Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 140: Chương 140: Tôi yêu anh ấy, tôi không nỡ




Khi Đường Thi tỉnh lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy mặt Tô Kỳ.

Cô nghĩ là do mình bị ảo giác, thế nhưng cô nhắm mắt rồi mở mắt ra lần nữa, vẫn là khuôn mặt cười như không cười của Tô Kỳ. Người đàn ông nhướng lông mày lên, bộ dáng lưu manh, mặc áo ba lỗ và quần jean rách, đôi chân dài duỗi ra dưới giường, anh ta đang ôm một cái gối cười với cô.

Nụ cười kia làm Đường Thi lạnh toát cả người.

Tô Kỳ huýt sáo: "Này, em tỉnh rồi?"

Đường Thi vừa muốn nói chuyện, Tô Kỳ đã thu chân lại đứng lên xích lại gần nhìn mặt Đường Thi, cặp mắt màu xanh lục dò xét cô với ý không tốt: "Bản lĩnh của em lớn thật nhỉ, uống hết một chai Hennessy chỉ trong năm phút."

Sắc mặt Đường Thi vẫn trắng bệch, cô nói: "Có liên quan gì đến anh sao?"

"Quả thật lúc trước không có." Tô Kỳ nhún vai: "Nhưng bây giờ đã có. Là tôi đưa em tới bệnh viện, em có nên cảm ơn tôi một tiếng không?"

Mỗi lần gặp phải chuyện không chịu nổi, cô đều sẽ đụng vào người đàn ông này.

Đường Thi chậc một tiếng, trong mắt cô mang theo vẻ chống đối.

Tô Kỳ véo nhẹ cằm của cô cười, đại khái là anh ta sợ làm cô đau: "Tôi nói này Đường Thi, nếu cô cố gắng liều mạng với Bạc Dạ một chút, cô cũng sẽ không thảm đến mức như hiện tại."

Anh ta nói từng câu từng chữ đâm vào trái tim của cô, dù biết rõ nói ra sẽ khiến cô đau lòng.

Đường Thi cười cười, cô cười đến rất khinh thường, không biết là cô đang châm chọc ai: "Vậy phải làm sao bây giờ, tôi yêu anh ấy, tôi không nỡ."

Nghe chính miệng Đường Thi thừa nhận cô yêu Bạc Dạ, con ngươi của Tô Kỳ rụt lại. Người đàn ông cười khẩy lập tức biến thành cười lạnh, cặp mắt màu xanh lục như chó sói: "Thật không có tự trọng."

Anh ta dùng năm chữ ngắn gọn đánh giá cô.

Đường Thi hờ hững nói: "Cảm ơn anh đã khen ngợi."

Dáng vẻ cứng đầu cứng cổ này làm Tô Kỳ nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ này thật đúng là lòng dạ ác độc, cái gì cô cũng có thể chịu được, cho nên mới càng tỏ ra đáng sợ.

Người càng biết chịu đựng sẽ biết ẩn giấu càng sâu, chờ đến ngày nào đó triệt để bộc phát ra, không còn ai có thể ngăn cản cô.

Tô Kỳ thu tay của mình lại, anh ta cười nghiền ngẫm, giống như từ trước đến giờ chỉ mang theo hứng thú như đang rình mồi với Đường Thi. Nghĩ đến cũng đúng, Tô Kỳ lưu luyến bụi hoa, anh ta phải có phụ nữ để ôm ấp yêu thương, anh ta không thể nào lãng phí tinh thần trên một người phụ nữ... không chịu nổi thế này.

Đường Thi biết anh ta có một vẻ ngoài nổi bật, nhưng linh hồn thì sao? Có lẽ không khác gì ma quỷ.

Người phụ nữ nhắm mắt lại, cô dùng hành động cho thấy không muốn nhìn thấy anh ta.

Tô Kỳ cười: "Em có thái độ với người cứu mạng mình thế à?"

Đường Thi chỉ có thể mở mắt ra nhìn anh ta: "Bao nhiêu tiền? Tôi trả lại anh."

Tô Kỳ bị thái độ này của cô chọc cười: "Vậy thời gian và tinh lực ông đây tốn trên người em thì sao?"

Đường Thi cười nói: "Vậy chi bằng tôi tìm cho anh một cô gái ngay bây giờ nhé?"

Cút!

Tô Kỳ nổi giận, anh ta trực tiếp đứng lên: "Đường Thi, em đừng không biết tốt xấu!" Anh ta đưa cô đến bệnh viện, chăm sóc cô như vậy, cô nói một câu cảm ơn cũng không được à!

Thế nhưng Đường Thi sẽ không… sẽ không nói cảm ơn với một người đàn ông đã từng làm tổn thương mình. Dù cho hiện tại anh ta có dùng cách gì bù đắp thì cũng không có cách nào cứu vãn hình tượng xấu xí của anh ta trong lòng cô.

Đường Thi cười khẽ vài tiếng: "Tô Kỳ, tôi nhớ tới dáng vẻ anh bung dù che mưa cho tôi trước đó, tôi cảm thấy anh của lúc đó càng đẹp trai hơn bây giờ."

Nhớ lại trước đó, cô đã không thể nhìn thấy vẻ mặt khi đó của Tô Kỳ, đây chẳng qua chỉ là một vở kịch, một cảnh tượng gây ấn tượng mạnh với cô mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.