Thử Thách Sinh Tử

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Anh hùng mạt lộ




Nhọ! Quá nhọ! Sao số ta lại có thể nhọ đến thế được cơ chứ?

Đang yên ổn thì không hiểu sao tự dưng bị kéo đến cái địa ngục này. Định nấp sau tên Ranmaru thì bây giờ hai tay hắn coi như bị phế mà ta thì không tin rằng hắn có khả năng dùng chân múa kiếm. Nhưng đau lòng nhất là Nobunaga. Ta vốn tưởng rằng chỉ cần đợi hắn triệu tập được đội quân quỷ là có thể không cần lo nghĩ. Ai ngờ quỷ thì không thấy đâu mà Quỷ vương thì nằm bẹp một xó, lết còn không nổi, đừng nói gì đến bảo vệ kẻ khác. Nhìn tình cảnh của những kẻ xung quanh, ta không khỏi thở dài ngao ngán. Cuối cùng ta cũng hiểu được tình cảnh Hạng Vũ ở Cai Hạ.

Nobunaga gượng sức, phều phào bảo ta:

- Nam mập, ngươi không phải người nhà Oda. Hôm nay ngươi giúp ta đến mức này là quá đủ rồi. Ta chỉ mong ngươi giúp ta một lần cuối.

Quỷ vương khát máu một thời bây giờ chỉ còn là một lão già vô lực, gương mặt đầy những dấu vết của đau thương, tuyệt vọng.

- Có việc gì cần ta, ông cứ nói. Nhưng ta nói trước: bắt ta làm Triệu Tử Long múa thương vung kiếm giết địch cứu ông ra khỏi đây thì ta không làm nổi đâu. Tên Quỷ kiếm Akechi khủng khiếp thế nào, ông biết rồi đấy, mà ta thì …. - Cố gắng hết sức ta mới không phun ra hai chữ “phế vật”.

- Ngươi yên tâm. Việc ta yêu cầu đơn giản hơn nhiều. Mong ngươi cắt lấy đầu ta, nộp cho Mitsuhide, xin hắn chừa cho ngươi và Ranmaru một con đường sống.

- Đại nhân Nobunaga … - Nước mắt tuôn đẫm trên mặt Ranmaru khiến bất cứ ai cũng cảm thấy đau lòng. Ác cảm của ta với hắn bỗng dưng mất sạch.

- Không phải ông còn rất nhiều thuộc hạ sao? Chỉ cần chúng ta có thể cố gắng trụ vững, đợi quân ở gần đây đến cứu viện, nhất định có thể thoát được. Nếu không thoát được thì cũng đủ cầm cự đến lúc các tướng lĩnh của ông đến. - Nghĩ đến lời cảnh cáo “Không hoàn thành nhiệm vụ thì phải chết” ta sao dám để Nobunaga tự vẫn. Hơn nữa, nhìn thấy hắn như bây giờ, ta tự nhiên thấy không nỡ để hắn phải chết.

- Ngươi .. nằm mơ à? .. Mitsuhide đã dám làm phản … chắc chắn hắn đã xử lý xong toàn bộ quân nhà Oda ở quanh đây …. Còn đám thuộc hạ … bây giờ ta thất thế như này … đối với chúng thì đợi Mitsuhide giết ta … rồi mới lấy danh nghĩa báo thù để diệt nhà Akechi … mới là thượng sách. Ngươi thực sự nghĩ chúng … sẽ đến cứu ta sao?

Ta phải căng tai, tập trung hết sức mới nghe được giọng nói vô cùng yếu ớt của Nobunaga. Không ngờ kẻ một đời kiêu hùng mà giờ đây lại suy sụp đến nhường này. Mặc dù không muốn tin nhưng ta không thể phủ nhận những gì Nobunaga nói. Cái xã hội này từ xưa đến nay vốn là người ăn thịt người, tất cả chỉ vì một chữ lợi. Khi ngươi có quyền, có lực thì vô số kẻ bám lấy ngươi. Khi ngươi thất thế, bọn chúng không tranh thủ xâu xé, chà đạp lên ngươi đã là có tình có nghĩa lắm rồi. Càng lên cao càng thấy lạnh, quả nhiên không sai. Ta đột nhiên cảm thấy thương cảm cho Nobunaga.

- Chết thì chết, sợ gì chứ. Đối với Nam mập ta, được chết cùng với Quỷ vương Nobunaga cũng coi như xứng đáng. - Ta cũng không hiểu sao khi ấy ta lại buột miệng nói ra những lời này.

Nobunaga giương mắt nhìn ta đầy kinh ngạc rồi cười lớn. Dường như sức sống chợt ánh lên trên khuôn mặt hắn dù chỉ trong phút chốc.

- Hay lắm. Ngươi làm ta nhớ lại những ngày đầu quật khởi rồi đấy.

Cố gượng dậy đứng thẳng người, Nobunaga ra lệnh cho Ranmaru:

- Đưa Hắc kiếm cho ta.

Cầm thanh Hắc kiếm trong tay, lão Quỷ vương nói với ta:

- Thanh Hắc kiếm này cần có quỷ hồn mới có thể sử dụng được, nếu không kẻ nào cầm vào nó sẽ bị nó cắn nuốt linh hồn mà chết. Lúc trước ta đưa nó cho người vốn định để dụ Mitsuhide giết ngươi rồi chiếm lấy nó, khiến hắn chết bởi nó… Ai ngờ ngươi có thể dùng được Hắc kiếm mà không chết. Nếu đã có duyên như vậy …

Nobunaga nắm lưỡi Hắc kiếm rồi vuốt mạnh. Máu hắn chảy đẫm thân kiếm. Chỉ trong phút chốc, các ký hiệu trên Hắc kiếm vụt sáng.

- Tuy quỷ hồn bị mất nhưng trong máu ta vẫn còn một chút sức mạnh của quỷ, đủ để kích hoạt Hắc kiếm ba lần. - Ném thanh kiếm cho ta, Nobunaga dửng dưng nói:

- Từ giờ nó là của ngươi. Dù không thể lấy mạng được Mitsuhide nhưng ta cũng muốn ít nhất hắn phải bỏ ra một cánh tay để bồi táng cho ta.

Đúng lúc ấy, một giọng nói đập vào tai khiến ta như rơi xuống hố băng.

- Chủ nhân! Rất tiếc phải làm cho ngài thất vọng nhưng một mẩu móng tay của Mitsuhide này, hắn cũng không đủ tư cách lấy đâu.

Hoàn toàn không thèm nhìn đến ta và Hắc kiếm, Mitsuhide thong thả tiến đến trước mặt Nobunaga. Ranmaru vội lao đến chắn trước giữa hắn và Nobunaga. Mitsuhide mìm cười nói với Ranmaru:

- Ran ngoan. Ta thấy ngươi nên rời bỏ tên Quỷ vương này đi. Bây giờ thân hắn, hắn còn không lo nổi thì làm sao chăm sóc cho ngươi được. Theo ta, ta hứa sẽ đối xử tốt với ngươi.

Sự băn khoăn hiện lên trong mắt Ranmaru. Hắn quay lại nhìn tên Quỷ vương thất thế rồi thở dài:

- Ngài Mitsuhide nói thật chứ?

Gật. Ranmaru một lần nữa nhìn Nobunaga, gập người xin lỗi rồi nhẹ nhàng đến bên Mitsuhide. Gương mặt Quỷ vương Nobunaga thoáng chút thảng thốt rồi như hiểu ra tình cảnh hiện giờ, hắn nhẹ gật đầu với Ranmaru. Chỉ có các nếp nhăn trên mặt hắn dường như hằn sâu hơn đôi chút. Người thân tín nhất của hắn cũng rời bỏ hắn.

Ranmaru đột ngột quỳ xuống trước Mitsuhide, giọng hắn rưng rức như khóc:

- Xin chủ nhân chấp nhận thỉnh cầu của thuộc hạ cho ngài Nobunaga được thực hiện seppuku để bảo toàn danh dự

Khóe miệng Quỷ kiếm Akechi khẽ nhếch lên. Thanh đoản kiếm của hắn rơi trước mặt Nobunaga. Quỷ vương run run nhặt lấy thanh kiếm rồi vạch áo, mũi kiếm chỉ thẳng vào bụng. Hắn tự sát thì ta cũng mất mạng nhưng tình thế đã đến mức này, Nam mập ta có thể làm gì được nữa?

Mitsuhide vẫn giữ điệu cười tự mãn, lẳng lặng nhìn Quỷ vương chuẩn bị mổ bụng tự sát. Hiện tại còn gì có thể ngăn cản thành công của hắn. Vẫn còn, là Ranmaru! Ranmaru vốn đang quỳ dưới chân Mitsuhide đột ngột chồm tới, ôm chặt Quỷ kiếm mặc kệ vết thương ở hai tay hắn vỡ toạc. Ranmaru hét lớn:

- Nam mập đại nhân!

Hai chủ tớ tên Nobunaga này diễn giỏi thật, chúng mà ở thời hiện đại chắc hẳn mỗi tên phải ẵm vài giải Oscar. Đầu thì nghĩ nhưng tay ta không hề chậm. Hắc kiếm theo quỹ đạo ngắn nhất đâm thẳng vào đầu Mitsuhide. Các ký hiệu trên kiếm cũng như đàn dơi khát máu lao về phía Quỷ kiếm.

Chỉ thấy một ánh chớp lóe lên. Toàn bộ các ký hiệu vỡ nát thành máu tươi chảy xuống sàn. Nam mập ta bị đẩy bật vào góc, toàn thân ê ẩm, cánh tay cầm Hắc kiếm không còn chút cảm giác nào. Thảm nhất là Ranmaru. Hắn đổ gục xuống sàn, tay phải bị cắt đến tận vai, máu chảy lênh láng. Quỷ kiếm Akechi vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, không một vết xước nhưng mắt hắn đỏ lòm vì giận dữ. Thanh trường kiếm không hiểu từ lúc nào đã xuất hiện trên tay hắn.

- Ta đã nói rồi, lấy được một mẩu móng tay của ta, ngươi cũng không đủ tư cách. - Mitsuhide vừa gằn giọng vừa tiến về phía ta.

Cảm giác ớn lạnh lại lần nữa tràn ngập toàn thân ta. Hai phổi đồng loạt bãi công, tim cũng không chịu làm việc. Giữa biển lửa Honnoji mà ta cảm giác như mùa đông Hà Nội quanh mình. Điều duy nhất ta có thể làm là giương mắt nhìn tử thần từ từ tiếp cận. Đúng lúc đó, tiếng quát của lão Quỷ vương khiến ta giật mình.

- Cắm kiếm xuống đất !

Đầu chưa kịp nghĩ, tay ta đã hành động. Hắc kiếm vừa cắm xuống, máu trên mặt sàn như đàn rắn độc nhào tới Mitsuhide. Chỉ trong chốc lát, đàn rắn máu đã khóa chặt Quỷ kiếm Akechi. Nobunaga tiếp tục ra lệnh:

- Chạy !

Ta vội lao tới kéo Ranmaru và lão Quỷ vương ra khỏi phòng, liều mạng bỏ chạy. Các dây máu trói buộc Mitsuhide càng lúc càng mỏng manh.

Quỷ vương Nobunaga đúng là lão cáo già. Theo chỉ dẫn của hắn, ta chém rách bức vách gần cuối hành lang. Một đường hầm thoát hiểm hiện ra trước mắt. Ranmaru đã tỉnh lại nên ta cõng Nobunaga, chạy như điên mặc kệ mấy lần đầu lão Quỷ vương đập côm cốp lên trần.

Vừa chạy được chừng trăm mét, cảm giác ớn lạnh quen thuộc lại xuất hiện. Nobunaga dường như cũng nhận thấy điều đó. “Chém”. Mệnh lệnh ngắn gọn đổ vào tai ta. Hắc kiếm lần nữa rời vỏ.

Một màn khói đen xuất hiện, phủ kín đường hầm. Từ trong màn khói vô số âm thanh như tiếng quỷ gọi hồn phát ra khiến ta hơi chững lại. Ngay lập tức, một tát trời giáng được Nobunaga tặng cho ta. - Còn không mau chạy, thích chết à?

“Tiên sư chủ tớ nhà ngươi. Cả đời Nam mập ta chưa khi nào chịu nhục nhiều như hôm nay. Thoát được khỏi đây, ta thề hai chủ tớ ngươi từ nay húp cháo thay cơm”. Chửi thầm trong bụng nhưng ta cũng biết Nobunaga nói đúng. Hai chân ta vận sức chạy bất chấp một tiếng “Cộp” vang lên khi đầu lão Quỷ vương đọ độ cứng với trần.

Không kịp cả nhìn đường, ta chỉ biết cắm đầu chạy. Năm phút, mười phút hay mới chỉ một phút, ta không biết. Chỉ biết cuối cùng lối thoát đã thấp thoáng hiện ra. Ngay lúc ấy ....

“Ầm, ầm ….”

Vô số gỗ, đá điên cuồng đổ xuống. Ta vội lăn tròn ra khỏi đường hầm. Ranmaru cũng bình yên vô sự thoát ra nhưng hắn bây giờ thê thảm hết chỗ nói. Còn ta, may nhờ có lão Quỷ vương vẫn bám chặt trên lưng hứng hộ không ít nên chỉ bị năm, sáu viên rơi trúng. Bộ dạng Nobunaga bây giờ phải là Cái bang vương chứ không còn chút gì là Quỷ vương nữa.

Một góc lớn của tòa nhà đã đổ sụp, bụi bay mù mịt. Kỳ lạ là tiếng đâm chém không ngừng vang lên trong đám bụi. Mãi đến khi lớp bụi mờ dần, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện trước mặt ta. Hiệp sĩ ánh sáng đại chiến ma mèo !!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.