Thứ Sáu Hạnh Phúc

Chương 3: Chương 3: Em chỉ cần ăn sung mặc sướng là được




Edit: bu cheems

Đường Khê nói xong câu cảm ơn, vì để tỏ vẻ tôn trọng đối với nửa căn nhà, Đường Khê không trực tiếp cầm đến phòng thay đồ như thường lệ, mà ngồi bên cạnh Tần Kiêu, đặt túi xách lên đùi, cúi đầu mở túi ra nhìn bên trong, sờ sờ bên ngoài.

Như vậy cũng nhìn không ra là chất liệu gì.

Tần Kiêu rũ mắt xuống, tầm mắt dừng trên người Đường Khê, không hiểu cô muốn làm gì.

Đường Khê nghiên cứu hai phút, quay mặt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, “Tần Kiêu.”

“Ừm.”

Ngón tay Đường Khê chỉ vào túi, hỏi: “Đây là da gì vậy?”

Tần Kiêu: “Da hiếm.”

Đường Khê ồ một tiếng, xem ra Tần Kiêu rất am hiểu túi xách.

Đường Khê lại hỏi anh, “Cái túi này và cái màu bạc lần trước anh tặng cho em cái nào đắt hơn?”

Tần Kiêu: “Không để ý.”

“...”

Tiền mua nửa căn nhà, ngay cả giá cũng không để ý, đúng là vung tiền bừa bãi.

Đường Khê: “Tại sao mỗi lần anh về đều tặng em túi xách?”

Tân Kiêu ngước mắt lên, “Không thích?”

“Không phải không phải.” Đường Khê sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Không phải không thích, mà là hơi nhiều.”

Mỗi thứ sáu về đều tặng một cái túi, hơn nữa mỗi lần đều là cô nhắn tin cho anh để dặn anh về, khiến cho giống như cô vì cái túi mới gọi anh về.

Đường Khê nghĩ tới đây, càng cảm thấy có thể Tần Kiêu chính là nghĩ như vậy, cho nên mỗi lần về đều mang theo một cái túi, bổ sung: “Anh làm việc vất vả như vậy, cuối tuần về nhà là phải nghỉ ngơi thật tốt, làm sao có thể lãng phí thời gian đi mua quà cho em chứ.”

Tần Kiêu nghe cô nói giọng 'Hiền lương thục đức', nét mặt không kiên nhẫn, “Đây là chuyện của anh.”

Ngụ ý, lãng phí thời gian là việc của tôi, không liên quan gì đến cô.

Đường Khê biết anh không thích bị người khác quản, cúi đầu, cắn cắn môi, nhấc mí mắt lên, lộ ra vẻ mặt oan ức vô tội, “Em chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh thôi.”

Dường như Tần Kiêu rất dễ dính chiêu, mỗi lần cô dùng ánh mắt này nhìn anh, cho dù anh thoạt nhìn muốn nổi giận, cũng sẽ kiềm chế lại.

Đàn ông lạnh lùng đến đâu cũng không thể từ chối được đóa hoa trắng thanh thuần này.

Quả nhiên sắc mặt Tần Kiêu hòa hoãn hơn rất nhiều, chỉ là ngữ khí vẫn cứng nhắc như trước, “Nhiều sao?”

“Cái gì?” Đường Khê nhất thời không phản ứng kịp anh đã chuyển chủ đề đi đâu.

Tần Kiêu nói: “Túi xách.”

Đường Khê nhớ tới, vừa rồi cô nói với Tần Kiêu là thấy túi xách hơi nhiều.

Nhưng nghe giọng điệu này của Tần Kiêu, hình như anh không cảm thấy nhiều.

“Nhiều lắm.” Đối diện với một tia khó hiểu trong mắt Tần Kiêu, Đường Khê hỏi ngược lại: “Anh không thấy nhiều sao?”

“Không nhiều.” Tần Kiêu nói như chuyện đương nhiên: “Con gái bọn em không phải đều phối màu quần áo với túi xách khác nhau sao, một tuần bảy ngày bảy cái túi không giống nhau.”

Đường Khê: “...”

Cô cũng đâu có cái thói quen tài đại... khí thô như vậy.

Mặc dù Tần Kiêu nói ra lời này với giọng điệu lạnh như băng, nhưng không hiểu sao Đường Khê lại nghe ra được ý của anh, thứ những cô gái khác có, anh cũng muốn cho cô.

Thấy Đường Khê không nói gì, Tần Kiêu lại hỏi một lần nữa, “Em không thích?”

Không phải không thích, chẳng có cô gái nào không thích cuộc sống xa xỉ này, chỉ là cô ấy không quen.

Đường Khê vốn định nói không cần thiết, nhưng khi đối diện với đôi mắt thâm thúy của Tần Kiêu, ngực đột nhiên nhảy dựng lên một chút, ma xui quỷ khiến sửa lại, “Thích.”

Tân Kiêu: “Ừ, biết rồi.”

Ý nghĩa của nó là, biết cô thích, nên về sau sẽ còn mua nữa.

Phụ nữ đều thích loại cảm giác được người ta coi trọng, Đường Khê cũng không phải ngoại lệ, cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tần Kiêu, trong lòng nổi lên một cảm giác vi diệu.

Chủ đề nói chuyện xoay quanh túi xách dường như cũng không có gì, hơn nữa cùng một người đàn ông như Tần Kiêu thảo luận về túi xách cũng hơi kỳ quái, Đường Khê xách chiếc túi rồi đứng lên nói: “Em đi cất vào phòng thay đồ.”

Phòng ngủ và phòng thay đồ thông với nhau, đẩy ra một vách ngăn ẩn là có thể đi thẳng vào phòng thay đồ.

Không biết ai là người lên ý tưởng thiết kế căn nhà, ngoại trừ phòng ngủ chính, hai phòng làm việc và một phòng gym thì tất cả các phòng còn lại đều được bày trí thành phòng thay đồ, cho nên phòng thay đồ vô cùng lớn.

Đường Khê đi vào giữa, đặt túi xách lên kệ, dùng điện thoại chụp ảnh gửi cho Diệp Sơ Hạ.

Vừa rồi Diệp Sơ Hạ cố ý gửi cho cô một tin nhắn Wechat, bảo cô đem túi xách trong nhà chụp cho cô xem.

Sau khi bức ảnh được gửi đi, Diệp Sơ Hạ không trả lời ngay lập tức.

Đường Khê đoán chừng cô và Tô Chi vẫn còn ở bên ngoài chơi, không rảnh đọc tin nhắn, từ một cửa khác trong phòng thay đồ đi ra ngoài, xuống tầng rót hai ly sữa.

Từ nhỏ cô đã có thói quen uống sữa trước khi đi ngủ, mấy lần trước Tần Kiêu về nhà, Đường Khê phát hiện chất lượng giấc ngủ của anh không tốt lắm, sữa bò có hỗ trợ giấc ngủ, cho nên cô cũng cố ý rót cho anh một ly.

Lúc Đường Khê trở lại phòng ngủ, Tần Kiêu không có ở trong, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy xiết, Đường Khê đem sữa rót cho Tần Kiêu đặt lên chiếc tủ đầu giường.

Trên tay nhận được thông báo tin nhắn Wechat, là của Diệp Sơ Hạ.

Diệp Sơ Hạ: [A a a, nhiều túi xách quá, cái nào cũng đẹp, Khê Khê, chồng cậu biết chọn quà đấy, lần sau ra ngoài đeo cái màu bạc kia, để mình xem kỹ một chút.]

Đường Khê ngồi trên sofa nói chuyện với cô ấy: [Được, cậu và Tô Chi về chưa?]

Diệp Sơ Hạ: [Bọn mình mới ra khỏi bar, không về nhà, thuê một phòng ở khách sạn gần đó, cậu có muốn đến đây không?]

Ngay sau đó liền gửi tới một đoạn tin nhắn thoại.

Đường Khê lấy tai nghe nghe, là giọng của Tô Chi, “Khê Khê, đến đây, chơi cùng bọn mình, mình gửi địa chỉ cho cậu.”

Đường Khê trả lời: [Không được đâu, chồng mình về rồi.]

Hôm nay Diệp Sơ Hạ và Tô Chi cứ một mực nhắc đến chồng cô, Đường Khê theo bản năng liền đánh ra hai chữ 'chồng mình'.

Sau khi tin nhắn gửi đi, Đường Khê nhìn chằm chằm vào hai chữ 'chồng mình', có hơi xấu hổ, muốn thu hồi để chỉnh sửa lại nhưng tin nhắn thoại tiếp theo đã được gửi đến.

Tô Chi: “Không phải cậu nói tối nay chồng cậu không về nhà sao?”

Quên đi, chồng thì chồng, dù sao cũng chỉ là nói chuyện phiếm với Diệp Sơ Hạ và Tô Chi

Đường Khê: [Bây giờ anh ấy lại về nhà, không biết có phải do nhìn thấy mình trong quán bar hay không.]

Tô Chi: “Anh ta về nói gì với cậu?”

Đường Khê: [Không nói gì, như thường lệ, tặng cho mình một cái túi.]

Tô Chi: “Tặng túi như thường lệ là ý gì? Mỗi lần anh ta về nhà đều đưa cho cậu một cái túi xách sao?”

Đường Khê: [Đúng thế]

Diệp Sơ Hạ: “Trời ơi, mỗi lần về nhà đều tặng một cái túi xách, chồng cậu tuyệt vời vậy.”

Đường Khê: [Hình như là từ khi còn nhỏ môi trường sống đã ưu việt hơn người bình thường nên có một chút hiểu lầm về phụ nữ, anh ta nghĩ là các cô gái hay kết hợp màu quần áo khác nhau với màu túi xách khác nhau, một tuần bảy ngày đeo túi không giống nhau, cho nên mỗi lần về đều tặng túi cho mình.]

Tô Chi và Diệp Sơ Hạ bất ngờ không kịp chuẩn bị ăn một miệng đầy cẩu lương.

Diệp Sơ Hạ: “Bởi vì cảm thấy những cô gái khác đều có, cho nên cậu cũng phải có?”

Quả nhiên, phụ nữ nghe được Tần Kiêu nói câu đó, đều hiểu theo một nghĩa giống nhau.

Đường Khê: [Cũng có thể chỉ đơn giản là cảm thấy mình là vợ anh ta, đeo túi rẻ tiền ra ngoài sẽ làm anh ta mất mặt.]

Diệp Sơ Hạ: “Mặc kệ trong lòng anh ta nghĩ thế nào, nhưng anh ta biết không được để cậu thua thiệt như vậy cũng đã đủ giết chết 99% đàn ông rồi.”

Lời này nói không sai, ít nhất cuộc hôn nhân này với Tần Kiêu đã tốt hơn trong tưởng tượng của Đường Khê rất nhiều.

Đường Khê: [Mình vẫn cảm giác anh ta đã nhìn thấy mình trong quán bar.]

Tô Chi: “Không đâu, đèn trong bar tối như vậy, khoảng cách giữa hai người cũng không gần, hơn nữa không phải anh ta về nhà không nói gì sao? Nếu anh ta nhìn thấy cậu thì chắc chắn sẽ nói, không nói chính là không nhìn thấy, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Đường Khê cảm thấy Tô Chi nói có lý, Tần Kiêu một chữ cũng không đề cập đến chuyện quán bar, có lẽ mình cả nghĩ quá rồi.

Chỉ chốc lát sau, Tần Kiêu từ trong phòng tắm đi ra, trên người mặc đồ ngủ màu trắng, là của Đường Khê mua cho anh, cùng với bộ cô đang mặc là một đôi.

Đường Khê nhớ rõ lúc đó nói mua cho anh ta mấy bộ đồ ngủ, anh ta còn chê rồi bảo cô không cần quan tâm nhiều như vậy.

Đường Khê nhìn bộ đồ ngủ trên người anh, trong mắt hiện lên một tia đắc ý nhỏ.

Tưởng chê mà? Chê còn mặc.

Tần Kiêu nhận thấy được ý cười trong mắt cô, giơ tay cởi nút trên cổ áo, lạnh lùng nói: “Chật.”

“Chật ạ? Em thấy vừa mà.” Đường Khê đứng lên từ sofa, lại gần về phía anh để nhìn.

Vẫn thấy rất vừa vặn, thậm chí còn hơi rộng.

Tần Kiêu nói: “Áo chật.”

Được rồi, anh ta thấy chật thì chật, dù sao thì cũng là anh ta mặc.

Đường Khê dịu dàng săn sóc nói: “Vậy lần sau em sẽ mua cho anh size lớn hơn.”

Tần Kiêu nói: “Không cần.”

Đường Khê: “...”

Lần nước anh cũng nói tôi không cần mua đồ ngủ cho anh, không phải cuối cùng anh vẫn mặc sao.

Đường Khê lười để ý tới những gì anh nói, trong lòng yên lặng ghi nhớ lần sau mua đồ ngủ cho anh phải mua lớn hơn một size.

Hình thức ở chung giữa cô và Tần Kiêu luôn như thế, hai vợ chồng mỗi người nói một kiểu, như thể anh sinh ra chỉ để kén chọn, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, nói chuyện khiến người khác phải nghẹn họng.

Cũng may người này một ngày không nói được mấy câu.

Cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.

Cô quay mặt sang, chỉ vào ly sữa bò trên tủ đầu giường, nói: “Em thấy dạo này anh ngủ không ngon nên rót cho anh một ly sữa, lát anh uống nhé.”

Tần Kiêu thờ ơ nhìn lướt qua ly sữa kia, lông mày nhíu lại, “Ai bảo em rót sữa cho anh?”

“Không ai bảo cả, em tự làm, sao vậy?” Sữa bò mà cũng chọc giận anh ta?

Tần Kiêu lạnh lùng nói: “Về sau đừng làm chuyện như vậy nữa.”

“Tại sao, anh không thích uống sữa à?”

Đường Khê tội nghiệp nhìn anh, trong giọng nói cũng mang theo tiếng run rẩy rất nhỏ, giống như muốn khóc.

Thanh âm Tần Kiêu hòa hoãn một chút, “Thích hay không cũng không liên quan đến em, cứ làm chuyện của mình đi, kệ anh.”

“Nhưng em là vợ anh, chuyện của em không phải chăm sóc anh sao?”

Mỗi lần Tần Kiêu nghe thấy những 'hiền ngôn hiền ngữ' này của cô liền đau đầu, nhíu mày càng sâu, “Anh không cần em chăm sóc, em chỉ cần ăn sung mặc sướng, chơi bời vui vẻ là được.”

Chỉ cần ăn sung mặc sướng?

Tại sao anh ta lại nói vậy?

Đường Khê cảnh giác nghĩ, chẳng lẽ là anh ta nhìn thấy mình ở quán bar, nhưng không chắc chắn có phải mình hay không, cho nên cố ý thăm dò.

Hoặc là anh ta biết đó là mình, cố ý không vạch trần, muốn để mình buông thả bản thân, sau đó có thể tìm cớ ly hôn với mình.

Dù sao người nhà họ Tần chọn mình làm con dâu, cũng là bởi vì mình nhu thuận hiểu chuyện.

Mà Tần Kiêu rất không thích để người nhà sắp xếp chuyện của anh ta, thường xuyên làm trái lại những gì người nhà nói.

Nếu như vấn đề chuyển sang mình, không chỉ có thể lấy lý do này để thoát khỏi cuộc hôn nhân, mà còn có thể đánh vào mặt gia đình.

Thật sự là một mũi tên trung hai đích.

Dù lý do là gì, chỉ cần cô tiếp tục làm một người vợ 'hiền lành' là được.

Đường Khê nhếch khóe môi, điều chỉnh ra một nụ cười dịu dàng, thâm tình chân thành nhìn anh, “Em không thích chơi bời, chỉ cần chăm sóc tốt cho anh, anh vui thì em sẽ vui.”

Khóe môi Tần Kiêu khẽ động, một lời khó nói hết nhìn cô, một lát sau, giống như đã nhẫn nại đến cực điểm, lạnh lùng nói: “Anh không vui.”

Đường Khê biết nghe lời phải, “Vậy phải làm thế nào anh mới vui?”

Tần Kiêu đi sang bên cạnh một bước, giọng nói lộ ra vẻ xa cách, “Cứ kệ anh.”

Đường Khê dịu dàng nói: “Được.”

Thời gian không còn sớm, ban ngày Đường Khê bận chỉnh ảnh, buổi tối lại đi đi về về một vòng như vậy, cũng có chút mệt mỏi, cởi dép lên giường nằm vào phía trong.

Trong nhà chỉ có một phòng ngủ, mỗi lần Tần Kiêu về đều ngủ chung giường với cô, cô ngủ trong cùng, anh ngủ ngoài cùng, khoảng cách ở giữa rất lớn.

Lại nói tiếp, hai người ngoại trừ một tấm giấy chứng nhận kết hôn, các phương diện khác quả thật không giống như vợ chồng.

Đến nay hai người đều chưa từng sinh hoạt vợ chồng.

Cũng không phải Đường Khê không muốn, mà là Tần Kiêu đối với cô không có hứng thú gì, mỗi lần đều nằm ở mép giường ngủ, y như trai tân bảo vệ trong trắng, sợ cô chiếm tiện nghi của anh.

Nếu như không phải đêm lĩnh chứng đó, hai người suýt chút nữa thì củi khô lửa bốc, Đường Khê thật sự cảm nhận được anh có thể, thì cô đều tự nghi ngờ có phải vì anh không được, cho nên nhà họ Tần mới sốt ruột để mình gả cho anh như vậy hay không.

Từ khi cùng Tần Kiêu lĩnh chứng, không cần chung đụng với người nhà họ Đường, chất lượng giấc ngủ của Đường Khê tốt hơn hẳn, trên cơ bản chỉ cần nằm xuống là ngủ.

Sau khi Đường Khê lên giường, không được mấy phút, cảm giác Tần Kiêu cũng nằm lên.

“Tạch” một tiếng.

Tần Kiêu tắt đèn đầu giường, căn phòng chìm trong bóng tối.

Có lẽ là bởi vì tối nay nhìn thấy Tần Kiêu ở quán bar làm trong lòng cô còn sợ hãi, nhắm mắt một hồi lâu cũng không buồn ngủ.

Tần Kiêu ở phía bên kia giường nằm thẳng tắp như tạc tượng, chỉ có trong không khí truyền đến tiếng hít thở đều đều mới có thể làm cho Đường Khê cảm nhận được trên giường ngoại trừ cô ra, còn có một vật sống khác.

Bởi vì không có động tĩnh gì, cho nên Đường Khê cũng không biết Tần Kiêu đã ngủ hay chưa.

Không biết qua bao lâu, Đường Khê cảm giác có một ánh mắt rơi trên mặt mình, cô giả vờ không biết.

Vài giây sau, bên kia giường phát ra những tiếng động nhỏ.

Ừng ực ừng ực, là tiếng uống nước.

Tần Kiêu đang uống sữa.

Trước khi đi ngủ còn khó chịu cô xen vào việc của người khác, nửa đêm lại dậy uống sữa cô rót.

Đường Khê thật sự nhịn không được, mở mắt nhìn về phía anh, mỉm cười, “Sữa có ngon không?”

Tần Kiêu nghe được giọng nói của cô, ngón tay dừng lại, đặt ly thủy tinh đã uống hết lên tủ đầu giường, lại nằm xuống, lạnh lùng nói: “Đánh thức em à?”

Đường Khê ăn ngay nói thật: “Không, em chưa ngủ.”

Tần Kiêu lại hỏi: “Trước khi ngủ em cũng uống sữa?”

Đường Khê: “Ừm.”

Tần Kiêu: “Sữa bò có thể hỗ trợ giấc ngủ, tại sao em uống rồi vẫn không ngủ được?”

Đường Khê: “...”

Ý của anh ta là anh ta không ngủ được, tin rằng cô nói sữa bò có thể hỗ trợ giấc ngủ, nên mới bò dậy uống.

Kết quả là bản thân cô uống xong cũng không ngủ được.

Đúng là một chiêu hay để mình không phải xấu hổ, anh ta liền đem cái sự xấu hổ này chuyển sang người khác.

Đường Khê nắm một nắm đấm, cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh, “Sữa chỉ giúp hỗ trợ giấc ngủ thôi, không phải thuốc ngủ, hiểu không?”

Sau khi bị Đường Khê nói lý, Tần Kiêu không nói lời nào nữa.

Lại qua một hồi, Đường Khê vẫn không ngủ được, cô có chút trằn trọc, thăm dò gọi người bên cạnh một tiếng, “Tần Kiêu.”

“Ở đây.”

Một tiếng trầm thấp phát lên, đáp lại rất nhanh.

Đường Khê sửng sốt một chút, quay mặt nhìn về phía anh.

Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng bóng, rèm cửa không kéo chặt, ánh sáng yếu ớt thông qua khe hở của rèm cửa đổ vào nhà.

Dựa vào ánh trăng mờ nhạt, Đường Khê đối mặt với đôi mắt sâu thăm thẳm.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, Đường Khê nhất thời nín thở, không nhúc nhích nhìn anh.

Tần Kiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng một bàn tay của cô, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cô bay tới, trong đầu hiện lên bộ dáng lúc ở trong quán bar.

Chiếc váy đen ôm sát lấy đường cong cơ thể nhuần nhuyễn, eo thon chân dài, dưới cổ thiên nga thon dài là hàng xương quai xanh tinh xảo, khí chất thanh lịch đè nặng lên vẻ đẹp tươi sáng, kiều diễm và uyển chuyển.

Nhìn nhau một lát, Tần Kiêu đột nhiên cúi người kề sát vào cô, hơi thở nam tính phả vào mặt.

Cơ thể Đường Khê cứng ngắc rụt vào trong giường, nghe thấy anh hỏi, “Không ngủ được?”

Đường Khê kéo chăn mỏng, gật đầu.

Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên một lần nữa, “Vận động cũng giúp ngủ ngon.”

Đường Khê: “???”

Đường Khê chợt không hiểu anh ta muốn biểu đạt cái gì, chẳng lẽ bởi vì sữa không có hiệu quả, cho nên đêm khuya phải cùng mình thảo luận xem biện pháp nào hỗ trợ giấc ngủ tốt hơn?

Mí mắt cô khẽ nhíu, vẻ mặt nghiêm túc chờ anh tiếp tục nói.

Dưới bóng đêm mông lung, Tần Kiêu nhìn xuống gương mặt kiều diễm của cô, giọng nói khàn khàn, “Có ngại cùng anh vận động để ngủ cho ngon không?”

Cùng anh ta, vận động để ngủ ngon?

Bây giờ?

Đường Khê bỗng nhiên hiểu được vận động của anh là có ý gì, sắc mặt đỏ bừng, theo bản năng lại dịch vào trong giường, không để ý đã lui đến tận mép giường.

Nửa người treo trên giường, Đường Khê căng thẳng trong lòng, đến lúc cho rằng mình sắp ngã xuống, một bàn tay to lớn nắm lấy thắt lưng cô, sau một khắc, kéo cô vào trong ngực.

Đường Khê bị nhạy cảm phần eo, bình thường không dám để cho người khác đụng phải, bị anh nắm lấy như vậy, trong nháy mắt giống như cá mất nước, run rẩy kêu một tiếng, hoảng loạn vặn vẹo người tránh ra.

Thanh âm mềm mại của cô truyền đến tai Tần Kiêu, lửa nóng trong cơ thể anh càng bùng cháy, giọng nói mang theo cảnh cáo, “Đừng nhúc nhích.”

Đường Khê bị sự nôn nóng xen lẫn trong giọng nói của anh dọa sợ, không dám cử động nữa, thân thể cuộn tròn thành một khối, giống như một con mèo nhỏ cảnh giác, sợ hãi nhìn anh, chỉ có ngón tay mảnh khảnh còn chưa ngừng giãy dụa, từng chút từng chút tách bàn tay đang đặt trên hông của anh ra.

Đôi mắt Tần Kiêu liếc nhìn phần eo vẫn còn run rẩy của cô, vừa rồi là sợ cô ngã xuống, dưới tình thế cấp bách mới chạm vào eo, không ngờ phản ứng lại lớn như vậy, khiến anh thật sự muốn bắt nạt cô tiếp.

Tần Kiêu hít sâu một hơi, đè nén nói: “Anh bỏ tay, em đừng lộn xộn.”

Đường Khê vội vàng gật đầu: “Em không cử động, anh mau bỏ tay ra đi.”

Giọng nói của cô vẫn còn rung rung, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ ửng.

Ánh mắt Tần Kiêu càng sâu, dời tay ra khỏi thắt lưng cô.

Đường Khê còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy anh tiếp tục đề tài vừa rồi, lại hỏi lại một lần nữa.

“Có ngại không?”

Đầu óc Đường Khê có chút trống rỗng, cơ thể căng thẳng, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, bọn họ vốn là vợ chồng, là hai người trưởng thành, Đường Khê cũng không có ý định giữ thân như ngọc, chỉ là anh vẫn không có ý kiến gì về phương diện này.

Anh không đề cập đến, đương nhiên cô rất vui vẻ.

Đêm nay anh đột nhiên nhớ tới chuyện sinh hoạt vợ chồng của bọn họ, nói ra chuyện này, Đường Khê cũng không bất ngờ, dù sao Tần Kiêu cũng là đàn ông đang ở độ tuổi sung sức nhất, có nhu cầu là chuyện bình thường.

Chỉ là loại chuyện này không phải đều do đàn ông thăm dò trêu chọc, phụ nữ nửa đưa nửa đẩy sao?

Hỏi thẳng xem cô có ngại không là sao chứ? Làm sao cô có thể trả lời là không ngại được.

Đường Khê bị đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm đến mặt nóng lên, nhẹ nhàng cắn khóe môi.

Tần Kiêu nhìn cô không trả lời, cho rằng cô không muốn, từ từ bình tĩnh lại, kéo dài khoảng cách.

Đường Khê nghe tiếng bên tai, dùng ánh mắt còn lại liếc anh một cái, thấy anh lại giống như ngày thường, về mép giường bên trái nằm thẳng, không hiểu vì sao.

Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, Đường Khê nhắm mắt lại, đợi một hồi cũng không thấy người bên cạnh có động tĩnh gì, nghĩ rằng có thể anh lại không muốn làm.

Từ trước đến nay anh luôn thay đổi chóng mặt, Đường Khê cũng không có hứng thú đoán xem trong lòng anh rốt cuộc muốn gì.

Cô trở mình, đưa lưng về phía anh chuẩn bị tiếp tục cố ngủ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tần Kiêu, “Nghe nói em rất yêu anh.”

Đường Khê giật mình, trong nháy mắt mở mắt ra, xoay người nhìn anh.

Tần Kiêu vẫn nằm thẳng ở đó, không thấy rõ biểu tình gì trên mặt, nhưng lời nói vừa rồi lại tràn ngập âm dương quái khí.

Tình cảm là chuyện của hai người, anh ta là người trong cuộc mà còn nghe nói cô rất yêu anh ta, như thể chuyện cô yêu anh chỉ là một lời truyền miệng, chứ không có cảm thấy như vậy.

Tân Kiêu luôn xem thường những lời thổ lộ tình cảm của Đường Khê, sao hôm nay đột nhiên lại so đo vấn đề này.

Đường Khê nhìn chằm chằm Tần Kiêu, nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng của anh, mang theo một chút nặng nề bất thường.

Đường Khê mơ hồ hiểu được cái âm dương quái khí kia của anh từ đâu tới.

Anh đang chất vấn tại sao cô không trả lời là không ngại để cùng vận động ngủ ngon với anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.