Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 228: Chương 228: Tìm đường thoát khác, tìm đến tận cửa cầu cứu




Lúc Đường Thi rời khỏi văn phòng của Diệp Kinh Đường, mọi người trong phòng làm việc đã đến dưới lầu tập đoàn Diệp Thị Nhìn thấy cặp mắt Đường Thi hơi đỏ mà bước ra, cô lau nước mặt, thấy các đồng nghiệp chạy đến cô, trên mặt mọi người đều tỏ vẻ lo lắng Tiếu Nguyệt Lượng tính tình sốt ruột, Trực tiếp hét lên: “Sao vậy? Anh ấy ăn hiếp cô sao?”

Nói xong thì vén tay áo lên trực tiếp đi vào tập đoàn Diệp Thị, Phương Phương ở phía sau kéo cô ấy lại: “Cô đợi chút, Đường Thi thế nào rồi?” Đường Thi nghẹn ngào: “Xin lỗi, tôi và Diệp Kinh Đường có chút xung đột” “Má nó, ghét nhất thấy người ta ăn hiếp phụ nữ!”

Phương Phương nghe xong cùng Tiểu Nguyệt Lượng xông vào công ty Diệp Thị, Lục Khủng Long vội vàng đi lên cản hai người phụ nữ lại, hét lớn: “Bình tĩnh lại! Bây giờ chúng ta xông lên có thể làm được gì! Văn sẽ không đòi lại được vốn đầu tư thôi!” “Má nó! Anh ta bây giờ to gan quá mà!”

Tiểu Nguyệt Lượng tức đến hét lớn: “Không phải cần tiền sao! Chút tiền này có gì mà không có chứ!”

Lục Khủng Long tội nghiệp mà nói: “Ba của tôi không cho tôi làm trò chơi, một chút cũng không thèm ủng hộ t Phương Phương nói: “Ba anh ta quen ba tôi, hai người họ cùng nghĩ như vậy”

Tiểu Nguyệt Lượng két một tiếng: “Tôi… tiền riêng toàn bộ đều nhờ anh tôi giữ giùm…”

Ông Vương nói: “Đừng nghĩ nữa, nếu như làm trò chơi vẫn cần người chúng ta tự đầu tư, mặt này của tôi cũng không dày, hay là quả quyết từ chức luôn đi!” Đường Thi thấy bộ dạng hoảng loạn lại hết đường xoay sở của mọi người, cô bặm môi, nhẹ giọng nói một câu: “Hoặc là… vấn còn một cách”

Mọi người lần lượt nhìn cô.

Đường Thi không nói gì, sau khi trầm tư thời gian dài, hít thở sâu mà nhìn mọi người cười “Không sao, để tôi thử lại! Mọi người đều đừng đau buồn…” Lời thì nói như vậy, nhưng rõ ràng người buồn nhất là cô.

‘Việc của Khương Thích, cô cũng khó thoát tội.

Cứ gánh mọi áp lực vào vai của mình, lúc về mọi người đều nhận ra Đường Thi không vui, nhưng cũng không nói ra được những lời an ủi Sau khi tan ca Đường Thi một mình về trước, lúc Tùng Sam làm xong quay đầu nhìn, phòng làm việc chỉ còn có một người.

Anh ta nhìn lịch trên góc máy tính Ngày 29 tháng 12, gần qua năm mới rồi, thời tiết dần trở lạnh, hiện tại phòng làm việc không người càng trông thấy vẳng lặng hơn.

Vẫn còn… hai ngày.

Trong mắt Tùng Sam lóe qua một tia sáng lạnh nhạt, sau đó biến mất.

Tô Kỳ không ngờ đến Đường Thi sẽ chủ động tìm đến tận cửa.

Lúc anh ta kéo cửa ra đã bị ngớ ra, khi nhìn thấy Đường Thi đứng ngoài cửa, cũng không biết nên nói gì.

Hai người nhìn nhau rất lâu, Tô Kỳ đứng tại chỗ la một tiếng rồi chạy tán loạn, sau đó chạy đến phòng khách lấy một đóng đép ra bẹp một tiếng quăng trước mặt Đường Thì.

Người đàn ông vỗ tường liên tục, trên miệng vẫn giữ nguyên nụ cười, xinh đẹp đến có thể làm mù mắt của người phụ nữ: “Vào đây vào đây! Hoan nghênh em đến thăm!” *..’ Làm màu quá đấy, Đường Thi có chút ngại ngùng, nói thẳng ra, là cô đến hỏi mượn tiền Tô Kỳ, anh ta nhiệt tình như vậy, cô có chút… cảm thấy hố thẹn.

Cuối cùng cũng đã vào nhà người ta, Tô Kỳ vừa dọn đến đây, cũng không có trang trí nhà cửa tráng lệ lắm, nhưng rất sạch sẽ, đồ đạc đều ngăn nắp, Đường Thi rất ngạc nhiên, vốn nghĩ Tô Kỳ là một người hơi tùy ý, nhưng lại không ngờ đến căn nhà lại sạch sẽ đến vậy.

Tô Kỳ pha một ly ca cao nóng, lúc bưng ra cho Đường Thị, trên mặt còn có kéo hoa.

“Tôi lại quên nữa, em là một người pha chế cà phê chuyên nghiệp” Đường Thỉ cười, bưng ly ca cao nóng lên, Tô Kỳ cởi áo khoác ra treo lên tường, sau đó mặc áo.

sơ mi ngồi trước mặt cô.

Gương mặt lai, đôi chân thẳng nuột, nhìn sơ qua đó như một minh tỉnh đang ngồi ở đó vậy.

Anh ta nhìn Đường Thi rất lâu mới từ từ mở miệng nói: “Tìm tôi có việc sao?” Lông mi của Đường Thi run một cái, bản thân thường ngày đều cố tình giữ khoảng cách với Tô Kỳ, lần này cũng vì cầu xin người ta mới tìm đến đây.

Cô nghĩ cách để mở miệng, sau đó nói: “Dạo lần đây… tiền đầu tư của phòng làm việc xuất hiện một chút vấn đề” Tô Kỳ vẫn là bộ dạng nụ cười ấn ý cao thâm khó đoán, vừa như cười vừa như không cười, nhìn thì thấy đẹp trai, nhưng khí thế không nhỏ.

Nhận ra việc lấp lửng của Đường Thị, ánh mắt của người đàn ông đó sâu lắng, sau đó “Thành thật nói ra đi” Tô Kỳ hé miệng cười: “Còn cần bao nhiêu tiền?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.