Trước kia Nhan Tử Kì chưa bao giờ cưỡi ngựa, đối với những kỹ xảo này hoàn
toàn mù tịt, lúc này cả thân mình cứng ngắc áp sát vào lưng dã thú đại
thúc, một chút cũng không dám động, tốc độ của dã thú đại thúc quả thực
quá nhanh, so với ô tô còn nhanh hơn.
Bóng đêm bao trùm toàn bộ
khu rừng, trong bóng tối đám cây cối dường như biến hóa trở thành những
con quái vật, giương nanh múa vuốt làm người ta sởn tóc gáy.
Trong bóng tối u ám, tầm mắt của dã thú đại thúc hoàn toàn không bị ảnh
hưởng, bước chân không hề chậm lại, thoải mái xuyên qua đám cây cối rậm
rạp, một lúc thì chạy lên cao, một lúc lại xuống thấp, quả thực giống
như đang lao tới chân trời góc bể, tiểu bạch thỏ sợ hãi rúc người vào
túi xách, ngay cả lỗ tai cũng rúc vào.
Tựa vào lớp lông mềm mại như nhung, trong lòng Nhan Tử Kì dâng lên một cỗ ấm áp lạ lẫm.
Tâm tình tuy rất kích động, nhưng cũng có nghi vấn, như là vì sao dã thú
đại thúc lại xuất hiện ở đây, vì tới cứu hắn sao? Mặc dù bọn họ cũng có
tiếp xúc một thời gian, nhưng cũng chỉ cùng nhau thổi sáo nhảy múa, cũng không thân thiết gì, chỉ là tình bạn đơn giản như vậy thì đối phương
chắc hẳn cũng không mạo hiểm mà chạy tới cứu hắn đi.
Mặc kệ lý do gì thì Nhan Tử Kì tin tưởng dã thú đại thúc sẽ dẫn hắn ra ngoài.
Không bao lâu sau thì dã thú đại thúc ngừng lại trên một sườn núi, ở đây có
một cái hang nhỏ, Nhan Tử Kì dùng đèn pin cẩn thận kiểm tra một vòng,
cảm thấy rất tốt, trong động rất khô ráo, ngoại trừ một đống cỏ khô thật lớn cũng không có đám côn trùng kỳ quái, hắn nhanh nhẹn gom đám cành lá khô nhóm thành một nhóm lửa, dã thú đại thúc sau khi vào động thì hóa
về hình dạng thú nhân, thân mình cao lớn chiếm hết gần phân nửa diện
tích hang động. Nhan Tử Kì tìm kiếm một ít cỏ khô bên ngoài động, sắp
xếp thành một cái giường đơn giản có thể nghỉ ngơi, dã thú đại thúc
không hề khách khí, không chờ Nhan Tử Kì lên tiếng đã thoải mái nằm
xuống.
Nhan Tử Kì đứng một bên giương mắt nhìn, nhìn dã thú đại
thúc, lại nhìn khoảng trống bé xíu còn xót lại của chiếc giường, do dự
nửa ngày, cắn chặt răng, nằm xuống đưa lưng về phía dã thú đại thúc, mới nằm yên được một tý, tiểu bạch thỏ đang ngây người trong túi xách rốt
cuộc không nhịn được bò ra, lăn lông lốc tiến vào trong ngực hắn.
Nhan Tử Kì ôm lấy tiểu bạch thỏ mềm mại trong lòng, nghiêng tai lắng nghe
động tĩnh phía sau, hình như dã thú đại thúc đã ngủ say, hô hấp rất trầm ổn.
Nhớ tới khoảng thời gian khủng bố đêm hôm trước, Nhan Tử Kì
vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, lúc trước hắn từng bị dã thú đại thúc chỉnh
suýt chết, nhưng giờ phút này lại cảm thất rất an tâm, dã thú đại thúc
nhất định không rãnh tới mức chạy vào rừng chỉ để hại hắn.
Chỉ
cần rời khỏi nơi này, về sau dù bất kỳ ai xảy ra chuyện, hắn tuyệt đối
sẽ không bước chân vào đây nửa bước! Lúc này Nhan Tử Kì quyết tâm thề
thốt, nhưng chính hắn cũng không ngờ, nhiều năm sau, lại cũng vì lí do
như vậy, hắn lại không muốn sống lao vào nơi này, mà dã thú đang ở bên
người hắn lại vô cùng tức giận, thiêu rụi hơn nửa khu rừng…….
Lúc này, bốn phía vô cùng yên tĩnh, tiếng gió gào thét bên ngoài động đặc
biệt chói tai, Nhan Tử Kì đặc biệt nhớ tới Tần Dật Phàm, con người đáng
thương bị đám thú nhân nhẫn tâm đẩy vào rừng rậm, mỗi một đêm ở đây chắc chắn là một loại tra tấn, hắn lại nhớ tới những trang nhật ký của Tần
Dật Phàm, khi chôn cất cho cậu ta hắn phát hiện trên cây bút có khắc kí
tự ——”Lan”, nhớ đến dã thú bên cạnh mình cũng họ Lan, liên tưởng một
chút, trái tim Nhan Tử Kì bắt đầu phập phồng dồn dập, nếu đem người này
ghép vào câu chuyện kia, thì mọi chuyện liền trở nên rất rõ ràng.
Nhan Tử Kì bắt đầu có chút nôn nóng, có nên hỏi hay không? Có nên nhắc tới
Tần Dật Phàm hay không? Nếu mọi chuyện đúng như hắn đoán, thú nhân này
sẽ phản ứng thế nào? Có thể trở nên kích động mà một chưởng bóp chết hắn hay không?
Mà nếu thực sự trùng hợp như vậy, chính mình có phải cũng quá đường đột đi?
Lòng người vốn rất khó hiểu, nếu không nghĩ tới sẽ không có chuyện gì phát
sinh, nhưng nếu đã phát sinh tò mò thì trong lòng sẽ không thể bình
tĩnh, ngứa ngáy khó chịu giống như bị lửa đốt.
Nằm cứng ngắc nửa
ngày, Nhan Tử Kì nhịn không được khẽ trở mình một chút, vừa xoay người
một chút đã sợ đến thót tim, dã thú đại thúc không biết vì sao đã xoay
người đối mặt với hắn, nhưng một chút động tĩnh cũng không có, Nhan Tử
Kì vừa quay qua liền thành tư thế ngủ đối mặt, may mắn hai mắt dã thú
đại thúc đang nhắm lại, cuối cùng Nhan Tử Kì cũng cố gắng kiềm nén lại
bức xúc trong lòng.
Dưới ánh lửa lay động, một nửa gương mặt của
dã thú đại thúc bị bóng tối bao trùm, chỉ thấy được một nửa lại càng
tăng thêm cảm giác quỷ dị của thị giác, mị hoặc tăng lên vài phần làm
Nhan Tử Kì có chút ngẩn người.
Ngay lúc Nhan Tử Kì nhìn dã thú
đại thúc đến mê mẩn thì ánh mắt dã thú đại thúc lại đột ngột mở ra, dưới ánh lửa mờ ảo, đôi mắt dã thú lóe lên quang mang kì dị, Nhan Tử Kì
không dám nhìn thẳng, cuống quít dời tầm mắt, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Trong hoàn cảnh bối rối như vậy, vẫn không nhịn được sự tò mò, không hề suy
nghĩ bật ra nghi vấn: “Ngươi có biết Tần Dật Phàm không? Cậu ta giống
như ta, bị bắt tới nơi này làm thú sủng.”
Lan Nô Tu Đốn nghe hắn hỏi, ánh mắt xuất hiện một chút nghi hoặc, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nhìn thấy y phủ nhận, trong lòng Nhan Tử Kì lại vô thức thở nhẹ, tiếp tục
nói: “Cậu ta chết trong khu rừng này, ta mới an táng cho cậu ta sáng
nay.”
“Đã chết?” Lan Nô Tu Đốn nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu ta chết rồi, chỉ còn lại một bộ bạch cốt.”
Nghe thấy lời Nhan Tử Kì nói, Lan Nô Tu Đốn không nói gì nữa, một lúc sau lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đối với cuộc nói chuyện kỳ lạ này, Nhan Tử Kì cũng không muốn tiếp tục, hắn cảm thấy chỉ cần dã thú không biết tới Tần Dật Phàm thì mọi chuyện cũng không còn quan trọng nữa, vì sao mình lại có tâm lý này thì hắn cũng
không rõ ràng lắm, bởi vì tinh thần thả lỏng mà hắn nhanh chóng mơ màng
chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Nhan Tử Kì bởi vì toàn thân đau
nhức mà tỉnh lại, đến khi mở to mắt hắn mới phát hiện cả người mình bị
dã thú đại thúc ôm chặt vào lòng, bàn tay to lớn mạnh mẽ của dã thú đại
thúc gắt gao siết chặt cơ thể hắn, ấm áp bao trùm khắp thân mình.
Tư thế mờ ám như thế làm Nhan Tử Kì sửng sốt không biết nói gì, chờ đến
khi ý thức dần thanh tỉnh mới vội vàng giãy ra khỏi vòng tay của dã thú
đại thúc.
Dã thú đại thúc vốn ngủ rất ngon, bị Nhan Tử Kì nhích
tới nhích lui quấy rầy cũng dần thức tỉnh, ánh mắt khẽ mở nguy hiểm nhìn Nhan Tử Kì, giống như đang cảnh cáo hắn không được lộn xộn, cánh tay
lập tức dùng sức một chút, đem hắn siết chặt vào trong ngực, hừ lạnh một tiếng, sau đó lại còn há mồm cắn một phát lên vai Nhan Tử Kì, tuy rằng
chỉ có ý trừng phạt nên không hề dùng sức nhưng cũng làm Nhan tử Kì đau
đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhan Tử Kì lúng túng cắn môi, thầm
nghĩ, không phải dã thú đại thúc này khi ngủ dậy cũng có tính xấu đi? Cư nhiên lại có hành động cắn người ngây thơ như vậy!!
Tuy rằng
trong lòng khinh bỉ hành động của dã thú đại thúc, nhưng lúc này Nhan Tử Kì có tức giận cũng không dám nói, không có biện pháp, hắn còn phải nhờ dã thú đại thúc dẫn hắn ra ngoài a, muốn ôm thì cứ ôm đi, dù sao ở đây
cũng không có ai, không sợ dọa chết người khác.
Thật vất vả chờ
tới lúc dã thú đại thúc ăn no ngủ say, mặt trời đã lên cao, dã thú đại
thúc cũng không dài dòng, cõng Nhan Tử Kì gầy yếu nhanh chóng vượt qua
đám cây cối, không còn sương mù ngăn cản, lối đi trong khu rừng cũng dần lộ rõ, lớp da lông thô dày bảo vệ dã thú đại thúc khỏi đám bụi gai,
nhưng Nhan Tử Kì ở trên lưng y, trên đùi, tay chân đều bị cắt chảy máu.
Khi bọn hắn rời khỏi khu rừng, đón nhận những tia nắng mặt trời ấm áp, Nhan Tử Kì hưng phấn vung hai tay hô vạn tuế.
Quay đầu lại nhìn khu rừng sương mù vị bỏ lại phía sau, hốc mắt Nhan Tử Kì
chợt ửng đỏ, địa phương quỷ quái này, hắn về sau nhất định không bao giờ đến đó nữa!
Sư tử hổ báo trực tiếp đưa hắn tới hậu viện, lão cha đã sớm đứng ở đó ngóng nhìn về phía xa, đến khi nhìn thấy một con hổ
báo to lớn cõng Nhan Tử Kì xuất hiện, biểu tình vừa kinh ngạc lại hưng
phấn, sau đó lại hoang mang khẩn trương đi tới đón tiếp.
Đến khi
nhìn thấy Nhan Tử Kì không hề bị thương tổn gì, lão cha mới chửi ầm lên: “Tên tiểu tử nhà ngươi, không biết sống chết là gì, nếu không phải được cứu ra, không phải ngươi sẽ ngây ngốc cả đời trong rừng sương mù hay
sao!
Nhan Tử Kì tiến tới ôm lấy lão nhân đang hùng hùng hổ hổ la lối, thầm nghĩ rằng: cảm giác trở về nhà thật tốt!
Chờ đến khi hai người bọn hắn hồi phục tinh thần thì phát hiện sư hổ hổ báo đã không còn bóng dáng.
“Y cõng ngươi về sao?” Lão cha nhẹ giọng hỏi.
Nhan Tử Kì gật gật đầu, nhìn thấy biểu tình lão cha có chút kỳ lạ, lại hỏi: “Lão cha, ngươi làm sao vậy?”
“Nga, không có gì, chỉ cảm thấy ngạc nhiên.”
“Ngạc nhiên cái gì?” Nhan Tử Kì tò mò hỏi.
“Không có gì.” Lão cha dĩ nhiên không muốn giải thích, liền chuyển đề tài:
“Ngươi theo ta vào nhà, để ta kiểm tra vết thương, còn có, kể lại chuyện hai ngày nay cho ta nghe một chút.”