Edit: bu cheems
Đầu tháng 6, Nam Thành bước vào mùa mưa ẩm ướt.
Mưa nhỏ tí tách hơn nửa ngày cuối cùng cũng tan biến khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng màu cam rực rỡ lặng lẽ tràn ngập nửa bầu trời.
Đường Khê kết thúc công việc trên tay, gửi ảnh đã sửa xong đến email của Tô Chi, quét mắt nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình, ba giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan tầm.
Cô cầm chiếc cốc trên bàn lên rồi uống một ngụm nước.
Trên tay Tô Chi cầm theo hai cái bánh phô mai nhỏ, đẩy cửa tiến vào, thấy cô thoải mái tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, cười hỏi, “Ảnh chụp cậu sửa xong rồi à?”
Đường Khê ừ một tiếng, quay đầu nhìn cô ấy nói: “Ảnh gửi vào email của cậu rồi, cậu liên hệ với khách hàng xem còn chỗ nào cần sửa không.”
Tô Chi là bạn thân từ nhỏ của Đường Khê, năm cuối đại học hai người hợp tác mở một studio chụp ảnh.
Quy mô không lớn, nhân viên cộng thêm nhiếp ảnh gia bán thời gian, tổng cộng chưa tới 10 người, Đường Khê bình thường chỉ phụ trách chỉnh sửa ảnh, chuyện tuyên truyền quản lý vận hành đều do Tô Chi làm.
“Được, bây giờ mình liên hệ với họ.” Tô Chi bước nhanh đến bàn làm việc của Đường Khê, đưa cho cô một miếng bánh ngọt nhỏ, “Cửa hàng bánh ngọt tầng dưới có món mới, mình vừa xuống mua.”
Đường Khê đón lấy, cầm thìa múc xuống một miếng bỏ vào trong miệng.
Tô Chi chuyển tiếp file ảnh mà Đường Khê vừa gửi cho khách hàng, lại gửi thêm một tin nhắn nữa qua Wechat cho họ để hỏi xem đã hài lòng hay chưa.
Trong lúc chờ phản hồi, Tô Chi ngẩng đầu lên hỏi Đường Khê, “Tối nay có muốn ra ngoài chơi không, gọi Sơ Hạ đi cùng.”
Diệp Sơ Hạ cũng là bạn thân của hai người.
“Đi đâu?” Đường Khê hỏi.
“Nghe Sơ Hạ nói gần công ty cô ấy có một quán bar không tệ, tầm tối muộn nhiều trai đẹp lắm.” Tô Chi nhướng mày với Đường Khê, dù chưa nói rõ, nhưng ý tứ đã bày ra trên mặt, cô ấy muốn đi quán bar ngắm trai đẹp.
Đường Khê: “Không đi.”
Tô Chi nghe cô từ chối, cho rằng cô không có hứng thú gì với mấy chỗ như thế, hỏi: “Vậy cậu nói xem đi đâu chơi? Cậu quyết định đi, mình nghe theo.”
“Mình không đi đâu, cậu đi với Sơ Hạ đi, lát nữa mình về nhà.”
“Về nhà sớm vậy làm gì, ngày mai thứ bảy lại không...” Tô Chi vốn định nói rằng không cần đi làm, có thể ở bên ngoài chơi rồi về trễ một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì, dừng một chút, nét mặt mang theo chút trêu chọc, “Sao thế? Chồng cậu về à?”
Đường Khê hơi gật đầu, tiện tay với lấy điện thoại, mở tin nhắn chuyến bay do trợ lý Tần Kiêu gửi tới, chậm rãi nói: “Bốn rưỡi chiều nay đến sân bay.”
Nếu Tần Kiêu xuống máy bay rồi về thẳng nhà mới, thì khoảng năm rưỡi là đến nơi.
Nhưng Đường Khê nghĩ hẳn là Tần Kiêu sẽ không chủ động về nhà mới của hai người.
Ba tháng trước, người nhà họ Tần đột nhiên đề nghị làm thông gia với nhà họ Đường, để Đường Khê gả cho đại thiếu gia nhà họ - Tần Kiêu, lúc đó mấy công ty con của nhà họ Đường vì kinh doanh không tốt nên sắp đóng cửa, nhà họ Đường đang lôi kéo đầu tư khắp nơi, đối với đề nghị của nhà họ Tần không chút do dự liền đáp ứng.
Cho dù xét đến thời kỳ đỉnh cao nhất của nhà họ Đường, ở trước mặt mặt kiểu hào môn chân chính như nhà họ Tần cũng chỉ có thể xem như tiểu môn tiểu hộ, có thể kết thông gia với nhà họ Tần đúng là trèo cao.
Tất cả mọi người đều không rõ người nhà họ Tần coi trọng nhà họ Đường ở chỗ nào, cho dù họ không mấy nổi bật giữa rất nhiều hào môn ở Nam Thành, ngay cả Đường Khê cũng không rõ vì sao người nhà họ Tần lại chọn mình, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến hai nhà kết thông gia.
Từ lúc nhà họ Tần đưa ra đề nghị, đến khi Đường Khê và Tần Kiêu lĩnh chứng, chỉ cách nhau chưa đầy một tháng, sau khi kết hôn người nhà họ Tần đối xử rất tốt với Đường Khê, cũng chỉ có một yêu cầu với cô, đó chính là trói Tần Kiêu lại, khiến anh đặt nhiều tâm tư hơn lên gia đình.
Đối với cuộc hôn nhân do người lớn nhà họ Tần thúc đẩy, bản thân Tân Kiêu cũng không cảm thấy hứng thú, rất ít khi trở về nhà mới do nhà họ Tần sắp xếp cho hai người, phần lớn thời gian anh đều đi công tác, hoặc ở trong căn hộ gần công ty, giống như không nhớ mình còn có một người vợ.
Chỉ có Đường Khê gửi tin nhắn cho anh, nhắc nhở anh phải về nhà, Tần Kiêu mới qua loa có lệ trở về nhà như một nhiệm vụ.
Đương nhiên, đối với Đường Khê mà nói, khiến Tần Kiêu mỗi tuần cùng mình trở về nhà họ Tần, cảm thụ bầu không khí gia đình hòa thuận, cũng là một nhiệm vụ.
Tô Chi lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế, “Biết ngay cậu về sớm vậy nhất định là do chồng cậu, mình nói này Khê Khê, cậu có chút thấy sắc quên bạn rồi đó, mỗi lần chồng cậu về là cậu đều bỏ mình với Sơ Hạ lại để về nhà với chồng, từ sau khi cậu kết hơn, bọn mình chưa một lần ra ngoài tụ tập, cậu sẽ không thật sự tính toán sau này cứ xoay quanh cái ngôi nhà đó, làm hiền thê lương mẫu đấy chứ.”
Đường Khê nâng mí mắt lên, “Cái gì mà hiền thê lương mẫu, tình huống giữa mình và Tần Kiêu cậu còn không rõ ràng à? Nhưng mà cũng chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ mà ba mẹ chồng mình giao phó thôi.” Dù sao ba Tần mẹ Tần đối xử với người con dâu là cô tốt đến không có gì để nói, cô ở nhà họ Tần có khi còn thoải mái hơn nhà họ Đường nhiều.
Quan hệ giữa Tần Kiêu và người lớn nhà họ Tần có chút mâu thuẫn, quanh năm suốt tháng không về nhà, nhà họ Tần chỉ có một đứa con trai như anh, ba Tần cùng chú hai đều không am hiểu quản lý công ty, mấy năm trước công ty Ích Viễn ở trong tay ba Tần và chú hai thiếu chút nữa phá sản, cho nên công ty sớm đã giao cho Tần Kiêu.
Ba mẹ Tần cả ngày nhàn rỗi ở nhà, không có gì để làm, chỉ mong con trai có thể về nhà nhiều chút để hỏi thăm.
Tô Chi tay chống cằm, chậc một tiếng, vẻ mặt ái muội nhìn Đường Khê, “Thật sự chỉ là nhiệm vụ sao? Chồng cậu đẹp trai như vậy mà không chút thèm khát nào à? Không đúng không đúng, cậu là vợ của anh ta, hẳn là đã làm rồi, này, sức khỏe chồng cậu thế nào, một đêm mấy lần?”
“...”
Đường Khê không biết nói gì: “Tô Chi, đầu óc của cậu có thể trong sáng hơn được không.”
Tô Chi cười tủm tỉm nói: “Thôi đi, mình còn không hiểu cậu à, đều là nhà phê bình sắc đẹp, đừng có giả vờ với mình.”
Đường Khê tức giận nói một câu cút.
Không lâu sau, khách hàng phản hồi lại tin nhắn, nói rằng rất hài lòng, không cần phải sửa gì nữa.
Tô Chi làm động tác OK với Đường Khê, “Xong xuôi rồi, khách hàng nói không phải sửa.”
Đường Khê nghe cô nói ảnh không phải sửa, buông bánh xuống bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Tô Chi tựa lưng vào ghế sau, trong tay cầm miếng bánh nhỏ, chậc một tiếng, lắc đầu cảm khái, “Về thật à? Quả nhiên là tân hôn, một ngày không gặp tựa ba thu nha.”
Đường Khê cúi người xuống, nắm cổ tay cô ấy, đưa thìa bánh trên tay nhét lại vào miệng cô, “Ăn đồ của cậu đi, để bịt cái miệng lại.”
Thu dọn đồ đạc xong, Đường Khê mang theo túi xách về nhà.
Lúc trước để tiết kiệm chi phí nên đành thuê phòng làm việc ở một nơi không quá sầm uất, cách công ty Ích Viễn của nhà họ Tần ở trung tâm tài chính hơi xa, người nhà họ Tần vì thuận tiện cho cô đi làm, cố ý chọn một căn biệt thự ở ngoại thành phía đông để gần với phòng làm việc của Đường Khê.
Sau khi về đến nhà, Đường Khê lên thẳng tầng hai tắm rửa, mặc một chiếc váy lụa trắng thoải mái, mái tóc dài đen nhánh thì dùng một cây trâm ngọc đơn giản búi lên, tỏa ra khí chất dịu dàng.
Mẹ Đường Khê sinh ra ở một thị trấn cổ có phong cảnh đẹp ở Nam Thành, khi Đường Khê vừa sinh ra cha mẹ đã ly hôn, cô theo mẹ ở trấn nhỏ đến bảy tuổi, sau khi mẹ qua đời mới được đưa đến nhà họ Đường sinh sống.
Từ nhỏ lớn lên ở vùng sông nước, diện mạo của cô đã xinh đẹp dịu dàng, thoạt nhìn tính tình rất ôn hòa, đại khái cũng là bởi vì tính cách tốt, cho nên mới có thể được người nhà họ Tần chọn làm con dâu.
Chỉ có bạn bè thân cận bên cạnh mới biết được, Đường Khê cũng không có vẻ nhẫn nhục chịu đựng như bên ngoài, chỉ là khi cô trở lại nhà họ Đường, ba Đường đã cưới vợ mới, hơn nữa còn sinh thêm một đứa con gái tên là Đường Miểu chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi.
Đường Khê từ nhỏ không lớn lên bên cạnh ba Đường, đương nhiên ông sẽ thiên vị Đường Miểu hơn, mẹ kế cũng không hiền lành gì cho cam, sau lưng không ít lần ức hiếp Đường Khê, cho nên ở nhà họ Đường, Đường Khê chỉ có thể nhu thuận hiểu chuyện, đổi lấy sự thương yêu của ba Đường, khiến cuộc sống của mình dễ chịu hơn một chút.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Đường Khê ngồi trên sofa xem TV.
Sáu giờ, điện thoại di động đặt bên cạnh vang lên tiếng chuông báo thức.
Đường Khê cầm điện thoại lên đọc ghi chú trên báo thức, “Gửi tin nhắn gọi Tần Kiêu về nhà.”
Tắt báo thức đi, Đường Khê mở Wechat, tìm tên trong danh bạ là “Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn - Tần Kiêu”, gửi tin nhắn.
Đường Khê: Tần Kiêu, trợ lý Lý gửi cho em vé máy bay hôm nay anh về Nam Thành, bây giờ anh đã tới Nam Thành chưa?
Một lúc sau, điện thoại nhận được phản hồi.
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn - Tần Kiêu: Rồi.
Nghiệp vụ Đường Khê thuần thục sao chép tin nhắn gửi cho Tần Kiêu vào thứ sáu tuần trước.
[Tối nay anh có về nhà không?]
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn - Tần Kiêu: Không về.
Bị từ chối.
Đường Khê có chút bất ngờ, cô và Tần Kiêu lĩnh chứng hai tháng nay, cộng thêm hôm nay là đã trải qua chín cái thứ sáu, tuy rằng Tần Kiêu đối với người vợ là cô không mặn không nhạt, cũng sẽ không chủ động trở về nhà mới, nhưng tám cái thứ sáu trước cô gửi tin nhắn cho Tần Kiêu hỏi anh có về nhà hay không, anh đều sẽ về.
Đây là lần đầu tiên bị từ chối.
Vậy thì càng tốt, tối nay cô sẽ cùng Tô Chi Sơ Hạ ra ngoài chơi.
Đường Khê soạn một tin nhắn vừa tủi thân lại vừa ngoan ngoãn.
[.... À, được rồi.]
Mấy giây sau, Tần Kiêu trả lời: Có việc.
Tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng cũng tính là giải thích lý do không về.
Đường Khê: [OK.]
Đường Khê biết cái gì không nên hỏi thì không được hỏi nhiều, tận tâm tận lực sắm vai một người vợ “nhu thuận hiểu chuyện“.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Tần Kiêu, Đường Khê nhắn tin cho Tô Chi.
[Tối nay cậu với Sơ Hạ đi quán bar nào, gửi địa chỉ cho mình.]
Tô Chi: [Không phải cậu muốn ở nhà với chồng sao? Đột nhiên lại đổi ý?]
Đường Khê hừ một tiếng, vừa đi lên tầng vừa trả lời tin nhắn: [Anh ta có việc, tối nay không về nhà.]
Tô Chi: [Thì ra là thế, xem ra chồng vẫn quan trọng hơn bạn thân, chỉ có lúc nào vắng chồng mới nhớ đến bạn.]
Đường Khê: [Nói nhảm ít thôi, mau gửi địa chỉ cho mình.]
Tô Chi gửi một địa chỉ tới, hỏi: [Mấy giờ cậu đến được?]
Đường Khê: [Mình trang điểm một chút, khoảng tám giờ đến.]
Tô Chi: [Được, đợi cậu.]
***
Trong một quán bar cao cấp ở trung tâm thành phố, hai chân Tần Kiêu ngồi vắt trên sofa, miệng ngậm một điếu thuốc, mí mắt rũ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Lúc này còn sớm, quán bar vẫn chưa chính thức mở cửa, bên trong không có người.
Ngôn Tầm ngồi bên cạnh Tần Kiêu rút ra một điếu thuốc, rất vô liêm sỉ xích lại gần Tần Kiêu, “Anh Kiêu, cho xin tí lửa.”
Hắn nhân cơ hội này cúi đầu nhìn lướt qua màn hình điện thoại của Tần Kiêu, nhìn thấy trên trang Wechat của Tần Kiêu hiện tên Đường Khê, khẽ nâng cằm, trêu chọc nói: “Ôi, Anh Kiêu, đang tán dóc với chị dâu đấy à.”
Quý Chính Sâm đối diện cũng trêu ghẹo theo, “Không phải chị dâu tới tra khảo đấy chứ, lát nữa anh Kiêu đừng đòi về nhà sớm nhé.”
Ngôn Tầm nói: “Vậy không được, hôm nay là sinh nhật Lâm Tử, mấy cái sinh nhật trước của anh đều chơi thâu đêm suốt sáng, không say không về, đúng không Lâm Tử.”
Hoắc Viễn Lâm cười tiếp lời, “Chị dâu chúng ta bộ dáng như tiên nữ, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, tổ chức sinh nhật cho tôi nào có quan trọng bằng về nhà với chị dâu.”
Mấy người này cứ anh một lời tôi một câu, Tần Kiêu buông điện thoại xuống, kẹp điếu thuốc trên miệng vào đầu ngón tay, không để ý tới bọn họ.
Ngôn Tầm đề nghị nói: “Anh Kiêu, hay là gọi chị dâu đến làm quen với mọi người?”
Tần Kiêu rũ mắt xuống, ngay cả mí mắt cũng không ngước lên, nhàn nhạt nói: “Cô ấy không đến mấy chỗ như này.”
Ngôn Tầm nhíu mày, cười nói: “Cũng đúng, chị dâu vừa nhìn đã biết là ngoan ngoãn nghe lời từ nhỏ, chắc chắn chưa từng vào bar uống rượu bao giờ.”
Ngôn Tầm giơ ly rượu lên khoa tay múa chân.
Hoắc Viễn Lâm nhìn về phía Tần Kiêu, thấy anh ngồi một chỗ không nhúc nhích, trêu tức nói: “Anh Kiêu, làm gì thế, uống rượu đi, đang nhớ vợ đấy à?”
Tần Kiêu nhấc mí mắt lên, nhìn hắn một cái, nâng chén rượu uống một ngụm, đối với lời nói của Hoắc Viễn Lâm từ chối cho ý kiến.
Đúng là anh vừa nghĩ đến Đường Khê, sau khi cùng Đường Khê lĩnh chứng, cô tựa như người trong nhà nói, dịu dàng hòa thuận, tính tình tốt, sẽ không vô lý gây sự, không nhiều chuyện, dáng dấp lại xinh đẹp, an tĩnh ngồi một chỗ cũng đẹp như tranh.
Chỉ là tính khí tốt quá mức, không bao giờ hỏi anh về những chuyện bên ngoài, chỉ có mỗi 6 giờ chiều thứ sáu mới gửi tin nhắn hỏi anh có về nhà hay không.
Thói quen thành tự nhiên, cứ hơn 5 giờ là Tần Kiêu theo bản năng liền nhớ tới chuyện này.
Quả nhiên qua 6 giờ, Wechat của Đường Khê gửi tin nhắn tới.
Còn đúng giờ hơn một cái đồng hồ báo thức.
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Khê: Thì đúng là đặt đồng hồ báo thức.