|4|
Thanh Dịch thô bạo ôm Diệp Hoa đi đến bên cạnh lều bạt, Diệp Gia ôm cánh tay bị thương, đuổi theo nói: “Bỏ nó xuống!”
“Ngươi bằng cái gì yêu cầu ta buông tha hắn?” Thanh Dịch khinh thường nói.
Thấy y dùng tay cắt đai lưng của Diệp Hoa, Diệp Gia cảm thấy bất an, dùng bả vai đập mạnh vào Thanh Dịch, tuy rằng không thể làm y bị thương, nhưng ít ra cũng làm cho Thanh Dịch dừng tay nhìn về phía mình.
“Ngươi sẽ làm gì với Diệp Hoa?” Diệp Gia tức giận nói.
“Đẻ trứng……” Thanh Dịch lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Người đang đứng đối diện với y chắc chắn không biết cách thức sinh sản của bọn họ, chỉ cần có một vật chứa thích hợp là đủ, đâm vào, bắn tinh, chưa đầy bốn tháng là có thể đẻ trứng, rồi mới ──
Khuôn miệng tươi cười của Thanh Dịch càng rộng ra, đến lúc đó tốt nhất là có thể tìm được một cái hồ, trước một tháng thì vứt vào đó những thi thể động vật để chúng lên men sẽ có lợi cho việc phá vỏ, rồi “Nó” sẽ nuốt vào cơ thể mẹ, sau khi ăn thịt của sinh vật bậc cao nó bắt đầu lột xác, rất nhanh sẽ thay đổi thành thể trưởng thành.
Không nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Thanh Dịch, Diệp Gia mờ mịt choáng váng, đẻ trứng, đẻ trứng là ý gì? Đẻ…… Sẽ không phải giống như mình suy nghĩ đi……
Máu nóng dâng lên, Diệp Gia đỏ mặt, chỉ vào Thanh Dịch quát: “Cách xa em trai ta một chút…… Cút ngay!”
Diệp Gia vội vàng túm lấy tay Diệp Hoa, muốn đưa nó tránh xa khỏi Thanh Dịch. Em trai là người hắn chăm sóc từ nhỏ đến lớn, sao có thể bị một quái vật……
Thấy Thanh Dịch bất động, Diệp Gia phẫn nộ, sự đau đớn của thân thể cùng với việc sợ hãi năng lực của Thanh Dịch cũng không thể cản trở hắn, Diệp Gia bắt đầu không ngừng đánh, dùng khuỷu tay, đá nghiêng, đấm thẳng, tấn công liên tiếp vào Thanh Dịch, Thanh Dịch cũng không né tránh, thái độ giống như coi thường kẻ dưới, y căn bản không đem những cú đánh của Diệp Gia để vào mắt.
Hàm dưới bị Diệp Gia đấm đến cú thứ bảy, giữa hai chân cũng bị Diệp Gia đá trúng mấy lần, giống như bị muỗi đốt, tuy rằng chẳng sao nhưng lại ảnh hưởng đến tâm trạng của y. Thanh Dịch đưa tay ra, đẩy Diệp Gia lui ra cả mét, rồi mới đưa chân đảo qua mắt cá chân của hắn, làm cho Diệp Gia té ngã xuống đất.
Diệp Gia nhất thời không đứng dậy được, cố cựa quậy cổ chân bị đá, ánh mắt sắc như dao, gắt gao dính trên người Thanh Dịch.
Thanh Dịch cũng đáp lại bằng ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng vào Diệp Gia. “Lửa nóng” trong mắt Diệp Gia tựa hồ cũng nhen lửa lên trong lòng Thanh Dịch, cổ họng y mấp máy, bụng dưới có chút khác thường, thời gian cùng phong ấn đã nuốt quá nhiều tinh lực của y, hiện tại đã dần dần hồi phục lại, tâm trạng phấn chấn lên cũng kéo theo ***. Thật hiếm có, y có ham muốn được ***, không chỉ là đẻ trứng.
Diệp Gia nhào vào ôm lấy Diệp Hoa, Thanh Dịch thật lâu không có động tĩnh gì, hắn ngẩng đầu liền thấy, Thanh Dịch đang chăm chú nhìn hắn.
“Nếu như vậy, ngươi liền thay thế đi……” Thanh Dịch chỉ vào Diệp Gia. Chờ sinh trứng xong, lại lột da, vậy sẽ không lãng phí, tin rằng khi đó y cũng đã nghĩ ra phương thức hoàn mỹ nhất.
Diệp Gia đần người, sau khi phẫn nộ lại là vô lực…… “Ngươi đã đồng ý buông tha chúng ta”, những từ ngữ yếu ớt trong lời nói xoay xoay trong đầu một giây rồi tan biến, bởi vì hắn sớm đã biết, khả năng này cực kỳ nhỏ, chính là hắn vẫn không muốn từ bỏ, từ bỏ mạng sống của cả hai người.
Thanh Dịch dùng một chân xoải bước vào giữa hai chân Diệp Gia, chậm rãi xoay người, môi gần như dán lên hai má Diệp Gia, “Đến, ngoan ngoãn nào……”
“…… Ngoan con m* ngươi ý!” Diệp Gia nổi giận, quát lớn, nâng bên chân còn lành lặn lên đá vào cẳng chân Thanh Dịch.
Tiếng đế giày va vào xương khô khốc, tưởng như sống lưng y nhũn xuống, nhưng Thanh Dịch không hề thấy đau, y ngồi xổm xuống đem đầu gối đặt lên đùi Diệp Gia, ác ý nói: “Bằng không, ta dùng Diệp Hoa vậy, đúng rồi, hắn gọi là Diệp Hoa đi……”
Lửa giận của Diệp Gia bốc lên đến đỉnh điểm, rồi lại lặng lẽ tắt đi, giống như bỗng nhiên mất hết tất cả sức lực, thân trên buông lỏng, cánh tay thõng xuống, không hề phản kháng.
Thanh Dịch khéo léo cởi bỏ nút áo của hắn, đầu ngón tay lướt qua ngực, thân thể rất được, độ ấm tuyệt vời, Thanh Dịch trầm mê đem mặt dán lên, tuy rằng cơ thể bọn họ đầy sức mạnh, nhưng thân hình lại mảnh khảnh, Diệp Gia không giống vậy, các khối cơ bao trùm lên một khung xương cân đối, không quá béo cũng không quá gầy……
Bị đụng chạm khiến Diệp Gia nổi hết cả da gà, cho dù người trước mặt có xinh đẹp như thế nào, cũng là một nam nhân, thế nên hành động thân thiết này thật khiến cho người ta ghê tởm.
Thanh Dịch vươn đầu lưỡi, di chuyển trên xương quai xanh của Diệp Gia, móng tay của y, không ngừng dài ra, rút ngắn lại…… Thanh Dịch tranh thủ thời gian y vẫn còn có thể khống chế cảm xúc, bắt đầu tháo dây lưng của Diệp Gia ra.
“Từ từ……” Diệp Gia nhớ tới một chuyện, “Đừng làm ở đây!” Diệp Hoa vẫn ở bên cạnh.
Tay Thanh Dịch vẫn tiếp tục, Diệp Gia túm chặt quần lót không chịu nhượng bộ, “Vào lều, vào lều……”
Thanh Dịch vốn chẳng ngại, nhưng thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này của Diệp Gia cũng không thành vấn đề, thế là đứng lên dựng lại cái lều rách rưới một cách qua quýt, rồi đem Diệp Gia tha vào.
Diệp Gia căng thẳng rụt người lại, tuy rằng lờ mờ đem sự đẻ trứng cùng sinh sản liên tưởng đến nhau, nhưng cụ thể như thế nào hắn lại chẳng biết được tý gì cả. Hai hàm va vào nhau khanh khách, các đường gân trên tay cũng nổi rõ, mặt mày xanh mét……
Khi Thanh Dịch tách ra hai chân Diệp Gia, bên môi Diệp Gia đã tràn ra tơ máu, hắn cắn chặt niêm mạc phía trong khoang miệng mình, nếu chỉ có một mình, hắn thà chiến đấu đến cùng hoặc tự sát cũng không nguyện ý chịu nhục như vậy, nhưng Diệp Hoa thì phải làm thế nào?! Tâm tư Diệp Gia còn lạnh hơn so với nhiệt độ cơ thể của Thanh Dịch.
Thân thể Thanh Dịch giống như rắn vậy.
Thân thể Diệp Gia không tự chủ được mà rùng mình.
Giống như có khối băng đặt trên đùi mình, rồi trượt tới hậu huyệt, ánh mắt Diệp Gia đăm đăm, không dám nhìn tới, cũng không thể suy nghĩ, đến tột cùng đấy là cái gì…… Thẳng cho đến khi vật to lớn đó tách khe mông ra, chọc thẳng vào hậu huyệt sít chặt.
“!” Thanh âm nghẹn ở cổ họng, thân thể Diệp Gia theo phản xạ càng rút lại, cũng càng đau! Dị vật tựa hồ đem hắn xé rách ra, chia làm hai nửa. Mùi máu theo gió bay tới mũi Thanh Dịch, y hít nhẹ vài cái, dùng tay chạm vào chỗ hai người mập hợp.
Chất lỏng màu đỏ……
Mùi máu khiến y bị kích thích, Thanh Dịch ưỡn thẳng thắt lưng, đem toàn bộ phân thân đi vào trong cơ thể Diệp Gia.
“……” Môi Diệp Gia run rẩy, hạ thể dường như không thuộc về chính mình, chỉ còn lại cảm giác đau đớn đang tra tấn hắn, giống như lấy dao cắt đi một miếng thịt của hắn, đau đến mức tứ chi đều thõng xuống.
Thanh Dịch nheo mắt lại, hưởng thụ việc bắt lấy thắt lưng Diệp Gia ép cơ thể xuống, làm cho hai người càng thêm thân mật. Thú tính mãnh liệt điều khiển, Thanh Dịch rên nhẹ một tiếng, dùng tay giữ chặt đầu vai Diệp Gia cố định cơ thể hắn, bắt đầu ra vào một cách tàn nhẫn.
Rút ra rồi chọc vào, tràng ruột không chịu nổi bị kéo ra rồi lại bị đưa vào. Thân thể Thanh Dịch cấu tạo khác với người thường, hạ thể có móc câu đặc thù, trong khi *** có thể phòng ngừa đối phương tách ra.
Diệp Gia nhắm mắt lại, không để nước mắt chảy ra. Đẻ trứng, nguyên lai là như thế……
Ngón tay bám chặt trên mặt đất, Diệp Gia chỉ cầu cho bản thân rơi vào hôn mê, như vậy sẽ không bị sỉ nhục đến thế.
Thanh Dịch thẳng lưng, hạ thân chôn ở trong huyệt của Diệp Gia cảm nhận từng trận run rẩy của hắn. Nếu là con người, tính khí bị ép chặt thì phải rất đau đớn, nhưng lực ép này đối với Thanh Dịch mà nói thì khiến y cực kỳ hưởng thụ, phối hợp với việc ra vào cùng độ ấm bên trong, khoái cảm như những đợt sóng va vào lòng y.
Thanh Dịch lúc đầu vốn là ngẫu nhiên đòi hỏi giờ trở nên lưu luyến. Giao phối dường như cũng không đơn giản chỉ là lãng phí thời gian. Chuyện tình vui sướng như thế, hơn cả khoái cảm sau khi giết người, không kém chút nào.
Trước ngực Diệp Gia được tô điểm bằng hai quả anh đào đỏ, Thanh Dịch nửa vô tình nửa tò mò sờ vào một quả. Đầu vú bị chạm vào lập tức đứng thẳng lên. Thanh Dịch nhẹ nhàng vân vê, sự kích thích từ đầu ngón tay lạnh lẽo khiến hô hấp của Diệp Gia trở nên hỗn loạn.
Diệp Gia kiên quyết không chịu mở mắt, nhưng Thanh Dịch bị *** lấn át khiến y nổi lên hứng thú với đôi mắt màu đen của hắn.
Đầu lưỡi liếm lên mí mắt của Diệp Gia, Thanh Dịch đánh thật mạnh vào sâu trong, “Mở mắt ra, ngươi nếu nghe lời…… Ta có thể tha ngươi, không lột da ngươi xuống……” Có thể bỏ qua yêu thích của chính mình một chút để làm phần thưởng cho hắn, trước khi y chán ghét.
Lột da…… Móng tay Diệp Gia bấu chặt trên mặt đất đến mức nứt ra.
“Nhanh lên……” Thanh Dịch ra lệnh.
“……” Diệp Gia không nói gì.
Tay Thanh Dịch dùng sức véo đùi của Diệp Gia, nhưng hắn cũng không có phản ứng. Thanh Dịch trong lòng hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, “Diệp Hoa……”
Diệp Gia đột nhiên trợn mắt, đôi mắt màu đen tựa như khoáng thạch đẹp nhất phát sáng của hành tinh Lạc Già.
Thanh Dịch đạt được mục đích, đầu lưỡi lướt qua mi mắt phía dưới, “Rất được……”
Tàn nhẫn là bản tính của y, nhưng tiếp xúc thân thể làm cho y có chút không muốn, nếu cứ như vậy phá hỏng, có phải đáng tiếc hay không……
Đầu lưỡi ướt át lướt trên mặt mình, Diệp Gia như muốn nôn mửa. Tuy rằng vẻ tuấn mỹ của Thanh Dịch so với người nhân bản ở hệ ngân hà còn mê người hơn, chính là Diệp Gia lại không muốn nhìn y, hắn sợ chính mình không nhịn được mà phản kháng.
Hậu huyệt đau đớn đã dần dần tê dại, dường như từ eo đổ xuống đã không tồn tại, chỉ có những đầu ngón tay bấu chặt trên mặt đất là còn cảm thấy đau, ánh mắt Diệp Gia trống rỗng, không cho phép bản thân nghĩ nhiều. Muốn sống…… Đúng vậy, không cam lòng cứ như vậy chật vật chết đi.
Diện mạo của Diệp Gia tuy rằng không kém, nhưng so với người Lạc Già thì còn dưới mức bình thường, bất quá dù có xinh đẹp hơn nữa thì nhìn nhiều cũng thành chán, hắn thắng ở điểm đặc biệt, màu sắc của da thịt, màu mắt khác thường, còn có tình cảm, hắn có nhiệt huyết mà người Lạc Già không có.
Giữ chặt khuôn mặt của Diệp Gia, hạ thân mạnh mẽ tiếng sâu vào tràng ruột ướt mềm, dính dớp, Thanh Dịch cuối cùng cũng xuất ra lần đầu tiên, nhưng y vẫn chưa thỏa mãn, tính khí còn trong hậu huyệt lập tức lại cương lên, đầu móc trên tính khí không cho phép người đang *** rời đi. Đang trong tư thế tiến vào y liền lật người Diệp Gia lại, khiến cho mông hắn nhấc cao lên, tiếp tục ra vào.
Phần ngoài của cúc huyệt đã bị chà đạp thành màu đỏ thẫm, mặt trên còn dính máu. Diệp Gia đờ đẫn tùy ý Thanh Dịch bài bố, môi dưới bị cắn ra vô số vết máu.
Thanh Dịch vuốt ve lưng Diệp Gia, phía trên là lớp cơ thịt mỏng, làm cho người khác ảo tưởng rất nhiều.
Ah…… Thanh Dịch tăng tốc độ ra vào, khiến chính mình lại phun ra thêm lần nữa……
Tinh dịch của Thanh Dịch cũng hơi lạnh, Diệp Gia biết y bắn tinh…… Thanh Dịch buông thắt lưng Diệp Gia, để Diệp Gia nằm trên mặt đất, rút ra phân thân tràn đầy chất dịch trắng đỏ, Thanh Dịch nhăn mày.
Thân mình Diệp Gia ướt đẫm mồ hôi, Thanh Dịch ôm hắn ra ngoài. Diệp Hoa vẫn đang trong giấc ngủ sâu, hồn nhiên không biết anh trai của mình vừa gặp chuyện bất hạnh gì.
Thần trí của Diệp Gia thanh tỉnh, nhưng thân thể lại không duy trì được, người hắn mềm như bún tùy ý Thanh Dịch ôm. Thanh Dịch ôm hắn nhảy lên vách đá, sau khi quan sát xung quanh, bắt đầu mang Diệp Gia chạy như bay.
“Diệp Hoa……” Diệp Gia khô khốc nói, tuy rằng Thanh Dịch không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng để lại Diệp Hoa một mình, cũng giống như gặp nguy hiểm, Diệp Hoa không thể rời xa người hắn.
Thanh Dịch vốn không cần quan tâm, nhưng thấy vẻ mặt kiêu ngạo lúc đầu của Diệp Gia đã thu lại gần như không còn nữa, chỉ còn lại suy yếu cùng cầu xin, hơn nữa sau khi phát tiết tâm tình y liền sảng khoái, liền xoay người quay lại, đổi thành mỗi bên ôm một người.
Thanh Dịch hướng mục tiêu đi tới, sức nặng trên tay đã không thể ảnh hưởng tới tốc độ của y.
Nơi Thanh Dịch muốn tới là một con sông. Đặt Diệp Gia vào trong nước, cũng không sợ hắn bị chìm, Thanh Dịch sau khi đem Diệp Hoa đặt lên bãi cỏ, chính mình cũng nhảy vào.
Hít thở vào, răng nanh Diệp Gia khẽ va vào nhau, phát ra tiếng khanh khách rất nhỏ. Nước lạnh thấu xương, cùng với miệng vết thương trên người hắn, khiến da đầu hắn lập tức run lên, cánh tay đang đập nước cũng cứng còng bất động.
Khi Diệp Gia bắt đầu chìm xuống, Thanh Dịch lao tới ôm lấy thắt lưng hắn, đem hắn lên bờ. Bọt nước chảy dọc theo mặt Thanh Dịch, nửa bên mặt sáng bóng lên như hoa sen mới nở thật lóa mắt, tóc ướt sũng dính trên đầu vai, bọt nước dưới ánh nắng phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Diệp Gia bám vào tảng đá bên bờ sông, ánh mắt không rời Diệp Hoa.
Thanh Dịch chậm rãi lặn xuống, cả người rơi vào trong nước, rồi lại bất chợt nổi lên. Bọt nước trên mặt sông văng lên, có một ít bắn tung tóe lên mặt Diệp Gia.
Diệp Gia vì tránh bị đông chết ở trong nước, bắt đầu đi lên bờ.
Thanh Dịch không ngăn cản, chỉ là khi Diệp Gia nhoài người lên bãi cỏ thì y cũng rời khỏi mặt nước. Thân thể đã tắm rửa sạch sẽ, Thanh Dịch xé một mảnh vạt áo ra, dùng mảnh vải buộc tóc lại.
Diệp Gia lẳng lặng hô hấp, tay để lên người Diệp Hoa.
Thanh Dịch ngồi xổm xuống, nâng mặt Diệp Gia lên, chỉ thấy môi hắn tím ngắt, mặt mày xanh mét, có vẻ lạnh run, mấy vết thương nhỏ trên người cũng trắng bệch, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Thanh Dịch sờ vào phần eo của mình, mới nhớ ra đai lưng thường đeo trên người giống tộc nhân đã không còn trên người mình, tất nhiên là sẽ không có dược.
Thanh Dịch dùng dây lưng của Diệp Gia trói tay hắn lại, đem hắn cùng Diệp Hoa đặt cùng một chỗ, rồi mới đi ra xa.
Diệp Gia ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào phương hướng y vừa đi, hoạt động cổ tay, tuy rằng không biết y chạy đi đâu làm cái gì, nhưng đây có lẽ là cơ hội sống duy nhất.
Diệp Gia dựa vào ý chí giật giật cổ tay.
Dây da rắn chắc đã bị Thanh Dịch buộc thật sự chặt, thít sâu vào thịt, Diệp Gia hít sâu, các đốt ngón tay co lại đột nhiên kéo căng ra, cuối cùng cổ tay hằn máu của hắn cũng được tự do.
Diệp Gia nâng Diệp Hoa dậy, để Diệp Hoa tựa đầu vào vai mình, kéo hắn đứng lên…… Chưa đi được mấy bước, bỗng dưng cẳng chân Diệp Gia tê rần, khiến Diệp Hoa cùng hắn ngã nhào xuống đất, một viên đá từ xa đánh vào đùi hắn.
Một tay Thanh Dịch kéo cái lều bạt đã được gói lại, một tay ôm củi khô, khóe miệng tươi cười, nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười, “Nhanh như vậy liền sống lại? Xem ra, dường như không cần nhóm lửa?!”
Thanh Dịch buông lỏng tay, để củi khô rơi đầy lên mặt đất.
Diệp Gia ôm em trai ngồi dưới đất, thuận tay nắm lấy hòn đá trên mặt đất trở tay ném đi, Thanh Dịch hơi nghiêng đầu, dễ dàng tránh được.
Nhìn đến động tác Diệp Gia ném đá, hắn đã không còn nhiều sức lực, Thanh Dịch mặc dù muốn hắn bị đông lạnh để cảnh cáo, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc, mở lều bạt được gói lại ra, dùng mũi chân đá Diệp Gia, Thanh Dịch nói: “Đứng lên nhóm lửa! Nếu như ngươi không muốn chết như lời nói.”
Diệp Gia mặc dù hơi chột dạ do bị bắt được, nhưng điểm này không bằng cảm xúc đang phẫn nộ mạnh mẽ của hắn, Thanh Dịch dường như không biết chính mình vừa rồi làm ra nhiều chuyện rất đáng hận, lại thản nhiên ra lệnh như thường. Diệp Gia tự cấu vào đùi mình mới có thể khắc chế lại sự kích động, ***g ngực phập phồng kịch liệt, sau đó hắn giận dữ đứng dậy, ngay cả những đau đớn từ nơi riêng tư phía sau cũng đều bất chấp.
Nhặt đống củi lên, sờ soạng trong túi quần áo, Diệp Gia lấy ra một cái bật lửa, bật lửa có lớp vỏ ngoài là kim loại khá dày, để phòng tránh tình huống rơi vào nước khiến nó không thể sử dụng được.
Thanh Dịch ngồi bên đống lửa, cũng không hong khô quần áo của chính mình, mà lặng im.
Có lửa, khiến hắn cảm thấy như những mạch máu trên người sắp vỡ hết ra vì lạnh. Áo khoác của chính mình tuy được làm từ sợi có gien cải tạo, chịu nóng chịu lạnh, nhưng toàn bộ quần áo trong của hắn đều bị ướp nhẹp vì nước sông, một chút tác dụng cũng không có. Hắt xì một cái, Diệp Gia run run cởi quần áo dính nước trên người mình ra, bắt đầu hong.
Tay chân bị đông lạnh bắt đầu ấm lại, Diệp Gia lấy gói thuốc luôn mang bên người ra, dùng thuốc phun lên vết thương, chất lỏng dính dính phủ hết bề mặt miệng vết thương. Có những vết thương do nhánh cây xước qua khi đuổi theo, lại có những vết được tạo ra khi cùng Thanh Dịch vật lộn trên nền đất đá, đều lộ ra ở trên gáy chỗ quần áo không thể che kín.
Thanh Dịch ngồi bất động đối diện với Diệp Gia, Diệp Gia cũng không thèm nhìn y, khập khiễng đi lấy nước, cầm lấy ấm nước từ trong lều bạt, đem ấm nước đặt ở nơi có thể đun sôi. Uống hết một bình nước ấm, Diệp Gia mới cảm thấy bớt co ro hơn, thế là lại đun nửa ấm nước để lau mặt cho Diệp Hoa.
Thanh Dịch thấy Diệp Gia chăm sóc Diệp Hoa một cách cẩn thận và chu đáo, không khỏi hỏi: “Vì cái gì đối với hắn tốt như thế?”
Diệp Gia không muốn trả lời, nhưng lại sợ Thanh Dịch trở mặt, đành phải nói: “Hắn là em trai của ta……”
Em trai, Thanh Dịch biết, nhưng đáng giá sao? Anh em chẳng qua chỉ có gien giống nhau mà thôi. Trên hành tinh Lạc Già, mỗi người đều là một cá nhân độc lập, từ ngày bắt đầu được sinh ra, đã định trước là đi trên con đường của một kẻ mạnh cô đơn.
Thanh Dịch nhìn kỹ Diệp Gia, khuôn mặt cương nghị dù có vẻ tang thương và mỏi mệt, nhưng đối với Diệp Hoa, vẫn một lòng không có ý định bỏ rơi hắn.
“Tốt lắm!” Thanh Dịch gật đầu, trứng được hắn sinh ra, quả là một lựa chọn không tồi. Còn về chất dinh dưỡng, Thanh Dịch đảo mắt, Diệp Hoa đang hôn mê là một lựa chọn tốt. Còn về việc lột da, ham muốn này sau khi y cùng với Diệp Gia *** đã muốn giảm bớt, có thể chờ sau khi đã chán hắn thì tính sau.
Diệp Gia không để ý tới những lời lầm bầm của Thanh Dịch, mà cũng chẳng có lòng mà để ý, cơ thể đau đến mức không nói lên lời, hậu huyệt co rút đau nhức, Diệp Hoa lại không biết bao giờ mới tỉnh lại.
Tiếp theo, hai người đều không mở miệng. Cho đến khi đống lửa bị dập tắt, Diệp Gia lại mặc quần áo đã hong khô vào. Khi Thanh Dịch đứng lên, Diệp Gia liền thăm dò: “Đi đâu?”
“Vào sơn động.” Thanh Dịch nói.
Sơn động? Diệp Gia hơi loạng choạng ôm lấy Diệp Hoa, Thanh Dịch vươn tay, “Đưa ta.”
Diệp Gia trầm mặc.
Thanh Dịch hừ nói: “Có phải chia ly đâu?”
“……” Diệp Gia bước từng bước một, dường như thân thể thực sự đã không có cách nào chịu đựng được sức nặng của một người.Vì sợ làm ngã Diệp Hoa, cũng không muốn chống đối một cách mù quáng, Diệp Gia liền đưa Diệp Hoa cho Thanh Dịch.
Thời điểm Thanh Dịch quay lại lấy mấy thứ, liền tìm được một hang động khá tốt.
Đó là một hang núi rất bí mật, vị trí cũng không trắc trở, bên ngoài bao trùm đầy cỏ dại cùng dây leo, sau khi Thanh Dịch xem xét, phát hiện ra nó rất rộng, hơn nữa nó còn thông với một hang động khác.
Mỗi bước đi của Diệp Gia, quần liền ma xát vào hậu huyệt bị sưng khiến chỗ đó càng thêm đau đớn, nhưng hắn vẫn lết chân, không hé răng đi theo sau Thanh Dịch……
Thanh Dịch không thể hiểu được sự thống khổ của hắn, dù sao y chưa từng bị đau đớn như vậy. Tất nhiên cũng không phải nói Thanh Dịch chưa bao giờ bị thương, ngược lại, bởi vì thân thể khỏe mạnh nên y cũng không để ý đến việc bị thương, khả năng chịu đau rất mạnh mẽ khiến y đối với việc bị thương không hề cố kỵ.
Dọc theo đường đi, Thanh Dịch vẫn chưa quay đầu lại, y biết Diệp Gia sẽ không chạy trốn, Diệp Gia coi trọng Diệp Hoa hơn chính bản thân mình. Diệp Gia vẫn nhìn theo bóng dáng của Diệp Hoa, ánh mắt chưa rời đi bất cứ một giây nào.
Gỡ xuống cây cỏ khô ở cửa hang, Thanh Dịch khom người đi vào, Diệp Gia theo sau chui vào. Bên trong rất tối, chỉ có thể dựa vào ánh sáng xuyên qua khe hở lúc bọn họ tiến vào.
Thanh Dịch đặt Diệp Hoa xuống, kéo mấy thứ xuống che lấp cửa hang.
Bụi bặm làm Diệp Gia ho khù khụ, mặt hơi hồng lên, da thịt màu mật ong lại hiện ra màu sắc khỏe mạnh. Diệp Gia che miệng và mũi lại, quay người đi, một lúc sau mới bình ổn lại.
Thanh Dịch chọn một chỗ bằng phẳng trên mặt đất ngồi xuống, hai tay bắt lại, ngón tay đan vào nhau, vẻ mặt thoải mái. Dường như đây không phải một hang động đơn sơ mà là nơi có người sống.
Diệp Gia nâng Diệp Hoa dậy, kiểm tra đầu cùng chân tay của hắn, xác nhận rằng không có vết thương nào mới buông hắn xuống.
Diệp Gia cũng mệt chết đi, hắn ngồi xuống bên thân Diệp Hoa, đặt nhẹ mông xuống cố gắng làm cho khe mông cách xa mặt đất, nhìn Thanh Dịch vừa chợp mắt, những móng tay bị gãy lại bắt đầu đau, bản tính luôn luôn thiếu thận trọng khiến chính mình khổ không nói nổi, hắn không thể nhịn được nữa nhưng đây không phải là thời điểm hắn nên chống đối.
Diệp Gia đặt tay lên bụng dưới, không thể tưởng tượng được làm thế nào mà đẻ trứng? Bụng chợt co thắt, áp lực tinh thần quá lớn cuối cùng khiến cho thân thể không chịu nổi.
Thanh Dịch đang tính toán thời gian văn ấn biến mất, tuy xiềng xích đã được gỡ bỏ, nhưng dược vật tích lũy trong cơ thể từ năm này qua năm khác muốn hoàn toàn loại bỏ thì cần thời gian. Không cần nhìn, dựa vào thính lực Thanh Dịch có thể phán đoán qua Diệp Gia có hay không làm chuyện gì mờ ám, hoặc hắn đang làm cái gì.
Trong không gian yên tĩnh có thể nghe thấy cả hơi thở, ban ngày ngắn ngủi rất nhanh sẽ trôi qua. Trời tối một cách nhanh chóng.
Diệp Gia nghĩ tới nghĩ lui, thân thể hắn thì kháng nghị muốn nghỉ ngơi, tinh thần lại cực kỳ căng thẳng.
Sàn sạt……
Sàn sạt…… Sàn……
Diệp Gia nhìn ra bên ngoài, tiếng gió rít rất mạnh, cũng may có hang động che chắn.
Diệp Gia lo lắng nên đi ra ngoài hang kiếm một ít cành khô, bởi vì nhiệt độ ban đêm sẽ giảm xuống, Thanh Dịch đã đứng lên đi đi lại lại, hành động của Thanh Dịch cũng làm cho Diệp Gia căng thẳng nhìn quanh bốn phía. Hang động tối tăm, Diệp Gia tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Thanh Dịch đi tới cửa hang, khẽ nói một tiếng, “Là bẫy……”
Diệp Gia còn chưa hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn không phát hiện được cái gì, nhưng lời nói của Thanh Dịch làm cho hắn đi tới mép cửa hang.
“Đừng chạm vào!” Thanh Dịch bắt lấy cổ tay Diệp Gia.
Cửa hang được bao trùm bởi một lớp màng dính màu bạc, giống như nước đường nhỏ giọt tí tách.
Tuy rằng không để Diệp Gia chạm vào, Thanh Dịch lại vươn tay mình ra để kiểm tra nó. Ngay lúc đầu ngón tay chạm vào liền phát ra âm thanh bị bỏng, làn da giống như bị axit sunfuric ăn mòn, Diệp Gia may mắn sờ lên cổ tay, nếu Thanh Dịch không ngăn hắn……
Diệp Gia sẽ không ngốc đến mức nghĩ thứ này là tự nhiên xuất hiện, hắn lập tức nhấc Diệp Hoa lên, đi đến bên người Thanh Dịch. Hành động tìm kiếm sự che chở này làm cho khóe miệng Thanh Dịch khẽ giương lên.
Thanh Dịch dùng tay phải vồ mạnh về phía cửa động, nhưng vừa mới xé ra tạo thành một lỗ hổng, chất nhầy mềm màu bạc này lại lập tức chảy xuống, lấp đầy chỗ hổng.
Diệp Gia ngửi thấy mùi tanh, tưởng là từ tay Thanh Dịch truyền ra. Nhưng ngay sau đó, Diệp Gia phát hiện không phải, bởi vì khi miệng vết thương trên tay Thanh Dịch biến mất, mùi không nhạt đi, ngược lại còn càng ngày càng nồng hơn.
“Đã tới……” Thanh Dịch khởi động cổ, thanh âm có chút khàn khàn.
Diệp Gia còn chưa suy nghĩ được gì, liền thấy từ sâu trong hang động, một loại sinh vật kỳ dị đi ra.
Thoạt nhìn, là con người, không, là đồng tộc của Thanh Dịch? Nhìn thêm lần nữa, không đúng, căn bản là động vật……
Trên người không có thứ gì che đậy, nửa phần trên có bề ngoài của một người xinh đẹp, mái tóc dài màu xanh biển, đôi mắt tròn, từ phần eo đổ xuống lại là những cái chân vặn vẹo như bạch tuộc. Diệp Gia trợn tròn mắt vì sốc, đây là cái quái gì thế?
Lũ quái vật di chuyển tới gần, trong bóng đêm tầm nhìn hạn chế, có thể thấy còn hơn mười con nữa. Cho đến khi cách ba người khoảng mười mét, chúng liền dừng lại.
“¥……¥&……%*……” Con quái vật dẫn đầu mở miệng ra, giống như đang nói. Là sinh vật có trí tuệ, không phải động vật.
Thanh Dịch nói: “……&%……&%*%……&……”
Diệp Gia ngạc nhiên nhìn về phía Thanh Dịch, Thanh Dịch đang cùng bọn chúng nói chuyện với nhau? Hay là bọn họ quen biết? Chắc là không, trong chớp mắt khi bọn quái vật xuất hiện, rõ ràng trên mặt Thanh Dịch cũng là biểu hiện kinh ngạc.
Chờ Thanh Dịch nói xong, con quái vật cầm đầu vươn cánh tay dài mảnh ra, chỉ vào Thanh Dịch, lại chỉ chỉ vào Diệp Gia, tiếp tục phun ra lời nói.
Thanh Dịch cười lạnh một tiếng, lại phun ra một câu. Câu nói rất ngắn, nhưng chắc không phải lời lẽ hay ho gì.
Bởi vì ngoại trừ con quái vật cầm đầu đang nói chuyện với Thanh Dịch, các con quái vật khác đằng sau đều xôn xao, xúc tu khua trên mặt đất, trong miệng cũng phát ra âm thanh la hét, giống như muốn xông lên, nhưng con đi đầu giống như thủ lĩnh quái vật đã cao giọng nói cái gì đó, làm cho các con quái vật phía sau bình tĩnh lại.
Nó nhếch môi, “……&……%&*&……” rồi vẫy tay đối với Thanh Dịch, mỉm cười.
Mỉm cười…… Đúng vậy! Diệp Gia mở lớn miệng “A”, không rõ rốt cuộc mọi chuyện như thế nào.
Thủ lĩnh quái vật mấp máy chi dưới, di chuyển tới chỗ bọn họ, Diệp Gia nghẹn thở, mùi tanh hôi đậm đặc, bốc ra từ những cái chân bạch tuộc, kéo theo chất nhầy trong suốt trên đường đi.
Thanh Dịch bỗng dưng nở nụ cười, Diệp Gia giật mình ôm chặt Diệp Hoa.
Thủ lĩnh quái vật rơi vào sửng sốt, tăng tốc độ lên, cánh tay mềm mại mảnh khảnh đặt lên vai Thanh Dịch. Đôi mắt cong lên, khóe miệng giương cao, khuôn mặt trắng bệch diễm lệ tràn ngập dụ dỗ.
Diệp Gia suýt chút nữa là nghẹn nước miếng. Đây sẽ không phải là quyến rũ Thanh Dịch chứ?!
Quái vật giống như thẹn thùng rũ mắt xuống, rồi lấy ngón tay nâng mặt Thanh Dịch lên, chính mình tiến gần tới. Ngay khi thân thể hai bên chạm vào nhau, Diệp Gia thấy rõ ràng, cánh tay Thanh Dịch xỏ xuyên qua bụng nó.
“A!” tiếng kêu thảm thiết này vốn không phân biệt ngôn ngữ. Diệp Gia nghe tất nhiên hiểu.
Chất lỏng màu trắng bạc từ người quái vật nhỏ xuống, mặt đất bị cháy phát ra tiếng xèo xèo, Diệp Gia cuối cùng cũng hiểu được chất lỏng ở cửa động là cái gì.
“A…… A……” Tay trái của quái vật ấn lên tay phải của Thanh Dịch, giống như muốn đem tay y rút ra khỏi cơ thể mình, tay phải bóp lại hướng tới cổ Thanh Dịch.
Xương cổ là điểm trí mạng của Thanh Dịch, hành động của quái vật ngược lại đã chọc giận Thanh Dịch, con ngươi y co lại, tay phải càng thêm dùng sức khuấy loạn trong bụng quái vật, muốn bụng nó nát ra.
Tai nạn tới bất thình lình, các quái vật phía sau bị rơi vào kinh hãi đã khôi phục lại, hướng Thanh Dịch đánh tới. Nhưng thủ lĩnh quái vật kêu thật bi thương khiến chúng không dám làm bừa, chỉ dám bao vây lấy Thanh Dịch.
Diệp Gia cũng bị vây ở trong.
Thanh Dịch rút tay mình ra, cánh tay bị tan chảy mất một nửa, da thịt nát bét, nhưng tình trạng này cũng không kéo dài lâu, các tổ chức tế bào rất nhanh bắt đầu tự động chữa trị.
Ngón tay quái vật chọc vào cổ họng Thanh Dịch, muốn Thanh Dịch buông nó ra, bụng nó rất đau. Thanh Dịch lại đấm một quyền vào miệng vết thương của nó.
“Ah ah……” Đôi mắt của thủ lĩnh quái vật tối lại, cuối cùng không còn sức mà giằng co, nó khom lưng trượt xuống phía sau đám tùy tùng, yếu ớt quỳ rạp trên mặt đất, phẫn nộ hô lên: “¥%&*……%!”
Tình hình chuyển xấu!
Quả nhiên, những con quái vật này bắt đầu tấn công Thanh Dịch.
———————
This entry was posted in Uncategorized. Bookmark the permalink.