CHƯƠNG 41.
Phương Đông xa xôi bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc, ánh mặt trời màu vàng nhạt như ẩn như hiện, thỉnh thoảng mới lóe ra một tia nắng sớm.
Trong chủ phòng của Thanh Phong viện.
Hai hàng lông mày vốn nhăn chặt của người nằm trên giường lúc này cũng đã buông ra, hô hấp bình ổn, khuôn mặt hồng hào, mái tóc đen thùi như thác nước chảy xuống phía dưới. Nhìn qua giống y như một bức mĩ nam tử thụy mĩ đồ!
Người ngồi bên giường cẩn thận dùng khăn mặt ẩm lau vầng trán của nam tử.
“Sao rồi?” Đại môn bị đẩy ra, một nam tử dáng người thon dài yên lặng tiến vào trong phòng.
“Như lời ngài nói, đã không sốt nữa.” Mặc Tâm đạm đạm nhất tiếu, hơi hơi hạ thấp người chào hỏi.
“Đều ngủ bốn ngày rồi, thực sự là đầu heo! Lại trư!”(heo lười)
Mặc Tâm nghe vậy cũng chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, miệng Vương Kì Tư tuy rằng vẫn không buông tha, nhưng vành mắt thâm quầng lại nói rõ một sự thật khác.
“Tiên sinh! Tiên sinh! Đừng đi đừng bỏ lại Mặc Ngôn đừng……..” Người nằm trên giường lại bắt đầu lặp lại những việc mà mấy ngày nay hắn vẫn làm – nói mớ!
Cau lại mày kiếm, Vương Kì Tư ngưng mày trầm tư, im lặng không nói. Một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: “Số lần có tăng không?”
Mặc Tâm bất đắc dĩ gật đầu: “Nhiều hơn hôm qua mười lần!”
“Mấy ngày nay, có cảm thấy điều gì dị thường không? Ví dụ như bị người nhìn trộm?”
Mặc Tâm đối với điều này cũng không thể giải thích nổi, theo lý thuyết, bình thường cho dù chủ tử nói chuyện với không khí, nàng cũng sẽ nghĩ rằng có người ở nơi nào đó. Thế nhưng mấy ngày nay, ngay cả một chút cảm giác nàng cũng không có.
“Chưa từng có.”
“Nói cũng kì quái, nếu là ngày thường, vị tiên sinh mà Mặc Ngôn nói nhất định sẽ tới thăm hắn. Đã nhiều ngày nay ngươi một tấc không rời, căn bản không có ai tiến đến. Lẽ nào hắn đã rời đi?” Vương Kì Tư sờ sờ cằm, giọng điệu mang chút hoài nghi thản nhiên nói.
“Chuyện của Gia, nô tỳ không rõ.”
Làm nô tài có quy củ của làm nô tài, làm thuộc hạ cũng có quy củ của làm thuộc hạ. Người trọng yếu nhất của Gia, nàng tất nhiên là biết. Cũng như những bức tranh kia bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào. Đó là cấm kị của Gia!
“Tiên sinh tiên sinh đừng bỏ lại Mặc Ngôn đừng bỏ lại Mặc Ngôn………”Thanh âm dần dần nhỏ lại cuối cùng im bặt, người nằm trên giường lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ say.
“Gia còn chưa tỉnh?”
Không hề báo trước, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Phát đái(dây cột tóc) màu đen, y phục màu đen, hài tử(giày) màu đen.
Vương Kì Tư vỗ vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi nói rằng: “Ta van ngươi, ngươi lần sau bước đi phát ra chút thanh âm được không? Mấy ngày nay ta đều bị ngươi dọa vài lần!”
Mặc Hối lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Kì Tư. Hắn luôn luôn không thích những người miệng lưỡi trơn tru! Cho dù là bằng hữu của Gia cũng thế.
“Mặc Hối, ngươi mỗi ngày đều hỏi. Ngoài trừ là quan tâm Gia, còn có việc gì khác sao?” Mặc Tâm không hổ là người cùng nhau lớn lên với Mặc Hối, có thể từ vẻ mặt hầu như không biến đổi của hắn nhìn ra được khác biệt.
“Gia tỉnh, báo cho biết!” Nói xong, Mặc Hối rời đi giống như khi tiến đến, vô thanh vô tức.
“Người này cũng quá lạnh đi!”
“Tính tình Mặc Hối là như vậy, thỉnh ngài tha thứ.”
“Không sao, không sao. Nói không chừng hắn lại là một người rất thú vị nga!” Sờ sờ cằm, Vương Kì Tư lộ ra vẻ mặt hứng thú đối với người khác rất hiếm thấy.
Mặc Tâm lặng lẽ run rẩy khóe miệng, trong lòng lại âm thầm thành tâm chúc phúc cho Mặc Hối!
Bị người như Vương Kì Tư coi trọng! Mặc Hối, nguyện Gia phù hộ cho ngươi!
“Ta đây đi trước, dược đã đặt ở trên bàn, cứ cách hai canh giờ lại đổi một lần.”
“Vâng, nô tỳ biết.”
Ánh mặt trời buổi trưa mãnh liệt nhưng không quá chói mắt, dưới ánh nắng chiếu xuống, nước tuyết trong suốt và lớp tuyết dày đều có vẻ rực rỡ và mỹ lệ.
Mặc Tâm lau sạch mồ hôi, cuối cùng đem vết thương băng bó lại. Gia trúng độc, phải đổi dược không ngừng mới được. Hơn nữa, đây đều là những dược liệu phi thường quý báu.
Vừa rồi Quân Vô Song và Quân Mặc Vũ đã tới, nhìn bộ dáng này của chủ tử. Ngực chỉ sợ cũng không dễ chịu. Nhưng hai người cũng chưa nói cái gì, chỉ thản nhiên dặn dò Mặc Tâm hảo hảo hầu hạ Quân Mặc Ngôn xong liền ly khai.
Nghĩ lại, sinh ý của Quân gia tạm thời đều dựa vào bọn họ hỗ trợ chống đỡ.
Quân Thiệu Thiên thấy Quân Mặc Ngôn không có việc gì , liền tỉ mỉ thẩm tra việc này, tìm hiểu nguồn gốc, tới ngày thứ ba hắn đã tra ra sau màn độc thủ(chủ mưu), chuyện khiến hắn vạn phần đau lòng cứ như vậy hiện ra trước mắt.
Quân Mặc Tường! Quân gia trưởng tử! Đại nhi tử của hắn!
Nhi tử chỉ vì đố kỵ làm choáng váng đầu óc này cư nhiên thuê sát thủ sát hại thân sinh đệ đệ của mình!
Quân Thiệu Thiên lập tức hạ lệnh đem Quân Mặc Tường nhốt vào tiểu viện, không cho bất luận kẻ nào đến gần. Ngay cả Mộ Vân Phi cùng Quân Mặc Đống cũng không được! Hắn cũng không nghiêm phạt gì cụ thể, tựa hồ là muốn đem quyền lợi trừng phạt này giao cho Quân Mặc Ngôn.
Mộ Vân Phi cũng không nghĩ tới nhi tử cư nhiên thuê được sát thủ, có lẽ điều chính mình nói trước đây bị nhi tử nghe vào trong tai. Sự tình bại lộ, nàng cũng vô pháp bảo hộ nhi tử của mình. Nàng hiện tại chỉ có thể cầu Quân Mặc Ngôn nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện, nếu không dựa vào thái độ coi trọng Quân Mặc Ngôn của lão gia, nàng bị hưu(bỏ) là nhỏ, nhưng nhi tử bị hủy mới là lớn a!
“Ngô.” Quân Mặc Ngôn nhíu lại lông mày, lông mi hơi hơi rung động.
“Gia?” Mặc Tâm lập tức đi tới trước giường, trừng lớn mắt không muốn bỏ qua bất luận chi tiết nào.
Dưới sự chờ mong của Mặc Tâm, Quân Mặc Ngôn chậm rãi mở mắt, ánh sáng rực rỡ khiến hắn nhất thời không thể thích ứng. Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút sau mới có thể thấy rõ những thứ trước mắt.
“Gia! Cuối cùng ngài cũng tỉnh! Ngài đã ngủ bốn ngày!”
Hơi nghiêng đầu, theo bản năng hắn cong lên khóe miệng: “Để ngươi lo lắng!”
Giọng nói khô khốc khàn khàn lộ ra một chút gợi cảm, đáng tiếc Mặc Tâm cũng vô tâm thưởng thức.
“Ngài có biết ngài hù chết Mặc Tâm không? Ngài thực sự hù chết Mặc Tâm!” Mặc Tâm không nhịn được nữa, nhào vào lòng Quân Mặc Ngôn khóc nức nở.
Hao phí một phen khí lực, Quân Mặc Ngôn mới giơ lên tay phải của hắn vỗ nhẹ lên lưng Mặc Tâm: “Ngoan, không khóc, khóc mặt sẽ không đẹp nữa.”
Vội vàng lau khô nước mắt, Mặc Tâm tự biết chính mình thất thố. Oán giận trừng mắt Quân Mặc Ngôn: “Cũng tại Gia làm hại!?”
Cười khổ một chút, hắn bất đắc dĩ thuận theo ý Mặc Tâm: “Phải phải, có thể rót chén nước cho ta không?!” Trời biết, hắn nói mỗi một câu cổ họng đều bỏng rát bỏng rát, khó chịu muốn chết! Mặc Tâm lè lưỡi, lập tức đứng dậy cầm lấy ấm trà và cái chén, cẩn thận hầu hạ Quân Mặc Ngôn uống nước. Uống nước trà xong, Quân Mặc Ngôn có vẻ tinh thần hơn rất nhiều.
Mặc Tâm cẩn thận đỡ Quân Mặc Ngôn ngồi dậy, nói với hắn một số chuyện mấy ngày nay xảy ra.
Kiên trì nghe hết Mặc Tâm bẩm báo, Quân Mặc Ngôn cũng không thèm để ý nở nụ cười: “Không sao, ta đã biết được. Phụ thân sợ là muốn cho ta tự mình xử lý chuyện này. Cho dù ta thí(giết) huynh, hắn cũng sẽ không hỏi đến. Bất quá tâm tư của hắn ta cũng biết, chẳng qua là muốn ta có thể tha Quân Mặc Tường một mạng.”
“Gia muốn làm thế nào?”
“Chuyện này sao, ta còn cần suy nghĩ một phen rồi mới quyết định.”
Mặc Tâm nuốt ngụm nước bọt, chán nản liếc nhìn Quân Mặc Ngôn. Nghĩ thầm chủ tử từ bao giờ lại thích ra vẻ thần bí như thế?
Quân Mặc Ngôn nhìn bốn phía xung quanh, bâng quơ nói: “Mặc Tâm, Mặc Hối có khỏe không?”
Bị Quân Mặc Ngôn hỏi như thế, Mặc Tâm mới nhớ lại lời của Mặc Hối: “Gia, Mặc Hối tốt. Hắn vẫn hỏi ta ngài đã tỉnh hay chưa. Hắn tựa hồ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
“Ngươi đi ra ngoài, bảo hắn tiến vào.”
“Vâng!”
Mặc Tâm đơn thuần tiếp nhận mệnh lệnh, đi ra ngoài bảo Mặc Hối tiến vào. Thế nhưng nàng thật không ngờ, ngay khi Mặc Hối đi vào chưa được nửa nén hương, Quân Mặc Ngôn đã không hề quan tâm tới thương thế còn chưa khỏi hẳn, vội vàng chạy ra.
Mà thần sắc trên mặt hắn, giống y như ngày trước khi hắn say rượu trở về, không! So với lúc đó càng kinh khủng, đó là một loại thần sắc xen lẫn giữa những cảm xúc mâu thuẫn: mừng rỡ, tuyệt vọng, bất lực! Thần sắc đó đã khiến Mặc Tâm suốt đời đều khó có thể quên.