra được một cái côn, lập tức trực tiếp vung lên: “Sam Sam anh bảo vệ Đường Thi, Khủng Long đến giúp ông Vương, Tiểu Nguyệt Lượng đến cửa dẫn truyền thông đi vào, người phụ nữ này, để lại để tôi xử lý.”

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Trịnh Thu Thuỷ đã thấy Phương Phương vung gậy vung thẳng vào mặt bà ta, người phụ nữ lùi về sau để tránh, thanh âm run run.”Phản rồi, tạo phản rồi! Các người đây là muốn tạo phản rồi!”

“Con trai bà cũng dám động vào con gái nhà người ta, chúng tôi còn có gì mà không dám!” Các phương tiện truyền thông ở cửa được đưa vào, dồn dập hét lên, bật máy quay: “Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi! Bà chủ nhà họ Phó vì con trai mình mà gây nên ẩu đả! ”

“Mau đi vào! Bắt hắn!”

“Đều dừng tay hết đi!”

Khi Bạc Dạ bước vào, liền giận dữ hét lên, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng hôn loạn này, gương mặt của người đàn ông vô cùng kinh hãi: “Đều muốn

ngồi tù bóc lịch sao?” Đường Thi nghe thấy giọng nói của Bạc Dạ, cả người run lên, tại sao anh ta lại tới đây?

Phó Mộ Chung vẫn ở phía sau vài viên cảnh sát, đè băng gạc ở sau đầu, xoa chút máu khô vào lòng bàn tay, người đàn ông thở dài một tiếng, thu hút sự chú ý của Bạc Dạ.

Cuối cùng Bạc Dạ nhìn về phía Phó Mộ Chung.

“Bạn đã làm gì?”

Trịnh Thu Thuỷ vừa thấy đó là Bạc Dạ, cảm thấy lần này mình có người chống lưng rồi, trực tiếp đi đến đứng bên cạnh Bạc Dạ: “Bạc Dạ, cậu đến rồi, hôm nay bác thực sự muốn đưa con trai mình về, nhưng đám người này không chịu buông tha…”

“Sao lại không chịu buông tha?” Phương Phương đi lên, dùng gậy chỉ vào Trịnh Thu Thuỷ không sợ bộ dạng cau mày của Bạc Dạ đang đứng bên cạnh Trịnh Thu Thuỷ.

“Bà nói rõ xem bà ấm ức ở đâu?Con trai bà cưỡng ép phụ nữ chưa đạt được mục đích dù thế nào cũng bị nhốt lại thôi, bà lại còn muốn đưa con bà đi đến như vậy sao? Bà có phải là khinh thường pháp luật không? Nếu như là con gái bà bị người đàn ông khác ức hiếp, bà cũng có thể rộng lượng như vậy sao?”

Trịnh Thu Thuỷ môi run lên vì tức giận: “Không thể nói lý, con trai tôi làm sao có thể…” “Vậy thì bà để anh ta tự mình nói!”

“Nói đi! Sau khi anh uống rượu có phải đã ra tay với Đường Thi! Có phải đã đè cô ấy xuống, có phải đã xé quần áo của cô ấy không!”

Mỗi lần Phương Phương nói một lời, Đường Thi đều rùng mình một cái, giống như một đoạn phim quay lại, Tùng Sam nắm chặt tay cô, ngẩng đầu lên đôi mắt của anh hung dữ như một con sói, nhìn chằm chằm vào Bạc Dạ.

Bạc Dạ không thể tin được, Phó Mộ Chung có thể làm ra chuyện như thế này!

Cuối cùng,Phương Phương đập mạnh cây gậy trên tay xuống đất: “Bởt cầu cứu tinh gì đó đi, cầu cứu tinh ai mà không biết chứ?” Tiểu Nguyệt Lượng đứng ở nơi đó nhếch mép: “Xem ra chúng ta phải gọi điện cho anh trai tôi tới.”

Anh trai cô ấy là ai?

Mười phút sau, đội đặc chủng binh lớn nhất thành phố Hải Thành- tổ Phong Thần của Lam Minh dẫn đầu, toàn thân là quân phục, khí chất hừng hực, lạnh lùng đi vào, vô cùng phô trương: “Đi ngang qua, nghe nói có người bắt nạt em gái tôi sao?”

Trời đất!

Anh trai của Tiểu Nguyệt Lượng lại có thể là nhân vật tầm cỡ như thế này!

Bạc Dạ gật đầu với Lam Minh: “Đã lâu không gặp Lam Minh.”

“Cậu chủ Bạc.” Lam Minh cười gằn: “Là đến đây để đưa tên lưu manh này đi sao?

Bị người khác gọi là lưu manh, đồng tử của Phó Mộ Chung liền thắt lại: “Em gái của anh là?” “Này.” Xoa xoa đầu em gái.”Đây là tiểu tổ tông nhà tôi, nếu như có chỗ nào bốc đồng vẫn mong các vị thông cảm cho.”Ý của câu này là em gái tôi tính khí không tốt, nhưng các người chịu được thì chịu, không chịu được cũng phải chịu. Cậu chủ nhà họ Lam cao cao tại thượng là một cậu chủ lớn, từ trước đến nay đều là một nhân vật đứng trên chính phủ, hôm nay nếu như đến một đồn cảnh sát nhỏ bé như vậy?

Mọi người đều nhìn về phía Tiểu Nguyệt Lượng

Tiểu Nguyệt Lượng cố gắng nở một nụ cười: “Làm gì có, cũng chính là có người dở trò lưu manh còn không muốn chịu trừng trị của pháp luật.”

“Xem ra vị phu nhân này là không hề coi em gái tôi và pháp luật ra gì rồi…”

Lam Minh liếc nhìn Tùng Sam, rồi nhìn Lục Khủng Long, cuối cùng chuyển ánh mắt sang Bạc Dạ: “Cậu chủ Dạ không nên xen vào chuyện này mới đúng chứ?”

Bạc Dạ đứng đó không biết phải trả lời như thế nào, ánh mắt nhìn Phó Mộ Chung vô cùng phức tạp, cuối cùng trực tiếp hừm một tiếng: “Người liên quan nói mới tính, tôi nói không tính. ”

Người liên quan?

Mọi người lập tức nhìn Đường Thi được Tùng Sam ôm vào trong lòng.

Trịnh Thu Thuỷ nhìn thấy Lam Minh đến chút mặt mũi cũng không cho Bạc Dạ, lập tức luống cuống, nhiều truyền thông như vậy, áp chế là có thể áp chế, nhưng danh tiếp của nhà họ Phó không thể bị bôi xấu, con trai mình cũng không thể ngồi tù…

Bà ta lập tức đỏ mắt nói chuyện với Đường Thi, thái độ trở nên giống như một diễn viên vậy, nói bản thân mình trở nên vô cùng đáng thương: “Đường Thi, hà tất sao cứ phải nắm lấy không buông cơ chứ, trước đó là do dì nóng lòng muốn bảo vệ con trai, tìm chỗ khoan dung mà rộng lượng, Mộ Chung cũng là uống nhiều rồi… ” %3D

Bây giờ bắt đầu dùng khổ nhục kế rồi, Phương Phương vô cùng sợ rằng Đường Thi sẽ mềm lòng trực tiếp tha cho bọn họ đi.

Nhưng hiện tại ít nhất sắc mặt của Đường Thi vẫn còn rất tệ, căn bản cũng không hề có ý định thu tay lại.

“Đường Thi, bác gái đã nói như vậy rồi…” Bạc Dạ cảm thấy chuyện này thực sự là một vụ tai tiếng có ảnh hưởng lớn, không thể truyền ra ngoài, trước tiên muốn khiến tình thế ổn định đã, về phía Đường Thị có thể sau khi sự việc xong xuôi kêu Phó Mộ Chung qua để tạ tội sau, vì vậy nghĩ đi nghĩ lại rồi mở lời: “Khộng thì tôi thay Phó Mộ Chung xin lỗi em trước, chuyện này sau đó chúng ta mới…

“Bạc Dạ, anh đây là thích làm anh hùng sao?”

Đường Thi co mình trong vòng tay của Tùng Sam, cười châm biếm: “Phó Mộ Chung ra tay, muốn quỳ lạy muốn ngồi tù hay muốn xin lỗi, đều là chuyện của anh ta. Tôi là người bị hại, tha thứ cho anh ta hay không, cũng là chuyện của tôi, anh tưởng mình là ai, đứng ở đây luôn mồm thay tôi giải quyết chuyện này? ”

Vẻ mặt của Trịnh Thu Thuỷ không thể diễn tiếp được nữa: “Đừng có ép người quá đáng!”

“Vẫn là câu nói đó y nguyên trả lại cho anh!” Trong mắt Đường Thi còn đem theo dòng lệ, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới sẽ bị Phó Mộ Chung làm nhục như vậy, đôi mắt của người phụ nữ đều đỏ hết lên rồi: “Không phải là muốn giải quyết riêng sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không bao giờ! Dựa vào cái gì mà tôi phải chiều theo ý của anh? Tôi cũng không hề chí công vô tư như vậy đâu, bản thân chịu oan ức được người khác an ủi mấy câu là cho qua rồi, tìm có khoan dung, tôi lai vẫn cứ là không thể tha thứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.