Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 46: Chương 46: Tôi chỉ mong sao cách anh xa một chút!




Nhìn vào khuôn mặt ở trước mặt, Bạc Dạ đột nhiên cảm thấy xa lạ, Đường Thi của năm năm trước sẽ lộ ra ánh mắt như thế này với anh sao?

Không thể nào....cô của năm năm trước, yêu anh nhiều đến nỗi đánh mất bản thân mình.....

Đường Thi cảm nhận được sự bàng hoàng của Bạc Dạ, không biết dũng khí đến từ đâu, cô hung hăng đẩy người đàn ông ra, sau đó không suy mà mà đưa tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt Bạc Dạ!

Ngay cả Bạc Dạ cũng cảm thấy kinh ngạc trước cái tát này!!

Anh bị một người phụ nữ đánh vào mặt? Còn là người anh đã từng ngủ qua và không cần nữa!

Bạc Dạ nắm lấy tay của Đường Thi, Đường Thi bị anh giữ chặt nhưng không hề cảm thấy hoảng sợ, đôi mắt cô đỏ hoe, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt và cười lớn: “Bạc Dạ, anh bớt giảng đạo lý với tôi đi! Những gì mà anh nợ tôi, cái tát này thanh toán xong rồi!”

Trong cơn thịnh nộ, Bạc Dạ lại bóp cổ Đường Thi một lần nữa, nhưng người phụ nữ lại cười đến điên dại, như thể không màng tất cả mà khiêu khích: “Bóp chết tôi đi! Bạc Dạ! Anh có bản lĩnh thì hãy dứt khoát giết chết tôi đi! Tôi chết rồi thì càng tốt, sẽ không còn phải chịu đau đớn từ anh nữa!”

Tôi chết thì càng tốt!

Cơ thể Bạc Dạ run rẩy dữ dội, anh đột nhiên thả cô ra.

Câu nói này vô thức chọc vào nơi đau đớn nhất trong trái tim anh, năm năm trước An Mật cũng đã chết....năm năm sau, Đường Thi cũng không muốn sống tiếp.

Rốt cuộc tất cả những điều này là ai đang quấy phá? Là ai?

Bạc Dạ vung tay đấm mạnh lên mặt Đường Thi, mang theo một cơn gió dữ dội táp vào tường...!

Lông mi của Đường Thi khẽ run lên, nhưng trước sau đều không mở miệng xin tha. . Truyện Việt Nam

Một lúc lâu sau, Bạc Dạ khàn tiếng nói: “Cô đi đi, từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Đường Thi bật cười vài tiếng với đôi mắt ngấn lệ: “Chỉ cần anh trả lại con trai cho tôi, tôi sẽ tránh anh thật xa!”

Đôi mắt dữ tợn của Bạc Dạ nhìn thẳng vào mặt Đường Thi, giống như muốn nhìn thấu cô, nhưng đáng tiếc sự nguy trang của Đường Thi quá mức mạnh mẽ, nó mạnh gấp ngàn vạn lần so với năm năm trước....điều gì đã khiến cô ấy vượt qua những tháng ngày đen tối dài đằng đẵng đó, cô bước ra từ bóng tối và trở thành bộ dạng sắt đá như bây giờ sao?

Bạc Dạ không nói, vẫn là khuôn mặt đẹp trai như, quyến rũ và xấu xa như ngày trước, anh có một cái vốn khiến cho phụ nữ phát điên, nhưng anh sẽ không thể cảm hóa người đứng trước mặt này nữa.

Đường Thi khẽ cười và hất mạnh tay Bạc Dạ ra, giọng nói thản nhiên của cô vang lên giữa hành lang: “Duy Duy vẫn đang ở trong phòng, tôi không muốn nó nhìn thấy dáng vẻ này của tôi và anh.”

Lưng cô mảnh và dài, lúc nói chuyện mang theo một sự kiên cường mạnh mẽ, như thể không có gì có thể lay chuyển được cô. Trước đây là cô nhìn chằm chằm vào lưng của Bạc Dạ, còn bây giờ, dường như đều là Bạc Dạ nhìn cô rời đi.

Khi Đường Thi đi đến cổng biệt thự nhà họ Bạc, bước chân cô dừng lại và quay nửa đầu lại nhìn Bạc Dạ, cô lẩm bẩm nói: “Bạc Dạ, từ khi quen biết anh đến khi kết hôn, sau đó đến lúc ngồi tù, tổng cộng là mười năm năm. Một người có bao nhiêu cái mười năm năm để có thể lãng phí cơ chứ?”

Tôi đã lãng phí mười năm năm bên cạnh anh, Bạc Dạ.

Câu nói này khiến Bạc Dạ sững người, người đàn ông khẽ ngẩng đầu lên, trên gương mặt khó đoán có một đôi mắt sâu thẳm, dường như có một vài cảm xúc xoẹt qua dưới đáy mắt, nhưng lại nhanh chóng biến thành hư vô.

Đường Thi mở cửa ra, cơn gió vội vàng ập đến. Cô cất bước hòa mình vào bầu không khí se lạnh của mùa thu, trên mặt vẫn mang theo sự yếu ớt của người bệnh, lông mi khẽ run rẩy, dường như là vì lạnh, nhưng cô không lên tiếng.

Năm năm, mài mòn quá nhiều nhiệt huyết và sự xúc động.

Cô đã không còn là Đường Thi của năm năm trước từ lâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.