|1|
“Đau……” Diệp Gia than nhẹ một tiếng, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn nhăn nhó lại, mới vừa mở mắt ra, ánh sáng mạnh lại khiến hắn lập tức nhắm chặt hai mắt. Mở mắt, nhắm mắt, sau khi lặp đi lặp lại vài lần hắn mới có thể thích ứng được. Đầu đau như búa bổ, cực kỳ khó chịu. Nằm sấp một lúc lâu, Diệp Gia mới chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa hai bên thái dương, ký ức giống như thủy triều dũng mãnh tràn ra……
Lúc đầu là một chuyến vận chuyển hàng liên hành tinh không được tốt cho lắm, cuối cùng lại giống như một cơn ác mộng, phi thuyền bởi vì những hàng hóa của nhiệm vụ lần này ——các nguyên tố đặc biệt chưa được biết tên, tạo ra nổ mạnh, phi thuyền cứu hộ lại bị sóng xung kích làm hỏng khoang hôn mê, khiến cho bọn họ không thể không hạ cánh xuống một hành tinh trong một tinh hệ xa lạ……
Vệ tinh ngừng hoạt động bay quanh tinh cầu chứng tỏ có khoa học công nghệ trên hành tinh này, ít nhất là đã từng có. Tuy nhiên, sau khi đổ bộ, cả ba người đều giật mình kinh ngạc. Bề mặt hành tinh này nơi nơi đều có dấu vết của những vụ nổ mạnh, khi bọn hắn cho rằng nơi này không có sinh mệnh nào, lại không nghĩ được sẽ tìm thấy một khu rừng, nơi đây giống như được ngăn cách, đối lập mạnh mẽ với sắc xám bên ngoài.
Bọn hắn vốn chẳng có cách nào rời đi, không có lựa chọn nào ngoài đi vào rừng, ban đầu hết thảy mọi thứ đều yên ả, cho đến khi mưa to liên tục rơi, thức ăn của bọn hắn cũng dần cạn kiệt……
“Ưhm……”
Ôm chặt đầu, Diệp Gia hít thật sâu, hắn cùng cấp trên Lâm Lẫm đi tìm thức ăn, Lâm Lẫm lại trượt chân rơi vào một cái động sâu, chính mình đành phải trở về, thời điểm cùng em trai tìm dây thừng trên phi thuyền, phát hiện có sinh vật xa lạ tới gần, thông qua hệ thống thăm dò trên phi thuyền, bọn hắn biết được sinh vật này có ngoại hình tương tự con người, nhưng nhiệt độ cơ thể rất thấp, là động vật máu lạnh.
Cả hai người nhờ vào phi thuyền mà tránh thoát được tập kích, khiến bọn chúng không đuổi kịp, nhưng đêm đó lại bị đánh lén, cuối cùng hai người cùng nhau rơi xuống vách núi.
Bọn hắn rơi xuống đây vào ban đêm, hiện tại là ban ngày, hắn đã hôn mê ít nhất là vài giờ, cánh tay, chân cùng lưng đều đau rát, Diệp Gia vén mái tóc ướt đẫm lên, ngồi quỳ trên mặt đất bùn quan sát xung quanh. Sau khi rớt xuống núi, hai người rơi vào lòng sông, chấn động quá lớn khiến cho hắn ngất đi, trước khi mất đi ý thức, hắn vẫn túm chặt cổ tay em trai……
Chính là, khi hắn dạt vào bờ, bên người lại không thấy em trai đâu.
“Diệp Hoa!” Diệp Gia la lớn.
Cúi đầu nhìn thiết bị liên lạc trong lòng bàn tay, tám phần mười là kéo xuống từ cổ tay của Diệp Hoa, “Diệp Hoa……” Diệp Gia lấy hai tay khum lại bên miệng lớn tiếng hô lên. Ngoại trừ tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, nơi này yên tĩnh khiến người khác lạnh da đầu.
Diệp Gia đứng dậy đi đi lại lại tìm ở ven sông, hy vọng phát hiện được tung tích Diệp Hoa. Diệp Gia tìm kiếm mà lòng như lửa đốt, thể lực vốn đã cạn kiệt, nhưng nhìn thiết bị liên lạc của Diệp Hoa được đeo trên cổ tay trái của mình, những lo lắng về Diệp Hoa đã bao phủ hết thảy đói khát, thẳng đến khi màn đêm buông xuống……
Gai thép trên người Diệp Gia trong lúc chiến đấu cùng kẻ đánh lén đã rơi mất, súng ống đều để tại lều trại, trên người chỉ còn một con dao, trong túi áo còn một ít thuốc cấp cứu, cùng vài thứ luôn mang bên người. Túi quần còn có hai gói lương khô cùng một thanh sô cô la, Diệp Gia tựa dưới tàng cây bóc một gói lương khô, rồi từ từ nhai nuốt.
Để tìm Diệp Hoa, Diệp Gia không muốn rời xa bờ sông, hắn tìm dọc hai bên bờ, ven bờ lưu lại ký hiệu cùng đánh dấu, nếu Diệp Hoa còn sống, nhất định cũng sẽ làm như vậy, đây là quy ước ngầm của hai người, chỉ cần nhìn thấy ám hiệu được lưu lại, thì có thể tìm được đối phương.
Đi được một lúc, Diệp Gia cả người run lẩy bẩy, hắt xì, quần áo đều ướt sũng, như vậy không được, chờ trời tối hẳn, nhiệt độ của hành tinh này sẽ giảm mạnh, thân thể khó có thể chịu được.
Dùng tay bẻ gẫy các nhánh cây, dọn sạch một khoảng đất trống, vun cành cây thành một đống nhỏ, hắn thỉnh thoảng hút thuốc, trong túi liền có một cái bật lửa đa năng*. Diệp Gia vừa thay quần áo, vừa lo lắng nghĩ không hiểu giờ Diệp Hoa ra sao?
Cách đó không xa, trên mặt nước gợn sóng lăn tăn, Diệp Gia nheo mắt lại, đó là cái gì? Phần lưng màu nâu dần dần trồi lên khỏi mặt nước, một cái đuôi dài hai mét đang quẫy nước, cái đầu ló ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy hàm răng sắc lạnh, bén ngót khi cái miệng mở ra.
Diệp Gia từ từ khom người lại, chậm rãi cúi xuống rút con dao ra, sẵn sàng tấn công nếu nó lên bờ, nhưng sinh vật kỳ dị kia cứ nổi lên lại lặn xuống, lặp đi lặp lại mấy lần, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu tiến thêm một bước nào.
Nó là loài sống dưới nước, không phải động vật lưỡng cư.
Diệp Gia lại đem dao găm cất vào trong giày, quay lại hong khô quần áo còn đang ướt.
“…….” Mũi hắn sụt sịt, ngâm trong nước lâu như vậy, giống như có nguy cơ bị cảm, hắn nhích lại gần đống lửa.
Sau khi cởi áo khoác, trên cánh tay trần có một vòng tím bầm, Diệp Gia cau mày suy nghĩ một lát, mới nhớ ra đây là dấu vết của kẻ đã tập kích bọn hắn để lại. Diệp Gia chạm vào chiếc dây thừng màu xanh nhạt trên cổ, cũng là do tên biến thái kia để lại trên người hắn, dây rất cứng, cắt mãi mới đứt, cho đến khi vứt nó vào đám lửa, trong lòng mới thấy vui lên một chút.
Diệp Gia ngồi trên mặt đất một đêm, bởi vì hắn biết, hành tinh này cũng không an toàn, cho đến khi tia nắng đầu tiên chiếu lên mặt đất, hắn mới dập tắt lửa. Bởi vì không ngủ đủ giấc, hốc mắt Diệp Gia trũng xuống thâm lại, nhưng hai mắt hắn không có dấu hiệu của sự mệt mỏi, vẫn sáng và có thần.
Cảnh giác đi ven bờ sông, lân cận không có sinh vật tối qua hắn nhìn thấy, Diệp Gia mới ngồi xuống đất vốc nước trong lên rửa mặt. Lau khô nước trên mặt đi, hắn vừa hô to tên em trai lên vừa khắc dấu lên cây, sau đó hắn còn dùng đá bày ra những hình thù đặc biệt trên mặt đất.
Sột soạt…… sột soạt……
Tiếng ma xát rất nhỏ khiến cho Diệp Gia dừng chân lại, Diệp Gia đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hướng rừng sâu, không có gì lạ, cũng không có sinh vật nào tới gần, hắn lại tiếp tục đi……
Không đúng!
Diệp Gia lại quay đầu lại, có cái gì đó đi theo hắn, chăm chú, chờ đợi…….
Nắm chặt dao găm, Diệp Gia hô hấp chậm lại tiếp tục bước đi, sau vài bước, liền chạy như điên.
“Grào!”
Cùng với một tiếng rống to, con vật vốn đang ẩn nấp trong rừng nhảy ra.
Diệp Gia không dư sức mà quay đầu lại, hắn thở hổn hển xuyên qua rất nhiều bụi cây, đường nhỏ để chạy trốn. Tiếng bước chân truy đuổi đằng sau càng ngày càng gần, Diệp Gia liền hướng những chỗ cây mọc rậm rạp mà chạy vào, sinh vật khổng lồ kia theo sát ngay sau hắn, tuy Diệp Gia đã chọn những con đường nhỏ khúc khuỷu, gập ghềnh bất lợi với hình thể của nó, nhưng hiển nhiên nó cũng không muốn buông tha cho con mồi sắp tới tay.
“Sh*t!” Diệp Gia chửi một tiếng, phóng qua một vũng bùn lớn.
Mặt đất càng ngày càng mềm, Diệp Gia lo lắng không hiểu mình có phải đang tiến vào đầm lầy hay không, ở một chỗ ngoặt, ánh mắt hắn liền đảo ra đằng sau.
“M* kiếp!” Diệp Gia tái cả mặt, đây là địa phương quỷ quái gì vậy, lại có loại động vật thế kia, nửa giống báo nửa giống hổ, còn cao gấp đôi chúng, cái đuôi dài chia làm hai, miệng kéo ra tận sau tai, răng còn dài hơn so với bàn tay hắn, hai cái răng nanh thò ra làm cho người ta kinh sợ, nếu bị cắn chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ.
Sau khi quan sát con thú này, Diệp Gia kết luận, nếu thực sự phải chiến đấu với nó, xác suất chiến thắng tuyệt đối thấp hơn so với việc thi chạy…… Diệp Gia một đêm không ngủ, thể lực cũng kém đi, giờ phút này lại cố gắng hết sức chạy trối chết, ưu thế về địa hình có thể giúp hắn trong một lúc, chính là không kéo dài được lâu.
Con vật rượt đuổi không ngừng càng ngày càng tiến gần hắn hơn, bước chạy của Diệp Gia cũng trở nên lảo đảo, mặt đỏ bừng lên, chỉ có con dao là hắn vẫn nắm chặt trong tay.
“Grào……” Con mồi phía trước vẫn chạy hướng vào những con đường nhỏ ngoằn ngoèo, con thú điên cuồng rít gào không ngừng nghỉ.
Có lối thoát…… Ánh mắt Diệp Gia sáng ngời, chui vào khe nứt giữa vách núi, khe hở nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người, hắn vừa mới chui vào, con vật đã mở miệng để lộ răng nanh dán sát vào vách đá.
Diệp Gia để tay lên ngực, cố gắng lùi vào sâu trong, thật sự là quá mệt mỏi, trái tim bởi vì đập một cách dữ dội mà giống như sắp nhảy ra khỏi ***g ngực. Quái thú gầm rú liên tục, dùng chân sau nhấc cơ thể lên, hai chân trước không ngừng trảo lên vách đá, tìm đường đi vào.
Diệp Gia nhắm mắt lại, lặng lẽ bình phục hơi thở hỗn loạn. Con quái thú thử trong một lúc, thấy không bắt được Diệp Gia, bắt đầu đi lượn quanh ở bên ngoài.
Mặt trời giữa trưa dần dần nghiêng bóng, Diệp Gia ở bên trong đã không nhìn thấy bóng dáng quái thú đâu, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nó đã bỏ đi, có thể nó vẫn ở bên ngoài chờ đợi, xem bộ dáng bám riết không tha vừa rồi của nó, Diệp Gia quyết định tạm thời không đi ra ngoài.
Tựa trên tường đá, Diệp Gia thử kéo những dây mây* mọc lan trên khe đá, rất chắc chắn. Nuốt nuốt nước miếng, cổ họng Diệp Gia khô rang, đều là hậu quả của việc cấp tốc chạy trốn.
Không gian nơi ẩn náu khá hạn chế, Diệp Gia chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi rất nhỏ, nhìn thời gian trên thiết bị liên lạc, hắn đã ở trong này gần ba giờ. Diệp Gia từ từ di chuyển, lấy dao găm hướng ra ngoài thăm dò, trên bề mặt con dao sáng như gương rất nhanh hiện ra hình ảnh con thú nằm úp xuống chờ đợi.
Nó vẫn ở đây……
Diệp Gia lùi lại vào trong, có chút ảo não phải chăng mình đã quyết định sai, nếu con quái thú vẫn không đi, hắn chẳng phải ở trong đây chờ chết?
Nhổ xuống một cọng cỏ ngậm trong miệng, nếu vừa rồi tiếp tục chạy, có lẽ thể lực đã cạn kiệt rồi, ít nhất bây giờ vẫn an toàn. Diệp Gia luôn nhìn về hướng có lợi của sự việc, đây là ưu điểm của hắn, nhưng cũng là khuyết điểm, nói dễ nghe là nghĩ thoáng, nói khó nghe chính là thần kinh thô, không có não!?
Cứ thế tới tối, Diệp Gia vẫn bị nhốt ở nơi này. Đồ ăn vẫn còn, nhưng không có nước, trong tình huống không có nước uống, chịu đựng được vài ngày là nhiều nhất, nhưng Diệp Gia cũng nghĩ, ta không uống nước, chẳng lẽ nó cũng không uống? Chờ khi nó đi kiếm nước thì ta chắc chắn sẽ có cơ hội.
Đáng tiếc, Diệp Gia lại quên mất một điều, nó chẳng phải con người, cũng không phải sinh vật trên trái đất, để tồn tại trong những điều kiện khắc nghiệt, trong một thời gian dài nó có thể không ăn uống.
Ngày hôm sau, môi Diệp Gia đã bắt đầu khô nứt, hơn nữa cả đêm gió lạnh thổi, hắn hiện tại đã rất suy yếu, đưa tay lên trán, thực nóng, lấy ra hộp thuốc từ túi áo, hắn nuốt một viên con nhộng, cầm lấy dao, Diệp Gia quyết định đi ra ngoài. Mới bước được một bước, hai chân tê dại bởi vì lâu không hoạt động liền vướng vào nhau, hắn bị nghiêng đi, cả người ngã xuống dán sát vào mặt đất.
“M* nó!” Người xui xẻo thì đến uống nước cũng bị giắt răng. Diệp Gia hùng hùng hổ hổ nhấc chân dậy, túm lấy dây mây trên tảng đá để đứng lên.
“Ah!” Nháy mắt vài cái, Diệp Gia lại hạ thấp thân mình xuống, đây là?
Đẩy ra lớp cỏ khô dày, Diệp Gia phát hiện phía trên vách tường có một cái động lớn, mất đi hòn đá chặn lối vào, là trống không.
Diệp Gia do dự thật lâu xem có nên đi vào hay không, nhưng con quái thú cũng không chịu đi, chẳng có lựa chọn nào tốt cả. Có lẽ nơi này sẽ thông đến một nơi khác chăng? Diệp Gia liếm môi dưới, hạ thân xuống chui nửa người vào.
Ban đầu hang rất thấp, nhưng càng vào sâu lại càng rộng hơn, đến lúc sau Diệp Gia đã có thể đứng dậy để đi. Tuy rằng chỉ có một đường, cũng không có khả năng bị lạc, Diệp Gia vẫn rất cẩn thận khắc chữ thập lên tường.
Trong hang rất tối, nhưng đường đi khô ráo. Dò dẫm tiếp tục tiến lên phía trước, dần dần hắn ngửi được mùi ẩm ướt. Diệp Gia nhấn xuống thiết bị liên lạc, mượn ánh đèn lấp lóe để quan sát xung quanh, thiết bị liên lạc của Lâm Lẫm không có phản ứng, của em trai lại đang ở trong tay mình, giờ phút này Diệp Gia thật không biết nó ngoại trừ tác dụng chiếu sáng còn có thể làm gì.
Ngẩng đầu nhìn lên, hang động này khác với hang động mà hắn đã xuống để tìm Lâm Lẫm, phía trên dường như không có chỗ thông ra ngoài.
Tí tách……
Có nước?!
Diệp Gia mừng rỡ, bắt đầu tìm kiếm trong hang, sau khi hắn chăm chú lắng nghe ở một hướng, Diệp Gia vội vàng đi đến một hố nước nhỏ, thật sự là rất nhỏ, cũng nông, là từ trên vách đá chảy xuống tích lại.
Diệp Gia hớt nước phía trên, thoạt nhìn rất trong, cũng không có mùi gì lạ, Diệp Gia cười hề hề, thiết bị liên lạc vẫn là có tác dụng, ngoại trừ dùng để kiểm tra bầu không khí, còn dùng để kiểm tra qua nguồn nước.
Nhỏ một giọt nước vào mặt lõm trên thiết bị, sau mấy chục giây là có đáp án, nước khoáng rất tốt, Diệp Gia lấy tay vốc nước thoải mái uống, đến khi bụng hơi hơi trướng lên. Chép miệng, lau nước bên khóe môi, Diệp Gia cảm thấy tinh thần lại lên cao, ngay cả sinh bệnh cũng không khó chịu như vậy.
Bởi vì không có lối rẽ, Diệp Gia cứ thẳng hướng trước mặt mà đi, nhưng càng đi thì lại phát hiện, có dấu vết đào bới của người. Như một người thám hiểm, cứ mỗi bước đi Diệp Gia lại xem xét xung quanh. Ước chừng khoảng mười phút, Diệp Gia bắt đầu buồn bực, nơi này sẽ không có điểm cuối đi, chính là vừa nghĩ như thế, liền bước tới một gian thạch thất có xích sắt. Hắn nhanh chóng nhấc chân lùi về, đồng thời tắt đèn đi….
Đó là cái gì?
Không gian tối om, nhìn không được rõ ràng lắm, lờ mờ nhìn thấy có một người nằm trên mặt đất.
Diệp Gia nheo mắt, cẩn thận nhìn lại, đáng tiếc không có kính nhìn đêm*, vẫn mơ hồ như trước, là người đúng không? Diệp Gia suy nghĩ, chắc là không phải, có lẽ là đồng loại của những kẻ đã công kích bọn hắn, nghĩ đến đây, toàn thân Diệp Gia liền tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Nếu muốn tiếp tục đi về phía trước, Diệp Gia nhất định phải đi qua nơi này, hay là quay lại. “Người” kia vẫn không động đậy, Diệp Gia cả gan bước thêm nửa bước, không có phản ứng……
Diệp Gia tựa vào tường, suy nghĩ thật lâu, vẫn là nhẹ nhàng di chuyển về phía trước, chẳng qua trong lòng bàn tay lại chảy ra một lớp mồ hôi mỏng. Đi đến gần, Diệp Gia phát hiện trên tay, chân người nọ đều có những vòng sắt rất nặng, vòng sắt còn nối với dây xích sắt gắn trên tường tạo ra những rãnh sâu.
Hoàn toàn không cảm giác được thân thể người nọ phập phồng, giống như người đã chết. Nơi này rất giống “Cấm địa” trong tưởng tượng của mọi người, Diệp Gia không hiểu sao lại có cảm giác bị nhìn trộm, lạnh cả lưng.
Muốn xoay người chạy đi, ngay trong khoảng khắc rời khỏi, mắt cá chân của hắn lại bị bắt được!
Diệp Gia giống như con mèo bị đạp phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên, dùng sức đá ra, nhưng hai tay kẻ này giống như bám chặt trên chân hắn. Người kia vẫn nằm trên mặt đất, chính là vươn tay ra kéo Diệp Gia lại.
Diệp Gia cúi người xuống dùng dao găm ra sức chém xuống tay kẻ kia. Một dao này, Diệp Gia dùng toàn lực, cơ hồ có thể nghe được thanh âm tiếng dao găm chạm vào xương.
Diệp Gia rút dao ra, trên cánh tay người kia có rất nhiều đường hoa văn màu đen giống nhau, vết thương sâu đến tận xương, chất lỏng màu lam tràn ra từ miệng vết thương, Diệp Gia tuy rằng không có bị dọa đến sợ, nhưng lại càng hoảng loạn hơn, “Buông ra, bằng không chém đứt tay ngươi.”
“Tê tê……” Âm thanh khàn khàn phát ra từ miệng người nọ.
Diệp Gia quay người lại muốn đâm một dao xuống, tay cầm dao đã bị người nọ nắm lấy. Mồ hôi lạnh đột nhiên rơi xuống, hoàn toàn không có sức mạnh để chống lại đối phương, dao găm “Keng” một tiếng rơi xuống đất, nửa người Diệp Gia đều bị y ấn chặt xuống mặt đất.
“Tê……” Người nọ đã ngồi nửa người dậy, nhìn vết thương trên cánh tay phải của mình, áp lực lên người Diệp Gia càng mạnh hơn. Đau nhức cùng cơn sốt khiến Diệp Gia trước mắt tối sầm, ngã trên mặt đất.
Xong rồi! Trước khi ngất đi, Diệp Gia thầm nghĩ.
Thấy Diệp Gia té xỉu, người nọ mới buông tay, chậm rãi ngồi dậy, đem tóc rối dính trước mặt vén ra đằng sau, lộ ra khuôn mặt đáng sợ bị che kín gần hết bởi những vân đen.
“……” Nâng cánh tay lên nhìn miệng vết thương, vươn đầu lưỡi liếm phần thịt bị lật ra, dần dần, miệng vết thương bắt đầu nhỏ lại. Dùng tay đẩy Diệp Gia lui ra một chút, sờ vào da hắn một cách nghi hoặc, sau khi cảm thấy sự khác nhau giữa Diệp Gia và bản thân mình, liền cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Y đáng ra không tỉnh lại sớm như thế, nhưng sau nhiều năm nghỉ ngơi khôi phục lại sức lực vẫn là có thu hoạch, văn ấn* màu đen đã phản ứng lại với nồng độ dược vật* trong cơ thể y, trước mắt những lạc ấn* trên thân đã rút đi không ít, trên đùi và thân người đã mất hết, chính là còn rất nhiều…… Hơn nữa, vòng sắt trói y……
Giai Ngự vẫn đánh giá thấp y, nghĩ đến vòng sắt có thể hoàn toàn áp chế y, kết quả là y vẫn chiếm thế thượng phong, mấy năm nay, dược vật khắc chế năng lực của chính mình ở trong cơ thể đã giảm bớt rất nhiều, nhưng là ——
Người nọ dùng sức rút chiếc vòng trên cổ tay ra, thứ này nếu không bỏ được, y vĩnh viễn không có cách nào đạt được tự do chân chính.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chưa lâu lắm, Diệp Gia từ từ mở mí mắt, hắn cảm thấy mình ngày càng nóng hơn, thân thể có chút rùng mình. Hít hít mũi, đầu óc mơ màng choáng váng hoàn toàn không dễ chịu. Quái nhân kia đang ngồi dựa vào tường đá, không biết là chợp mắt hay đã ngủ sâu, Diệp Gia nghĩ muốn đứng dậy, liền giật giật các đốt ngón tay.
Nhưng hắn vừa động đậy, người nọ liền mở mắt, một đôi mắt sáng lấp lánh như mắt mèo. Thâm tâm Diệp Gia trầm xuống, hỏi: “Vì cái gì không giết ta!” Lấy thực lực của y, chính mình không có cơ hội sống.
“¥%……#&&#” Người nọ mở ra đôi môi.
Hắn mê mang chớp mắt, nghe không hiểu, Diệp Gia lắc lắc đầu, thì thầm: “Con m* nó, năm nay quá xui xẻo, không nói đến chuyện bị phân đến sở nghiên cứu tràn đầy những thằng dở hơi, phi thuyền bị nổ, rơi xuống nơi quỷ quái, rồi lại mới bị đuổi giết, rơi xuống nước, quái vật truy bắt……#¥%¥……&”
Nói xong, cổ họng lại phát khô, người bị sốt rất dễ lên cơn khát. Người nọ vẫn chăm chú nhìn Diệp Gia, vẻ mặt rất nghiêm túc, khuôn mặt nhìn nghiêng tựa hồ như đang cẩn thận lắng nghe.
“Chết tiệt, ngươi hiểu không? Đồ quái dị!” Diệp Gia tay chân vô lực, miệng vẫn không ngừng phun ra những lời thô tục.
Thời điểm Diệp Gia đang hăng hái mắng chửi, người nọ bỗng nhiên vọt đến trước mặt hắn, khiến Diệp Gia thiếu chút nữa là nghẹn nước miếng chết.
“Khụ khụ…… khụ……” Diệp Gia ấn vào cổ họng, nước mắt chảy xuống.
Hai bàn tay màu đen đưa đến trước mắt Diệp Gia, ngón tay vốn mảnh dẻ, lại tràn đầy hoa văn màu đen, nhìn qua, là đen như mực.
“Ngươi làm cái gì!” Diệp Gia vừa ngừng thở, mắt trợn trắng. Nếu vừa rồi không giết hắn, hắn coi như là được tha một mạng, còn sợ cái gì?!
Người nọ túm áo Diệp Gia, đem hắn kéo tới bên chân mình, sau đó hướng về phía hắn, giương cằm lên, ý tứ tựa hồ bảo Diệp Gia tiếp tục?
“Cái con m* nó, ngươi coi ta là thằng hề ah!” Diệp Gia giận muốn điên lên, quay ra ngậm miệng lại nằm ngay đơ trên mặt đất.
Người nọ hưng trí gõ tay lên mặt đất, bỗng nhiên đứng lên, Diệp Gia liếc mắt nhìn y, rồi nhắm mắt lại. Vài tiếng sột soạt vang lên, bên tai truyền đến một tiếng “khách”, là tiếng đồ sứ va chạm vào nhau.
Diệp Gia hí mắt nhìn ra, trông thấy một cái chén bằng đá nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay. Nói là cái chén là đã muốn coi trọng nó, rõ ràng chỉ là một hòn đá bị lõm xuống. Thu hút ánh mắt của Diệp Gia chính là bên trong có nước, nước?
Nơi này có nước?
Diệp Gia sau khi kinh hãi bắt đầu cẩn thận quan sát, đi tìm vài vòng, cuối cùng ở bên trái tảng đá nơi quái nhân dựa vào phát hiện một đoạn rãnh nhỏ, bên trong loáng thoáng có ánh sáng, hẳn là nước ngầm chảy ra từ vách đá.
“Tên quái dị này rốt cuộc đã ở trong này bao lâu? Nhìn ngươi như vậy có lẽ là ở rất lâu rồi đi……” Diệp Gia buồn bực, bị giam giữ như thế này, người quái dị kia nhất định là không đơn giản.
Diệp Gia để dòng nước tràn vào miệng hắn, hiện tại hắn chạy không thoát, thì sao không làm cho chính mình có điểm thoải mái hơn. Tùy tay đem chén đá ném đi, Diệp Gia xem thời gian, từ lúc gặp được quái nhân, bị y làm ngất đi, chính mình hôn mê nhiều nhất khoảng mười phút mà thôi
Quái nhân cúi người, hai ngón tay kẹp lấy chén đá thưởng thức ngắm nhìn, động tác rất phóng khoáng.
“Con m* nó.” Diệp Gia lại chửi nhỏ một câu, nhàm chán, đối phương nghe không hiểu lời nói của mình, mắng nửa ngày, giống như đánh vào bông vậy.
Diệp Gia bóp trán, ra không ít mồ hôi, ngay cả tóc hai bên trán đều ướt. Tính tình Diệp Gia vốn nóng nảy, nhưng tóc lại đặc biệt mềm mại, sau khi ướt thì mềm đi dán sát xuống mép tóc, giống với Diệp Hoa, đều là di truyền từ mẹ.
“Còn, muốn nữa không?” Thanh âm xa lạ, cũng không phải trầm thấp, nhưng ngữ điệu có chút kỳ quái, giống như không thuần thục, giống như nhiều năm chưa nói giờ mới lại mở miệng, hoặc là vừa mới học được?
Diệp Gia giật mình, xoay mặt sang nhìn người quái dị một cách chậm chạp, cứng ngắc, “Giọng vừa rồi, là của ngươi?”
Người quái dị nhếch môi, “Ha hả……”
Diệp Gia kinh hãi đứng thẳng người, không thể nào!
Người nọ xoay người lại đón lấy một cốc nước, đặt lên mặt đất, “Hà……” Uống……
Diệp Gia trừng mắt, miệng ngây ngốc há to, “Con m* nhà ngươi, bắt ta nói chuyện là vì cái này! M* nó tên tiểu nhân thâm độc!” Người trên hành tinh này thật đáng làm cho người ta ghen tị a, đúng vậy, phản ứng đầu tiên của Diệp Gia là đố kỵ, mạnh giống như vũ khí của con người còn chưa tính, đáng ra chỉ số thông minh phải thấp chứ, kết quả là học tập “Ngoại ngữ”, chỉ nghe liền có thể nói được?
Tên kia lui về vị trí của mình, chợt nghe đến tiếng chửi rủa của Diệp Gia, mới vừa tiếp xúc với loại ngôn ngữ này, hắn đối với từ ngữ thô tục từ miệng Diệp Gia phát ra nửa hiểu nửa không, nhưng biết rõ đấy chẳng phải lời lẽ hay ho, thế là một cước đạp lên bụng Diệp Gia, thiếu chút nữa khiến Diệp Gia phun nước chua ra.
“Hohh” Sau khi kêu lên, nghiêng mình nằm xuống, Diệp Gia lấy tay ôm bụng, thở nặng nề.
Trong miệng tên kia phun ra vài âm tiết không có ý nghĩa, bưng chén nước lên đổ vào miệng của mình. Y bị nhốt ở nơi này đã rất lâu, không có đồ ăn, chỉ có nước, vì sinh tồn, y tiến vào trạng thái hôn mê, nhưng tên kỳ quái này đã làm y tỉnh lại.
Khi mới gặp, còn tưởng là Giai Ngự đổi ý phái người tới giết y, thân thủ theo trực giác định bóp nát chân hắn, đáng tiếc y lại quên mất thể lực cùng khả năng hiện tại của chính mình, nhưng nhìn thấy hắn dễ dàng ngất đi khiến y giật mình, liền sờ lên người hắn, nhìn kỹ lại, căn bản không phải đồng tộc với y.
Bản thân nghĩ muốn, y sẽ không như vậy chết đi, vậy vừa lúc hôm nay khai trai*, ăn hắn luôn có lẽ sẽ khôi phục lại được một ít thể lực. Đáng tiếc, Diệp Gia vẫn không chết mà tỉnh lại.
Diệp Gia không còn hơi sức mà mắng chửi người, nam nhân cũng mất đi hứng thú, thế là quay sang đánh giá Diệp Gia, trong bóng đêm, con ngươi màu tím sáng lên lấp lánh, nhìn từ quần áo đến đầu tóc Diệp Gia, rồi đến vật tùy thân.
Nam nhân vươn tay phải, ngón tay giữa đặt trên cổ tay, thực chậm rãi, trên da thấm ra một giọt màu lam, y đang muốn tăng thêm sức mạnh, cả người lại giống như điện giật suy sụp ngã xuống, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, sau đó y gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ cổ tay bị trói buộc.
Nam nhân nhìn những móng tay nhọn của mình, cầm lấy dao găm nhắm thẳng vào Diệp Gia. Vẫn là không nên để ý đến thứ khác, ăn hắn trước, quấy rầy việc nghỉ ngơi của mình, lại là đồ ăn khó kiếm, thịt……
——————–
*Bật lửa đa năng:
*Dây mây: trong qt là “mạn đằng”. Mạn đằng còn gọi là hồ mạn đằng, Việt Nam gọi là cây lá ngón. Trong tục ngữ bên Trung Quốc, cây này còn được gọi là đoạn trường thảo (bạn nào hay đọc truyện cổ trang TQ chắc rất quen thuộc với tên này) ^^
*Kính nhìn đêm:
*Văn ấn, lạc ấn: đều là cách gọi khác của những hoa văn màu đen tràn đầy trên người Thanh Dịch.
*Dược vật: Thuốc
*Khai trai: tín đồ Phật giáo hoặc các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết thời kỳ ăn chay.
This entry was posted in Uncategorized. Bookmark the permalink.