|16|
Thanh Dịch xuống khỏi người Diệp Gia, ghé vào bên cạnh, con ngươi trong suốt nhìn thẳng vào hắn, khiến Diệp Gia cảm thấy chột dạ. Mái tóc đen sẫm như mưc xõa ra sau lưng, phía dưới phần eo rắn chắc mảnh dẻ là cái mông rất cong, ở giữa từ từ chảy xuống chất lỏng màu trắng, rồi chảy lan xuống đùi……
Diệp Gia ngẩn người, thành giường đều bị tay y chặt đứt, Diệp Gia nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, hắn còn chưa thấy rõ âm thanh phát ra từ đâu, chợt nghe Thanh Dịch nói: “Ngươi không để ta lau sao?”
“Lau……” Diệp Gia thấy ong ong trong tai, tay lại tự động lấy khăn trong ngăn kéo ở đầu giường.
“Ưhm……” Thanh Dịch khẽ rên.
Diệp Gia ném thẳng cái khăn vào đầu Thanh Dịch, “Ngươi có thể đừng kêu một cách *** đãng như vậy hay không?”
“¥%……&%……&%……*” những câu chửi bậy được tuôn ra liên tiếp từ miệng Thanh Dịch bằng ngôn ngữ của hành tinh Lạc già, Diệp Gia dù nghe thấy cũng chẳng hiểu gì.
Lấy khăn mặt ở trên đầu xuống, Thanh Dịch vứt xuống đất, “Có bị thương không?”
“A?” Biết Diệp Gia không hiểu mình nói gì, Thanh Dịch chợt cảm thấy ấm ức, gặp gỡ Diệp Gia, chính mình hình như có điểm xui xẻo.
Nhẫn nại……
Thanh Dịch hạ mí mắt, bi ai liếc mắt nhìn Diệp Gia, “Phía sau của ta……”
Diệp Gia cuống quít nhìn, vội vã dùng ngón tay kiểm tra qua huyệt khẩu, “Vẫn ổn, không đổ máu cũng không bị sưng.”
“Ngươi đối với ta chỉ qua loa, lấy lệ…… Ta đã hy sinh đến như vậy, ngươi không biết là bản thân ngươi rất thờ ơ sao?” Thanh Dịch dường như cũng không để ý đến hình tượng của chính mình nữa. Khi nói chuyện, lưng Thanh Dịch hơi đưa lên phía trước, tạo thành một đường cong đẹp đẽ.
Diệp Gia nóng nảy giờ trở nên hiền như bụt, hắn đưa tay đẩy thẳng vào sâu trong huyệt của Thanh Dịch……
Mặc dù không thích nơi đó bị người khác đụng vào, nhưng nếu là Diệp Gia, Thanh Dịch vẫn có thể chấp nhận được……
Đầu ngón tay vừa mới đưa vào được một ít, Diệp Gia đột nhiên rút ra, tức giận nói với Thanh Dịch: “Vô sỉ! Ngươi, ngươi sao lại bị thương được?” Thân thể của Thanh Dịch sao có thể bị chính mình gây ra thương tích gì, khả năng hồi phục không gì sánh kịp kia……
U, còn tưởng rằng sau khi bị nói một hồi Diệp Gia sẽ không nghĩ tới điều này, thất sách thật, khóe miệng Thanh Dịch hơi cong, kéo cái chăn che đi nửa người dưới của mình. Thanh Dịch uể oải nằm nghiêng người, một tay đặt sau đầu, biếng nhác nhìn Diệp Gia, giống như mèo nhìn chuột.
Diệp Gia bị y nhìn đến mức dựng tóc gáy, từ lúc Thanh Dịch nói với hắn đến giờ, trong mấy ngày này, chuyện tình đã phát triển vượt qua cả khả năng thừa nhận của hắn.
Bộ dáng này của Thanh Dịch cũng quá bình thản đi, tựa như vừa rồi người bị thương không phải là y vậy. Nỗi niềm canh cánh trong lòng Diệp Gia cùng thái độ như không có việc gì của Thanh Dịch tạo nên một sự đối lập rõ ràng.
Diệp Gia nhặt quần áo lên muốn xuống giường, nhưng Thanh Dịch đã nhấc chân đè lên lưng của hắn. Diệp Gia bất ngờ không kịp đề phòng, bị đặt úp sấp ngay trên giường. Hắn quay đầu lại, không nghĩ cái chân gầy gò kia lại có thể nặng như đá vậy.
Thanh Dịch tức đến mức không nói nổi: “Cứ thế mà đi, không phải là thờ ơ, là máu lạnh mới đúng.” Giọng nói của Thanh Dịch giống như giấy ráp chà xát lên thủy tinh, khiến người khác xúc động.
Diệp Gia còn chưa nghĩ được phải nói với Thanh Dịch như thế nào cho tốt, Thanh Dịch đã nói tiếp: “Mới vừa làm xong ngươi đã đi, đi đâu?”
“Tìm Diệp Hoa.”
Thanh Dịch mặc kệ, ta đã làm được đến mức này, ngươi thoải mái xong liền đi tìm em trai, đem ta đặt ở đâu hả? Dù y cứng rắn hay mềm mỏng nhưng đối với Diệp Gia thì đều là vô dụng.
Thanh Dịch dán sát vào người hắn, cả tay lẫn chân đều quấn lấy Diệp Gia, nét mặt buồn ngủ: “Ngủ trước rồi nói sau. Mấy ngày nay ngươi cứ ú ớ ta cũng không ngủ ngon được, ta không giống các ngươi một ngày cần ăn ba bữa, nhưng ngủ không đủ giấc thì rất khó chịu……” Nói xong, y chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Diệp Gia đẩy y ra, Thanh Dịch không nhúc nhích, giống như bạch tuộc bám dính trên người hắn.
“Đứng dậy!” Diệp Gia hét lên bên tai Thanh Dịch.
Thanh Dịch giống như không nghe thấy gì, vẫn nằm im như cũ.
Diệp Gia thở hồng hộc, thiếu ngủ mấy ngày nay khiến cho hắn dễ dàng buồn ngủ, hoặc có thể do người bên cạnh ngủ quá ngon, mí mắt Diệp Gia cũng dần dần khép lại.
Hai người duy trì tư thế ôm thân mật cùng đi vào giấc ngủ, nhưng thực tế là chỉ có Thanh Dịch ôm Diệp Gia thôi. Thanh Dịch nheo mắt, Diệp Gia hét bên tai y khiến cả màng nhĩ cũng rung lên, thính giác của y vốn cực kỳ nhạy, có thể coi như là mẫn cảm, cho nên vừa rồi y cũng không dễ chịu gì. Dụi đầu vào sát gáy Diệp Gia, Thanh Dịch lúc này mới thoải mái thở ra một tiếng, rồi nhắm mắt.
Thanh Dịch tỉnh lại ngay khi Diệp Gia đang trợn mắt cố hoạt động chân tay, nhưng y không mở mắt ra, vẫn hô hấp vững vàng như cũ, nhìn qua giống như đang ngủ say.
Phải hơn mười giây, Diệp Gia mới nhớ lại hết những chuyện đã xảy ra trước khi ngủ. Chính mình cùng Thanh Dịch phát sinh quan hệ, hơn nữa là mình đâm vào Thanh Dịch……
Haizz! Diệp Gia rơi vào chán nản lần thứ n.
“Ưm……” Thanh Dịch khẽ phát ra tiếng.
Chưa biết phải đối mặt với Thanh Dịch như thế nào, Diệp Gia lập tức cứng người, nhưng Thanh Dịch cũng không tỉnh lại, chỉ là vô thức nói mê mà thôi.
Diệp Gia thử nhấc chân tay Thanh Dịch ra, nhưng lại sợ đánh thức y nên không dám mạnh tay. Thật ra, Diệp Gia vốn không biết cho dù hắn nỗ lực thế nào, Thanh Dịch vẫn sẽ không bị mình lay động. Diệp Gia nghiêng người nỗ lực cố đẩy y ra, liền bắt gặp vẻ mặt khi ngủ của Thanh Dịch, ôn hòa, bình lặng, chân mày cong cong trên làn da như ngọc, hàng mi đổ bóng đen, cái mũi thẳng, đôi môi đỏ như hoa hồng, một sợi tóc vương từ sau tai đến cổ, cuối cùng rơi vào trong ***g ngực……
Giống như lông chim lướt nhẹ trên da, Diệp Gia nhìn không chuyển mắt.
Bùm, bùm……
Có cái gì đó đập nhanh hơn, Diệp Gia vội vã quay mặt qua chỗ khác. Một lát sau, nhịn không nổi mà quay lại nhìn…… Lặp đi lặp lại mấy lần, Diệp Gia gắt gao cắn chặt lấy môi dưới.
Mùi máu nhàn nhạt tiến vào mũi Thanh Dịch, trong lòng y chợt thắt lại, liền vội vàng mở mắt. Diệp Gia ngốc nghếch không nghĩ ra được gì liền tự hành hạ bản thân, Thanh Dịch đập một cái vào sau đầu hắn, “Nhả ra.”
Giữ lấy cằm Diệp Gia, Thanh Dịch cẩn thận kiểm tra miệng vết thương. Môi dưới non mềm bị cắn ra một vết rách nhỏ, lộ ra màu máu đỏ tươi. Thanh Dịch không chút nghĩ ngợi liền cúi người xuống liếm……
Diệp Gia dại ra nhìn Thanh Dịch càng ngày càng dán sát mặt vào, cuối cùng môi hai người cũng chạm vào nhau…… Ngay sau đó, Diệp Gia dùng hai tay bịt chặt miệng mình lại, không biết phải làm thế nào.
Thanh Dịch tựa vào đầu giường, hơi nhăn mày, lưng cảm thấy khó chịu, lúc này mới nhớ ra lúc trước chính mình đã bẻ gãy thành giường, đành ngồi thẳng lên nói: “Tới mức này rồi, ngươi chấp nhận ta là điều đương nhiên, không chấp nhận cũng không có lựa chọn nào khác đâu……”
Diệp Gia cũng nhỏm dậy, ngồi tựa vào đầu giường bên kia, thấp giọng nói: “Ta không thương ngươi, sao có thể cùng một chỗ với ngươi được……” Trong suy nghĩ của Diệp Gia, chỉ khi hai người thực sự yêu nhau thì đó mới là tình yêu.
Thanh Dịch hừ lạnh một tiếng, “Tim ngươi có đập loạn lên khi thấy ta không?”
“……”
“Không nói lời nào nghĩa là cam chịu.”
Hai tay Diệp Gia ôm đầu, “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào, việc đó không thể chứng minh cái gì……”
Thanh Dịch mở hai tay hắn ra, bắt buộc Diệp Gia nhìn thẳng vào y, “Có đôi khi, chỉ cần rung động trong chốc lát là đủ……”
Thật lâu sau đó, Diệp Gia đã hỏi Thanh Dịch rằng, câu nói ghê tởm kia là ai dạy y, Thanh Dịch buông thõng vai, khoa chân múa tay nói, “Máy tính.”
Diệp Gia năm nay hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên rơi vào tình huống khiến tim đập thình thịch, nhất thời cũng không rõ nguyên nhân do đâu, vì ***, vì sắc đẹp, hay vì câu nói trên, tóm lại giây phút đó, hắn động lòng. Nếu cho hắn…… thêm thời gian, có lẽ ma chú kia sẽ được giải trừ, hắn sẽ hiểu được rung động này đơn giản là Thanh Dịch đang dụ dỗ đưa hắn rơi vào bẫy. Nhưng Thanh Dịch lại không cho hắn thời gian, từng bước ép sát, khôngđể hắn suy nghĩ, trực tiếp bắt hắn phải nhận lấy……
Thanh Dịch nói tiếp: “Thử một chút đi, nếu không được thì sẽ tách ra, chỉ trên đường đi thôi. Nếu thật sự không có cảm giác, phi thuyền đáp xuống chúng ta sẽ không còn liên hệ gì nữa, ngươi nếu còn hận những việc ta đã làm đối với ngươi, cũng có thể báo thù.”
“……”
“Dù sao, ta cưỡng ép ngươi nằm dưới ta, ngươi cũng đã đè lại rồi không phải sao?” Thanh Dịch nói.
Diệp Gia choáng váng, hắn đã bị Thanh Dịch nói đến mức mụ mị hết cả đầu óc.
“Tốt quá!” Thanh Dịch mừng rỡ ôm lấy Diệp Gia.
“……” Diệp Gia còn chưa kịp xoay chuyển lại tình thế, Thanh Dịch đã xuống giường, một lát sau, y đã gọi Diệp Hoa tới.
“Chúc mừng anh.” Diệp Hoa cười nói.
“Tốt lắm, ngươi không cần lo lắng cho hắn nữa, tậm bệnh của hắn đã biến mất, sau này, ta sẽ chăm lo cho hắn.” Nói xong, Thanh Dịch quàng tay qua vai Diệp Gia, trong động tác tràn đầy hàm ý độc chiếm.
Đại thế đã mất……
Diệp Gia cười khổ, “Diệp Hoa……” Những lời tiếp theo lại không thể nói ra.
Diệp Hoa giống như không thấy được sự miễn cưỡng của Diệp Gia, mỉm cười lấy ra một gói thuốc, đong đưa trong không trung vài ba cái rồi lại thả vào túi áo của chính mình, “Vẫn là không cần thuốc ngủ, anh nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
“Tên đần độn nhà ngươi!” Diệp Hoa vừa đi, Diệp Gia liền nổ súng khai chiến với Thanh Dịch.
Thanh Dịch cũng không có ý chống cự, tùy ý để Diệp Gia đấm đá mình.
“Ngươi sao có thể nói như thế với em trai ta chứ!” Diệp Gia oán giận.
Thanh Dịch lạnh nhạt, “Vì sao không thể nói, ở trên phi thuyền cũng không phải chỉ một, hai ngày, có giấu được mãi không?”
“Có cái gì mà không giấu được? Đương nhiên là có thể!” Diệp Gia lập tức nói.
Nắm tay dí sát vào ấn đường* Thanh Dịch, y nheo mắt lại, bắt lấy cổ tay Diệp Gia, “Này, đánh đủ chưa thế? Nếu là người yêu, hai bên gia đình gặp mặt nhau thì lại càng thêm khăng khít chứ sao, em trai ngươi thông minh như vậy, không chủ động nói cho hắn, ngươi muốn hắn oán ngươi sao?”
“……” Diệp Gia rút tay về, trừng mắt nhìn Thanh Dịch, phẫn nộ mở ghế ra nằm xuống.
Thanh Dịch xoa nhẹ khóe mắt, cảm thấy được Diệp Gia xuống tay rất ác, thiếu chút nữa là đấm hỏng mắt y, nhưng lại cảm thấy được như vậy có chút giống với cái thứ mà nhân loại gọi là “Liếc mắt đưa tình”, không khỏi nở nụ cười.
Diệp Gia còn đang tức giận cho nên không thấy được nụ cười ngây ngô của Thanh Dịch, ngược lại là Thanh Dịch phản ứng trước, thu hồi tươi cười bước đến cạnh Diệp Gia nói: “Đừng có làm cái vẻ mặt này, tất cả đều là nam nhân, có gì mà phải so đo, cũng chỉ là chuyện trong mấy tháng, đúng không?”
Nói cho cùng thì điều đó cũng không sai, Diệp Gia gật đầu.
Thời gian từ lúc Diệp Gia hồ đồ đồng ý nhận lời với Thanh Dịch đến nay đã là ba ngày, ba ngày này, Diệp Gia thống khổ vạn phần, bởi vì Thanh Dịch y hệt con sên dính chặt trên người hắn, ngủ ăn cơm hoạt động, thậm chí đi WC cũng theo hắn tới cửa vào……
Diệp Gia không chỉ một lần rống lên phản đối Thanh Dịch, nhưng Thanh Dịch lại có thể nhẹ nhàng nói lảng sang chuyện khác. Có đôi khi Diệp Gia mắng dữ quá, y liền làm ra vẻ mặt trầm trọng nói sao sao, không phải chỉ là mấy tháng à? Người yêu không phải là sớm chiều ở chung như hình với bóng đó ư?
Trải qua vài ngày như vậy, Diệp Gia ít nhiều cũng có thể đưa ra được vài kết luận, ngoại trừ việc Thanh Dịch luôn đi theo sau mông hắn, thì y cũng không làm ra chuyện tệ hại gì, ví dụ như quấy rầy hắn vào buổi tối, cho nên quá lắm thì Diệp Gia chỉ hùng hùng hổ hổ với y được vài câu rồi lại thôi.
Tón lại, một ngày, hai ngày tốt đẹp, ba ngày, năm ngày cũng nhịn, nhưng góp gió thành bão, cho dù là thánh nhân cũng có lúc nổi điên. Hôm nay, sau khi dùng xong bữa sáng, Diệp Gia ngồi im không nhúc nhích, Diệp Hoa liền thực biết điều mang Thanh Tiểu Giai đi chỗ khác.
Thanh Dịch nghiêng đầu, mờ mịt hỏi: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Leng keng!
Diệp Gia hất văng mọi thứ trên bàn lên, nếu không phải cái bàn được làm bằng nguyên liệu đặc biệt chế tạo bám chặt vào mặt sàn, chỉ sợ hắn cũng đã văng đổ cả nó luôn rồi.
Thanh Dịch nghiêng người, tránh một cái dĩa ăn bay vụt tới.
“Ngươi đừng khiến ta ghê tởm nữa có được không?” Diệp Gia nói, cánh tay nổi lên từng lớp từng lớp da gà.
Thanh Dịch hơi nhíu mày, không hiểu bản thân làm sai chỗ nào.
Diệp Gia hít sâu, hộc ra hết các bất mãn về hành động mấy ngày nay của Thanh Dịch.
Thanh Dịch hoang mang trả lời: “Những việc ta làm đều là chuyện bình thường trên Trái đất của các ngươi à.”
“Ngươi xem quá nhiều phim đi.” Diệp Gia nói xong còn nhìn Thanh Dịch một cách chăm chú, “Ngươi thật sự xem chúng sao?”
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Diệp Gia khiến kẻ mặt dầy như Thanh Dịch cũng thấy nóng lên, cuối cùng trên khuôn mặt trắng nõn cũng để lộ ra một vệt ửng đỏ. Mũi Diệp Gia thấy ngứa ngứa khiến hắn không khỏi đưa tay lên xoa.
“A!” Thanh Dịch hô lên, “Sao lại chảy máu mũi? Để ta đi gọi Diệp Hoa. Cầm lấy, ấn chặt vào.” Nói xong, liền rút một cái khăn tay ra.
“Đừng đi.” Diệp Gia vội vàng ngăn y lại, “Ta ổn rồi.” Quả thực rât dọa người mà.
Nhưng Thanh Dịch xem ra vẫn rất lo lắng, “Vậy cũng nên biết rõ nguyên nhân chứ, bỗng dưng đổ máu sao có thể cứ để vậy được?”
Diệp Gia cứng họng, chật vật nói: “Đại khái gần đây thấy nóng trong người, ngươi ít chọc ta thì sẽ tốt thôi.”
“?” Thanh Dịch nghi ngờ nhìn Diệp Gia.
Có kinh nghiệm từ những lần trước, lần này Diệp Gia cắn chặt răng…… không chịu mở miệng, tránh cho mình tự nói sai, lại bị Thanh Dịch bóp méo câu chuyện đi rồi bắt đầu đắc ý.
Đương sự không chịu nói, Thanh Dịch cũng đành phải bỏ qua. Nhưng là, Thanh Dịch trầm ngâm trong chốc lát, cảm thấy được điều Diệp Gia nói cũng không hẳn là vô lý, vấn đề kia xảy ra cũng là do phương pháp thực hiện của chính mình, thế là y thực khiêm tốn đi hỏi Diệp Gia cách ở chung với người mình thương.
Diệp Gia cảm thấy cực kỳ phiền phức, không có cách nào giải quyết, vậy mà Thanh Dịch làm cái gì cũng đều rất thản nhiên, dù nói gì cũng đều là tùy theo tâm trạng của y, hoàn toàn không để ý xem Diệp Gia có bao nhiêu quẫn bách, Diệp Gia sống hai mươi ba năm, còn chưa trải qua yêu đương đã bị Thanh Dịch nuốt sạch vào bụng, giờ Thanh Dịch còn nhờ hắn chỉ bảo, đây rõ ràng là ức hiếp người khác không phải sao?
Diệp Gia bị uất nghẹn đến đỏ mắt, nhớ đến chính mình còn chưa có nổi một mối tình.
Ngơ người ra trong chốc lát, Diệp Gia cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Thực ra rất đơn giản, chính là không ở chung cùng nhau nhiều quá là tốt rồi, những thứ ngươi xem chỉ là phim ảnh mà thôi, trong hiện thực không có ai hành động giống như vậy cả.”
Diệp Gia huyên thuyên cả một đống, nhưng đều là các ý kiến không có tính xây dựng, ngược lại là toàn là những điều khiến hai người bảo trì khoảng cách, khoảng cách sẽ khiến con người ta không nhận ra được những điểm xấu của nhau.
Thanh Dịch lập tức phản đối hắn, Diệp Gia nghĩ muốn lừa y sao, còn sớm lắm.
Diệp Gia thấy nói chuyện không có kết quả, liền cùng Thanh Dịch một trước một sau đi tới phòng đọc.
Thanh Dịch đã rất quen thuộc với nơi này, thành thạo mở màn hình, lấy ra số liệu, Diệp Gia vừa liếc qua liền thấy đầu muốn bốc khói, những tiêu đề thật khiến người khác kinh hoàng, từ “Một ngàn không trăm linh một cách dụ dỗ” đến “Như thế nào có thể tóm gọn được lòng chàng (nàng)”, đầy đủ mọi thứ, muốn cái gì có cái đó……
Hóa ra những hành động ghê tởm muốn chết kia đều là do y học từ nơi này, Diệp Gia điên hết cả người, đẩy Thanh Dịch ra, nhanh chóng thao tác trên màn hình, đem những thứ kỳ quái này xóa hết.
Thanh Dịch chẳng quan tâm, dù sao người cũng đã nằm gọn trong tay y.
Nhưng Diệp Gia chỉ có thể thư thái trong vài ngày.
Một tuần sau, trên phi thuyền đã xảy ra một sự việc đẫm máu.
Thanh Tiểu Giai gần đây rất cao hứng, đầu tiên Thanh Dịch vì Diệp Gia nên cơ bản không có thừa sức lực đi chọc phá bé, hơn nữa chính mình vận dụng năng lực ngày càng thành thục hơn, điều này khiến cho Thanh Tiểu Giai dương dương tự đắc, tựa hồ cảm thấy được ngoại trừ Thanh Dịch, chính mình đã chẳng còn sợ ai hết. Dù sao đi nữa, Thanh Tiểu Giai cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Bình thường các tộc nhân đều hoạt động ở khu bực hạn định của chính mình, nhưng trải qua gần một tháng, vẫn có chút buồn tẻ. Phòng hoạt động là một trong các phòng được sử dụng chung, nhưng bởi vì chẳng có ai vào đó, thế nên bị Thanh Tiểu Giai coi là phòng riêng của mình mà chiếm dụng…… Buổi chiều hôm nay, vừa lúc gặp được các tộc nhân đang đi vận động thân thể, nhưng thật không may, đó lại toàn là những người thuộc phe Hồng.
Mọi người đối với đứa nhỏ này vốn rất có hứng thú, giờ phút này thấy nó đương nhiên là ánh mắt dán chặt vào để đánh giá. Từ xưa tới nay, ấu thể chui ra từ trứng sẽ cắn nuốt hoặc sử dụng cơ thể mẹ, rồi tiến hóa, sẽ trực tiếp lớn dần thành một đứa trẻ, trải qua hơn một năm sẽ mang cơ thể trưởng thành.
Nếu chỉ ở trên thuyền gặp Thanh Tiểu Giai, mọi người nhất thời cũng không nhận ra được điểm đặc biệt nào, nhưng tin tức cũng không phải bị ngăn chặn hoàn toàn ở hai phe, mà vẫn có thể bị rò rỉ. Thế là mọi người liền biết Thanh Tiểu Giai đã được vài tháng tuổi, hơn nữa kẻ sinh ra nó vẫn chưa chết, là một sinh thể thuộc một tinh hệ khác.
Hơn nữa, tộc trưởng Hồng trước đó còn bắt được con mồi của Tê. Điều này cũng đủ kích thích sự tò mò ở đám người.
Đối mặt với ánh mắt u ám của bảy, tám người trưởng thành, Thanh Tiểu Giai theo bản năng muốn lùi bước, chính là vẫn mang tâm tính nghé mới sinh không sợ cọp, ngược lại bé ưỡn ngực đi tới trung gian, giống như không có việc gì cầm lấy món đồ chơi lắp ráp lên.
Các tộc nhân này tất nhiên cũng không đem một thằng nhóc để vào trong mắt, bắt đầu thảo luận ồn ào không ngại gì cả.
Thanh Tiểu Giai chẳng qua chỉ là một đứa bé, vẫn mang tính cách giống một đứa nhỏ Trái đất, rất nhanh, bé liền phồng mồm trợn mắt nhìn đám người đó.
“Tới giờ ăn cơm sao còn chưa quay về hả?” Diệp Hoa tới tìm Thanh Tiểu Giai, vừa vào cửa liền cảm thấy được bầu không khí khác lạ. Hắn đi đến trước mặt Thanh Tiểu Giai, giống như không có việc gì mà giữ chặt tay bé, “Mau trở về, Thanh Dịch còn đang chờ.”
Vừa bước chân đến cửa, một đôi tay từ khoảng không xẹt qua, ngăn cản hai người, “Nghĩ rằng đưa Thanh Dịch ra sẽ không có việc gì? Chúng ta cũng không nằm dưới quyền của y.”
Tim Diệp Hoa đập lạc nhịp, xoay người một cái che chắn trước mặt Thanh Tiểu Giai: “Có việc gì sao?”, rồi mỉm cười.
Cùng “Bọn họ” nói chuyện đã không thành vấn đề, vì trước khi tới Trái đất, bọn họ bắt buộc phải học ngôn ngữ của cả một tinh hệ mà mình sắp tới.
Đứng ở trước mặt hắn là một thiếu niên, diện mạo âm nhu, môi đỏ như son, là một Lạc Già nhân vừa mới trưởng thành, “Đương nhiên, có việc cần chỉ bảo.”
Diệp Hoa đành lễ phép: “Mời nói.”
Thiếu niên đột nhiên tới gần, khuôn mặt tiến sát đến chóp mũi của Diệp Hoa, vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm môi mình, thấp giọng nói: “Thịt của ngươi, có hương vị thế nào?”
“!”
Diệp Hoa vội lùi vài bước, nhưng lại bị thiếu niên túm tay kéo lại vào trong phòng.
Thanh Tiểu Giai mở to hai mắt, “Buông chú ra, buông ra, ngươi làm cái gì.”
Thiếu niên liếc nhìn Thanh Tiểu Giai, “Tên tiểu quỷ không mang dòng máu thuần chủng, còn nói thêm một câu nữa, ta sẽ ăn thịt ngươi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Tiểu Giai lập tức đỏ bừng, từ những ngón tay nhỏ mọc ra năm móng dài sắc nhọn, hai chân di chuyển, đánh móc tới sau gáy thiếu niên.
Trận đối kháng ngắn ngủi do thực lực quá cách biệt rất nhanh liền kết thúc.
Thanh Tiểu Giai bị nắm chặt yết hầu.
“Nó chỉ là một đứa nhỏ, buông tha cho nó đi!” Diệp Hoa lo lắng lớn tiếng cầu xin, Thanh Tiểu Giai là do hắn chăm sóc từ nhỏ, sau khi từ bỏ ý định độc ác trong đầu, hắn thật sự dành rất nhiều tình yêu cho đứa nhỏ này, đây là con của anh trai hắn.
“Tha cho nó?” Tay phải giữ chặt Thanh Tiểu Giai, tay trái cũng không thu hồi móng tay, ngón tay giống móc câu nâng cằm Diệp Hoa lên, “Bằng cái gì?”
“Bằng ta!” Thanh Dịch sải bước từ hành lang vào phòng, tay phải bắt lấy cổ tay Diệp Gia, sợ hắn kích động sẽ xông lên.
Diệp Gia nắm chặt tay, răng nanh nghiến vào nhau kèn kẹt.
Tới giờ ăn cơm mà mãi không thấy Thanh Tiểu Giai, Diệp Hoa ra ngoài gọi nó liên tục cũng chẳng quay về, Thanh Dịch cùng Diệp Gia liền đi tìm, nào biết lại gặp chuyện như vậy.
Thanh Dịch xuất hiện, làm cho không khí khẩn trương trong phòng lại càng đặc quánh hơn.
Thiếu niên chống lại ánh mắt sắc bén của Thanh Dịch, “Buồn cười, thủ lĩnh của chúng ta cũng không phải ngươi.” Cánh tay ném Thanh Tiểu Giai ra cho người phía sau, chính mình khiêu khích y, dùng ngón tay di nhẹ lên mặt Diệp Hoa, “Một người giữ lấy hai con mồi, tham quá sẽ gặp báo ứng đấy.”
Diệp Gia tức đến mức phát run, lo sợ thiếu niên sẽ gây ra hành động bất lợi cho hai người.
Thanh Dịch đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi muốn như thế nào?”
“Đơn giản.” Thiếu niên nhếch môi, “Để lại một đứa.”
“……”
“Muốn đứa lớn hay đứa bé?” Ngón tay thiếu niên chạm lên yết hầu của Diệp Hoa, nhấc người hắn lên rồi lui lại về sau mấy bước.
Thanh Dịch dù lợi hại thế nào thì trong tình huống này cũng không thể cứu cả hai người mà bình yên vô sự trở về được.
Diệp Gia cũng không nhịn được nữa, hắn vặn tay đang bị nắm ra, tiến về phía trước, Thanh Dịch sao có thể cho hắn dính vào chuyện này, liền giữ chặt lấy vai Diệp Gia, không cho hắn nhúc nhích.
“Láo toét……” Diệp Gia vừa mới chửi, đã bị Thanh Dịch bưng kín miệng.
Thiến niên không kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn thế nào đây? Đừng lãng phí thời gian.”
Yêu cầu lựa chọn của thiếu niên khiến cho Diệp Gia nhất thời quên phản kháng, hắn nghiêng người ngẩng đầu nhìn Thanh Dịch, trong mắt lộ vẻ mâu thuẫn, theo lý thuyết, trước tiên phải cứu Thanh Tiểu Giai, nhưng Diệp Gia sao có thể bỏ Diệp Hoa, tận mắt nhìn thấy hắn rơi vào nguy hiểm được.
Tay Thanh Dịch đặt tại miệng hắn càng gia sức, đưa hắn lui lai phía sau, ghé vào tai hắn nói: “Bình tĩnh, giao cho ta đi.”
Lưng Diệp Gia không khỏi run run, nội tâm cắn xé, hắn không đưa ra quyết định được, như vậy Thanh Dịch sẽ chọn thế nào? Nếu phải chọn một trong hai, lựa chọn của Thanh Dịch chắc chắn là ──
Ngón tay khẽ chạm vào lưng Thanh Dịch, nhéo nhéo áo ngoài của y, khuôn mặt cương nghị hoàn toàn hoang mang bối rối.
Thanh Dịch không quay đầu lại.
Sau khi thiếu niên giục giã, tiếng hít thở của Diệp Gia ngày càng dồn dập.
Lúc này, Thanh Dịch mở miệng, “Đưa người lớn cho ta.”
“!” Ngón tay Diệp Gia bỗng nhiên nắm chặt lại, tao ra một nếp nhăn lớn trên áo Thanh Dịch.
Hai mắt Diệp Hoa mở to, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, lấy tính cách độc chiếm của Thanh Dịch, đáng ra phải bỏ đi cái đinh trong mắt mình mới là điều đương nhiên.
Ngay cả thiếu niên kia cũng không tin nổi là Thanh Dịch lựa chọn như thế, hắn nhíu mày, môi mở ra, “Ngươi……”
“Sao thế? Muốn đổi ý?” Thanh Dịch nhướn mày, lộ vẻ khinh thường.
Thiếu niên hung tợn trừng mắt nhìn Thanh Dịch, thật lâu sau, ánh mắt mới chuyển qua người Diệp Hoa, đưa tay đẩy ra, mắt thấy hắn sắp đổ vào người Thanh Dịch, lại bị một tên khác nửa đường chặn lại.
“Ngươi làm cái gì?” thiếu niên ngẩng đầu tức giận nói.
“Giao dịch này không thể chấp nhận, trả đứa nhỏ cho ngươi.” Người nọ không để ý tới thiếu niên mà nói trực tiếp với Thanh Dịch.
“……” Thanh Dịch lặng yên vài giây rồi vươn tay.
Gã đang giữ Thanh Tiểu Giai từ đằng sau lập tức đi tới trước trả bé lại cho Thanh Dịch.
Xem ra, mọi người tin tưởng người nọ nhiều hơn thiếu niên kia, chẳng qua như thế cũng là đúng thôi, thiếu niên chỉ mới trưởng thành, tuy rằng tố chất không tệ, nhưng còn cần thời gian tôi luyện, nếu không đã không nằm trong nhóm di chuyển lần hai này.
Kết cục đã định, Thanh Dịch cũng không dông dài, y ôm lấy Thanh Tiểu Giai, tay kia không chút do dự chém vào sau gáy Diệp Gia.
Mang Diệp Gia ngất xỉu quay về phòng, đặt ở trên giường, Thanh Tiểu Giai khóc thút thít nhìn Thanh Dịch.
Thanh Dịch coi như không thấy bé, giúp Diệp Gia đắp chăn, xoay người đi ra ngoài khóa cửa lại rồi mới nói, ngữ khí đầy mệnh lệnh: “Không để cho hắn đi ra.”
Nhìn cửa khép lại, Thanh Tiểu Giai gạt nước mắt gật gật đầu.
Bởi vì sợ Diệp Gia bị thương, Thanh Dịch dùng sức rất nhẹ, cho nên Diệp Gia nhanh chóng tỉnh lại.
Từ lúc mở mắt đến khi nhớ lại sự việc trước đó chỉ mất một giây, Diệp Gia giống như lò xo bật xuống giường, vội vã đi giày, lao thẳng ra ngoài, đang muốn mở cửa, chân lại bị một vật nặng bám vào──
Thanh Tiểu Giai ôm lấy chân hắn, đôi mắt to tràn đầy nước mắt, “Không được đi.”
Diệp Gia nghĩ bé đang sợ hãi, liền an ủi: “ Đừng sợ, ngoan ngoãn ở trong này, ta sẽ quay lại rất nhanh.”
Thấy Diệp Gia nói vậy, Thanh Tiểu Giai càng ôm chặt hơn, giống như gấu koala bám chặt trên người Diệp Gia, dù Diệp Gia dỗ thế nào cũng không nghe, khiến cho Diệp Gia vội vã, lo lắng đến mức ra đầy mồ hôi.
Thấy rằng cứ kéo dài mãi thế cũng không thoát được, Diệp Gia đành nhắm mắt, chuẩn bị mang cả Thanh Tiểu Giai ra ngoài cùng, nhưng vừa nhấc chân, lại phát hiện hắn căn bản không thể bước nổi nửa bước, cúi đầu liền thấy, Thanh Tiểu Giai một tay ôm chân hắn, một tay nắm chặt vào tay vịn trên thân tàu.
Cúi xuống, Diệp Gia lật tay bé ra, lúc này, Thanh Tiểu Giai sống chết bám chặt hắn khiến Diệp Gia hiểu rõ rằng, trừ khi bé tự nguyện buông ra, nếu không chính mình cũng không thể thay đổi được bé.
Diệp Gia chán nản rồi lại tức giận, nhưng dù hắn đã dùng hết mọi biện pháp, đe dọa dụ dỗ, Thanh Tiểu Giai cũng chỉ dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
———————–
* Ấn đường: là bộ vị nằm giữa hai đầu lông mày, nơi tiếp giáp với phần trán, biểu hiện chủ yếu cho vận mệnh của con người.
*gâú koala:
161110scien02
This entry was posted in Uncategorized. Bookmark the permalink.