Tuy rằng hai người đã đồng ý kết hôn, nhưng bởi vì Nhan Tử Kì không được tự nhiên, vì thân phận đặc biệt của Lan Nô Tu Đốn do vậy mà hôn lễ cũng
không thể tiến hành nhanh như vậy, bất quá có lời hứa hẹn nên khoảng
thời gian hai người ở chung càng thêm ân ái ngọt ngào.
Hôn lễ của gia chủ Lan gia không tiến hành sớm, nhưng gần đây Lan gia vẫn có một
hôn lễ phải tiến hành, đó là Lam Đặc và Na Cổ đã quấn quít nhau hơn hai
trăm năm, từ khi Na Cổ khôi phục lại bộ dáng vốn có thì hai người cuối
cùng cũng xóa bỏ hiềm khích, khúc mắc được mở ra thì cuộc tình vốn bị
phủ một lớp bụi một lần nữa tuôn trào như dòng suối ngọt ngào, cuồn cuộn không ngừng chảy ra, tuy rằng không chói mắt như Nhan Tử Kì và Lan Nô
Tu Đốn nhưng những tia lửa xẹt lên lúc Lam Đặc và Na Cổ ở một chỗ vẫn
không thể bỏ qua.
Nhan Tử Kì nghe Lam Đặc nói, ở Nạp Tây trừ bỏ
giới quý tộc, hôn lễ của người thường kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần song phương tuyên thệ trước mặt trưởng bối, mời người tới làm chứng nhận sau đó đăng ký trên danh sách là được, không cần mở yến tiệc cũng không có
nháo động phòng linh tinh gì đó.
Theo ta biết không phải hôn lễ phải vô cùng náo nhiệt sao? Sao lại im ắng tuyên thệ kết hôn như vậy, này mới kỳ lạ a!
Nhan Tử Kì càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng thấy chính mình dễ dàng
đáp ứng kết hôn với Lan Nô Tu Đốn như vậy, đây là chuyện lớn a, vì thế
trong một buổi tối nọ, lúc Lan Nô Tu Đốn đang nằm trên người hắn ra sức
hoạt động, thoải mái đến thở hổn hển thì Nhan Tử Kì vì trong lòng rối
rắm về hôn lễ mà thiếu thiếu hưng trí.
Lúc Lan Nô Tu Đốn dùng sức đẩy mạnh, Nhan Tử Kì đột nhiên vỗ mạnh vai y, kích động nói: “Ta nghĩ ra rồi!”
Lan Nô Tu Đốn đang đứng trên đỉnh cao dục vọng đột nhiên bị rống như vậy sợ tới mức suýt chút nữa tiết ra.
Chỉ thấy y hút ngụm khí, gầm nhẹ nói: “Nhan Tử Kì, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì!”
Lan Nô Tu Đốn từ lúc đầu đã phát hiện tiểu tử này cứ luôn thất thần, chỉ
cần tập trung và chủ động phối hợp là được đi, y cũng không yêu cầu quá
cao, bởi vì thường xuyên vận động quá mức nên tiểu tử này thất thần một
chút vẫn có thể tha thứ.
Nhưng hiện tại là tình huống gì a? Y lúc này vận động kịch liệt như vậy, hắn vẫn còn tâm tình suy nghĩ này nọ,
sau đó còn vỗ y nói nghĩ ra, làm mình sợ tới mức suýt tiết sớm, quả thực buồn cười.
Bị y rống như vậy, Nhan Tử Kì mới vừa hồi phục tinh
thần mới phát hiện ra lúc này bọn họ đang làm gì, vì thế ngượng ngùng
cười nói: “Không nghĩ gì, không nghĩ gì cả, ngươi tiếp tục đi………”
Lan Nô Tu Đốn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cảm thấy như vầy ta còn tiếp tục được sao?”
Nhan Tử Kì túng quẫn cúi đầu nói: “Chúng ta thảo luận một chút đi?”
Sắc mặt Lan Nô Tu Đốn hoàn toàn biến đen: “Ngươi cảm thấy ta còn tâm tình thảo luận chuyện khác với ngươi.”
“Vậy ngươi muốn thế nào a!” Nhan Tử Kì cũng ủy khuất vô cùng.
“Ta muốn bóp chết ngươi.”
“Bóp chết ta rồi thì ngươi tìm ai kết hôn.” Đối với lời nói uy hiếp của dã
thú đại thúc Nhan Tử Kì không sợ chút nào, trước kia có lẽ sẽ rất sợ
nhưng cùng đối phương lăn lộn lâu như vậy, đã sớm biết trước mặt mình dã thú đại thúc chính là một con cọp giấy, không có nửa điểm nguy hiểm.
“Quên đi, ta lười bóp ngươi.” Dã thú buồn bực, cúi đầu nhìn thoáng qua người
anh em dưới thân đã mềm nhũn, tức giận trở mình leo xuống khỏi người
Nhan Tử Kì, chậm rãi hỏi: “Ngươi vừa rồi nghĩ cái gì?”
“Nga.”
Nhan Tử Kì sờ sờ mũi nói: “Không lâu nữa không phải là hôn lễ của Lam
Đặc và Na Cổ sao? Ta nghe Lam Đặc nói bởi vì hai người đều không còn
trưởng bối nên dự định để ngươi làm trưởng bối để tuyên thệ.”
“Quả thật có chuyện này.” Lan Nô Tu Đốn gật đầu.
Tuy rằng tuổi y so với Lam Đặc và Na Cổ thì hơi nhỏ nhưng thân phận tôn
quý, làm người tuyên thệ cho họ vẫn dư dả, vì thế khi nghe thấy Lam Đặc
đề xuất thì cũng không từ chối, lập tức đồng ý.
“Chỉ có tuyên thệ thì không có ý nghĩa a, chúng ta có thể giúp bọn họ chuẩn bị một hôn lễ long trọng, thế nào!” Nhan Tử Kì hưng phấn nói.
Lan Nô Tu Đốn hơi sửng sốt hỏi: “Ngươi nói hôn lễ long trọng, có phải là dựa theo tập tục ở địa cầu không?”
“Bingo!” Nhan Tử Kì bật ngón tay: “Thế nào thế nào, giao cho ta chuẩn bị đi.”
“Kia cũng phải để bọn Lam Đặc đồng ý đi.” Khóe miệng Lan Nô Tu Đốn hơi run
rẩy, sao y lại có dự cảm xấu, giao cho tiểu tử này làm hôn lễ, nghĩ thế
nào cũng làm cho người ta không có cảm giác an toàn a!
“Lam Đặc nhất định nguyện ý.” Nhan Tử Kì vỗ ngực cam đoan.
Dã thú đại thúc yêu thương ôm hắn, xoa xoa ngực hắn: “Cơ thể ngươi gầy yếu như vậy không sợ bị phá hư sao.”
Nhan Tử Kì trợn mắt: “Có ai nguyền rủa người ta như ngươi không!” Hắn cũng
không phải làm từ giấy, sao có thể phủi một chút liền phá hư a!
“Ta đây là quan tâm.”
“Ngươi quan tâm như vậy ta cũng không bị phá hư.” Nhan Tử Kì kháng nghị.
“Ta quả thực lo lắng sẽ phá hư ngươi.” Dã thú đại thúc không liêm sỉ nói.
“Kia làm nhiều như vậy ta cũng chưa bị phá hư!” Nhan Tử Kì tiếp tục không phục.
“Tái làm sẽ không nhất định.”
“Tái làm thì tái! Ai sợ ai.” Nhan Tử Kì tạc mao.
Vì thế chủ đề tổ chức hôn lễ liền bị quăng tới ngoài vũ trụ xa xôi, thời
gian tiếp theo đương nhiên là hai người tiếp tục cố gắng giày xéo sàng
đan, dùng hành động chứng minh xem Nhan Tử Kì rốt cuộc có bị phá hư hay
không.
Sau đó, hôn lễ của Lam Đặc vẫn là giao cho Nhan Tử Kì xử lý.
Lam Đặc nói với Nhan Tử Kì như vầy: “Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ cho ta và Na Cổ một hôn lễ đặc biệt khó quên.”
Sau đó Lam Đặc nói với Na Cổ như vầy: “Tiểu Kì là khẩn cấp muốn khoe thân
phận với địa vị chủ mẫu của mình, chúng ta cũng nên phối hợp với hắn.”
Vì thế chủ mẫu tương lai Nhan tiên sinh bắt đầu sung sướng chuẩn bị hôn lễ của Lam Đặc, vì thế chủ nhân đương gia vô cùng buồn bực vì bị lạnh
nhạt, ở trong nhà cùng người khác mắt to trừng mắt nhỏ.
“Sân
vườn, lễ phục, tiệc rượu, bánh kẹo cưới…….” Nhan Tử Kì cào mớ tóc dài
rối thành một đoàn: “Trời ạ, nguyên lai phải chuẩn bị nhiều chuyện như
vậy! !” Đối với trình tự trong lễ cưới, hắn chỉ là nhìn thấy trên sách
vở hay máy tính mà thôi, hiện giờ tự tay chuẩn bị quả thực là loạn thất
bát tao, không ra đầu đuôi a! !
Hoàn hảo nhân vật chính trong hôn lễ là một đôi thú nhân, căn bản không hề biết lễ nghi ở địa cầu, vì thế căn bản không hề có yêu cầu gì, điều này làm Nhan Tử Kì làm mọi việc
hỗn loạn thành một đoàn lặng lẽ thở ra.
Nhìn thấy một đống tôi tớ đi tới đi lui làm việc Nhan Tử Kì dặn dò, Lan Nô Triết tò mò hỏi phụ
thân mặt băng ngồi trên sô pha: “Hắn đang làm gì a? Hết màn đỏ lại tới
quần áo đỏ, nhìn chói cả mắt a.”
Lan Nô Tu Đốn bị Nhan Tử Kì lạnh nhạt đã lâu, tâm tình vô cùng không tốt, lúc này nghe thấy đứa con hỏi
như vậy vì thế vô cùng tức giận nói: “Chói mắt thì ngươi đừng nhìn.”
Lan Nô Triết ngoan ngoãn câm miệng, ôm lấy tiểu béo bên cạnh, đột nhiên
cười nói: “Đúng vậy, tiểu hoa ngươi nhất định biết hắn đang làm cái gì
a.”
Tiểu béo đương nhiên biết, chính là cậu không thể nói được a.
Lan Nô Triết buồn bực: “Quên đi, ngày mai để ngươi đi phẫu thuật, có thể nói chuyện.”
Nhìn thấy mẫu vải dệt đưa tới để làm lễ phục, Nhan Tử Kì rối rắm, có nên làm áo cưới hay không a? ! Sau đó hắn tưởng tượng bộ dáng Na Cổ và Lam Đặc
mặc áo cưới kiểu, vì thế xấu hổ cùng vô cùng phấn khích.
Vì thế
sáng hôm sau, Nhan Tử Kì giao bản vẽ lễ phục cho thợ may, để bọn họ theo hình mà làm mấy bộ lễ phục, một trong hai bộ là một chiếc váy cưới
trắng tinh.
Nhìn thấy bóng người thợ may rời đi, Nhan Tử Kì giảo hoạt mỉm cười.
Tuy nói là để Nhan Tử Kì một mình chuẩn bị, nhưng có vài tình tiết vẫn phải đi tìm Na Cổ thương lượng, hôm nay khó có dịp dã thú đại thúc xuất môn
đàm sinh ý, Nhan Tử Kì bố trí mọi việc xong, liền chạy tới phòng Na Cổ
tìm người, sau khi quan hệ Na Cổ và Lam Đặc tốt đẹp, Na Cổ rời khỏi
phòng nhỏ ở hậu hoa viên dọn tới ở chung với Lam Đặc, vì thế Nhan Tử Kì
muốn tìm người, trước tiên sẽ chạy tới phòng của Lam Đặc.
Cửa
phòng Lam Đặc không khóa, Nhan Tử Kì gõ vài cái tượng trưng, không chờ
người đáp lại hắn liền đẩy cửa tiến vào, đập vào mi mắt là chiếc bàn
được đục đẽo tinh xảo đặt giữa phòng, phía trên bày một ấm trà và một ly trà, nước trà trong chén vẫn còn nóng hổi bốc hơi nước, Nhan Tử Kì tìm
trong phòng một vòng, không thấy người, nghĩ thầm, có phải là vừa mới ra ngoài không, trà trên bàn vẫn còn nóng.
Vốn định đi ra ngoài
nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đi tới nhìn tách trà nóng trên
bàn, phát hiện nước trà có màu phấn hồng nhàn nhạt, hóa ra là trà lài Na Cổ yêu thích.
Loại trà lài này Nhan Tử Kì nhớ rất rõ, trước kia
khi còn ở nhà gỗ, thường xuyên thấy Na Cổ uống nhưng loại trà này nhìn
màu rất đẹp, lại vô cùng khó uống, Nhan Tử Kì trước kia đã lĩnh giáo
rồi.
Bất quá lần này màu nước trà có vẻ nhạt hơn nhiều, Nhan Tử
Kì tò mò cúi đầu ngửi thử, cư nhiên còn có mùi đậm đặc như vậy, nghĩ
thầm, trà lài này hẳn là không giống trước kia đi.
Nhan Tử Kì
bưng cái chén lên nhìn kỹ, sau đó nhấp thử một ngụm nhỏ, hương vị ngọt
ngào lập tức xông vào miệng, Nhan Tử Kì kinh hỉ trừng mắt, uống tốt lắm!
Vì thế Nhan Tử Kì không chút khách khí bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, sau đó còn cầm ấm trà lên rót thêm một chén.
Vừa uống trà vừa lẩm bẩm: Na Cổ là quỷ hẹp hòi, có thứ tốt như vậy mà giấu, uổng phí mình xem ông là bằng hữu tri tâm, khinh bỉ a khinh bỉ!
Sau đó mãi đến khi Na Cổ đi xem xét cây cỏ ngoài hoa viên một vòng quay về, mở cửa ra liền nhìn thấy Nhan Tử Kì hôn mê bất tỉnh nằm trên thảm, mà
ấm nước thuốc trên bàn lại trống rỗng.
Na Cổ lập tức có cảm giác choáng váng……..