“Tiên giới nhất định sẽ không buông tha, ta để lão đạo sĩ Lưu Liên trở về, phỏng chừng không quá ba ngày, bọn họ sẽ có đối sách.”
Ngồi trên tấm da hổ, Long Diễm lạnh lùng nói, Long Băng thì đứng đối diện với hắn, kế bên còn thêm một người khác
“Nhất định như vậy, tiên đạo sẽ không buông tha ngươi cùng Thi Văn Tâm nhẹ nhàng như vậy, bọn họ tựa hồ đã nhận định y là Không Ma đế hoặc Không chi lực chuyển sinh, cho nên sẽ tung ra nhiều thủ đoạn để đối phó các ngươi.”
Người nói chuyện là kẻ đứng bên cạnh Long Băng, hắn một đầu tóc đen dài mượt, trông hơi gầy, mặc một thân trường báo thâm lam, tóc không vấn lên, chỉ mặc nó xỏa tung sau lưng.
Thi Văn Tâm bị Long Diễm ép buộc ngồi bên người hắn, xúc cảm ngồi trên da lão hổ thật làm y đứng ngồi không yên.
Nơi này là hang ổ của đạo tặc.
Bốn canh giờ trước y còn chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ tới nơi thế này, dẫu sao đảo khắp thiên hạ nào có lương dân nào nguyện ý đi thăm chỗ ở của lục lăng đạo tặc. Nhưng sau khi y thừa nhận mình là người của Long Diễm hắn liền ôm lấy y — nói ôm là còn khách khí, gần như là hắn kẹp y ở cánh tay để mang đi — giống như nông dân kẹp một con gà vậy, Long Diễm cứ thế đem y về sơn trại này, đương nhiên dọc theo đường đi bọn họ gặp không ít trở ngại.
Chỉ là từ khi tên sơn tặc đầu tiên nhảy ra nói một câu “Núi này ta mở, cây này ta trồng” với bọn họ xong thì về sau không còn tên nào ngăn trở bọn họ mà có thể toàn thân vô thương đào thoát.
Y thấy Long Diễm cao hứng dùng một tay đối phó bọn chúng, tay hắn vừa nắm tới thân thể người khác liền nghe được tiếng xương cốt gãy nát cùng tiếng người kêu la thảm thiết. Y không đành lòng, vì thế khuyên Long Diễm ngừng tay, lúc đó bọn sơn tặc đã bị đánh cho tơi bời tan tác thanh âm đau đớn quanh quẩn khắp nơi, Long Diễm vì thế thuận lý thành chương, dựa theo luật đánh lôi đài mà ‘tiếp nhận’ vị trí sơn đại vương.
Nhưng là...
Thi Văn Tâm nhìn lén Long Diễm, lại nhìn nhìn da hổ dưới mông mình.
Chân thân của hắn không phải là hổ sao? Sao có thể thoải mái ngồi lên da hổ như thế? Không phải bình thường đồng loại rất liền tâm sao? Vì cái gì Long Diễm nửa điểm biểu hiện cũng không có?
Bất quá, da hổ mềm vô cùng, thời tiết rất lạnh, dùng cái đệm này thật thích hợp. Thi Văn Tâm đột nhiên nhớ tới bộ dáng khi Long Diễm biến thành lão hổ — mao nhung thuần trắng, bên trên xen kẽ những hoa văn màu đen rõ nét, hổ mâu (mắt hổ) xanh biếc rạng rỡ sinh huy, mà ngay cả khi biến thành người, cũng mang đậm khí chất cương dương của nam tử, làm cho y rất hâm mộ.
Long Diễm một bên cùng Long Băng và nam tử kia thương nghị, dường như cảm thấy nóng nực, một bên đem tay áo kéo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Nha, sao hắn có thể cường kiện được như thế? Cơ bắp dưới làn da trật tự rõ ràng, thực không giống y —– Thi Văn Tâm nghĩ thầm, kéo kéo ống tay áo, cố gắng lắm mới có thể kéo được cổ tay áo rộng thùng thình lên, kéo lên lại rơi xuống, cuối cùng chỉ có thể giơ tay lên để tay áo trượt xuống.
Cánh tay thật gầy, Thi Văn Tâm thở dài.
Không lâu trước kia y còn đứng chắn bảo hộ cho Long Diễm.
Hiện giò nhìn cánh tay của mình, chỉ sợ chỉ một đao thôi là đủ cắt nó thành hai đoạn.... Nghe bọn người Long Băng nói chuyện, tựa hồ có người xem y là cái gì cài gì ‘ Không chi lực ‘, nếu là y thì tốt rồi, nếu là vậy, y có thể có được năng lực cường đại giống Long Diễm không? Cho dù không thể so với Long Diễm, ít nhất cũng có thể tự bảo hộ mình không cần làm phiền tới hắn.
Đang suy nghĩ chợt một cơn gió lạnh thổi qua, mũi Thi Văn Tâm ngứa ngứa, liền hắt hơi một cái.
“Thư ngốc.”
Thi Văn Tâm cảm thấy cái nhảy mũi này làm cho đầu y muốn choáng váng cả lên, còn chưa thanh tỉnh lại, liền thấy trước mắt xuất hiện khuôn mặt phóng đại của Long Diễm, một cặp song mâu bích lục nhìn y chăm chú, hơi thở ấm áp phun lên mặt y.
“A... Cái... Cái gì?”
Thi Văn Tâm bất giác lui ra sau, lại bị Long Diễm mạnh mẽ kéo vào lòng.
“Nếu mệt mỏi, trước ngủ một chút đi.”
Long Diễm thấp giọng nói, sau lại ngẩng đầu cùng Long Băng nói tiếp. Hắn nhìn thư ngốc từ khi y ngây người, hắn sở dĩ đi chiếm sơn trại này, chỉ vì không muốn mang thư ngốc đi quá xa, y vốn chỉ mặc một thân áo đơn, còn ướt nhẹp cả người, chỉ sợ y bị sẽ bị nhiễm phong hàn.
Ở trong trí nhớ của hắn, nhân loại là một sinh vật cực kì yếu ớt, tuổi thọ dài hay ngắn tạm thời hắn không đề cập tới, thân thể yếu đuối, nếu bị thương rất khó phục hồi, càng chớ nói nếu như để trái tim y bị đâm một đao. Nếu để tiểu ngốc thư bị hại, hắn... hắn không dám nghĩ tới chuyện đó. Vậy mà Thi Văn Tâm căn bản không cảm thụ được sự lo lắng của hắn, biểu tình trên mặt không ngừng biến hóa, khi thì nghi vấn tràn đầy khi thì mây đen bao phủ, chốc lát sau lại giống như kẻ trộm lén nhìn hắn, còn giơ tay mình lên ngắm tới ngây người. Long Diễm cơ hồ tự cho mình là kẻ quan tâm quá đáng, dù sao hắn có lưu chút lực lượng trên người Thi Văn Tâm, cẩn thận ngẫm lại, sao y có thể bị phong hàn cảm lạnh, đang lúc tự giễu mình thì lại nghe thấy Thi Văn Tâm hắt xì.
Hắn rốt cuộc buồn bực, hắn cố ý để Thi Văn Tâm ngồi trên đệm da hổ là để y không bị cảm lạnh, ai ngờ y ngồi nghĩ nghĩ tới xuất thần ngay cả việc mình khoác thêm áo choàng cho mà Thi Văn Tâm cũng không biết. Tức giận, Long Diễm đem Thi Văn Tâm ôm vào ngực, để Thi Văn Tâm thành thật nằm yên trong ngực Hỏa ma đế Long Diễm, tới khi đủ ấm, hắn mới yên tâm thả lỏng.
“Chuyện này không cần các ngươi lo lắng, chỉ cần có Long Diễm ta ở đây, ai cũng không thể động đến Văn Tâm.”
Long Diễm ôm chặt Thi Văn Tâm vào ngực, nói với Long Băng cùng nam tử bên người hắn.
Nam tử kia mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Có ngươi ở, hiển nhiên ai cũng không thể động y được, trách nhiệm của ngươi là dẫn dắc chú ý của tiên đạo, chỉ một mình Thi Văn Tâm không bị thương đối với Ma Vực hoàn toàn không có lợi gì.”
Nam tử mặc dù đang cười, nhưng lời nói lại bén nhọn cay nghiệt, Thi Văn Tâm không khỏi tò mò nhìn nhìn nam tử kia thêm vài lần — người này thật khá, nếu không phải đã gặp vài người kinh vi thiên nhân (nó chung là mỹ nam), khẳng định sẽ nhìn không chớp mắt. Khuôn mặt hắn tinh xảo, đôi mắt luôn bán mị, trên người tỏa ra ý vị thanh cao tùy ý.
Không giống người ni! Hay hắn cũng như Long Diễm Long Băng đều có thể biến thân... Ách... Hắn nên nói như thế nào mới đúng, thần tiên? Tựa hồ không phải, yêu quái? Tựa hồ cũng không đúng...
Thi Văn Tâm trong lòng giãy giụa suy nghĩ vì huynh đệ của Long Diễm tìm một ”từ chỉ” thật phù hợp, chợt nghe Long Diễm rống một tiếng.
” Thương Cửu Ca, hiện giờ chỗ này không chỉ mình Thi Văn Tâm là nhân loại, nếu phải giả trang ‘Không chi lực’, ngươi lúc đó cũng là một lựa chọn không tồi?”
Thanh âm thật lớn, Thi Văn Tâm đưa tay xoa xoa lỗ tai, thật vất vả mới có thể giảm bớt dư vang ong ong do tiếng hô của Long Diễm mang đến, liền thấy Long Băng tiến lên, chắn trước người nam tử.
“Ta mang Cửu Ca đến, là để hắn thay ngươi nói tình hình cho thư ngốc, không phải để ngươi hô to gọi nhỏ với hắn, ngươi nếu không hiểu lễ nghi, ta cũng không tất yếu nhân nhượng ngươi.”
Song mâu vàng kim của Long Băng đông lại, Thi Văn Tâm nhìn kỹ, thế nhưng trong song mâu vẫn nhè nhẹ lộ ra màu đỏ.
“Từ sớm ta đã biết địa vị hắn trong lòng ngươi không tầm thường, Long Băng, chỉ là một nhân loại mà thôi, ngươi giữ gìn hắn như thế, hay là ngươi xem trúng hắn?”
Long Diễm tà tà cười, khóe miệng keo lên độ cong miệt thị.
Thi Văn Tâm đang lo lắng Long Diễm cùng Long Băng khắc khẩu, nghe ý tứ vừa rồi của Long Diễm, nam tử bên người Long Băng tựa hồ cũng là nhân loại, hơn nữa, hắn là người khiến Long Diễm cùng Long Băng gây chiến khi trên xe ngựa.
Thẳng thắng mà nói, y thực tò mò quan hệ của Thương Cửu Ca với Long Băng, y biết Long Băng vô cùng chán ghét nam nhân, bất quá Thương Cửu Ca là một ngoại lệ.
Y ở đây suy nghĩ chuyện người khác, nhưng không ngờ Long Diễm lại làm trò trước mặt người khác cúi xuống hôn y, y ngay cả hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng không kịp, chỉ thấy ngân phát phất qua, môi mình đã bị Long Diễm khinh bạc.